Vú Em Là Bạch Cốt Tinh

Chương 30: Đóng cửa thả Linh Linh




Editor: Ưu Tịch
Ánh sáng của vầng trăng treo giữa bầu trời rọi sáng khắp nơi. Thỉnh thoảng, trong thâm sơn cùng cốc lại truyền ra tiếng gào thét vang dội của loài dã thú nào đó, gió đêm thổi xé toang bầu không gian đen tối đến tận cùng của rừng rậm, hiện ra đoàn người đạp lên lá rừng mà đến.
Hồng hồ ly đi trước dẫn đường, bộ pháp nhẹ nhàng lướt như bay trên con đường loang lổ ánh trăng, bàn tay với những ngón tay thon dài ôm chặt lấy bình Thu Yêu vừa đi vừa nghịch, còn vui vẻ lẩm nhẩm điệu hát dân gian. Chỉ là hắc bào yêu quái mấy năm nay bị nhốt ở bên trong bình đã thành thói quen, vô cùng bình tĩnh, ngủ ngáy vang dội tận trời. Hồ ly tinh học theo nó, nhắm thẳng bình Thu Yêu mà phun lửa, cháy làm hắc bào yêu quái ở bên trong ngao ngao gào toáng.
Lam đại nhân đi theo sau nhìn thấy nam tử tóc đen mặc hồng y yêu diễm tuyệt trần dẫn đường phía trước, liền thấy có chút chói mắt. Mà dung mạo hồ ly tinh sinh ra vốn để quyến rũ người, mặc kệ là nam nhân hay nữ nhân. Tuy rằng Lam đại nhân có kiến thức rộng rãi, cũng chưa bao giờ gặp qua nam tử mỹ mạo như vậy, trong lòng luôn luôn nhớ tới câu 'Dung mạo so với Phan An, khuynh quốc khuynh thành' mà hình dung. Hắn lại nhìn thấy mỹ nam tử này cư nhiên há mồm liền phun ra từng đạo hỏa diễm, nhất thời trừng lớn mắt, đối với Hư Ngụy thượng nhân cũng không dám hoài nghi gì nữa.
Đến cái sơn động kia thì thấy lối ra vào rất nhỏ, chỉ có thể đi từng người một, Linh Linh liền đặc biệt phóng xuất hắc bào yêu quái. Cái đồ ngốc này chỉ cần có đồ ăn, khẳng định sẽ chạy tới đầu tiên.
Cái mũi của nó có thể xưng đệ nhất thính, hai mắt phóng lục quang, ngao ô ngao ô liền chạy thẳng vào trong động. (giống chó quá…)
Cửa sơn động này thật nhỏ, lối ra vào hẹp dài, lại bị che giấu giữa những tán lá dày rộng giữa rừng cây, nếu không phải hồ ly tinh vạch ra, căn bản rất khó đê phát hiện được nơi này.
Hắc bào yêu quái ngao ô ngao ô anh dũng xông vào trước, bọn họ đi theo sau tiến vào, dọc đường phải vịn vách sơn động mà đi. Hư Ngụy làm phép bốc lên một ngọn lửa nhỏ, trên tay hắn vẫn còn ôm Mãng Xà tinh, một tay thi pháp phòng ngự. Tuy rằng hồ ly tinh cũng không nói gì, nhưng đối với tình huống trước mặt trong lòng hắn vẫn hiểu rõ.
Cứ đi như vậy ước chừng nửa canh giờ, mọi người phải luồn lách trong không gian chật chội đều khó chịu vô cùng. Đang ở trong không khí ẩm ướt đè nén, đột nhiên trước mắt rộng mở trong sáng, cuối cùng cũng đến một trong những động chính.
Động này dài rộng hơn trăm trượng, phóng tầm mắt ra xa chỉ thấy khắp nơi đều là cương thi, coi bộ không ít hơn 500 con. Chúng ở bên trong đi tới đi lui không có mục đích, lại không bước ra khỏi động dù chỉ một bước.
Hắc bào yêu quái nhào vào đám cương thi liền bắt đầu “đại tiệc”. Mà Cốt Đầu cũng đã lâu chưa ăn yêu quái liền xông tới. Bình thường tuy nó luôn luôn kén chọn, xem thường đám tiểu yêu tiểu quái, nhưng giờ cũng muốn đổi khẩu vị một chút. Nó giơ tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Linh Linh, sau đó liền gia nhập trận chiến. Từ trước tới nay Mãng Xà tinh cũng chưa bao giờ cam chịu đứng sau, anh dũng phi tới trước, chém giết một con cương thi đẫy đà mà hắc bào yêu quái coi trọng.
Chỉ có hồ ly tinh thao khoanh tay dựa vào bên cửa động, bất vi sở động*. Đương nhiên so với đám Cốt Đầu hắn thông minh hơn nhiều, so sánh liền để ý đám cương thi này khác với trước kia, trên trán mỗi con đều có một giọt máu màu huyết dụ. Bọn họ vốn không phải là do an táng ở nơi tụ khí âm nên hình thành, mà là do vô tình hấp thụ phải khí tràng cường đại của đại ma đầu “Oan nghiệt huyết” nên mới biến dị. Nghe thì có vẻ bổ dưỡng đấy, kì thực lai lịch không rõ, hắn sợ ăn sẽ bị tiêu chảy.
*Nhất vi sở động: Đứng yên tại chỗ không làm gì
Lúc này Lam đại nhân và Lam Dã Du đứng ở cửa động, nhìn chằm chằm vào đám cương thi lo lắng tìm tòi. Phụ thân Lam đại nhân nhập táng chưa tới hai năm, tin tưởng diện mạo còn có thể phân biệt, hơn nữa trên người mặc áo liệm bằng tơ lụa, đứng giữa đám cương thi mặc bố y thì chắc chắn có thể nhận ra. Lam đại nhân vừa thấy phụ thân mình thế nhưng mặt mũi hung tợn đi giữa đám cương thi, nhất thời sợ đến tái mét, mồm mép run rẩy.
Cũng không biết là bị dọa hay do kích động, chỉ thấy hắn run run nửa ngày, đột nhiên quỳ xuống dưới chân Hư Ngụy, mặt mũi hoen lệ: “Còn cầu thượng nhân nhất định phải cứu giúp gia phụ.”
Lam Dã Du nhanh chóng học theo phụ thân quỳ xuống dưới chân Hư Ngụy. Hắn nhớ tới đám động vật trong phủ dạo này thường xuyên bị cắn chết, duy chỉ có đám tiểu động vật trong viện của bản thân là còn bình yên vô sự, nhất định là do tổ phụ gây nên. Nghĩ tổ phụ sinh tiền(lúc còn sống) yêu thương mình như vậy, ngay cả sau khi chết cũng không quên hắn, tha cho đám động vật của hắn, hắn nhất thời đau lòng khôn xiết, vẻ mặt thập phần khổ sở.
Phụ tử hai người khóc đến thảm thương, Linh Linh liền nâng bọn họ dậy. Hư Ngụy xem xét đám cương thi mới hình thành số lượng kinh người trước mặt, sắc mặt ngưng trọng: “Tận mắt thấy số lượng cương thi kinh người như thế, chắc chắn số lượng thi thể bị mất ở các châu phủ rất nhiều, vì sao số lượng đại án mất trộm nhiều như thế, nha môn cũng không coi trọng?”
Lam đại nhân vội hỏi: “Thượng nhân, chỉ vì chuyện quỷ dị này mới phát sinh, mà người tới báo án tại nha phủ không nhiều lắm, tổng cộng cũng chỉ có bảy án, chúng ta còn tưởng trộm mộ làm ra.”
Hư Ngụy cũng hiểu ra. Phần lớn đám cương thi trước mặt quần áo tả tơi, đa phần đều mặc bố y bình thường. Bọn họ chưa mặc áo liệm mà đã nhập liệm, hơn nữa phần nhiều đều có thân thể không trọn vẹn không được đầy đủ, giống như là bị chó hoang cắn, bởi vậy có thể thấy được đám cương thi này đa số đều là thi thể vô chủ, nếu mất trộm cũng không có mấy người chú ý.
Nhưng mà, cũng rất kỳ quái, nếu là một tên trộm mộ duy nhất trộm tại một bãi tha ma, lại vì sao phải tốn hơi tốn sức quật mộ? Như thế vừa tốn thời gian vừa tốn sức, lại dẫn tới sự chú ý của đám đạo sĩ, không tránh khỏi thiệt thòi. Mà người này có bản lãnh bao nhiêu, mới có thể trong khoảng thời gian ngắn như thế làm ra từ trăm thành ngàn con cương thi?
Tuy rằng trong lòng Hư Ngụy có rất nhiều nghi vấn, nhưng trước mắt hắn vẫn giết yêu quái theo yêu cầu.
Đám cương thi này mới hình thành trong thời gian ngắn, tu vi chỉ sợ ngay cả hắc cương thi cũng không bằng ( cương thi cấp bậc từ thấp đến cao: hắc cương thi, bạch cương thi, khiêu thi*, phi thi**, hạn bạt***), đối phó rất đơn giản. Hư Ngụy có lòng muốn để bọn họ toàn thây, liền bày ra thuật hộ thể trên người Linh Linh, để cho nàng xuất trận dùng trấn thi phù, đi qua ai là dán lên ót người đó, sau dùng bình Thu Yêu bắt lấy một đám cương thi. Bình Thu Yêu dung lượng có hạn, số còn lại đành để chúng trong động. Sau này Hư Ngụy còn cần thi pháp bức ra oan nghiệt huyết trong thi thể bọn họ, giao cho nha môn để đưa về cho người nhà, một lần nữa an bài nhập táng.
*khiêu thi: Cương thi nhảy
**phi thi: Cương thi bay
***hạn bạt: Vua cương thi, còn gọi là cương thi bạc, là hình thái cuối cùng trước khi có thể biến hình thành người của cương thi. Cao hơn cũng có nhưng rất ít, nên hạn bạt được xưng tụng là vua.
Cốt Đầu xem thường đám lính tôm tướng cua, đại gia nó lười biếng không muốn động thủ, ăn mấy con cương thi liền quay trở lại bên cạnh Linh Linh ôm nàng sờ sờ lông mi dài cong vút. Linh Linh ngại nó phiền, bắt nó tiến lên hỗ trợ, dùng bình Thu Yêu lục tục hạ gục hơn hai trăm con cương thi nữa.
Chờ bọn họ đánh xong hết cả đám cương thi, diệt gần hết số cương thi trước mặt, liền loáng thoáng nhìn đến phía sau đàn cương thi. Sơn động này còn có một lối đi liên thông ra phía sau, hình như nơi ở sâu bên trong còn có kẻ đang trú ngụ.
Tình huống khó dò, có lẽ sẽ có nguy hiểm, bọn họ vô còn chưa chắc có năng lực có thể bảo vệ chính mình, đến lúc đó chỉ sợ không thể chiếu cố người khác.
Trước khi Lam thị phụ tử rời đi, Lam đại nhân còn khẩn thiết cầu xin Hư Ngụy, nhất định phải bảo đảm xác chết phụ thân còn đầy đủ. Lam Dã Du và Linh Linh vốn thân thiết liền nhắc nhở nàng phải cẩn thận. Dù sao trận chiến phía trước tình huống hung hiểm, Linh Linh chỉ là một cô bé, luôn làm người ta có chút lo lắng.
Linh Linh 'Ừ' một tiếng, trong lòng lại ấm áp, làm Cốt Đầu cũng lại ghen tị. Lam Dã Du giơ tay muốn xoa đầu nàng, Cốt Đầu liền bay nhanh tới gắt gao giấu Linh Linh vào trong lòng, huyết đồng tràn ngập địch ý phòng bị trừng hắn.
Tay Lam Dã Du rơi vào khoảng không, cũng vô cùng ngạc nhiên. Thái độ của yêu quái này là thế nào... Sao dường như Linh Linh giống như cô dâu nhỏ của nó vậy? Ngay cả tâm tư hắn là thiếu niên còn thuần khiết như vậy, cũng bắt đầu hoài nghi bọn họ có mối quan hệ không thể cho ai biết.
...
Nếu dùng ngôi sao để xem xét, thì lần này số sao nhiệm vụ trên năm sao, trong khó khăn đã tăng lên đột ngột.
Địa thế cái động này thật giống như một chuỗi hồ lô, thông qua một lối đi nhỏ hẹp vừa dài vừa tối liền đi tới một sơn động vô cùng rộng lớn sáng sủa, bên trong là một thành hoang do đám cương thi canh gác, đánh thắng họ lại một đường đi thẳng qua.
Vừa mới đánh qua một cái động lớn, tuy rằng đám cương thi mới hình thành này số lượng thực khủng, nhưng rất dễ đối phó, bọn họ liền đóng cửa phóng Linh Linh*. Linh Linh hét một tiếng liền dán phù lên, bọn họ thoải mái thắng lợi —— cho tới khi đến bàn khó: dần dần nâng cấp, bắt đầu từ bàn một sao:
*Mọi người đã nghe câu “Đóng cửa thả chó” bao giờ chưa?^&^ Giông giống thế đấy!
Tiếp tục đi sâu vào khoảng nửa canh giờ, sẽ đến cái sơn động thứ hai. Nó đồng dạng đại sơn động đầu tiên, diện tích rộng vô cùng, bên trong có trên trăm con hắc cương thi, có năm con cầm đầu dẫn dắt bọn nó thủ hộ động.
Đám hắc cương thi và khiêu cương thi này đều do thi thể vô tình bị hấp thụ oán khí, nên trừ bỏ năm con dẫn đầu đạo hạnh còn cao hơn một chút, còn đám hắc cương thi còn lại Cốt Đầu chỉ tát một cái là bọn chúng toi liền. Bên này Mãng Xà tinh dẫn quái, Hư Ngụy triệu hồi hỏa long phun lửa, thu thập xong lại để cho Cốt Đầu tiếp tục tàn sát, giảm bớt lượng công việc. Lúc này Hư Ngụy làm cho Linh Linh một mình đấu với một con hắc cương thi lấy kinh nghiệm, hồ ly tinh hoàn toàn nằm ở một bên nghỉ ngơi, còn đối với hắc bào yêu quái, thì đây cũng vẫn chính là một bàn đại tiệc —— và sau đó, bản sao khó khăn: hai sao.
Sau khi đánh hạ hai ải, qua thống kê giá trị cống hiến ta có: Cốt Đầu đứng vững vị trí thứ nhất, Linh Linh nhờ tích lũy ở cửa đầu tạm đứng vào vị trí thứ hai, Hư Ngụy đứng sau, Mãng Xà tĩnh cùng hắc bào yêu quái song song đứng thứ bốn, hồ ly tinh cái tên chết tiệt này vẫn nhận một quả trứng ngỗng to đùng đứng bét.
Hồ ly tinh mới đầu còn chướng mắt mấy con khiêu thi, nhưng đến khi tới đại động thứ ba, bên trong thế mà lại có ba con phi thi dẫn đầu. Lúc này hệ số khó khăn đã trực tiếp nhảy vọt lên thành năm sao, mà bốn tên ngưu đầu mã diện này(bốn yêu quái đáng yêu của chúng ta đó) cũng thực anh dũng xông lên, hồ ly tinh vốn chạy trốn nhanh như gió giờ liền lao lên trước nhất —— phi thi mấy ngàn năm đạo hạnh nha nha nha, bổ dưỡng biết bao nha nha nha.
Cả bốn tên nhào thẳng vào ba con phi thi, ngược lại bỏ mặc Linh Linh ở đằng sau đấu với hơn mười con khiêu thi. Linh Linh một mình đấu với một con đã là cố hết sức, áp lực hoàn toàn đè nặng lên người Hư Ngụy.
Mà động tác của hắn cũng rất nhanh, lập tức cùng Linh Linh thối lui về vị trí có lợi trong động. Để tránh gặp phải trường hợp hai mặt thụ địch, lại vẽ ra trận pháp bảo hộ hắn và Linh Linh, đồng thời triệu hồi ra hỏa long lớn nhất có thể đứng chắn phía trước làm mồi, hắn thì đứng phía sau dùng linh phù đánh ra, bình tĩnh định liệu đối phó.
Linh Linh có tâm muốn hỗ trợ nhưng lại không dám xuất trận, chỉ đành lấy bùa trên người thi thoảng đánh ra bên ngoài.
Tu vi của nàng tất nhiên là không thể so sánh với Hư Ngụy, mặc dù ở trong đám đồ đệ đồng môn đã thuộc hàng đầu, song đối phó với đám khiêu thi này dùng hết sức cũng chỉ có thể xử lý một hai con. Còn hiện tại, hiển nhiên với mấy chục con khiêu thi này nàng có dốc toàn lực cũng chẳng ăn thua được. Mỗi mảnh phù nàng lấy ra từ trong túi, ngón tay liền nhanh chóng niệm chú, nhưng ngoại trừ làm lũ cương thi bên ngoài hiện ra chút khói trắng, chẳng qua cũng chỉ như gãi ngứa cho chúng.
Nàng vung vẩy đến loạn thất bát tao, cũng không thể nào làm ra hiệu quả lớn lao gì. Hư Ngụy liền nhân tiện dạy Linh Linh, ngưng trụ linh lực lấy tay vẽ bùa trong hư không, thì thầm: “Phù không có hình, lấy khí mà linh, tập hợp tinh khí, phá!”
Ba đạo linh phù đồng thời đánh ra, trong khoảnh khắc một tia thủy lam quang chĩa thẳng tới cương thi nổ tung, trong nháy mắt đóng băng ở hơn mười con khiêu cương. Linh Linh nhanh chóng học theo, nàng cố gắng trấn định, nhắm mắt hít sâu, sau cùng mở mắt, hai tròng mắt kiên nghị, lấy ra phù vàng niệm rủa, một đạo băng ngưng phù liền đánh ra, thế nhưng có thể ngưng được những ba con khiêu thi.
Vốn Linh Linh rất có thiên tư, hơn nữa lại am hiểu thủy hệ thuật pháp, lúc này này dùng băng ngưng thuật so với thủ tọa đệ tử còn tốt hơn. Nhìn khí kình khi nàng đánh ra, tin tưởng chỉ cần thời gian chắc chắn sẽ trở nên xuất sắc, Hư Ngụy vừa lòng gật đầu khen ngợi.
Linh Linh vui vẻ hoan hô: “Sư phụ, ta thành công, ta thành công rồi!”
Cốt Đầu nghe thấy giọng nàng liền quay đầu, bỏ lại phi cương vốn đã thắng được ngoắt trở về, ôm Linh Linh sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, lại rũ mắt nhìn nàng, tựa như đang hỏi —— có chuyện gì mà vui vẻ như vậy? Ta cũng muốn biết.
Linh Linh ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn vui vẻ nói với nó: “Cốt Đầu thúc thúc, ta dùng băng ngưng thuật dừng được ba con khiêu cương thi nha, là khiêu cương nha! Ta thật là lợi hại đúng không?”
Nàng hưng phấn làm khuôn mặt nhỏ nhắn biến màu phấn hồng, mắt to vụt sáng vụt sáng lộ vẻ chờ mong, hình như là mong được nó khen ngợi, bộ dáng đáng yêu không chịu được. Cốt Đầu liền hôn mấy cái lên khuôn mặt của nàng ra chiều khích lệ, Linh Linh kiễng chân hôn lại nó một cái —— nàng thật là vui.
Cốt Đầu liền trở nên vô cùng vui vẻ, đã rất lâu rồi Linh Linh không thân thiết với nó. Nó ôm lấy Linh Linh vui vẻ xoay quanh vòng, vòng vo tới mười vòng, làm Linh Linh suýt nữa thì văng ra... Hư Ngụy khụ khụ: “Chuyên tâm nghênh chiến.”
Linh Linh nhanh chóng nhảy xuống từ trên người Cốt Đầu, lấy ra lá bùa tiếp tục nghênh chiến. Lòng bàn tay Cốt Đầu còn lưu lại xúc cảm mềm mại lúc mới ôm nàng, sau khi lại thân thiết một phen mới chịu rời đi, đối với đám phi cương cũng không còn phấn khích, thầm nghĩ nhanh chóng diệt hết đám yêu quái này để còn về phòng ngủ với Linh Linh.
Nó quyết đoán buông tha cho đại tiệc phi cương siêu bổ dưỡng, kích động tiến lên đại sát tứ phương giữa đám khiêu cương, giá trị cống hiến liên tiếp tăng lên.
Đánh xong ba ải, Hư Ngụy đã hao mất hơn một nửa linh lực. Tới khi đến được cái động thứ tư, Hư Ngụy đau khổ vò đầu —— đây là cái tình huống quái dị gì thế này? Muội muội nhà ngươi, còn có ải sáu sao?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.