Vũ Động Càn Khôn

Chương 940: Bên trong động phủ




Vào khoảnh khắc lao vào ngân quang, Lâm Động có thể cảm nhận được rõ ràng một luồng năng lượng mạnh mẽ lan tỏa. Ngân quang chói lòa chiếu vào mắt, sau khi dần thích ứng hắn từ từ mở mắt ra.
Khi khung cảnh thu vào tầm mắt, Lâm Động lập tức thất thần.
Trước mắt hắn là vùng đại địa rộng lớn, ở đây có không ít cụm cung điện, chỉ có điều những khu điện này phần lớn đã thành phế tích, nhưng từ quy mô vẫn có thể thấy sự hùng vĩ của bọn chúng thời còn huy hoàng.
Cả đại địa này bị bao trùm bởi một màu xám xịt, khí tức cổ xưa ở đây khiến người ta biết được rằng nơi đây đã không có sinh cơ từ lâu lắm rồi.
Lâm Động có chút kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt, rõ ràng hắn không ngờ động phủ nhìn có vẻ như bên trong có cả càn khôn lại thảm hại thế này, dường như không phải được để lại một cách thuận lợi mà bị càn quét một trận vậy.
- Chủ nhân của động phủ này có lẽ không phải Lôi Đình Chủ phải không?
Lâm Động nghĩ bụng.
- Không phải người có Lôi Đình Tổ Phù là Lôi Đình Chủ… Thời Viễn Cổ cách đây quá lâu rồi, trong thời gian đó, Bát đại chủ cũng đã ngủ vùi hoặc luân hồi vì rất nhiều lý do, mà Bát Đại Tổ Phù cũng tìm đến chủ nhân khác, chủ nhân của động phủ này rõ ràng cũng chỉ may mắn có được Lôi Đình Tổ Phù, cũng giống như ngươi vậy…
Nham lên tiếng.
Lâm Động khẽ gật đầu, tuy chủ nhân của động phủ này chắc chắn là cường giả đỉnh cấp của thời đó, nhưng chắc vẫn có khoảng cách không nhỏ với Lôi Đình Chủ.
- Lâm Động ca ca, đây chính là động phủ sao? Tàn tạ thế này thì có bảo bối gì được chứ?
Mộ Linh San ở bên cạnh lầu bầu.
Lâm Động cười:
- Đi nào, tìm thử xem sao, động phủ quy mô thế này, chắc sẽ có được chút thu hoạch.
Nói rồi hắn bay đi trước, tốc độ cũng rất chậm, mắt không ngừng quan sát đống phế tích bên dưới.
Lâm Động cũng phát hiện ra không ít dấu tích của những trận đại chiến. Xem ra hồi đó ở đây từng bùng nổ những trận chiến đấu, thậm chí là chiến tranh…
- Lẽ nào là hai siêu cấp thế lực đối đầu nhau?
Tuy hắn không biết động phủ này có lai lịch thế nào nhưng chắc chắn thế lực của nó năm đó cũng khá cường hãn. Dù sao một cường giả Luân Hồi Cảnh có Tổ Phù nói thế nào cũng là đỉnh cấp của đỉnh cấp. Nhưng điều khiến Lâm Động kinh ngạc là rốt cuộc thế lực nào lại dám động thủ với thế lực có cường giả Luân Hồi Cảnh đại diện như vậy?
Lâm Động không ngừng quan sát phía dưới, đột nhiên tim hắn khẽ động, cảnh tượng trước mắt có chút cảm giác quen thuộc…
Dường như hắn đã nhìn thấy cảnh tượng này ở đâu đó… đó là… Tông phái siêu cấp bên trong Đại Hoang Võ Bi ở Đại Hoang Quận, Vương triều Đại Viêm…
Sắc mặt Lâm Động dần trở nên ngưng trọng, cuối cùng hắn hiểu vì sao cảm thấy quen thuộc, vì khí tức ở đây tương tự với Tông phái Viễn Cổ trong Đại Hoang Võ Bi.
Hơn nữa, điều khiến Lâm Động chấn động nhất là hai bên còn có điểm chung khác nữa, một bên có Thôn Phệ Tổ Phù, một bên có Lôi Đình Tổ Phù!
Lẽ nào… đây là nguồn cơn của tai họa? Thứ gì đang truy sát những thế lực có Tổ Phù?
Lâm Động dần giảm tốc độ rồi dừng lại, ánh mắt hắn có chút kinh hãi, sau đó nói thầm:
- Nham!
- Ngươi phát hiện rồi à?
Nham vẫn thản nhiên như vậy, chỉ là lần này có thêm chút thở dài.
- Đây là do Dị ma gây ra?
Lâm Động hít sâu một hơi, hỏi.
- Ừm, tuy chủ nhân của ta năm đó đã phong ấn khe nứt không gian, nhưng vẫn có không ít Dị ma xông vào vị diện này. Tuy sau đó các cường giả đã tiễu trừ không ít Dị ma những vẫn còn một số ẩn trốn.
- Tông phái Viễn Cổ mà ngươi nhìn thấy trong Đại Hoang Vu Bi chính là bị Dị ma hủy diệt. Động phủ này có lẽ cũng vậy!
- Những sinh vật Dị ma đó hiểu rõ, Tổ Phù có sức mạnh để tiêu diệt bọn chúng nên bất cứ ai có Tổ Phù đều bị bọn chúng theo dõi rồi thầm tiêu diệt.
Lâm Động nghe vậy toàn thân toát mồ hôi lạnh, rốt cuộc Dị ma có sức mạnh thế nào mà có thể lặng lẽ tiêu diệt thế lực như vậy
- Giờ vẫn còn Dị ma sao?
Lâm Động siết nắm tay, nếu như thế thì không phải sớm muộn sẽ có ngày hắn sẽ bị đám Dị ma không biết ẩn trốn ở đâu kia nhằm vào sao?
- Chắc vẫn còn, hơn nữa dường như đám Dị ma đó ngày càng khó đối phó hơn. Khả năng ẩn trốn của bọn chúng rất tốt, không ai biết rốt cuộc bọn chúng đang làm gì…
Nham trầm mặc một chút rồi nói.
Lâm Động nắm chặt tay lại rồi buông lỏng, không khỏi cười khổ một tiếng. Lúc này hắn mới hiểu thì ra có Tổ Phù lại có phiền phức như vậy. Xem ra sau này hắn không chỉ phải phòng bị cường giả nhân loại muốn đoạt Tổ Phù của hắn mà còn phải đề phòng đám Dị ma không biết đang ở đâu kia nữa…
Mấy năm nay hắn cũng có chút hiểu về Dị ma, rất hiểu sự đáng sợ của bọn chúng, nếu hắn bị bọn chúng coi là mục tiêu thì hậu quả sẽ không tốt lành tí nào.
- Nếu ngươi sợ thì có thể từ bỏ Thôn Phệ Tổ Phù là xong.
Nham thản nhiên nói.
Lâm Động hơi khựng lại, ánh mắt ngưng tụ sự sắc bén, sau đó cười nói:
- Thứ đã vào tay ta thì không có lý gì lại từ bỏ.
Dị ma thì sao chứ, cuối cùng cũng có ngày Lâm Động hắn sẽ mạnh đến mức Dị ma cũng phải run sợ!
Lâm Động không nói gì nữa, chỉ là Lâm Động cảm nhận được dường như Tổ Thạch truyền ra một chút ý vui mừng.
- Lâm Động ca ca, nhìn phía trước kìa!
Mộ Linh San bỗng lên tiếng, chỉ về phía trước, ở đó có một quảng trường đổ nát, trên đó dường như có một vài nhân ảnh.
Thanh quang lan tỏa quanh người, Lâm Động lại bảo Mộ Linh San cẩn thận rồi giảm tốc độ, cuối cùng dừng lại trên phía trên của quảng trường đó.
Khi đến gần Lâm Động mới phát hiện trên quảng trường là gần một ngàn nhân ảnh, chỉ là những người này đã mất đi sức sống, trên thân thể phủ đầy bụi.
Lâm Động vẻ mặt ngưng trọng nhìn cảnh tượng đó, hắn phát hiện tất cả đều nhìn về hướng Nam, một tay giơ lên như đang liên thủ chống lại điều gì đó…
Nhưng có vẻ như sự phòng ngự của bọn họ đã thất bại.
Lâm Động mím môi, gần một ngàn cường giả liên thủ vẫn chịu kết quả thế này, có thể thấy Dị ma tấn công động phủ hồi đó có thực lực đáng sợ thế nào.
- Lâm Động ca ca, có người đến!
Mộ Linh San ở bên cạnh bỗng nhìn về phía sau, ở đó có không ít tiếng gió rít, xem ra bắt đầu có cường giả vào động phủ rồi.
Tiếng gió khá gấp gáp, khoảng mười giây sau đã có đến hàng trăm người tới, cuối cùng bọn họ cũng bị thu hút bởi cảnh tượng kỳ lạ này, sau đó dừng lại ở nơi cách Lâm Động không xa.
Những cường giả này nhìn Lâm Động trước rồi nhìn về quảng trường, ánh mắt đều hiện sự kinh ngạc, tuy không biết ở đây xảy ra chuyện gì nhưng xem tình hình có vẻ rất kinh khủng…
- Chỉ là đám xác khô thôi có gì đáng xem đâu!
Bỗng có người hết kiên nhẫn vung tay tạo cuồng phong đánh về quảng trường, những nhân ảnh kia lập tức tan thành tro bụi.
- Hừ, chẳng có bảo bối gì hết!
Một số cường giả nhìn quảng trường trống huơ trống hoác không khỏi lầu bầu.
- Ủa, còn có thi thể chưa tan biến!
Nhưng khi một vài người định bỏ đi thì bỗng có người kêu lên. Chỉ thấy phía cuối quảng trường có mười tám thi thể khô vẫn ngồi bàn tọa, thân thể bọn họ không hề bị thối rữa.
- Có bảo bối!
Một số người thấy thế mắt lập tức sáng lên, có thể chống lại sự xâm thực của năm tháng, rõ ràng những người này hồi còn sống đều có thực lực rất mạnh, chắc chắn trên người có bảo bối.
Trước sự hấp dẫn của bảo bối, mười mấy người lập tức bay về phía mười tám thi thể kia. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Lâm Động nhìn chăm chăm, không biết vì sao hắn lại có chút bất an, sau đó đột nhiên hắn túm lấy Mộ Linh San kéo về phía sau.
Uỳnh!
Ngay khi bọn họ lùi về phía sau, mười tám thi thể vốn mất sinh cơ đột nhiên mở mắt, ngọn hỏa diễm đen tà ác cháy trong mắt bọn họ và cuồn cuộn lan tỏa ra xung quanh.
Á!
Mười mấy người kia khi chạm phải hỏa diễm gần như lập tức biến thành tro bụi, những tiếng kêu thảm thiết vang lên chói tai.
Uỳnh!
Lúc này, mười tám thi thể kia từ từ ngồi dậy, hỏa diễm tà ác lan tỏa, sau đó bọn chúng ngẩng đầu lên nhìn hàng trăm người đang sững sờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.