Không khí bên trên hồ nước bỗng chốc căng như dây đàn, vô số ánh mắt tức tối nhìn về phía gã thanh niên đó, ba quả Sinh Sinh Huyền Linh Quả trong tay hắn khiến nhịp thở của bọn họ cũng trở nên nặng nề.
Sinh Sinh Huyền Linh Quả trên hòn đảo có tất cả sáu quả, mà một nửa số đó đã rơi vào tay Lâm Động, điều này sao có thể không khiến bọn họ ghen tỵ?
Một số cường giả ở xung quanh đều nhìn Lâm Động với ánh mắt rực lửa. Tuy trong ánh mắt bọn chúng có sự thèm muốn, nhưng cũng không lập tức thể hiện địch ý như Ngụy Tùng. Dù sao thực lực Lâm Động vừa thể hiện và đám người Cổ gia ở bên cạnh cũng khiến bọn họ dè chừng.
- Ngụy Tùng, kỳ vật này ai có năng lực thì giành được. Các ngươi không giành được thì trách được ai?
Cổ Yên và người của Cổ gia nhanh chóng phóng lại chỗ Lâm Động. Cổ Yên cười lạnh, nói.
- Hắc hắc, đúng là ai có năng lực thì sẽ giành được! Lát nữa bọn ta giải quyết tên tiểu tử đó vậy là bọn ta có năng lực hơn rồi!
Ngụy Tùng nhếch mép cười.
- Muốn cướp Sinh Sinh Huyền Linh Quả, không thể chỉ dựa vào cái miệng!
Lâm Động nhìn Ngụy Tùng với ánh mắt lạnh lùng, cười một cái rồi cất Sinh Sinh Huyền Linh Quả vào túi Càn Khôn.
- Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. Đã vậy thì đừng trách Ngụy gia ta tàn độc!
Ánh mắt Ngụy Tùng tối sầm lại, vừa dứt lời thì cường giả Ngụy gia cũng tập hợp lại, nhìn Lâm Động với vẻ đầy ác ý.
Thế lực các phương thấy vậy, cũng không định nhúng tay vào. Thực lực hai nhà Cổ, Ngụy đều rất mạnh, nếu hai bên liều mạng với nhau đương nhiên là tốt, đến khi lưỡng bại câu thương, bọn họ sẽ được lợi lớn. Dù sao Loạn Ma Hải rộng lớn vô tận, bọn họ cũng chẳng sợ đắc tội hai thế lực lớn kia.
- Ha ha, Mạc huynh, Hàn huynh, không biết các huynh có hứng thú với Sinh Sinh Huyền Linh Quả không? Nếu có thì chúng ta liên thủ, sau đó chia đều ba quả!
Quả nhiên Ngụy Tùng vô cùng gian xảo, hắn nheo mắt lại một cái, sau đó bỗng nhìn về phía Mạc Trảm và Hàn Đào.
Nghe thấy thế hai người Mạc Trảm hơi khựng người rồi nhìn về phía Lâm Động.
- Tên khốn kiếp!
Bọn người Cổ Yên thấy vậy, sắc mặt hơi thay đổi. Lúc này bọn họ đang trong tình hình bị nhiều phương nhằm vào, đối phó với Ngụy gia cũng phải dốc toàn lực, nếu Mạc Trảm và người của Hải Vân Tông cũng xông lên thì chắc chắn bọn họ sẽ yếu thế.
Nhưng sắc mặt Lâm Động vẫn bình tĩnh, ánh mắt không chút ba động nhìn hai người Mạc Trảm đang trầm ngâm đằng xa.
Tình hình lúc này đúng là không tốt, nhưng đối với Lâm Động mà nói, cũng không phải tuyệt cảnh, dù bọn Mạc Trảm thật sự liên thủ với Ngụy Tùng thì hắn cũng tin tưởng mình có khả năng chống lại bọn chúng!
Trước đây hắn đã từng một mình giết hơn năm trăm đệ tử tinh nhuệ của Nguyên Môn, hiện giờ hắn cũng tự tin có thể giết hết đám người ở đây. Chỉ có điều chắc chắn phải trả giá, vì thế, nếu chưa đến lúc cuối cùng, đương nhiên Lâm Động cũng không muốn làm tới mức đó.
Trong bầu không khí gần như đặc quánh này, Mạc Trảm và Hàn Đào nhìn Lâm Động, ba quả Sinh Sinh Huyền Linh Quả trong tay Lâm Động đối với bọn họ mà nói đương nhiên có sức hấp dẫn không nhỏ. Nhưng hai người này khá thận trọng, Lâm Động lúc này đầy thần bí, thực lực chỉ là Cửu Nguyên Niết Bàn nhưng bọn họ lại cảm nhận được một luồng khí tức nguy hiểm trên người hắn.
Hiện giờ bọn họ đã có được chiến lợi phẩm, nếu tham lam hơn, đối phó với một kẻ thực lực thần bí khó lường thì hình như hơi chút mạo hiểm.
Trầm ngâm một lúc, cả hai đều đã có quyết định, cơ thể căng thẳng dần thả lỏng, nhìn Lâm Động một cái, nói:
- Ý tốt ta xin nhận, nhưng có một quả Sinh Sinh Huyền Linh Quả bọn ta đã mãn nguyện rồi, không cần thêm nữa!
Hai người vừa dứt lời, mấy người bọn Cổ Yên thở phào, sau đó nhìn Lâm Động ở bên cạnh với ánh mắt kỳ lạ. Hai kẻ kia đều có tiếng tăm trong đệ tử của Hải vực Thiên Phong lại từ bỏ, hiển nhiên là e dè Lâm Động…
- Vậy à, thế thì thật đáng tiếc!
Ngụy Tùng cười nhạt, ánh mắt âm u, rồi nghiêng đầu nhìn hắc y nhân bên cạnh:
- Từ huynh, nên ra tay rồi chứ?
Hắc y nhân gật đầu, sau đó hắn ngẩng đầu lên, trên gương mặt tái nhợt hiện nụ cười đầy sát ý. Hắn nhìn Lâm Động lạnh lùng nói:
- Ta đã cảnh cáo ngươi rồi, có những chuyện ngươi không quản được đâu. Nhưng lúc này ngươi có hối hận cũng vô ích thôi. Ngoan ngoãn để ta luyện thành Nhân khôi đi!
Dứt lời, áo bào của hắn tung bay, một luồng tinh thần lực hùng hồn bùng phát, cuồng phong nổi lên, khí thế kinh người.
Lâm Động khẽ thở hắt ra, quay sang nhìn bọn Cổ Yên:
- Chặn bọn Ngụy Tùng, không vấn đề gì chứ?
- Ừm!
Cổ Yên gật đầu, rồi nhìn hắc y nhân, khẽ cắn môi nói:
- Ngươi có đối phó được hắn không?
- Tiên Phù sư Tiểu thành mà thôi!
Lâm Động cười nhạt, sau đó chầm chậm bước ra. Đối với người có Thôn Phệ Tổ Phù như hắn, đối phó với một Tiên Phù sư rõ ràng còn nhẹ nhàng hơn cả so với cường giả Sinh Huyền Cảnh Tiểu thành. Hắn còn có thể giết được Ngụy Tùng thì hắc y nhân này chẳng là cái gì!
Bọn người Cổ Yên nhìn bóng lưng của Lâm Động, ngữ khí của hắn khá cuồng ngạo, nhưng lúc này không ai dám nghĩ hắn không biết tự lượng sức mình nữa.
- Khục khục, đúng là có gan thật! Tiểu tử, giao ba quả Sinh Sinh Huyền Linh Quả cho ta, Bản vương có thể giúp ngươi giải quyết bọn người kia, thế nào hả?
Bỗng nhiên một tràng cười chói tai chợt vọng tới.
Tất cả cùng sững người rồi lập tức quay người lại, liền nhìn thấy một nam tử thân hình to lớn để trần thân trên, đầu trọc lốc lấp loáng áng sáng chói mắt. Khi hắn cười, một luồng sát khí và áp lực lan tỏa khiến người ta lạnh người. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
- Đó là Tam Đầu Ma Giao!
Mọi người nhìn thấy người đó, trái tim đều thắt lại, suýt nữa thì đã quên mất nhân vật hung tàn này!
Lâm Động nhìn đầu Tam Đầu Ma Giao đã biến thành hình người, cặp mày chau lại. Hắn có thể cảm nhận được sự giảo hoạt và hung tàn từ người kẻ đó, lời của loại người như hắn hiển nhiên không thể tin được!
- Không cần, ta có thể đối phó được!
Lâm Động bình thản nói.
- Hắc hắc…
Rõ ràng Tam Đầu Ma Giao không hề bất ngờ vì Lâm Động từ chối. Sau đó nó nhe hàm răng trắng hếu:
- Nếu vậy thì Bản vương đành phải động thủ chém chết ngươi rồi lấy lại Sinh Sinh Huyền Linh Quả thôi!
Vừa dứt lời, Tam Đầu Ma Giao dùng cái lưỡi đỏ lòm liếm môi, cây kích ba trạc bỗng xuất hiện trong tay. Nó nhìn Lâm Động với ánh mắt tàn nhẫn. Đương nhiên nó sẽ không tha cho tất cả những kẻ đã lấy Sinh Sinh Huyền Linh Quả, nhưng Lâm Động là có nhiều nhất, đương nhiên là mục tiêu đầu tiên của nó.
Bọn Ngụy Tùng hơi sững người vì sự xuất hiện của Tam Đầu Ma Giao, nhưng sau đó khóe miệng nhếch lên, cục diện này đối với bọn chúng còn tốt hơn cả hai người bọn Mạc Trảm nhúng tay vào!
- Lâm Động, làm sao đây?
Sắc mặt mấy người Cổ Yên trở nên khó coi. Thực lực của Yêu thú Sinh Huyền Cảnh mạnh mẽ thế nào bọn họ đã biết, nếu Tam Đầu Ma Giao nhúng tay vào thì bọn họ khó lòng thoát được kiếp nạn.
- Cứ làm theo kế hoạch cũ!
Thế nhưng Lâm Động chỉ mỉm cười, nói.
- Vẫn theo kế hoạch cũ?
Cổ Yên khựng người, nhưng lập tức hiểu ra, đồng tử lập tức co rút lại, giọng nói đầy kinh hãi:
- Ngươi định đối phó với cả hai bọn chúng cùng lúc?
Đám đệ tử Cổ gia ở xung quanh cũng kinh hãi nhìn Lâm Động, rõ ràng chuyện này có lực đả kích quá lớn.
- Lâm Động đại ca!
Cổ Nhã lo lắng nói.
Lâm Động khẽ cười với Cổ Nhã, sau đó phẩy tay không nói gì nữa, bước ra nhìn Tam Đầu Ma Giao cười, nói:
- Thứ đã rơi vào tay ta thì không có chuyện nhả ra! Nếu ngươi muốn động thủ thì ra cũng chiều. Nhưng cái giá ngươi phải trả sẽ đắt lắm đấy!
Hai mắt đỏ ngầu của Tam Đầu Ma Giao nhìn Lâm Động, đột nhiên nó nhếch mép cười đầy tàn nhẫn.