Vũ Động Càn Khôn

Chương 723: Long tranh hổ đấu




Vù!
Cuồng phong nổi lên thổi hết số mây bụi bao phủ trên đỉnh núi. Khi đám bụi tan hết, hai thân ảnh đứng hiên ngang đối mắt với nhau, ánh mắt đầy hàn quang sắc bén.
Nguyên lực thiên địa dường như bị ảnh hưởng, giữa hai người hình thành nên hai nữa khác biệt rõ ràng, nơi chuyển tiếp, không gian tựa hồ như biến dạng.
Lúc này tuy Lâm Động đã dùng Thanh Thiên Hóa Long Quyết ở mức cao nhất, không chỉ long lân bao phủ khắp người mà Long dực cũng đã xuất hiện. Nhìn từ xa hắn lúc này có hình thái bán long hóa, dường như còn có tiếng long ngâm vang ra từ cơ thể hắn.
Lâm Động biết rõ, nếu chỉ đọ nguyên lực thì chắc chắn hắn không thể bằng với Vương Diêm thực lực Cửu Nguyên Niết Bàn. Nhưng lực chiến đấu không chỉ được hình thành từ nguyên lực, hắn có một vài thủ đoạn có thể uy hiếp được Vương Diêm.
Soạt!
Lâm Động nheo mắt lại, hàn quang lóe lên trong mắt, rồi Long dực sau lưng bỗng đập mạnh.
Long dực đập mạnh tạo kình phong thổi bay hết đất đá xung quanh, Lâm Động cũng biến thành vô số đạo tàn ảnh bay thẳng tới Vương Diêm.
Vương Diêm nheo mắt nhìn vô số tàn ảnh đang lao tới với tốc độ kinh người, tốc độ này của Lâm Động cũng khiến hắn phải kinh ngạc.
Uỳnh!
Lâm Động gần như chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện trước mắt Vương Diêm, ánh mắt hắn lạnh băng, đôi tay đã biến thành Long thủ cầm lấy thân cây màu đen, nhấc lên thật cao rồi giáng xuống!
Bùm!
Thân cây còn chưa hạ xuống tới nơi mà mặt đất đã bị sức mạnh tỏa ra từ nó gây chấn động đến nổ tung. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Keng!
Thân cây cùng với sức mạnh khủng khiếp giáng xuống, nhưng khi nó sắp tới mục tiêu thì một thanh trọng kiếm được bọc bởi nguyên lực hùng hồn vung lên.
Thanh kiếm của Vương Diêm vừa hay điểm đúng nơi sức mạnh phân tán nhất trên thân cây. Tuy lực lượng không bằng của Lâm Động nhưng nguyên lực vô cùng hùng hồn. Một kiếm này tung ra đã chặn đứng được thân cây cùng với năng lượng đáng sợ, nhãn lực và thực lực này khiến người ta phải kinh hãi!
Công kích bị chặn đứng nhưng Lâm Động không hề thấy bất ngờ. Ánh sáng xám nhanh chóng tụ lại trên trán hắn, rồi Hoang Vu Yêu Nhãn xuất hiện, một chùm sáng màu xám đầy khí tức hung sát xoẹt một tiếng bắn thẳng về phía cổ họng Vương Diêm.
- Hừ!
Vương Diêm hừ lạnh một tiếng, hai ngón tay cong lại biến thành kiếm quyết, nhanh như chớp điểm lên chùm sáng xám. Kiếm khí mạnh mẽ bùng phát, đánh tan chùm sáng!
Đánh tan được chùm sáng xám đó, Vương Diêm tiến lên một bước, trọng kiếm trong tay biến thành cơn bão màu đen, kiếm quang sắc lạnh mà cuồng bạo phản công về phía Lâm Động như vũ bão.
Đối mặt với công kích đó, đôi Long dực sau lưng Lâm Động đập một cái là hắn bay lên không trung. Đôi cánh ấy đập liên hồi đánh bật lại các đường kiếm quang. Rồi năm ngón tay Lâm Động đưa ra, vùng hư không sau lưng lại sụp đổ, trong hư vô, một đạo thân ảnh Viễn Cổ chầm chậm bước ra.
- Đại Hoang Nhân Thiên Thủ!
Lâm Động nhanh chóng đưa tay ra, một bàn tay nhằm hướng Vương Diêm mà đánh xuống.
Uỳnh!
Sau cú đánh đó của Lâm Động, quang ảnh từ hư vô cũng đánh theo, lập tức một đạo chưởng ấn xa xưa khổng lồ xuất hiện trong không trung rồi lao xuống Vương Diêm.
Đồng thời, Lâm Động không hề có ý định dừng lại, nơi Hoang Vu Yêu Nhãn trước trán hắn, ánh sáng xám bùng phát, rồi gọi Linh hồn Hoang Thú ra.
Vút!
Linh hồn Hoang Thú xuất hiện, con mắt duy nhất trên trán nhanh chóng mở ra, rồi bỗng một trùm sáng xám gần như có thể xuyên thủng đất trời vút một tiếng lao ra.
Uỳnh uỳnh!
Trên bầu trời, nguyên lực sôi sục, cự chưởng và quang trụ đồng thời lao xuống, mục tiêu nhằm thẳng Vương Diêm, công kích này khiến da đầu người ta cũng phải tê dại!
Vương Diêm ngẩng lên nhìn công kích đáng sợ đó, ánh mắt ngưng trọng, thanh trọng kiếm cắm xuống đất rồi thủ ấn biến hóa nhanh chóng, vô số luồng năng lượng kinh người bùng ra từ cơ thể.
- Thiên Hoàng Kinh, Thiên Hoàng Chung!
Nguyên lực thiên địa dường như điên cuồng tụ lại quanh người Vương Diêm, rồi tập hợp với nguyên lực dồi dào trong cơ thể hắn, hóa thành chiếc chuông cổ khổng lồ.
Khi chiếc chuông cổ vừa hình thành, cự chưởng và quang trụ cuối cùng đem theo sức mạnh khủng khiếp lao tới, một trước một sau đâm sầm lên chiếc chuông, lập tức vang lên tiếng chuông ngân khắp không trung.
Đỉnh núi vốn đã đổ nát một lần nữa bị hủy hoại, những tảng đá khổng lồ bị nứt từ trước bị làn sóng xung kích chấn vỡ thành vụn.
Rắc rắc!
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về nơi giao đấu, sau khi phải chịu đòn oanh kích đáng sợ, trên bề mặt chiếc chuông cổ xuất hiện vô số vết rạn, cuối cùng bùm một tiếng nổ tung!
- Phù!
Lâm Động thở ra một hơi, sau khi nhìn chiếc chuông cổ nổ tung, nhìn thấy thân ảnh lại xuất hiện trong tầm mắt, hắn không kìm được nhếch mép lên. Vương Diêm quả nhiên khó đối phó. Công kích của hắn nếu là Thanh Diệp có lẽ đã bị đánh bay rồi, nhưng Vương Diêm thì vẫn vững như núi…
Phía dưới, vẻ mặt Vương Diêm bình tĩnh như nước, bàn tay cầm thanh trọng kiếm khẽ run lên. Lâm Động cảm thấy hắn khó đối phó, trong lòng hắn cũng vô cùng kinh ngạc về công kích hung hãn của Lâm Động. Trận đấu với Lâm Động, hắn đã tiêu hao sức lực nhiều hơn cả với Ứng Tiếu Tiếu.
Sau công kích kinh hoàng, hai người bỗng rơi vào trầm lặng tạm thời, nhất thời không ai triển khai công kích nữa.
- Bọn họ tiêu hao quá nhiều năng lượng rồi!
Ứng Tiếu Tiếu nhìn hai người, ánh mắt hơi dao động rồi khẽ nói.
- Hôm nay bọn họ cũng đã đánh nhiều trận rồi!
Ứng Hoan Hoan gật đầu.
- Vương Diêm sư huynh là cường giả Cửu Nguyên Niết Bàn, nguyên lực vô cùng dồi dào, chống cự được đến lúc này không có gì lạ, nhưng còn Lâm Động cũng vậy, hơn nữa vũ kỹ hắn vừa thi triển thật khiến người ta thấy kinh ngạc.
- Hắn không phải người bình thường!
Ứng Hoan Hoan cười nhẹ, rồi cảm thấy Ứng Tiếu Tiếu nhìn mình, mặt đỏ lên vội vàng chuyển chủ đề:
- Tỷ tỷ, rốt cuộc ai có khả năng thắng?
Ứng Tiếu Tiếu nhíu mày rồi lắc đầu:
- Khó nói lắm, tuy công kích của Lâm Động khá mạnh, nhưng chắc chắn Vương Diêm sư huynh có tuyệt chiêu của huynh ấy!
- Nhưng Đại Hoang Vu Kinh của Lâm Động vẫn chưa dùng đến. Hắn lúc nào cũng giấu rất nhiều thủ đoạn!
Ứng Hoan Hoan nói.
- Đúng thế, chúng ta đều đã coi thường hắn rồi. Vì thế trận này ai thắng vẫn chưa biết được!
Ứng Tiếu Tiếu thở dài, thế nhưng ngay khi vừa dứt lời, ánh mắt nàng ngưng tụ, lập tức nhìn về hướng Vương Diêm. Lúc này hắn bỗng ngồi khoanh chân, trọng kiếm cắm trên mặt đất rồi hai tay biến ra ấn pháp quỷ dị.
Phụt!
Vương Diêm phun ra một ngụm máu tươi vào ấn pháp, lập tức khí tức quỷ dị lan tỏa khắp cơ thể hắn.
- Có lẽ… Vương Diêm sư huynh cũng không muốn kéo dài hơn nữa!
Nhìn hành động kỳ quái của Vương Diêm, Ứng Tiếu Tiếu hít sâu một hơi, bàn tay nắm chặt lại. Xem ra Vương Diêm cũng đã dùng đến thủ đoạn hắn vẫn cất giấu. Không biết lần này liệu Lâm Động có thể chống đỡ được không? Nếu không thì cuộc tỷ thí chắc cũng kết thúc tại đây

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.