Sâu trong Hoang Điện có một ngọn núi vô cùng to lớn màu vàng sẫm, trên đó không hề có cây cối bao phủ, nhìn từ xa vô cùng hoang tàn thê lương.
Dòng Đan Hà khổng lồ bay ngang qua bầu trời bên trên đỉnh núi, Đan Hà bình thường không bao giờ ngừng chảy bỗng có chút dị thường, tốc độ không chỉ chậm lại. mà Niết Bàn Kiếp trong nó đang không ngừng đổ xuống, nhìn tựa như Ngân Hà bị thủng một lỗ lớn vậy!
Niết Bàn Kiếp như đổ xuống như nước triều, cuối cùng tràn lên đỉnh núi khổng lồ kia.
Uỳnh uỳnh!
Lúc này cả ngọn núi rung chuyển, đất đá nổ tung, trên đỉnh núi bắt đầu toác ra những đường nứt khổng lồ.
Vèo vèo!
Khi đỉnh núi xuất hiện kịch biến, bầu trời cũng vang lên vô số những âm thanh xé gió, chỉ mấy phút sau, xung quanh đỉnh núi đã đông nghịt người, vùng rừng núi vốn yên tĩnh chỉ trong chốc lát đã trở nên vô cùng náo nhiệt.
Vô vàn tạp âm tụ lại với nhau rồi khuếch tán, mây trắng trên trời cũng bị chấn động mà tan đi.
Những người này không chỉ có đệ tử của Hoang Điện mà còn có đệ tử của ba điện còn lại cũng tới. Vì bọn họ biết ở sự việc sắp xảy ra ở đây có thể sẽ thay đổi thứ tự xếp hạng của bốn điện.
Đệ tử của cả bốn điện đều tập trung lại, ở Đạo Tông, ngoài Điện Thí ra thì rất ít khi có tình hình này. Thậm chí đệ tử của Thiên Điện tu luyện Thiên Hoàng Kinh cũng khó dẫn đến động tĩnh này. Từ đó có thể thấy Đại Hoang Vu Kinh có được mức độ trọng thị thế nào trong mắt đệ tử Đạo Tông…
Vèo!
Mấy đạo hồng quang đột nhiên bay tới từ nơi chân trời, cuối cùng khi tới gần đỉnh núi, lộ ra thân hình, ở phía trước tiên là Trần Chân và Ngộ Đạo.
Bên cạnh bọn họ có sáu người, tuổi tác đều không còn trẻ, khí tức cũng vô cùng hùng hồn, không hề thua kém Trần Chân.
Sáu người này, có ba người không hề xa lạ, chính là ba vị Phó Điện chủ của các điện khác. Khi mới vào Đạo Tông, Lâm Động đã gặp qua bọn họ. Còn ba người kia đương nhiên là Điện chủ của ba điện rồi.
Lần này Đại Hoang Vu Bi mở ra đã hấp dẫn cả Điện chủ và Phó Điện chủ của cả ba điện tới!
- Đến Điện chủ của cả ba điện Thiên, Địa, Hồng đều đến!
Trên không trung, Tưởng Hạo, một trong năm đại đệ tử thân truyền của Hoang Điện nhìn về phía trước, không kìm được chép miệng nói.
- Cũng chẳng có gì lạ, ngoài mấy vị Điện chủ ra, ta nghĩ ngay một số Trưởng lão bế quan lâu năm cũng đang thầm quan sát tình hình. Với Đạo Tông chúng ta, tham ngộ Đại Hoang Vu Bi là đại sự đấy!
Bàng Thống bên cạnh nói.
- Nếu lần này tham ngộ thành công thì có lẽ Hoang Điện chúng ta sẽ tăng được thứ hạng trong Điện Thí!
Phương Vân nhìn đỉnh núi, nói.
Bàng Thống nghe thế thì trầm ngâm không nói gì. Là đại đệ tử thân truyền lớn tuổi nhất của Hoang Điện, hắn hiểu rất rõ ràng mức độ khó khăn của việc tham ngộ Đại Hoang Vu Kinh. Hàng trăm năm nay mỗi lần Đại Hoang Vu Bi mở ra thì cái nhận được cuối cùng đều là sự thất vọng, không biết lần này có phải ngoại lệ không?
- Ủa, Lâm Động đâu? Đại sự này mà hắn lại bỏ qua thì hối hận đến chết đấy?
Phương Vân nhìn xung quanh, ngạc nhiên nói.
- Nửa tháng trước hắn đi gặp Chưởng giáo đại nhân rồi. Bọn họ mang về Tiên Nguyên Cổ Thụ, lập được đại công, có lẽ Chưởng giáo đại nhân có thưởng cho hắn. Nhưng yên tâm, với tính cách của mình hắn sẽ không thể vắng mặt đâu!
Bàng Thống nói.
- Ta nghe nói Lâm Động hắn đả thương được cả Diêu Linh, xếp hạng thứ tư trong Tông Phái Thông Tập Bảng, đúng là biến thái!
Tưởng Hạo cười khổ.
- Lâm Động sư đệ cũng là đệ tử Hoang Điện chúng ta, thực lực hắn mạnh cũng tốt cho Hoang Điện, ngươi đừng vì thua hắn mà trong lòng bất mãn!
Bàng Thống nhíu mày nói, thân là đại đệ tử thân truyền lớn tuổi nhất, uy tín của hắn đương nhiên khá cao trong Hoang Điện.
- Sao có thể chứ? Đệ đâu phải loại người nhỏ mọn, dù hắn tham ngộ được Đại Hoang Vu Kinh, đệ cũng rất vui mừng, nếu không thì đến Điện Thí, Hoang Điện bọn chúng ta lại mất mặt a!
Tưởng Hạo bất lực nói.
Nghe thế, Bàng Thống mới gật đầu hài lòng, đang định nói gì thì từ phía xa có âm thanh xé gió vang lên, rồi bọn họ thấy mấy chục thân ảnh bay tới đáp xuống nơi cách bọn họ không xa.
Những người này vừa xuất hiện đã khiến đệ tử Đạo Tông xôn xao, tất cả đều nhìn bọn họ với ánh mắt kính sợ.
- Đó là Đại sư tỷ Ứng Tiếu Tiếu… còn cả Đại sư huynh Thanh Diệp của Địa Điện, Đại sư huynh Mục Lực của Hồng Điện. Chậc chậc, nghe nói ba người bọn họ đều đã tu luyện được kỳ kinh của điện mình, có lẽ là ba người kiệt xuất nhất trong số các đệ tử trẻ tuổi của Đạo Tông chúng ta!
- Đúng thế, hình như Đại sư tỷ Tiếu Tiếu đã là cường giả Cửu Nguyên Niết Bàn, cộng thêm với Thiên Hoang Kinh, chỉ cần không gặp phải cường giả Sinh Huyền Cảnh thì tuyệt đối không có địch thủ!
- Các ngươi quên Lâm Động của Hoang Điện rồi à? Trước đây không lâu hắn đã đả thương được Diêu Linh, Chấp sự trước đây của Nguyên Môn đấy. Diêu Linh cũng là cường giả Cửu Nguyên Niết Bàn cơ mà!
- Ừm, ta cũng đã nghe nói chuyện này. Nếu là thật thì Lâm Động đúng là biến thái, vừa hay hắn là đệ tử Hoang Điện chúng ta, có lẽ lần này có tư cách tham ngộ Đại Hoang Vu Kinh, không biết có thành công được không?
- Cái này thì khó nói lắm. Tuy biểu hiện của hắn sau khi gia nhập Đạo Tông rất tốt, nhưng Đại Hoang Vu Kinh ngay cả Đại sư tỷ Tiếu Tiếu cũng không tham ngộ thành công cơ mà…
Những người vừa tới chính là mấy người Ứng Tiếu Tiếu và Ứng Hoan Hoan, bên cạnh bọn họ còn có Thanh Diệp của Địa Điện và Mục Lực của Hồng Điện và một số đại đệ tử thân truyền nổi danh khác. Trận hình này có thể nói là hoành tráng nhất trong số các đệ tử trẻ tuổi Đạo Tông, vì thế khi bọn họ vừa xuất hiện thì mọi ánh mắt đã tập trung về phía bọn họ.
Ứng Tiếu Tiếu và Ứng Hoan Hoan đứng đầu đương nhiên là thu hút chú ý nhất, nhưng nếu so sánh thì đại bộ phận đệ tử đều tập trung ánh mắt về thiếu nữ hoạt bát buộc tóc đuôi ngựa sau lưng kia.
Điều đó cũng không phải Ứng Tiếu Tiếu thiếu sức hút, chỉ là cái uy của nàng ta trong Đạo Tông thực sự quá cao, dáng vẻ lãnh đạm thường ngày cũng khiến các đệ tử kính sợ, đương nhiên không dám nhìn như nhìn Ứng Hoan Hoan.
Hôm nay Ứng Hoan Hoan chỉ mặc áo trắng đơn giản nhưng lại tôn lên sự mềm mại, đầy sức sống của nàng ta, cộng với chiếc đuôi ngựa khẽ lay động theo mỗi lần nàng quay đầu, đôi mắt to xinh đẹp khẽ chớp, tất cả đều vô cùng thuần khiết, cuốn hút. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Ứng Hoan Hoan nhìn khắp nơi không thấy bóng dáng quen thuộc đâu, cặp mày nhíu lại:
- Sao Lâm Động không có mặt? Lẽ nào hắn định bỏ qua cơ hội này?
- Hắn có ý nghĩ đó cũng chẳng lạ, thiên phú của Lâm Động tuy rất tốt nhưng dù sao cũng chỉ mới gia nhập Hoang Điện chưa được bao lâu!
Thanh Diệp ở bên cạnh cười nhạt, nói.
- Hắn vừa vào Hoang Điện chưa bao lâu đã nhằm thẳng tới Đại Hoang Vu Kinh rồi, sao có thể bỏ qua cơ hội này? Hơn nữa giờ hắn đã là đại đệ tử thân truyền, cũng có tư cách tham ngộ Đại Hoang Vu Kinh rồi.
Ứng Hoan Hoan trợn mắt với Thanh Diệp.
Thấy Ứng Hoan Hoan nói với vẻ rất hiểu Lâm Động như vậy, trong lòng Thanh Diệp không vui, nhưng cũng không thể hiện điều gì để tránh mất phong độ. Hắn hơi thiếu tự nhiên quay đi nói chuyện với người bên cạnh.
Ứng Tiếu Tiếu thấy thế cười, lặng lẽ lắc đầu không nói gì, chỉ nhìn lên đỉnh núi đang chấn động, ở đó một tấm bia khổng lồ màu vàng nhạt đang nhô ra từ trong núi, một luồng khí tức hoang vu như từ thời Viễn Cổ lan tỏa khắp không gian.
Ứng Tiếu Tiếu nhìn đỉnh núi với ánh mắt phức tạp, hồi đó nàng ta cũng rất tự tin thử tham ngộ Đại Hoang Vu Kinh, nhưng ngồi đó mấy tháng trời cũng không có kết quả, điều này tạo nên đả kích rất lớn với nàng.
- Đại Hoang Vu Bi…
Lúc này mọi ánh mắt đều đổ về tấm bia khổng lồ to đến ngàn trượng, hùng vĩ nguy nga đứng sừng sững trên đỉnh núi.
- Tỷ tỷ nói xem, lần này Hoang Điện có ai thành công không?
Ánh mắt Ứng Hoan Hoan cũng hơi chấn động nhìn tấm bia khổng lồ, rồi kéo tay Ứng Tiếu Tiếu hỏi nhỏ.
- Bốn người Bàng Thống, Tưởng Hạo, tỷ lệ không cao!
Ứng Tiếu Tiếu nhìn Ứng Hoan Hoan, ngừng một lát rồi nói:
- Lâm Động thì… có lẽ có vài phần cơ hội!
- Ồ?
Ứng Hoan Hoan gật gù, mắt chớp chớp vài cái, nét mặt phức tạp.
- Sao thế?
Ứng Tiếu Tiếu hỏi.
- Nếu hắn tham ngộ thành công thì không phải hắn nói gì muội cũng phải làm theo sao?
Ứng Hoan Hoan lưỡng lự một chút rồi đỏ mặt nói.
Nghe thế, Ứng Tiếu Tiếu dở khóc dở cười, rồi trừng mắt:
- Đáng đời!
Uỳnh uỳnh!
Đỉnh núi rung chuyển dữ dội, rồi dần dần trở lại yên lặng, mọi người ngẩng đầu lên nhìn, đứng trước tấm bia khổng lồ mà đỉnh của nó cao đến gần chạm Đan Hà, con người bên dưới nhìn tựa đàn kiến!
Đó chính là Đại Hoang Vu Bi!
Đại Hoang Vu Kinh lớn mạnh nhất trong Tứ Đại Kỳ Kinh nằm trong đó, nhưng hôm nay liệu có ai tham ngộ được nó không thì đến hiện giờ đó vẫn là một câu hỏi chưa có lời giải đáp!