Vũ Động Càn Khôn

Chương 67: Hắc vân




Dịch: steven1890 (A Ven)
Lần đầu tiên buôn bán Dương Nguyên Thạch diễn ra thuận lợi, chắc chắn đã làm cho Lâm gia nếm được mật ngọt trong đó, lợi nhuận hậu hĩnh như vậy đủ để cho người khác đỏ con mắt mà thèm, cho dù Thiết Mộc của bọn họ rất nhiều nhưng mà sau khi tiêu thụ thì bất quá cũng mới tương đương với hơn hai mươi khối Dương Nguyên Thạch mà thôi, cứ tính như vậy thì thu hoạch một tháng bất quá cũng chỉ bằng lợi nhuận của một ngày khai thác Dương Nguyên Thạch.
Hai thứ này quả thực không thể nào so sánh với nhau được.
Mà cũng chính bởi vì như thế nên từ sau khi buôn bán đợt Dương Nguyên Thạch đầu tiên, Lâm Chấn Thiên gần như là điều động bảy tám phần nhân thủ của Lâm gia đến Thiết Mộc trang, bộ dáng đó giống như là muốn biến Thiết Mộc trang thành một đại bản doanh để kinh doanh vậy.
Mà cử động quái dị lần này của Lâm gia, dĩ nhiên sẽ đưa đến không ít cặp mắt lạ lùng, tuy nói Thiết Mộc trang có nhiều Thiết Mộc nhưng qua một đoạn thời gian này, phần lớn đều đã thông qua giao tiếp mà biết được việc Lôi gia đã làm, vì vậy mà giá trị của cái thôn trang đó trong mắt của một số người cũng đã giảm đi rất nhiều, nhưng hiện tại, Lâm gia không chỉ không vì thế mà xem nhẹ Thiết Mộc trang, ngược lại đối đãi cực kỳ nghiêm chỉnh như vậy, cho nên chuyện này tất có mùi vị khác thường trong đó.
Song, đối với những suy đoán nặng nề của giới bên ngoài thì Lâm gia vẫn duy trì sự trầm mặc, cũng không có bất cứ lời giải thích hay tuyên bố nào ra bên ngoài, hơn nữa bởi vì công việc giữ bí mật được thực hiện cực kỳ kín đáo nên người ngoài không cách nào biết được suy nghĩ của Lâm gia…
Dĩ nhiên, trong số này cũng có một chút ngoại lệ…
***
Thanh Dương Trấn, Lôi Gia.
Trong đại sảnh ở sâu trong Lôi gia, mười mấy vị nhân vật trọng yếu đang ngồi ở đó, ngồi ở vị trí chủ tọa chính là gia chủ Lôi gia - Lôi Báo, bất quá vào giờ phút này, sắc mặt hắn cực kỳ âm trầm giống như báo hiệu bão táp sắp nổi lên, làm mọi người ở phía dưới đều cẩn thận, không dám chọc giận.
"Phụ thân, tin tức mà ta có được là tuyệt đối chính xác, Lâm gia lần này đi Viêm Thành, bề ngoài là tiêu thụ Thiết Mộc, nhưng mục đích thực sự chính là buôn bán mấy trăm khối Dương Nguyên Thạch, tuy nói Lâm gia mấy năm này cũng có chút phát triển nhưng mà số lượng như thế này thì coi như là Lôi gia ta đều không thể dễ dàng có được, một điều nữa là nội tình Lâm Gia tương đối nhỏ bé, sao lại có được nhiều như vậy chứ?" Ở bên trái của Lôi Báo, Lôi Phích với sắc mặt âm trầm, nói.
"Ý ngươi muốn nói là gì?"
Lúc nghe đến mấy trăm khối Dương Nguyên Thạch, khóe mắt Lôi Báo giật giật một chút, chợt nói.
"Hành động của Lâm gia trong khoảng thời gian này chắc hẳn mọi người đều thấy rõ, giá trị hiện tại của Thiết Mộc trang như thế nào trong lòng của chúng ta là người hết sức rõ ràng, nếu chỉ vì vài thứ tài nguyên Thiết Mộc đã bị hủy đi gần một nửa kia, vậy thì Lâm Chấn Thiên có lẽ chính là lão hồ đồ mất rồi…" Ánh mắt Lôi Phích nhìn quanh đại sảnh một vòng, trầm giọng nói.
Nghe thấy lời này của hắn, những người khác cũng khẽ gật đầu, Lâm Chấn Thiên từ việc thân cô thế cô năm đó, phát triển tới ngày hôm nay, nói là lão hồ ly cũng không quá đáng, bọn họ cũng không tin lão hồ ly này lại làm những chuyện ngu xuẩn không có ý nghĩa.
Nếu chuyện này không phải là không có ý nghĩa, như vậy thì tất nhiên là có mục đích khác, lại liên tưởng đến việc Lâm gia tiêu thụ một khối lượng lớn Dương Nguyên Thạch, sắc mặt của không ít người cũng có chút biến sắc.
"Nếu như ta đoán không lầm thì Lâm gia chắc hẳn đã phát hiện được một loại tài nguyên khác ngoài Thiết Mộc ở Thiết Mộc trang, hơn nữa, loại tài nguyên này rất có thể chính là mạch khoáng Dương Nguyên Thạch"
Lời này của Lôi Phích thật sự là kinh động lòng người, làm cho cả đại sảnh tĩnh lặng trong nháy mắt, sau một hồi khá lâu mới có người không thể tin mà la lên: "Làm sao có thể? Chúng ta kinh doanh ở Thiết Mộc trang nhiều năm như vậy, nhưng chưa từng nghe nói qua là có mạch khoáng Dương Nguyên Thạch!"
"Chúng ta có thể chưa từng dò xét kỹ càng qua."
Khuôn mặt của Lôi Phích cũng dãn ra, ánh mắt liếc nhìn Lôi Báo ngồi trên thủ vị, hít sâu một hơi, nói:
"Phụ thân, chúng ta tựa hồ đem một cái thôn trang có giá trị không thể hình dung được đưa cho Lâm gia rồi."
"Phanh!"
Chén trà trong tay Lôi Báo nổ tung thành một đống bụi phấn, nước trà theo ngón tay chảy xuống, trên khuôn mặt già nua vào thời khắc này lộ ra vẻ hết sức vặn vẹo và dữ tợn.
Mạch khoáng Dương Nguyên Thạch, chỉ là nhẹ nhàng mấy chữ nhưng cũng đủ làm cho trái tim của Lôi Báo vào giờ khắc này thắt lại, đối với giá trị của loại mạch khoáng này, trong lòng hắn hết sức rõ ràng, nếu như tại bên trong Thiết Mộc trang thật sự có một cái mạch khoáng Dương Nguyên Thạch, cho dù là diện tích của nó không lớn thì giá trị của nó cũng đã vượt xa cả Thiết Mộc Trang!
Mà lúc này đây, cái mạch khoáng có giá trị cực cao đó lại được bọn họ hai tay dâng tặng cho Lâm gia, trước đó, bọn họ còn thấy hả hê khi Lâm gia chỉ lấy được thôn trang khi đã bị hủy đi một nửa, nhưng lúc này nghĩ đến loại cười trên nỗi đau của người khác này quả thực đúng là chuyện nực cười.
Nhìn thấy khuôn mặt dữ tợn của Lôi Báo, tất cả mọi người đều thức thời mà im lặng lại, không ai dám mở miệng nói chuyện.
"Trong khoảng thời gian này, tập trung toàn bộ tai mắt có được thăm dò tin tức bên trong Thiết Mộc trang, ta muốn xác định xem nơi đó thật sự có mạch khoáng Dương Nguyên Thạch hay không!"
Hít sâu một hơi, trên khuôn mặt dữ tợn của Lôi Báo dần thu liễm lại, nhưng thanh âm kia lại như gió rét tháng chạp, lạnh băng thấu xương.
"Mặt khác, chú ý nhất cử nhất động của Lâm gia, nếu như bọn họ có hành động chuẩn bị đi Viêm Thành, lập tức thông báo cho ta!"
"Dạ!"
Nghe vậy, Lôi Phích cùng với những phần tử trọng yếu khác của Lôi gia đều vội vàng cung kính đáp ứng, chợt liếc nhau một cái, cũng không lưu lại thêm nữa, từ từ thối lui ra khỏi phòng nghị sự.
Sau khi mọi người thối lui ra khỏi thì đại sảnh lại trở nên yên tĩnh, Lôi Báo cùng với sắc mặt âm lãnh đang ngồi trên ghế, một hồi lâu sau, mới có tiếng lẩm bẩm âm tàn vang lên.
"Lâm Chấn Thiên, Lâm gia ngươi đã có ý muốn chết, vậy cũng đừng trách Lôi Gia ta lòng dạ độc ác rồi!"
***
Kể từ sau khi thuận lợi trở về từ Viêm Thành, trọng tâm của Lâm gia được chuyển dời đến mạch khoáng Dương Nguyên Thạch ở Thiết Mộc trang, mà cái loại chuyện khai thác thế này, Lâm Động cũng không giúp được gì nên phần lớn thời gian đều dồn vào việc tu luyện.
Tu luyện hiện giờ của hắn chủ yếu chia làm ba loại, Nguyên Lực, võ học và một loại mới liên quan đến tinh thần lực.
Thực lực bây giờ của Lâm Động dừng ở Địa Nguyên Cảnh hậu kỳ, tình trạng này giống như là chỉ cần một lần tinh tiến nữa là có thể tiến vào Thiên Nguyên Cảnh, nhưng thực tế và tưởng tượng chung quy vẫn có chênh lệch cực lớn, trong khoảng thời gian một tháng từ sau khi Lâm Động trở về từ Viêm Thành, tuy nói lúc tu luyện cực kỳ chăm chỉ, hơn nữa còn có nhiều Dương Nguyên Đan phụ trợ, nhưng mà cảm giác đột phá vẫn còn xa xa không thấy, một bước nho nhỏ đó phảng phất như một cái khe trời, đem mọi thứ ngăn trở bên ngoài.
Đối với cái loại tiến triển này, Lâm Động mặc dù bất đắc dĩ nhưng cũng không lo lắng, Thiên Nguyên Cảnh vốn cũng không phải là dễ dàng tiến vào, không ít người dừng ở bước này đến mấy năm thời gian, đều là chuyện hoàn toàn có thể xảy ra, hắn muốn có được thành quả trong một tháng thời gian ngắn ngủi này cũng có chút suy nghĩ hão huyền quá mức rồi.
Về phần nắm vững võ học, Lâm Động cũng càng ngày càng lô hỏa thuần thanh, về phần bản không hoàn chỉnh của Kỳ Môn Ấn kia, hiện giờ hắn đã có thể thi triển ra Đệ Nhị Trọng tương đối dễ dàng, thậm chí, ngay cả Đệ Tam Trọng thì hắn cũng bắt đầu tìm tòi ra, lấy thực lực Địa Nguyên Cảnh hậu kỳ của hắn cũng miễn cưỡng cung cấp đủ Nguyên Lực để Thạch Phù hoàn thiện Kỳ Môn Ấn đệ tam trọng.
Tu luyện Nguyên Lực và võ học đều tiến bộ như cũ, chỉ có một điều khác biệt, đó là tu luyện tinh thần lực, một tháng thời gian ngắn ngủn, Lâm Động có thể cảm giác được một cách rõ ràng tinh thần lực vô hình trong đầu ngày càng mạnh lên, mà cái gọi là "Thần Động Thiên" tầng thứ nhất cũng được hắn thuận lợi luyện thành, hơn nữa cái tốc độ này cứ như nước chảy thành sông, cũng không hề có ngoại vật gì trợ giúp.
Mà đối với sự khác thường của tinh thần lực, ngay cả Lâm Động đều không thể không tin tưởng rằng trên phương diện này hắn thực sự có thiên phú khác người. Nguồn truyện: Truyện FULL
Trong lúc Lâm Động an tĩnh tu luyện như vậy, thời gian cũng lặng lẽ trôi qua, trong nháy mắt, hai tháng thời gian lại trôi qua.
Mà đến tháng thứ ba, bên trong Thiết Mộc trang lại tập hợp một đoàn xe còn có quy mô lớn hơn lần trước…
Lúc mà bên trong Thiết Mộc trang truyền ra động tĩnh, thì tin tức đó cũng theo một con chim ruồi mang đến trên vai của Lôi Báo ở trong Lôi gia.
Lấy ra mảnh giấy trắng thật nhỏ ở dưới chân chim ruồi ra, ánh mắt Lôi Báo khẽ đảo qua, khóe miệng cũng chậm rãi nhấc lên một vẻ âm tàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.