Vũ Động Càn Khôn

Chương 65: Ngáng chân




Đoàn người Lâm Động đang ở vị trí của một khu vực nhỏ, bởi vì một câu nói đột ngột của lão nhân áo xám làm cho chỗ này trở nên yên lặng rất nhiều. Không riêng đám người của thiếu nữ áo hồng sắc mặt cứng đờ ra, mà ngay cả người quản sự đứng bên cạnh cung kính chờ đợi cùng với gã sai vặt đều trợn mắt há hốc mồm.
"Phù Sư?"
Lâm Động cũng ngẩn người ra, nhìn về phía lão nhân áo xám kia. Từ trên khuôn mặt cung kính của những người chung quanh cho thấy, người này ở trong Viêm Thành ắt là một đại nhân vật danh tiếng lẫy lừng vô cùng. Nhưng làm cho hắn có chút không rõ là tại sao đại nhân vật này đột nhiên lại nói với mình những lời này?
Đối với người xa lạ, Lâm Động trong lòng vẫn luôn có phần cảnh giác, đặc biệc là những lợi ích vô duyên vô cớ không biết từ đâu đến. Các ngón tay của hắn chạm vào lòng bàn tay, không để lại lộ ra sơ hở vì nơi đây, tại bên trong huyết nhục đang cất dấu bí mật lớn nhất của hắn. Hắn không có nắm chắc là ở trước mặt những cường giả chân chính có thể đem bí mật này hoàn toàn giấu diếm.
"Lão tiên sinh, tiểu tử thực lực bây giờ thấp kém, lại phân tâm đi tu luyện phù đạo mà nói …sợ rằng có chút không ổn, hy vọng có thể tha thứ cho."
Lâm Động cứ vòng vo mãi với ý niệm trong lòng, cuối cùng mới nói ra lời và lại một lần nữa làm cho sắc mặt đám người của thiếu nữ áo hồng phấn khích lên, ánh mắt giống như đang nhìn một kẻ ngu ngốc. Chẳng lẽ người này không biết ở trong Viêm Thành này có bao nhiêu người cầu xin, muốn trở thành đệ tử của vị Nham Đại Sư ở trước mặt sao? Vậy mà hắn vẫn dám cự tuyệt?
"Ha hả, một Phù Sư không đơn giản chỉ khắc ký hiệu đạo cụ vào đồ vật, mà một Phù Sư thật sự có thể lật sông úp biển như đang giơ tay nhất chân trong lúc nói chuyện." Cự tuyệt như vậy rõ ràng cũng làm cho lão nhân áo xám kinh ngạc một chút, nhưng hắn vẫn chỉ mỉm cười nói. Tinh thần thiên phú mạnh mẽ này thật sự không cách nào làm cho hắn không sinh ra lòng yêu mến nhân tài.
Bất quá, hắn càng nhiệt tình như vậy, thì Lâm Động càng không dám đáp ứng ngay lập tức, hắn nếu như không có bí mật gì đó, có lẽ cũng sẽ mừng rỡ bám víu một đại nhân vật thoạt nhìn trông rất bất phàm. Nhưng đáng tiếc, hắn đã có một Thạch Phù thần bí, hắn không dám xác định là nếu điều bí mật này bộc lộ ra, người ở trước mặt còn sẽ hiền hòa như vậy hay không…
"Lão tiên sinh, có thể để tiểu tử về thương lượng với người nhà một phen hay không? Nếu có kết quả, sẽ đến chỗ này tìm ngài." Lâm Động căn nhắc, rồi nói.
"Ngươi bây giờ còn chưa có mấy hứng thú, thôi thì tùy ngươi vậy. Chờ ngươi nghĩ thông suốt rồi thì có thể cầm lấy vật này tới Vạn Kim Thương Hội tìm ta. Gặp nhau là duyên, vật này coi như tặng cho ngươi để hiểu rõ về Phù Sư hơn một chút cũng tốt." Đối với sự kiên trì của Lâm Động, lão nhân áo xám cũng có chút bất đắc dĩ, bất quá cũng không nói thêm gì nữa, từ trong lồng ngực móc ra vật phẩm khác biệt, một thứ là khối phù bài, một thứ khác là cuốn sách cũ kỹ, sau đó ném về phía Lâm Động. Nguồn truyện: Truyện FULL
"Đa tạ lão tiên sinh."
Lâm Động nhận lấy hai thứ đồ này, sau đó tiện tay nhét vào ở bên trong túi Càn Khôn vừa mới mua. Nhìn thấy ánh mắt ngơ ngác của những người đứng gần bên, hắn không muốn lưu lại, nên xoay người hướng về phía nam tử tuấn tú đang đứng ngăn cản ở trước mặt nói: "Có thể nhường lối không?"
Nghe vậy, nam tử kia mới phục hồi lại tinh thần, khóe miệng run run một chút, bất quá cuối cùng hắn cũng biết điều đứng sang một bên nhường lối di. Lúc trước hắn ỷ vào thế lực chống lưng, có lẽ không chú ý đến Lâm Động, nhưng hiện tại tình thế đã phong hồi lộ chuyển, Lâm Động đột nhiên có một chút quan hệ với Nham Đại Sư, chuyện này hắn không thể làm càn được nữa…
Đôi môi thiếu nữ áo hồng đứng gần bên giật giật, nhưng nàng cuối cùng cũng trầm tĩnh lại. Nhìn tình huống này cho thấy, Nham Đại Sư tựa hồ đối với Lâm Động có chút hứng thú, nếu như Lâm Động sau này thật sự trở thành đệ tử của hắn, ở bên trong Viên Thành kia cũng sẽ là nhân vật số một, đắc tội quá mức cũng không tốt.
Khi bọn hắn trầm mặc suy tư, Lâm Động trực tiếp chen qua vị nam tử bên cạnh mà đi, nhanh chóng thoát ra khỏi Kỳ Vật Lâu có không khí cổ quái này, sau đó thật nhanh hòa nhập vào trong dòng người trên đường cái.
***
Hòa nhập vào dòng người qua lại, trong lòng Lâm Động mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó cũng không làm bất cứ điều gì như đi dạo mà đi thẳng về nơi quán trọ mà bọn hắn nghỉ chân. Không lâu sau khi hắn trở lại quán trọ thì đám người Lâm Chấn Thiên ở bên ngoài lần lượt trở về.
"Cha, thế nào rồi?"
Vừa thấy Lâm Khiếu bọn họ trở về, Lâm Động nhịn không được, hỏi thăm.
"Ha hả, rất tốt. Dương Nguyên Thạch này không lo không tìm được người mua, giá tiền bán ra cũng được xem là tốt, ba trăm miếng Dương Nguyên Thạch đổi được đến ba mươi hai miếng Dương Nguyên Đan." Lâm Khiếu cười híp mắt đầu gật gù, nhìn bộ dáng đó, tình trạng tựa hồ rất tốt.
Lâm Chấn Thiên một bên cũng đang gật đầu cười.
Trong lúc nói chuyện, cửa phòng đóng chặc bị mở tung ra, rồi thì thấy Lâm Mãng với sắc mặt có chút âm trầm, đi vào.
"Làm sao vậy?" Nhìn thấy sắc mặt khổ sở của hắn, Lâm Chấn Thiên nhướng mày hỏi.
"Giá cả của những Thiết Mộc kia đều bị đè ép đến ba mươi phần trăm, con mẹ nó ta mất thời gian thật dài mới hỏi thăm ra, vốn là do Lôi gia đã vận dụng quan hệ để ngáng chân (cản chân) chúng ta!" Lâm Mãng nghiến răng nghiến lợi nói.
Nghe vậy, sắc mặt Lâm Chấn Thiên và Lâm Khiếu cũng hơi trầm xuống. Lôi gia này vẫn chưa từ bỏ ý định, quyết tâm muốn gây sự với Lâm gia bọn hắn.
"Bỏ đi, trước hết tạm thời không tính toán với bọn họ, hôm nay chủ yếu nhất là Dương Nguyên Thạch, còn những chuyện này, tương lai sẽ tính sổ với bọn họ!" Lâm Chấn Thiên trầm ngâm chốc lát, cuối cùng phẩy tay. Chỉ cần mỏ khoáng làm ăn nên, bán Thiết Mộc cũng trở thành phần nhỏ.
"Dạ."
Lâm Khiếu và Lâm Mãng gật đầu, vì thật sự, bây giờ quan trọng nhất chính là Dương Nguyên Thạch.
"Nếu chuện đã giải quyết, chúng ta xuất phát rời khỏi đây." Lâm Chấn Thiên trầm ngâm nói. Lần này trong Lâm gia, người lão luyện bị điều động rất nhiều, không nên rời khỏi quá lâu.
Đối với sự quyết định của Lâm Chiến Thiên, tất cả lập tức gật đầu không có người nào phản đối, sau đó liền đi xuống phân phối mọi việc, chỉnh đốn đoàn xe, rồi xuất phát lên đường rời khỏi thành.
***
Lúc Lâm Chấn Thiên bọn họ khởi hành rời khỏi, trong một gian phòng nơi nào đó ở Viêm Thành, có hai đạo nhân ảnh ngồi đàm đạo và một người trong đó chính là Lôi Phích của Lôi gia.
"Ha hả, chuyện lần này xin đa tạ Hoa quản sự." Lôi Phích cười híp mắt, châm một chén trà cho một tên béo mặt mày bóng loáng, cười nói.
"Lấy quan hệ của chúng ta, đây chỉ là chuyện nhỏ mà thôi. Viêm Thành này thu bó củi cũng có chút quan hệ với chúng ta, chúng ta nói thu bao nhiêu vậy thì thu bấy nhiêu, một Lâm gia nhỏ bé thì có thể làm được gì?"
Lôi Phích cười cười, gật đầu phụ họa.
Tên mập kia sờ sờ bản mặt béo phì, sau đó nhìn về phía Lôi Phích, nói: "Theo ta được biết, Lâm gia lần này thật ra đã đi tới hai chỗ, buôn bán Thiết Mộc chẳng qua chỉ là việc thứ nhất …"
"Sao?" Nghe vậy, Lôi Phích sửng sốt. Nhìn thấy nụ cười nham hiểm của tên mập kia, lúc này mới ngầm hiểu, liền lấy ra năm mảnh Dương Nguyên Thạch đặt ở trước mặt hắn, cười nói: "Làm phiền Hoa quản sự rồi."
"Bọn họ phân ra thành hai nhóm, Lâm Mãng buôn bán Thiết Mộc, trong khi Lâm Chân Thiên mang những người còn lại đi đến một chỗ thương hội. Nếu như tin tức ta nhận được không phải là giả, thì bọn họ hẳn đang buôn bán một số Dương Nguyên Thạch ở đâu đó." Bàn Tử vẻ mặt tươi cười, đem Dương Nguyên Thạch bỏ vào trong ngực áo, rồi mới nói tiếp.
"Ha hả, như vậy thì có chút kỳ quái. Lâm gia nhỏ bé vậy lại lấy đâu ra mấy trăm khối Dương Nguyên Thạch, không biết bọn họ cất giấu đã bao lâu rồi a …"
"Mấy trăm khối Dương Nguyên Thạch?"
Nghe được thanh âm nghi ngờ lúc tên mập lẩm bẩm, Lôi Phích sắc mặt cũng trở nên khó coi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.