Vũ Động Càn Khôn

Chương 509: Người thần bí




Trong biển lửa mênh mông, cảnh tượng bất ngờ này khiến Lâm Động không kịp phản ứng. Vì cẩn thận, hắn không để lộ bản thân mà cẩn thận dùng một chút Niết Bàn Ma Viêm để ẩn mình trong biển lửa.
Ẩn mình trong biển lửa, ánh mắt hắn không kìm được mà nhìn về hướng đó. Hắn phát hiện trong vùng chân không đó không chỉ một mà có đến hai thân ảnh. Chỉ có điều thân ảnh thứ hai dường như cũng dùng cách tương tự Lâm Động, khiến thân thể như hung hợp với môi trường xung quanh, vì thế mà lúc đầu Lâm Động không phát hiện ra hắn.
- Hai kẻ này rốt cuộc từ đâu đến?
Ánh mắt Lâm Động rất nặng nề, hắn có thể cảm nhận được mối nguy hiểm thậm chí hơn cả Liễu Bạch, phát ra từ người kẻ đó. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Phát hiện này khiến Lâm Động quả thực có phần bị chấn động. Hắn biết Chiến trường Viễn Cổ là nơi ngọa hổ tàng long, nhưng không đến mức thế này chứ?
- Khí tức của hai kẻ này có phần cổ quái!
Giọng nói cảnh giác của Tiểu điêu bỗng vang lên.
- Là sao?
Lâm Động nhíu mày, hỏi trong đầu.
- Ta cũng không nói rõ được, so với những kẻ khác trong Chiến trường Viễn Cổ, khí tức của bọn chúng có phần khác biệt.
Tiểu điêu nói.
Lâm Động khựng lại, những người trong Chiến trường Viễn Cổ đều đến từ các Vương triều ở Đông Huyền Vực, Tiểu điêu lại nói khí tức của những kẻ này khác biệt, lẽ nào… bọn chúng không phải người Đông Huyền Vực?
Ý nghĩ đó khiến Lâm Động phải lắc đầu. Chiến trường Viễn Cổ này là nơi rèn luyện tuyển chọn đệ tử của các siêu cấp Tông phái ở Đông Huyền Vực. Những người không phải ở Đông Huyền Vực chắc chắn không thể vào được. Hai kẻ kia thực lực có vẻ khá ngang ngược, nhưng nếu đứng trước siêu cấp Tông phái thì cũng là bình thường, không thể lẻn vào Chiến trường Viễn Cổ này mà bọn họ không biết.
Khi Lâm Động đang suy nghĩ thì hai kẻ trong cùng chân không đó dường như bắt đầu nói chuyện, giọng không lớn lắm nên Lâm Động nghe không rõ, nhưng mơ hồ hắn vẫn nghe ra một giọng khàn khàn.
- Nơi này… Đông Huyền Vực đã có nó cũng đủ lâu rồi!
Chỉ một câu nói cũng khiến Lâm Động kinh hãi vô cùng, thậm chí da đầu có phần tê dại, vô tình hắn đã đụng phải thứ gì thế này?
Hắn đến từ Vương triều Đại Viêm nhỏ bé, trong mắt hắn Đông Huyền Vực đã là thứ rộng lớn đến khó lòng tưởng tưởng. Nhưng giờ lại có người muốn cướp đi không gian này từ tay thứ rộng lớn đó. Đây là sự tranh đoạt ở tầng thứ nào?
Lâm Động lập tức quay người đi, những chuyện thế này hắn không thể tham dự được, mà có tham dự cũng chẳng có tác dụng gì.
- Ai?
Thế nhưng, đúng vào lúc Lâm Động vừa quay người thì thân ảnh ẩn mình kia phát ra chút năng lượng, từ trong vùng chân không đó truyền ra một tiếng quát như đến từ nơi U Minh.
- Ai?
Trán Lâm Động toát mồ hôi lạnh, hắn lập tức tăng tốc độ đến mức cao nhất.
Ầm ầm!
Đúng lúc hắn bay đi thì biển lửa phía sau bị một luồng sức mạnh đáng sợ xé tan, và nhanh như chớp lao tới phía Lâm Động.
Cảm nhận được sức mạnh phía sau mình, đồng tử Lâm Động co lại, hắn biết nếu bị kẻ thần bí kia đuổi kịp thì e là lành ít dữ nhiều.
Bên cạnh Lâm Động, mắt Tiểu Viêm đỏ rực lên, toàn thân lúc ẩn lúc hiện có ánh hắc quang, thiết côn trong tay cũng dựng hết vẩy lên.
- Đừng kích động!
Thấy Tiểu Viêm như vậy, Lâm Động cũng hơi lo. Tuy lực chiến đấu của Tiểu Viêm không tệ, có thể chiến đấu với cường giả Nhị Nguyên Niết Bàn, nhưng hai kẻ thần bí kia thực lực chắc chắn không chỉ là Nhị Nguyên Niết Bàn. Lúc này, sức mạnh kinh hồn đang lao xuống sắp bao phủ lấy hai người, Lâm Động nắm bàn tay, một chiếc Viễn Cổ Bí Thược xuất hiện rồi lôi Tiểu Viêm vào trong Không gian Bí Thược.
Uỳnh uỳnh!
Vào khoảnh khắc chui vào Không gian Bí Thược, Lâm Động cảm nhận được cả không gian đều rung chuyển dữ dội như muốn sụp đổ. Nhưng may mắn sự rung chuyển đó chỉ trong chốc lát rồi tan biến.
Nhưng dù sự chấn động đó dừng lại, nhưng Lâm Động vẫn cảm nhận có động tĩnh khác thường. Hắn biết rằng, dù Viễn Cổ Bí Thược có thể chui vào hư không, nhưng chẳng ai biết được hai kẻ thần bí đó có thủ đoạn gì.
Trong Không gian Bí Thược yên lặng như tờ, thậm chí đến tiếng thở cũng được hạ xuống mức nhỏ nhất. Lâm Động nhắm mắt lại, tâm thần kết hợp với Viễn Cổ Bí Thược, mơ hồ hắn cảm thấy dường như có một sức mạnh từ phía xa đang dần mở rộng ra.
Một lúc sau cuối cùng nó cũng mất đi, khi ấy Lâm Động mới thở phào nhẹ nhõm rồi ngồi bịch xuống.
Nhưng khi Lâm Động vừa thở phào, từ trong biển lửa hai đạo thân ảnh bay vút ra, sắc mặt bọn chúng có phần âm u, ánh mắt sắc bén không ngừng quét ra xung quanh.
- Bị hắn cắt đuôi rồi!
Một trong hai kẻ chau mày, trầm giọng nói:
- Liệu bọn chúng có gây cản trở kế hoạch của bọn chúng ta không?
Kẻ được hỏi vẻ mặt bình thường, nhưng hai mắt lại có màu tím đen quỷ dị. Ánh mắt âm u quét nhìn khắp nơi, rồi nói:
- Vừa rồi bọn chúng ta cũng không nói quá nhiều bí mật, có lẽ cũng không có vấn đề gì quá lớn. Các siêu cấp Tông phái của Đông Huyền Vực cũng không phải hắn muốn gặp là gặp được, có muốn báo tin cũng không thể. Đợi khi hắn có cơ hội thì kế hoạch của bọn chúng ta cũng đã hoàn thành rồi.
- Đúng là quá sơ xuất, nhưng tên tiểu tử đó lại có thể dung hợp với Niết Bàn Phần Thiên Trận, tránh được sự theo dõi của bọn chúng ta, xem ra cũng không phải người bình thường.
Kẻ kia lắc lắc đầu, nói.
- Thôi đi thôi, sau này bọn chúng ta nên ít lộ diện để tránh lộ sơ hở.
Nam tử mắt tím nói, rồi phẩy tay nhanh chóng bay đi.
Sau khi hai kẻ đó rơi đi, biển lửa lại trở nên yên tĩnh, nhưng chỉ khoảng mười phút sau, biển lửa lại xao động, hai kẻ vừa bỏ đi lại xuất hiện một cách quỷ dị. Bọn chúng thấy xung quanh không chút động tĩnh, sắc mặt khó coi, nghiến răng bỏ đi hẳn.
Sau khi đã đi rồi, bọn chúng không biết được cách đó một khoảng, trong biển lửa Lâm Động và Tiểu Viêm mới chui ra từ Không gian Bí Thược, nhìn biển lửa yên tĩnh mới thở phào như trút được gánh nặng.
- Chẹp, nguy hiểm thật!
Tiểu điêu xuất hiện, cười cười rồi nói:
- Có lẽ bọn chúng không phải người của Đông Huyền Vực, xem ra bọn chúng ta đã biết được chút gì đó.
- Chuyện thế này không biết thì hơn.
Lâm Động lắc đầu, sự tranh đoạt ở tầng thứ như thế, với thực lực của hắn, không dính vào thì tốt hơn.
- Yên tâm, chỉ cần đợi khi điêu gia ta có được Sinh Tử Chuyển Luân Đan, thực lực cũng phục hồi được một chút. Đến lúc đó có điêu gia ta trợ giúp, dù là hai tên vừa rồi cũng không dám động vào ngươi.
Tiểu điêu phẩy phẩy móng nói.
Lâm Động trợn mắt, cũng không nói gì, quét mắt xác định phương hướng rồi nói:
- Đi thôi, ở đây cũng đã là gần hết trận pháp rồi, chắc cũng sắp đến nơi cần đến rồi.
Lâm Động cũng không quá lo lắng về hai kẻ thần bí vừa rồi. Tuy không biết bọn chúng dùng cách gì mà vào được Chiến trường Viễn Cổ nhưng hắn không tin ở đây không có người của siêu cấp Tông phái tọa trấn. Những kẻ này trốn trong này chắc cũng không dám gióng trống mở cờ, nếu không chắc chắn sẽ gây chú ý cho các siêu cấp Tông phái ở đây, chắc chắn bọn họ sẽ không cho phép bọn chúng gây nhiễu loạn ở đây.
Nghe vậy Tiểu điêu chui lại vào Thạch phù, Tiểu Viêm cũng gật đầu rồi theo sau Lâm Động nhanh chóng bay đi.
Lần này Lâm Động không dung hợp với biển lửa nữa mà chỉ dùng tinh thần lực ngăn cản sự xâm thực của biển lửa. Tuy tốc độ có chậm hơn nhưng cũng không bị chú ý.
Chỉ khoảng mười phút sau Lâm Động đã cảm thấy nhiệt độ quanh mình giảm dần, màu đỏ rực mênh mang cũng dần nhạt đi.
Cuối cùng màu đỏ hoàn toàn biến mất, Lâm Động ngẩng lên nhìn, trước mặt là một cảnh tượng cổ lão hùng vĩ. Hắn biết, vượt qua Niết Bàn Phần Thiên Trận, nơi đến chính là nơi sâu nhất trong Viễn Cổ Bí Tàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.