Vũ Động Càn Khôn

Chương 458: Sát thủ




Quang chưởng rực rỡ chiếu rọi toàn bộ quảng trường, âm thanh lôi điện và cuồng phong phát ra khiến trên mặt mọi người đều tràn ngập rung động. Tinh thần lực của Thiên Phù sư không ngờ lại cường đại đến mức kinh người như vậy!
Vù!
Dưới Phong Lôi Chưởng, sắc mặt Lý Bàn cũng trở nên cực kỳ ngưng trọng. Hắn cảm thấy bên trong Phong Lôi Chưởng ẩn chứa một lực lượng vô cùng đáng sợ, cũng không dám tiếp tục chậm trễ nữa. Song quyền đột nhiên siết chặt, một đạo kim quang chói mắt từ trong cơ thể liền tràn ra.
Toàn thân hắn lúc này biến hóa giống như từ vàng kim tạo thành vậy.
Niết Bàn Kim Thân, chính là tiêu chí để đánh giá cường giả Niết Bàn Cảnh. Lúc này, đối mặt với thế công mạnh mẽ của Lâm Động, Lý Bàn cũng bị bức phải thi triển Niết Bàn Kim Thân ra.
Kim quang tràn đầy, Lý Bàn không chút do dự, phía trên song quyền điên cuồng ngưng tụ nguyên lực, sau đó trực tiếp nện ra một quyền.
Một quyền này không chút hoa lệ, nhưng ba động ẩn chứa bên trong thì lại đủ khiến cho cường giả chuẩn Niết Bàn Cảnh cũng phải trọng thương.
Đùng!
Dưới vô số đạo ánh mắt nhìn chăm chú, nắm đấm kim quang trực tiếp nện lên Phong Lôi Chưởng, lúc này, tiếng nổ chói tai cũng vang vọng khắp quảng trường.
Ầm!
Theo tiếng nổ vang lên, ba động cuồng bạo trong khoảnh khắc tràn ra, từng cỗ ba động càn quét ra có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Mà những đá tảng lót đường tại quảng trường cũng bị trực tiếp chấn thành vô số đá vụn, từng đạo khe nứt giống như thiểm điện tràn ra.
Sương mù tại bên trong quảng trường khuếch tán ra, mọi người xung quanh vội vàng tránh lui. Bọn hắn đều biết rõ nếu như bị cuốn vào trong luồng ba động đó thì e rằng ngay cả cường giả Bán Bộ Niết Bàn cũng sẽ mất mạng thôi.
Ầm!
Sương mù khuếch tán, nhưng còn không đợi mọi người nhìn thấy kết quả thì một đạo thân ảnh chật vật đã bắn ngược ra ngoài, hai chân đạp trên mặt đất, mỗi bước chân thối lui đều đem nền đất chấn nát thành bụi.
Ánh mắt của mọi người gần như vừa nhìn thấy đạo thân ảnh chật vật bắn ngược ra thì đồng tử đều co rút lại. Bởi vì người chật vật đó chính là Lý Bàn của Vương triều Ma Nham, một màn này cũng khiến cho đám người bộc phát từng trận xôn xao.
Trong đám người đứng xôn xao bên ngoài, sắc mặt Lý Bàn ở bên trong cũng tái nhợt, tim đập kịch liệt. Một chưởng mạnh mẽ của Lâm Động vừa rồi thậm chí ngay cả khi hắn thi triển Niết Bàn Kim Thân thì vẫn rơi xuống hạ phong.
Hơn nữa trong khoảnh khắc quyền chưởng giao phong thì hắn có thể cảm nhận được lực lượng phong lôi cuồng bạo chui vào trong cơ thể hắn, khiến cho cơ thể của hắn bây giờ có chút đau nhức kịch liệt.
- Tên này chỉ mới tiến vào Thiên Phù sư mà thôi, tinh thần lực làm sao có thể mạnh mẽ như vậy?
Sắc mặt Lý Bàn cấp tốc biến ảo, hiển nhiên đợt giao thủ vừa rồi đã khiến trong lòng hắn dậy sóng.
- Niết Bàn Cảnh của ngươi xem ra cũng không mạnh lắm!
Mà đang lúc sắc mặt Lý Bàn biến đổi thì sương mù cũng dần tản đi, thân ảnh Lâm Động lại lần nữa xuất hiện trong tầm mắt mọi người. Hắn từ trên cao nhìn xuống Lý Bàn, giao thủ vừa rồi đã khiến hắn hiểu rõ, Lý Bàn này mặc dù cũng là Niết Bàn Cảnh, nhưng so với Mục Hồng Lăng và Trần Mộ mà ngày đó hắn gặp thì lại kém hơn không biết bao nhiêu lần. Xem ra tên này lúc trùng kích Niết Bàn Cảnh cũng có chút may mắn a.
Nghe thấy lời nói của Lâm Động, sắc mặt Lý Bàn vốn khó coi lại càng âm trầm hơn vài phần, hắn nghiến răng nghiến lợi nói:
- Ngươi đừng đắc ý vội, đắc tội với Vương triều Ma Nham ta thì ngươi ngày sau tuyệt đối sống không yên ổn.
- Ồ!
Nhưng lúc tiếng quát lạnh của Lý Bàn vừa dứt thì chỉ thấy Lâm Động cười lạnh giữa bầu trời đầy sấm sét, không ngờ lại ngưng tụ thành một đạo Phong Lôi Chưởng cuồng bạo, không chút khách khí tiếp tục nện về phía Lý Bàn.
Thấy vậy, Lý Bàn cũng vội vàng thúc giục nguyên lực, nhất thời từng trận sấm sét vang lên liên tục. Lý Bàn đối mặt với thế công hung hãn của Lâm Động chỉ có thể liên tiếp bại lui. Thấy thế, vẻ mặt của những cường giả của Vương triều Ma Nham đều kịch biến, có lẽ không ngờ rằng Lý Bàn lại chật vật như vậy.
Mà bên ngoài quảng trường, đám người Ma Thiết sau khi thối lui thì đều khiếp sợ nhìn một màn này. Tên cường giả Niết Bàn Cảnh chỉ lật tay một cái đã nắm sinh tử của bọn hắn, ở trước mặt Lâm Động không ngờ lại vô dụng như vậy.
Ầm!
Âm thanh trầm muộn vang lên trong quảng trưởng, Lý Bàn lại lần nữa bị Phong Lôi Chưởng của Lâm Động đẩy lui. Chỉ có điều lần này hắn hiển nhiên đã xuất hiện chút thương thế, thân hình cưỡng ép ổn định lại, sau đó phun ra một ngụm máu tươi, bên trong máu tươi còn lẫn một chút điện quang, hiển nhiên bên trong cơ thể Lý Bàn đã bị một lượng lớn lực lượng phong lôi xâm thực.
Lý Bàn chùi đi vết máu trên khóe miệng, sắc mặt trở nên vặn vẹo dữ tợn. Hắn gắt gao nhìn Lâm Động đang ở trên trời, lửa giận trong lòng rốt cuộc đã che vùi lý trí, lập tức âm trầm quát:
- Bày trận!
Trải qua giao thủ chính diện, hắn đã biết hắn không phải là đối thủ của Lâm Động, muốn đơn đả độc đấu là không có khả năng.
- Rõ!
Những cường giả của Vương triều Ma Nham đã bị màn chiến đấu này chấn động đến mức tâm thần run rẩy. Chỉ có điều bọn chúng dù sao cũng không phải là thế lực bình thường, lúc này liền nhanh chóng ổn định tâm thần, sau đó quát khẽ một tiếng, thân hình nhanh chóng tản ra, tạo thành đại trận cùng đối phó với Lâm Động.
- Hừ!
Giữa không trung, Lâm Động nhìn thấy một màn này thì cũng hừ lạnh một tiếng, số lượng cường giả Vương triều Ma Nham ở đây cũng không ít, hơn nữa mỗi người đều có chút bản lĩnh, nếu như bọn hắn thực sự tạo thành đại trận thì mình sẽ gặp trở ngại không nhỏ, tình huống như vậy hiển nhiên hắn cũng không muốn nhìn thấy.
Vù!
Khí tức trong tay áo Lâm Động rung lên, một đạo thân ảnh hỏa hồng nhanh như thiểm điện phóng ra, chỉ trong khoảnh khắc đã xông vào đám cường giả Vương triều Ma Nham. Chưởng phong của thân ảnh hỏa hồng lạnh lẽo như băng vũ động, phàm là những người tiếp xúc với chưởng phong thì đều thổ huyết bắn ngược ra sau, một màn này cũng không khác gì sói lạc bầy cừu.
- Cẩn thận, đó là Linh khôi!
Nhìn thấy trận hình nhanh chóng tan vỡ, sắc mặt Lý Bàn cũng kịch biến. Nhưng lúc hắn muốn động thân ngăn cản thì mặt đất ở trước mặt đột nhiên vỡ ra, từng đạo cột đất sắc bén được tinh thần lực bao phủ giống như độc xà phá đất mà ra, cứ như vậy đồng loạt xông về phía hắn.
Tinh thần lực không hùng hậu và mênh mông giống như nguyên lực, nhưng nó lại thuộc về một loại lực lượng kỳ dị, trong lúc giơ tay nhấc chân là có thể khống chế lực lượng thiên địa. Loại thủ đoạn này cũng khiến cho đám người Lý Bàn cực kỳ đau đầu, cũng không dám tiếp tục khinh thường mà chỉ có thể chật vật né tránh.
Xuy xuy!
Mà lúc Lý Bàn bị bức đến chật vật không chịu nổi thì những cường giả của Vương triều Ma Nham cũng bị Huyết Linh Khôi đánh giết tử thương vô cùng nghiêm trọng. Cuối cùng hai cường giả chuẩn Niết Bàn Cảnh ra tay mới có thể miễn cưỡng trì hoãn việc giết chóc của Huyết Linh Khôi. Chỉ có điều nhìn sắc mặt tái nhợt của bọn hắn, hiển nhiên cũng không thể duy trì lâu.
Đội ngũ Vương triều Ma Nham tọa trấn tại Dương Thành không ngờ lại bị Lâm Động và một đầu Linh khôi khiến cho chật vật như thế, một màn này ngược lại không ít người thầm cảm thấy khiếp sợ.
Lý Bàn không ngừng bại lui trong tay Lâm Động hiển nhiên cũng nhận ra tình huống này. Trong lúc tức giận thì yết hầu cảm thấy ngòn ngọt, chỉ có điều lại bị hắn cưỡng ép đè xuống, thân hình mượn lực lui về phía sau, sắc mặt âm lệ quát:
- Lâm Động, hôm nay ngươi cứ đắc ý đi, chỉ có điều ngươi cũng đừng nên quá đắc ý, ba tên bằng hữu của ngươi mặc dù sớm trốn thoát, nhưng Trần Mộ sư huynh đã đuổi theo bắt lại, đợi đến lúc bọn hắn rơi vào tay Vương triều Ma Nham bọn ta, ta muốn ngươi phải quỳ gối cầu xin ta!
- Đi!
Tiếng hét vừa dứt, Lý Bàn lập tức quát khẽ một tiếng, cũng không dừng lại nữa, thân hình khẽ động đã xông ra bên ngoài Dương Thành.
Thế nhưng, lúc hắn xoay người, còn không đợi tiếng quát dứt thì trong mắt Lâm Động đã lóe lên sát ý lạnh lẽo.
- Xem ra Vương triều Ma Nham các ngươi quả thật cho rằng ta là một trái hồng mềm muốn bóp thế nào thì bóp sao? Đã như vậy ta sẽ khiến cho các ngươi tỉnh ngộ!
Thân hình Lâm Động khẽ chuyển, trực tiếp xuất hiện trên đầu Lý Bàn. Thủ ấn biến ảo, tinh thần lực tràn ngập giống như cuồng phong tràn ra, lập tức từng đám mây trên bầu trời cuồn cuộn, tiếng lôi điện ầm ầm ầm vang vọng không ngớt. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
- Đại Thiên Lôi Âm!
Thủ ấn của Lâm Động phát ra vô số lôi xà vũ động, sau đó thủ ấn biến đổi. Chỉ thấy lôi vân trên trời mơ hồ tạo thành một cái miệng lớn, sau đó một đạo sóng âm cực kỳ đáng sợ liền tràn xuống, trong nháy mắt bao phủ lấy Lý Bàn.
- Phụt!
Mặc dù vừa rồi Lý Bàn đã thúc giục Niết Bàn Kim Thân, chỉ có điều hắn vẫn bị lực phá hoại của Đại Thiên Lôi Âm tràn vào. Sóng âm xâm nhập vào tất cả mọi nơi trong cơ thể hắn, hắn dường như có thể nghe thấy bên trong cơ thể mình không ngừng phát ra tiếng nổ trầm thấp, lúc này mới không kìm được phun ra một ngụm máu tươi.
Công kích trí mạng như vậy rốt cuộc cũng khiến trong mắt Lý Bàn dâng lên vẻ kinh hãi. Lúc này hắn mới trở nên khủng hoảng. Trong lần giao thủ vừa rồi, hắn biết lúc trước Lâm Động cũng không định lấy mạng hắn, tưởng là do hắn kiêng kỵ Vương triều Ma Nham, nhưng sau khi lời vừa mới ra khỏi miệng thì hắn liền hiểu rằng bản thân mình đã hoàn toàn chọc giận Lâm Động rồi.
- Lâm Động, ngươi dám giết ta? Vương triều Ma Nham sẽ khiến ngươi phải trả giá gấp trăm ngàn lần!
Lý Bàn cưỡng ép quay người lại, sắc mặt trắng bệch nhìn Lâm Động trên trời, nghiêm giọng quát.
Ánh mắt Lâm Động trở nên lạnh lẽo, hắn vốn không muốn hạ sát thủ, nhưng Vương triều Ma Nham quả thật rất khó giải quyết. Nhưng nhìn tình thế trước mắt, cho dù hắn thật sự nhượng bộ thì Vương triều Ma Nham vẫn sẽ không buông tha, nếu như đã không thể tránh né, vậy thì chỉ có thể ra tay độc ác thôi.
- Ta thật muốn xem xem, sau khi giết ngươi thì Vương triều Ma Nham có thể làm gì ta?
Ánh mắt Lâm Động trở nên âm trầm, vừa bước ra một bước thì đột nhiên một đạo tinh thần lực khổng lồ ngưng tụ thành trường mâu. Sau đó cánh tay vung lên một cái đã hung hăng lao về phía Lý Bàn.
Ngoài quảng trường, vô số người đều hít vào một hơi khí lạnh, trợn mắt há hốc mồn nhìn vẻ mặt Lâm Động tràn đầy sát khí. Hiển nhiên không ngờ Lâm Động lại dám giết cường giả Niết Bàn Cảnh của Vương triều Ma Nham.
Nhìn thanh trường mâu được ngưng tụ từ tinh thần lực phá không mà tới, đồng tử của Lý Bàn khẽ co rút lại, trên thân thể lại lần nữa bộc phát quang mang kim sắc, sau đó gầm nhẹ một tiếng, song chưởng kim sắc đột nhiên vung ra, gắt gao bắt lấy trường mâu tinh thần lực.
Két két két!
Trường mâu trong tay phát ra từng trận tia lửa, cơn đau nhức từ trong tay Lý Bàn truyền ra. Chỉ có điều dưới mũi trường mâu sắc bén vẫn chưa hết lực, sau khi đâm vào lồng ngực hắn nửa tấc thì mới dần ngừng lại.
Nhìn thấy mình bắt được một đạo công kích trí mạng này của Lâm Động, Lý Bàn lúc này mới thở phào một hơi. Chợt trong mắt lóe lên vẻ oán độc, đợi lần này rời khỏi Dương Thành, hắn chắc chắn sẽ chiêu tập nhân thủ, đem Lâm Động đuổi giết giống như chó nhà có tang vậy.
Vù!
Suy nghĩ này vừa xẹt qua trong lòng Lý Bàn thì trước mặt hắn đột nhiên có một đạo hồng quang lóe lên. Một đạo thân hình hỏa hồng sắc thoáng hiện, sau đó nện ra một quyền, vừa vặn nện lên chuôi của thanh trường mâu ngưng tụ bằng tinh thần lực. Một cỗ lực lượng đáng sợ bạo phát ra. Trường mâu tinh thần lực lúc này huỵch một tiếng, chấn văng hai bàn tay Lý Bàn ra, sau đó dưới ánh mắt khó tin của hắn trực tiếp hung hăng bắn vào thân thể, sau đó xuyên thủng ra sau lưng!
Nhất thời, toàn bộ quảng trường phảng phất chợt trở nên yên tĩnh…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.