Không khí ngưng đọng bao trùm bên ngoài Lôi Nham Cốc, mọi thanh âm dường như đã biến mất, chỉ còn lại vô số những ánh mắt đầy kinh hoàng, tất cả đã chứng minh đòn công kích kinh thiên vừa nổ ra.
- Thắng rồi?
Liễu Nguyên vặn vẹo cái cổ có phần khó khăn, nhìn Lăng Chí lúc này cũng như rớt cả mắt ra ngoài, lẩm bẩm nói.
Lăng Chí không trả lời, lý trí của hắn vẫn đang tạm thời bị sự kinh ngạc đó áp chế. Mãi lâu sau Lăng Chí mới tỉnh lại, hắn nhìn Hoa Vân bị đánh cho đầu tóc rối tung, cuối cùng chầm chậm gật đầu.
Khi gật đầu Lăng Chí cũng đang suy nghĩ, đêm qua hắn vốn hơi bất mãn với thái độ của Lâm Động, với hắn, dù Lâm Động có chút bản lĩnh nhưng cũng không đủ để hắn cuồng ngạo như thế trước Vương triều Lăng Vân, nhưng giờ hắn đã hiểu thái độ đó của Lâm Động là có nguồn vốn để chống đỡ.
Sở dĩ Lâm Động không hề để tâm đến mặt mũi của Lăng Chí không phải vì hắn ngông cuồng mà là vì hắn thật sự có bản lĩnh. Chiêu vừa rồi nếu đổi là Lăng Chí thì dù có tiếp được chiêu cũng chắc chắn bị thương nặng. Dù gì hắn cũng chưa phải Niết Bàn Cảnh, không thể sánh được với Hoa Vân có Niết Bàn Kim Thân.
Đoàn người Dương Thành ở phía sau, sau một lúc tĩnh lặng, cuối cùng cũng tỉnh lại, tiếng hoan hô vang dội khắp trời đất, không ít người còn hét to lên tên Lâm Động, hiển nhiên là vô cùng kích động.
Ma Thiết hít sâu một hơi, kiềm chế sự chấn động trong lòng, nhìn bọn Đường Tuyên ở bên cạnh, chỉ thấy gương mặt họ cũng đầy vẻ kinh ngạc không thể tin nổi.
- Ha ha, thế nào? Ta đã nói là Lâm Động huynh không phải người bình thường mà các ngươi không tin!
Nghe tiếng cười của Ma Thiết, Đường Tuyên và Lưu Huyền có phần hối hận. Ban đầu thật sự họ chẳng xem trọng Lâm Động, thậm chí còn nghĩ hắn chỉ muốn bám đuôi họ để vào Lôi Nham Cốc.
Những tiếng hoan hô lan tràn khắp nơi, Hoa Vân cách đó không xa, sắc mặt đã tối lại, kết quả này hiển nhiên quá khác với những gì hắn nghĩ.
Thân là cường giả Niết Bàn Cảnh, hắn rất rõ khoảng cách giữa Niết Bàn Cảnh và Tạo Hóa Cảnh đỉnh phong. Niết Bàn Kim Thân mà hắn tu luyện theo lẽ thường, dù có đứng yên cho Tạo Hóa Cảnh đỉnh phong toàn lực công kích có lẽ cũng chẳng gây ra được tổn thương gì. Nhưng lần này hắn đã tính nhầm, dù gì chẳng ai cũng chẳng ngờ Lâm Động lại có thể thi triển được môn tuyệt học mạnh đến vậy.
Khí huyết trong người sôi lên, nhưng rồi rất nhanh Hoa Vân đã kìm chế được. Nhìn thì ngoài ánh mắt có phần dao động ra, Hoa Vân không hề bị thương thế gì quá lớn. Cảnh tượng này cũng khiến Lâm Động phải thầm lắc đầu. Cường giả Niết Bàn Cảnh quả nhiên bất phàm. Chỉ thứ năm hoàn chỉnh, cơ hồ có thể coi là vũ kỹ mạnh nhất của Lâm Động, ngoài việc tạo cho Hoa Vân vẻ ngoài hơi thảm hại một chút thì chẳng có hiệu quả gì thực chất cả.
Hoa Vân nhìn chằm chằm Lâm Động, môi mím lại, sắc mặt lạnh băng. Nhìn thấy bộ dạng hắn như vậy tiếng hoan hô của người Dương Thành cũng nhỏ dần xuống, cảnh giác nhìn như sợ hắn trở mặt.
Còn Lâm Động, nhìn ánh mắt sắc lạnh đó của Hoa Vân, hắn chỉ cười nói:
- Sao? Cuộc đánh cược không tính nữa à?
- Không ngờ Hoa Vân ta hôm nay lại chịu thua thiệt trong tay ngươi. Đã cược thì đương nhiên Hoa Vân ta sẽ không nuốt lời. Nguồn truyện: Truyện FULL
Hoa Vân nhìn chăm chăm Lâm Động một lúc rồi cười khó coi, phẩy phẩy tay nói:
- Vương triều Huyền Băng bọn ta sẽ không ngăn cản người Dương Thành các ngươi vào Lôi Nham Cốc nữa.
Vừa nói hắn vừa nhìn Ô Mặc phía sau, lời nói của hắn không nhắc đến Vương triều Đại Ô hiển nhiên là không muốn thay mặt cho Vương triều Đại Ô.
- Lúc trước ta cũng đã đồng ý với cuộc đánh cược, nếu hối hận thì sau này thật không còn mặt mũi nào gặp người khác!
Ô Mặc cười nhạt, tuy rất kinh ngạc với kết quả này nhưng rõ ràng giờ lật lọng không phải là lựa chọn sáng suốt. Hơn nữa hắn cũng không cho rằng người Dương Thành vào Lôi Nham Cốc sẽ gây ra rắc rối gì, ngay cả Lâm Động cũng vậy.
Với nhãn lực của mình, Ô Mặc có thể thấy chiêu vừa rồi của Lâm Động có lẽ là vũ kỹ mạnh nhất của hắn, nhưng cũng chỉ khiến Hoa Vân lùi lại, tính ra hai người này không thuộc một đẳng cấp.
Thực lực của Niết Bàn Cảnh không phải cái Tạo Hóa Cảnh có thể tưởng tượng được.
Thấy hai đại Vương triều này không có ý trở mặt, người của Dương Thành mới thở phào. Lâm Động cũng chầm chậm đáp xuống đất, Liễu Nguyên và Lăng Chí lập tức tiến lại bắt chuyện. Lời nói cũng không còn sự kiêu ngạo trước đây nữa, thực lực Lâm Động thể hiện đủ để họ đối xử bình đẳng.
Ở phía xa, Hoa Vân và Ô Mặc cũng đáp xuống, nhìn nhau rồi lắc đầu cười khổ, hiển nhiên là họ không ngờ kết quả lại thế này.
- Tên tiểu tử đó quả thực có chút cổ quái. Vũ kỹ mà hắn thi triển e là đã đạt đến vũ kỹ Tạo Hóa Cấp cao đẳng, hơn nữa ta ngạc nhiên nhất là với thực lực Tạo Hóa Cảnh đỉnh phong của hắn sao có thể chịu được sức mạnh đáng sợ đó?
Hoa Vân nhìn Lâm Động đang như người anh hùng trong đám người Dương Thành, nói.
- Hắn tu luyện một thứ vũ kỹ luyện thể không tệ, có phần giống với Niết Bàn Kim Thân, nhưng ta cũng phải thừa nhận hắn khá cổ quái.
Khi hai bên giao đấu, Ô Mặc hiển nhiên luôn chú ý đến Lâm Động, đương nhiên hắn cảm nhận được sự khác thường khi Lâm Động thi triển Tiểu Niết Bàn Kim Thân.
- Đúng là có chút phiền phức, nhưng nếu động thủ thật sự thì hắn không có nhiều cơ hội đâu.
Hoa Vân khẽ thở ra, dường như muốn trút bỏ hết sự bực bội.
- Ừm!
Ô Mặc cũng không cảm thấy bất ngờ, Hoa Vân chịu thua thiệt trong cuộc đánh cược này, nhưng nếu thật sự động thủ thì đương nhiên sẽ không cấp cho Lâm Động cơ hội. Khoảng cách giữa Niết Bàn Cảnh và Tạo Hóa Cảnh không phải chỉ dùng vũ kỹ là có thể lấp đầy được.
- Vào trong thôi, lần này chúng ta cứ hợp tác trước, còn việc Viễn Cổ Bí Thược thuộc về ai đến khi có được rồi sẽ tính.
Hoa Vân quay lại nhìn Lôi Nham Cốc mờ ảo trong đám sương khói, nói rồi vẫy tay, rất nhanh phóng đi. Phía sau, đám cường giả của Vương triều Huyền Băng cũng nhanh chóng đi theo.
Ô Mặc khẽ gật đầu rồi cũng lập tức dẫn người đi theo, rồi tất cả cùng biến mất trong đám sương mù mờ ảo trong Lôi Nham Cốc.
- Chúng ta cũng vào thôi nhỉ?
Thấy hai đại Vương triều đã vào Lôi Nham Cốc, Liễu Nguyên và Lăng Chí nhìn nhau với ánh mắt kích động, rồi nhìn Lâm Động, ngữ khí mang hơi hướng hỏi ý kiến.
Lâm Động gật đầu, gọi Mạc Lăng và Ma Thiết rồi đoàn người Dương Thành trong tiếng hoan hô vang dậy cùng ào ạt tràn vào Lôi Nham Cốc.
Trong vùng núi thâm sâu này, Lôi Nham Cốc giống như con Yêu thú vô hình há to cái miệng khổng lồ, bất luận có bao nhiêu người nó cũng có thể nuốt hết!
Khi bóng người cuối cùng biến mất trong Lôi Nham Cốc, trên không trung, một đạo thân ảnh duyên dáng mới hiện ra, người này nhìn khoảng đất còn lại sau cuộc giao đấu của Lâm Động và Hoa Vân với ánh mắt thích thú, khẽ cười nói:
- Có được lực chiến đấu thế này khi mới chỉ là Tạo Hóa Cảnh đỉnh phong, nếu hắn lên Niết Bàn Cảnh thì sẽ cường hãn đến thế nào? Thật khiến người ta kinh ngạc, không ngờ ở nơi thế này lại gặp được người như thế!
Dứt lời, thân ảnh đỏ khẽ vươn vai, ánh mắt khẽ dao động, nhìn về đỉnh núi cách đó không xa, khẽ mím môi rồi bay vào Lôi Nham Cốc.
Vài phút sau khi đạo thân ảnh thần bí đó vào Lôi Nham Cốc, không khí bên ngoài Lôi Nham Cốc khẽ chấn động, một vài hắc ảnh bỗng vụt ra.
- Nữ tử đó dường như đã phát hiện ra chúng ta?
Một hắc ảnh nói với giọng khàn khàn lạnh lùng.
- Không cần để ý, chúng ta nhất định phải có Bí Thược, Viễn Cổ Bí Tàng đó không phải loại bảo tàng bình thường, nếu có được, chúng ta nhất định sẽ vượt trội trong Bách Triều Đại Chiến.
Một người khác lạnh lùng nói.
- Không ngờ Vương triều Huyền Băng và Đại Ô cũng đến đây, hai tên đó cũng rất phiền phức đấy.
- Chỉ là hai tên mới thành Niết Bàn Cảnh không lâu, không thể coi là rắc rối gì lớn. Vương triều của chúng cũng chẳng là gì với Vương triều Ma Nham chúng ta…
Hắc ảnh kia lại lên tiếng, rồi hắn không nói gì thêm, vẫy tay một cái biến thành một thân ảnh quỷ mị bay vào trong đám sương mù.
Vút vút!
Theo sau hắn, các đạo hắc ảnh còn lại cũng đi theo.
Sau khi chúng vào trong Lôi Nham Cốc, nơi đây mới thực sự trở nên yên tĩnh, nhưng không khí mơ hồ như có hàn ý. Có lẽ, khi người từ các nơi vào trong, Lôi Nham Cốc sẽ không thể yên tĩnh được nữa!