Vũ Động Càn Khôn

Chương 270: Âm phong luyện thể




Không gian cổ bi rộng lớn vô cùng, Lâm Động cho dù là cưỡi Tiểu Viêm mà đi, nhưng sau khi trải qua gần một canh giờ phi hành, lại vẫn chưa nhìn thấy được đích đến ở đâu. Mùi vị tang thương và cô tịch trong không gian này, từ đầu đến cuối đều quanh quẩn bên người, khiến cho lòng người cũng vì nó mà cảm thấy nặng nề.
Trên đường đi, Lâm Động cũng gặp phải không ít người. Tuy nói không gian cổ bi này rất rộng lớn, nhưng hiển nhiên nhân số tham gia lần này cũng khá là hùng hậu, do đó cho dù đã phân tán ra rất nhiều, vẫn có thể thường xuyên gặp mặt nhau.
Có điều tuy là gặp phải không ít người, nhưng Lâm Động lại cũng không vì thế mà chậm tiến độ. Những người tiến vào không gian cổ bi này, đa số đều muốn kiếm chác một ít bảo vật. Đôi bên luôn luôn là cảnh giác lẫn nhau nhiều hơn. Đồng hành cùng với bọn chúng không chỉ là không có hiệu quả tốt, ngược lại chỉ gây thêm phiền phức mà thôi.
Mà trên đoạn đường này, Lâm Động cũng đã gặp phải không ít Yêu thú khí tức hung hãn. Những Yêu thú này đúng như những gì mà tiểu điêu nói, đa phần đều sở hữu huyết mạch truyền thừa từ thời Viễn cổ, con nào con nấy hung hãn vô cùng. Trong đó có không ít lần Lâm Động cũng bị bọn chúng công kích, nhưng rất may là cũng không làm giảm tốc độ của hắn lại.
Ở ven đường, Lâm Động cũng phát hiện ra một số linh dược cực kỳ hiếm thấy, nhưng hắn lại cũng không vì thế mà dừng bước chân. Những thứ này tuy rằng cũng đều là hiếm thấy, nhưng vẫn còn cách một khoảng xa mới đủ để đánh động Lâm Động. Vả lại hắn cũng hiểu rằng, bảo bối chân chính là nằm ở vùng trung tâm không gian cổ bi. Nhưng đồ vật vòng ngoài như thế này, trong mắt hắn chỉ có thể được coi là tầm thường.
Trong khi Lâm Động không ngừng dùng tốc độ cao nhất chạy đi, sắc trời cũng nhanh chóng trở nên ảm đạm lại. Trong mơ hồ, trên bầu trời dần dần tỏa ra một luồng không khí lạnh lẽo thấu xương cốt.
- Hừm…
Tiểu Viêm đang phi hành với toàn bộ tốc lực, chợt nhất thời dừng phắt lại. Lâm Động chau mày nhìn lớp không khí u ám tràn ngập trên bầu trời. Loại hàn khí kỳ lạ ấy, cho dù là với thân thể cường tráng của hắn, cũng đều cảm nhận được một tia cảm giác khá là đau đớn.
- Chậc chậc, không ngờ rằng trong không gian cổ bi lại còn có sự tồn tại của Thực Cốt Âm Phong!
Tiểu điêu ngồi trên vai Lâm Động, nhìn tầng hàn khí trên bầu trời kia, đột nhiên có chút kinh ngạc nói.
- Thực Cốt Âm Phong? Đó là cái gì?
Lâm Động khẽ rùng mình một cái. Hắn giơ bàn tay ra, đích thực là cảm nhận được trong không khí thẩm thấu đến từng đợt phong khí giống như đao phong. Trong không khí nhất thời toát lên hàn ý lạnh đến thấu xương.
- Đây là một loại thủ đoạn bảo hộ cực kỳ cường đại. Thực Cốt Âm Phong này cực kỳ tàn nhẫn, nếu như bị nó xâm nhập, ngay đến xương cốt cũng bị nó ăn mòn hết. Thông thường mà nói, chỉ có những tông phái lớn mới có thể thi triển ra để bảo hộ tông môn.
Tiểu điêu nói.
- Không ngờ lại là do con người tạo ra!
Sắc mặt Lâm Động thay đổi, cao thủ như thế nào mới có thể khiến cho ngay cả không khí cũng có thể biến đổi như này?
- Hiện giờ người thi triển nó khẳng định cũng đã chết rồi, nếu không thì Thực Cốt Âm Phong này cũng không lúc có lúc không như thế này. Chắc là trải qua một khoảng thời gian khá dài nên uy lực của nó cũng yếu đi không ít.
Tiểu điêu tùy ý nói.
- Vậy thì chúng ta tìm một nơi nào đó tránh đi.
Ánh mắt Lâm Động nhìn chung quanh, không ngờ rằng trong không gian cổ bi này lại nguy hiểm đến mức độ như thế. Nếu như không có tiểu điêu lên tiếng nhắc nhở hắn, e rằng hắn phải nếm mùi đau khổ không ít rồi.
- Hắc hắc, người khác có lẽ phải tránh đi một chút, có điều đối với ngươi mà nói thì lại không cần thiết.
Nghe vậy, tiểu điêu lại cười quái dị một tiếng, nói.
- Là ý gì chứ?
Nhìn nụ cười quái dị trên gương mặt tiểu điêu, Lâm Động đột nhiên cảm thấy có chút không ổn.
- Thực Cốt Âm Phong này tuy rằng âm độc, nhưng đồng thời cũng có thể sản sinh ra sự tôi luyện tuyệt vời đối với thân thể. Hiện nay ngươi mới tu luyện thành công Ngọc Lôi Thể, nhưng uy lực vẫn chưa thuần túy. Nếu như ngươi mượn sức mạnh của Thực Cốt Âm Phong, có lẽ có thể khiến cho Ngọc Lôi Thể của ngươi tu luyện đến mức đại thành. Đến lúc đó, thực lực của ngươi lại tăng thêm một chút nữa.
Tiểu điêu cười híp mắt, nói.
Lâm Động nghe xong, gương mặt bỗng nhiên co rút lại. Tại sao con đường tu luyện của hắn lại nhất định phải cực khổ như vậy chứ? Trước là dẫn lôi luyện thể, bây giờ lại phải chịu đựng sự đau đớn của Thực Cốt Âm Phong nhức mũi này.
- Tiểu tử, đây chính là cơ hội tốt đó. Loại Thực Cốt Âm Phong này không phải là nơi nào cũng có thể gặp được. Lỡ mất cơ hội lần này, không biết đến khi nào mới có thể gặp được. Chỉ là bảo ngươi ở trong đó nghỉ lại một đêm mà thôi. Nếu như để ngươi tự mình tiến hành tu luyện, muốn tu luyện Ngọc Lôi Thể đến mức đại thành ít nhất cũng phải mất thời gian trên ba tháng nữa.
Tiểu điêu nói.
- Tiểu tử à, ngươi phải nghĩ đến khoảng cách giữa ngươi và Lâm Lang Thiên chứ. Nếu như không liều mạng tu luyện một chút, làm sao có thể đuổi kịp người ta?
Đối với lời nói mang theo ngữ khí hận rèn sắt không thể thành thép của tiểu điêu, Lâm Động cũng có chút không biết nói gì. Cuối cùng hắn cũng chỉ có thể ai thán một tiếng, thân hình lướt lên một ngón núi đơn độc gần đó, sau đó vỗ vỗ Tiểu Viêm, bảo nó trốn xuống phía sau ngọn núi.
- Ta con mẹ nó quả thực không tin, sét cũng không đánh chết ta được, chẳng lẽ còn bị loại gió này thổi chết được sao?
Ngồi ở vị trí cao nhất trên ngọn núi, Lâm Động ngẩng đầu lên. Sắc trời lúc này đã đen tối hoàn toàn. Một cơn lốc màu đen lặng lẽ thành hình trên không trung, ô ô thổi quét qua. Trong thoáng chốc có một luồng hàn ý lạnh đến thấu xương, từ trên không trung xa xa đang chậm rãi buông xuống.
Vù vù!
Nhìn cơn lốc màu đen đột nhiên bao phủ trời đất kia, ánh mắt của Lâm Động cũng có chút chùng xuống.
Hưu!
Mà ngay lúc Lâm Động đang ngưng thần, cách đó không xa đột nhiên có vài đạo thân ảnh từ không trung nhanh chóng lướt tới. Lúc bay ngang qua Lâm Động, bọn chúng còn có chút nghi hoặc liếc nhìn sang bên này một cái.
Ngay sau đó, vẫn không đợi bọn chúng nghĩ ngợi gù thêm, một trận cuồng phong màu đen đã nhanh chóng bao vây lấy đám người đó. Bất chợt, một loạt thanh âm kêu thảm sắc bén đột nhiên vang lên, trong tiếng gió rít gào chói tai, truyền ra xa thật xa:
- Á á á…
Lâm Động nhìn mấy khối thi thể máu thịt bầy nhầy từ trên không trung rớt xuống, cũng không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, trong ánh mắt lóe lên sự kinh ngạc. Hiển nhiên là cảm thấy kinh sợ đối với sức mạnh của Thực Cốt Âm Phong này.
Ào ào…
Trời đất biến thành tối đen, Thực Cốt Âm Phong màu đen kia bao phủ toàn bộ trời đất mà kéo tới. Thời khắc này, ngay đến những đầu Yêu thú kiêu ngạo nhất cũng đều tránh xa khỏi những vùng đất mà cuồng phong màu đen kia thổi quét tới, không dám phát ra bất kỳ tiếng kêu nào.
- Tiểu tử, tới rồi đó. Bản thân ngươi phải cẩn thận một chút. Thực Cốt Âm Phong này lúc thời Viễn cổ, vốn là thứ mà những tông phái đó dùng để rèn luyện thẩn thể cho đệ tử của bọn chúng. Đây chính là đãi ngộ mà ngay cả ở toàn bộ Vương triều Đại Viêm này cũng không nơi nào hưởng thụ được. Chỉ cần có thể vượt qua được, lợi ích đối với ngươi sẽ không nhỏ đâu.
Cảm nhận hàn khí lạnh lẽo ngay đến những tảng đá bên dưới cũng bị đông cứng lại đến nứt ra, cơ thể của tiểu điêu cũng rung lên. Chợt hắn vội vàng chui vào trong thạch phù, thanh âm mang theo chút gian manh chợt vang lên trong lòng Lâm Động.
- Khốn kiếp!
Nhìn thấy gã này chạy trốn còn nhanh hơn thỏ, Lâm Động cũng chỉ có thể mắng một tiếng tức giận, sau đó vội vàng ngưng thần. Tâm thần khẽ động, da thịt toàn thân liền bắt đầu phát ra màu sắc xanh ngọc. Nhìn từ xa, cả người giống như biến thành một pho tượng ngọc lưu ly vậy.
Uy lực của Thực Cốt Âm Phong này cực kỳ mạnh mẽ, cho dù là Lâm Động cũng không dám sử dụng cơ thể bình thường mà chống chọi, vì thế cho nên hắn phải thi triển ra Ngọc Lôi Thể mới dám tiến hành tôi luyện.
Ngay lúc cơ thê Lâm Động đang bị ánh sáng xanh ngọc bao trùm lấy, âm phong che lấp đất trời đó, cuối cùng cũng quét qua…
Xuy xuy!
Âm phong màu đen táp mạnh vào thân thể của Lâm Động, chợt thông qua đám lỗ chân lông trên người chui thẳng vào thân thể của hắn. Cảm giác đau nhức cũng vào lúc này đây giống như nước thủy triều tràn nhanh ra khắp thân thể Lâm Động.
Sự lạnh lẽo không cách nào hình dung được trực tiếp khiến huyết dịch trong cơ thể Lâm Động bắt đầu xuất hiện tình trạng đông cứng. Có điều may mà cơ thể hắn cực kỳ cường hãn, dưới sự thúc giục của tâm thần, cố hết sức mới có thể chống đỡ được luồng phong khí lạnh đến thấu xương cốt ấy.
- Tê tê!
Các kẽ răng của Lâm Động rung lên cầm cập, miệng không ngừng hít vào từng luồng khí lạnh. Nhưng mà cái loại khí lạnh này vừa hít vào hai hơi, lập tức miệng hắn bị cắt cho chảy đầy máu ra. Lâm Động kinh hãi đến mức vội vàng ngậm miệng lại, có gắng nuốt những ngụm máu tươi đó ngược vào trong bụng, không dám mở miệng ra thêm chút nào nữa.
Âm phong thổi quét qua càng ngày càng mạnh mẽ. Có điều, dưới sự xâm nhập điên cuồng đó, ánh sáng màu xanh ngọc trên bề mặt cơ thể của Lâm Động lại với một tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được, dần dần trở nên càng sáng bóng và tinh thuần hơn.
Loại cảm giác này giống như một khối ngọc thô đang được tiến hành điêu khắc thành một khối ngọc đẹp thực sự.
Vả lại, trong sự đau nhức kịch liệt ấy, Lâm Động cũng có thể thoáng cảm nhận được sức mạnh trào dâng trong máu thịt dường như đang gia tăng lên với một tốc độ chậm. Tiểu điêu đích thực là không lừa hắn, Thực Cốt Âm Phong này đối với việc tôi luyện cơ thể đích thực là có hiệu quá cực kỳ tốt.
Đương nhiên, quan trọng nhất là cơ thể phải chịu đựng được hàn khí đáng sợ đó. Nếu không thì kết cuộc cũng sẽ giống như mấy tên xui xẻo lúc nãy mà thôi.
Trời đất tối sầm, trên ngọn núi, một luồng ánh sáng xanh ngọc trong bóng tối không ngừng phát sáng. Cơn lốc màu đen kia nhất thời tụ tập lại ở nơi đây. Cuồng phong như những ngọn đao vô cùng sắc bén, từng đao từng đao một cắt thẳng lên cơ thể Lâm Động, hiện ra vô số những vết tích màu trắng dày đặc.
Mà cùng với những vết tích màu trắng ngày một nhiều kia, một tia đỏ sẫm cũng lặng lẽ thẩm thấu ra, cuối cùng càng lúc càng nhiều. Máu tươi không ngừng chảy xuống, cuối cùng đông lại thành huyết băng, đông cứng lại trên người Lâm Động, gần như che lấp mất luồng ánh sáng màu xanh ngọc ấy đi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Thực Cốt Âm Phong thổi quét kéo dài suốt một đêm, mà Lâm Động cũng ngồi xếp bằng trên ngọn núi không hề động đậy, trải qua một đêm âm phong tôi luyện cơ thể.
o0o
Ngày hôm sau, ánh sánh mặt trời xuyên qua màn mây, từ trên bầu trời chiếu rọi xuống, soi lên một thân ảnh cả cơ thể đều bị huyết băng đông cứng.
Răng rắc!
Dưới sự chiếu rọi của ánh sáng mặt trời, trên khối huyết băng ấy đột nhiên nứt ra từng đường nứt lớn, lớp huyết băng bề ngoài nhanh chóng rớt xuống. Mà cùng với từng khối huyết băng rơi xuống, một tia ánh sáng ôn nhuận như ngọc dần dần toát lên.
Huyết băng nhanh chóng rơi xuống hết, trong chớp mắt, trên ngọn núi liền xuất hiện một thân ảnh sáng chói như ngọc thạch, dưới sự chiếu rọi của ánh sáng mặt trời, phản xạ ra một thứ ánh sáng vô cùng chói mắt.
- Phù!
Một luồng khí tức đem theo một chút huyết khí từ trong miệng Lâm Động bay ra. Ngay sau đó, đôi mắt đang nhắm chặt đó cũng từ từ mở ra.
Hai mắt mở ra, điều khiến cho người ta kinh ngạc đó là, hai mắt của Lâm Động lại ngay lúc này đây cũng đã biến thành ngọc thạch. Trong sự lạnh lẽo còn toát lên một cảm giác vô cùng kiên cường, mạnh mẽ không gì phá nổi.
Thân như ngọc, mắt như thạch, lưu ly nhiễm thể, vạn vật không thể phá, đây mới chính là Ngọc Lôi Thể chân chính!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.