Vũ Động Càn Khôn

Chương 182: Phù Tổ




Khi Lâm Động đã đi xa, nhưng trong thạch điện vẫn yên tĩnh, tất cả mọi người đều khiếp sợ vì Lâm Động chịu đựng được khí thế chèn ép của cường giả Tạo Khí cảnh.
Nguyên Đan cảnh Đại Viên Mãn, tuy rằng chỉ kém Tạo Khí cảnh 2 cấp độ, nhưng mà chênh lệch giữa chúng giống như trời và đất.
Cường giả Nguyên Đan cảnh Đại Viên Mãn có thể là cường giả đứng đầu ở địa phương giống như là Viêm Thành, nhưng mà nếu ra ngoài, nó chẳng đáng là gì.
Chỉ khi nào thực sự bước chân vào hàng ngũ cường giả Tạo Hóa Tam Cảnh, mới có thể có danh tiếng ở vương triều Đại Viêm.
Một gã bước vào cảnh giới đầu tiên trong Tạo Hóa Tam Cảnh, đó là cường giả Tạo Hình Cảnh, cũng có thể dễ dàng đánh bại mười tên cường giả Nguyên Đan cảnh Đại Viên Mãn liên thủ, sự chênh lệch giữa hai cấp độ không thể lấy số lượng mà bù đắp.
Lâm Động có thể dùng tu vi Nguyên Đan cảnh Đại Viên Mãn để chống lại khí tức của cường giả Tạo Khí cảnh, đã là rất khó rồi.
Cho nên, khi hắn đứng vững trước khí thế của Lâm Lang Thiên, đi ra khỏi thạch điện, trong lòng ai nấy đều cảm thấy khiếp sợ, nghị lực như vậy rất khó có thể có ở trên người của một thiếu niên vẫn còn ngây ngô.
"Hắc, Lang Thiên huynh, xem ra lần này huynh lại có thể một người khiêu chiến rồi."
Nhìn dấu chân máu trên mặt đất, hai mắt Vương Viêm híp lại, chợt cười nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Nghe thấy vậy, Lâm Lang Thiên từ chối cho ý kiến cười, thản nhiên nói:
"Trong vương triều Đại Viêm này có không ít người muốn nện ta xuống đất để dương danh thiên hạ, thêm một người cũng chẳng sao, bớt một người cũng chẳng mất đi cái gì. Những người này nói ra chỉ là để phát tiết tức giận của họ mà thôi, đợi khi bọn họ tỉnh lại, họ sẽ cảm thấy vô cùng buồn cười."
Vương Viêm cười cười, ánh mắt của hắn nghiêm túc nhìn dấu chân máu trên đất, hai mắt lại một lần nữa híp lại.
Lúc này, Lâm Động đang ngồi xếp bằng trên một tảng đá ở trên một ngọn núi của Thiên Viêm sơn mạch, máu tươi trên người đã đông lại, loại thương thế này khiến cho người khác phải sợ hãi, nhưng mà nó không nghiêm trọng.
Lâm Lang Thiên muốn ép cho hắn phải quỳ xuống, nhưng chưa được toại nguyện, mà Lâm Động cũng không cho phép chuyện đó xảy ra.
Hắn lạy trời, lạy đất, lạy cha mẹ, nhưng không vì một tên Lâm Lang Thiên mà quỳ gối!
Tiểu Viêm ghé sát vào phía sau Lâm Động, dường như nó cũng biết tâm tình của Lâm Động không tốt, thay vì ầm ĩ, nó chọn cách yên lặng ngồi một bên.
"Tiểu tử, có quyết đoán!"
Ở trước mặt Lâm Động, Tiểu Điêu mới hình dáng của một đạo ánh sáng xuất hiện, nó không cười nhạo giống như trước kia, mà lại giơ móng vuốt về phía hắn quơ quơ.
"Bị người ta vũ nhục như vậy mà còn nói là có quyết đoán?"
Lâm Động cười, có vẻ tự giễu nói.
"Tiểu tử, nếu lúc đó ngươi liều mạng tới tên kia, người khác cũng coi là người có dũng khí và quyết đoán, nhưng mà sẽ chẳng ai tới viếng ngươi cả. Sau đó, cha mẹ ngươi sẽ thương tâm mà chết, Lâm gia cũng không gượng dậy được nữa. Mà cho dù ngươi có chém chết được tên kia, thì kết quả cũng giống nhau, bồi tháng theo ngươi đó là toàn bộ Lâm gia, nguyên nhân thì ngươi cũng hiểu, bởi vì hiện giờ, ngươi không có giá trị."
Tiểu Điêu cười cười, nói với giọng thấm thía:
"Đôi khi liều mạng cũng chẳng là gì, thực sự có quyết đoán, mới hiểu được thế nào là nhẫn nhịn lùi một bước. Cho dù người bên ngoài có châm chọc khiêu khích, vẫn cứ không để ý, đây mới thực sự là dũng khí và quyết đoán, bởi vì chỉ có giữ được tính mạng của mình, mới có ngày lật ngược tình thế."
"Chờ khi ngươi cường đại hơn Lâm Lang Thiên, ngươi có giết hắn, dòng họ Lâm kia cũng chẳng dám ho he với Lâm gia ngươi, đạo lý này, thực ra ngươi cũng hiểu, cho nên vừa rồi, ngươi chọn cách giống như là khuất nhục. Hắc hắc, lựa chọn của ngươi đúng là làm cho ta cũng có chút bội phục."
Lâm Động thở sâu ra một hơi, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, đột nhiên nói:
"Ta muốn hai năm sau đánh bại hắn, có được không?"
"Có thể, nhưng rất khó."
Tiểu Điêu chậm rãi gật đầu, nói:
"Thiên phú của tên kia đúng là rất mạnh, hơn nữa phía sau hắn còn có dòng họ Lâm giúp đỡ, hắn có thể sử dụng điều kiện tu luyện tốt nhất, ngươi tiến bộ, hắn có thể còn tiến bộ nhanh hơn ngươi, hai năm rất ngắn, Nguyên Đan cảnh Đại Viên Mãn bình thường muốn đột phá đến Tạo Hình Cảnh, cũng phải mất vài năm thậm chí cả chục năm, huống chi, tên kia lại là Tạo Khí Cảnh!"
Lâm Động yên lặng gật đầu, hắn cũng biết việc này khó khăn như thế nào, nhưng mà hắn không bỏ cuộc.
"Hai năm sau, ta muốn đánh bại hắn!"
Nghe thiếu niên nói như đinh đóng cột, Tiểu Điêu cũng đột nhiên cười, nói:
"Đương nhiên không phải là không có cách."
Ánh mắt Lâm Động lóe lên, nhìn chằm chằm vào Tiểu Điêu.
"Tổ Phù."
Tiểu Điêu thản nhiên nói.
"Tổ Phù?"
Lâm Động ngẩn ra, hắn nhớ lại cảnh tượng hắn lấy được bản đồ Tinh Thần trong Phù Sư Tháp, trên đó có đánh dấu hai vị trí của Tổ Phù.
"Sự cường đại của Tổ Phù vượt xa sự tưởng tượng của ngươi, thậm chí, ở trong vương triều Đại Viêm này cũng không có ai có thể tưởng tượng được. Trong trí nhớ truyền thừa của ta có một chi tiết, trong thiên địa bao la mênh mông này, đã từng xuất hiện cường giả của vi hệ cấp cao, hắn là một trong những cường giả thống trị thiên địa, ta không có cách nào nói rõ sự khủng bố của người này cho ngươi biết. Ta chỉ có thể nói với ngươi, nếu như người đó bấm tay một cái, vương triều Đại Viêm này sẽ chẳng còn sót lại một cái lông tơ!"
Trong giọng nói của Tiểu Điêu lần đầu tiên xuất hiện một cảm giác kính nể tới cực đoan.
Nhưng mà Lâm Động cũng không có cảm giác gì nhiều, bởi vì hắn thật sự không cách nào tưởng tượng được, có sự khủng bố nào chỉ cầm bấm tay cũng có thể xóa sổ vương triều Đại Viêm.
Việc này đối với hắn là quá mức xa vời.
"Vị cường giả thống trị thiên địa này được người ta gọi là Phù Tổ, mang tên thiên địa."
"Phù Tổ? có quan hệ gì với Tổ Phù?"
Lâm Động giật mình, hắn đã có phản ứng.
"Ta đã nói rồi, trong thiên địa này có 8 cái Tổ Phù sinh ra trong quy tắc của thiên địa, mà năm đó, vị Phù Tổ kia chính là chủ nhân của 8 cái Tổ Phù. Trải qua bao năm tháng dài dằng dặc, Tổ Phù bị phân tách khắp nơi, không có người thứ hai nào có được toàn bộ. Nhưng mà có thể lấy được một trong số đó, cũng có thể là cường giả đứng đầu thời đại hiện nay, uy năng của nó có thể đốt núi nấu biển!"
"Cho nên, nếu như ngươi có thể tìm được Tổ Phù, ta đảm bảo, sau hai năm nữa, trong Tộc Hội của dòng họ, ngươi có thể coi Lâm Lang Thiên là bao cát để đánh đấm! Nếu như không được, ngươi đánh chết ta cũng chẳng sao!"
Nghe thấy câu nói cuối cùng, Lâm Động đang nghiêm túc cũng phải bật cười, chợt nói:
"Tổ Phù này cường đại như vậy, sợ rằng rất khó tìm? Chẳng phải là vị tiền bối kia (trong Phù Sư Tháp) cũng không có thu hoạch gì hay sao."
"Nói nhảm, nếu như dễ dàng lấy được thì đâu tới phiên ngươi."
Tiểu Điêu đảo cặp mắt trắng dã, nói:
"Nếu ngươi muốn trong vòng 2 năm vượt qua Lâm Lang Thiên, thì đây là biện pháp tốt nhất cho ngươi."
Lâm Động tỏ vẻ trầm ngâm, trong đầu hắn lại hiện lên ánh mắt coi thường của Lâm Lang Thiên, nắm tay hắn bỗng nhiên nắm chặt, chậm rãi gật đầu:
"Được, chúng ta phải đi tìm Tổ Phù!"
"Hắc hắc, tiểu tử, lúc này mới được gọi là có quyết đoán, sau khi có được Tổ Phù, thành tựu không cách nào hạn định, một cái dòng họ Lâm chó má mà thôi, đến lúc đó bảo họ ôm đùi ngươi mời ngươi gia nhập cũng được."
Thấy thế, Tiểu Điêu cũng vui vẻ nói.
"Tại sao ngươi lại giật dây ta đi tìm Tổ Phù?"
Lâm Động đột nhiên quay đầu, hoài nghi nói.
"Ách"
Thấy Lâm Động nhìn mình như vậy, Tiểu Điêu đảo tròng mắt, sau đó bất đắc dĩ giơ móng vuốt, nói:
"Tiểu tử, ta chỉ muốn tốt cho ngươi mà thôi, Thạch Phù kia có lai lịch bất phàm, nếu như hiện giờ đã ở trong tay ngươi, ngày sau sẽ có đại phiền toái tới tìm. Nếu như không có bản lĩnh thực sự, thì kể quả cũng chỉ là pháo hôi mà thôi."
Nhìn thấy sắc mặt của Tiểu Điêu, Lâm Động cũng nghiêm túc, ngón tay của hắn mân mê lòng bàn tay, trong đó có Thạch Phù thần bí, mà không biết lai lịch và tác dụng của thứ này ra sao nhỉ? Ngay cả tên Tiểu Điêu tự cao tự đại cũng phải kiêng kị nó như vậy.
"Đừng lo lắng, thứ này bây giờ vẫn còn ở trạng thái phong bế, ngươi cũng quá yếu, cho nên không sợ ai phát hiện cả."
Thấy Lâm Động hoảng hốt, Tiểu Điêu vội an ủi.
Cười khổ gật đầu, Lâm Động đột nhiên phát hiện, cái Thạch Phù kia chính là một quả lựu đạn.
"Khi nào ngươi dự định đi tìm Tổ Phù?"
Tiểu Điêu hỏi.
"Về Viêm thành một chuyến trước đã, sau khi giải quyết mọi chuyện, chúng ta sẽ lên đường!"
Lâm Động trầm ngâm một chút, nói.
"Được, đi thôi."
Tiểu Điêu gật đầu, sau đó hóa thành một chùm sáng chui vào trong tay Lâm Động.
"Tiểu Viêm!"
Đứng dậy, Lâm Động kêu một tiếng, Tiểu Viêm ở bên cạnh nhanh chóng bay tới.
Lâm Động xoay người leo lên lưng nó, bàn tay vung lên, Tiểu Viêm gầm lên một tiếng, hóa thành một bóng đỏ, lao ra ngoài Thiên Viêm sơn mạch.
Dưới tốc độ cao nhất của Tiểu Viêm, việc rời khỏi Thiên Viêm sơn mạch chỉ mất chừng nửa ngày, so với khi tiến vào thì nhanh hơn rất nhiều.
Một cái bóng đỏ xẹt qua núi, sau đó, bỗng nhiên dừng lại, nhìn về phía ngọn núi phía trước gầm lên một tiếng.
Lâm Động ngồi trên lưng hổ, ánh mắt cũng chậm rãi nhìn lên, chỉ thấy trên đỉnh núi có một bóng người màu vàng ngồi xếp bằng, ánh mặt trời chiếu xuống, tạo thành một cái bóng chói mắt.
Ở bên cạnh hắn, có một kim thương dựng đứng, một cỗ ngạo khí kinh người phóng lên cao, bồng bềnh tận trời.
"Vương Viêm!"
Nhìn thấy bóng người trên đỉnh núi, ánh mắt Lâm Động trở nên âm trầm.
"Lâm Lang Thiên tự phụ, không để ý tới ngươi, nhưng ta không muốn để lại một mầm tai họa, chuyện hôm nay, ngươi đã ghi hận dòng họ Vương chúng ta, cho nên mạng của ngươi, ta phải lấy!"
Trên đỉnh núi, bóng người mặc áo vàng chậm rãi cúi đầu, dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Lâm Động ở phía dưới, thanh âm của hắn thản nhiên, nhưng sát khí bao trùm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.