Vũ Động Càn Khôn

Chương 178: Cường đoạt dương khí




Âm Dương Lực ở đây đương nhiên không phải thiên địa âm dương, mà là nam dương nữ âm, nói một cách hoa mỹ thì gọi là Âm Dương Lực, nói một cách khó nghe thì gọi là song tu lực, mà người dùng lực lượng này tiến hóa bản thân nói một cách dễ nghe thì là hoan hỉ đại sư, khó nghe một chút gọi là oai môn tà đạo, mà khó nghe hơn nữa gọi là dâm tặc.
Cho nên, khi Lâm Động phát hiện chủ nhân của Cổ Mộ Phủ dùng lực lượng này tiến nhập Niết Bàn Cảnh, sắc mặt hắn trở nên vô cùng khó coi, hắn đưa mắt nhìn về phía Lăng Thanh Trúc đang ngồi xếp bằng trên đóa sen giữa không trung.
Dựa vào hàng chữ nhỏ, Lâm Động biết đây là do chủ nhân Cổ Mộ Phủ cố ý lưu lại, bình thường làm gì có ai để ý tới góc khuất này, ai đó nếu như không nắm được ảo diệu bên trong mà tự luyện hóa Niết Bàn Tâm thì kết quả cuối cùng sẽ giống như dòng chữ kia, dục hỏa đốt người.
Chủ nhân của Cổ Mộ Phủ đã chết rồi mà còn lưu lại chiêu này, đúng là làm cho người khác không biết nói gì.
Lâm Động nhìn chăm chú nhưng vẫn không thấy Lăng Thanh Trúc có biểu hiện gì, dáng vẻ rất bình tĩnh, chẳng giống bị dục hỏa thiêu đốt chút nào, điều này làm cho Lâm Động hoài nghi tính chân thực của dòng chữ trên vách.
"Lẽ nào dòng chữ kia lưu lại có mục đích là hại người?"
Lâm Động có vẻ hơi thất vọng thì thầm một tiếng.
"Ầm!"
Nhưng mà khi Lâm Động vừa mới nói xong thì trong phòng đã vang lên một tiếng nổ thật lớn, hắn vội vàng ngẩng đầu, thấy trong đóa sen kia có một cỗ năng lượng cuồng bạo đang ba động, mà nơi phát ra ba động này chính là trong cơ thể Lăng Thanh Trúc.
"Quả nhiên!"
Nhìn thấy cảnh tượng này, trái tim Lâm Động nhất thời đập thình thịch.
Trong đóa sen, da thịt của Lăng Thanh Trúc đã trở nên đỏ bừng, một cỗ năng lượng âm hàn cực kỳ cường đại không ngừng từ trong cơ thể gào thét tuôn ra, khiến cho màn sáng của đóa sen không ngừng rung động.
Lúc này Lăng Thanh Trúc đã phát hiện ra có chuyện không ổn, nàng lập tức tăng thêm hàn ý của đóa sen, chỉ thấy bàn tay mảnh mai kia vung lên, một cỗ Nguyên Lực rất mạnh từ trong cơ thể tuôn ra, muốn áp chế cỗ năng lượng thuần âm kia xuống.
Đóa sen lóe lên một cái, năng lượng thuần âm cuồng bạo đang đối kháng kịch liệt với Nguyên Lực của Lăng Thanh Trúc.
Lâm Động thấy Lăng Thanh Trúc có khả năng áp chế cả năng lượng của Niết Bàn Tâm thì không khỏi tặc lưỡi, thực lực của nữ nhân này đúng là khủng bố.
Nhưng mà tuy tình hình hiện giờ đang giằng co, nhưng chỉ diễn ra trong thời gian ngắn, Niết Bàn Tâm dù sao cũng là tinh hoa tu luyện một đời của cường giả Niết Bàn Tâm, cho dù Lăng Thanh Trúc kinh diễm tuyệt thế ra sao thì vẫn có chênh lệch không nhỏ. Vì vậy, khi hai luồng năng lượng đối kháng nhau được vài phút, màn sáng của đoán sen lập tức vỡ tan, quanh thân Lăng Thanh Trúc lập tức bị bao phủ bởi một màn năng lượng thuần âm.
Nếu như ở trạng thái bình thường thì đây chính là một năng lượng đại bổ cho Lăng Thanh Trúc, nhưng mà thứ này hiện giờ lại là một độc dược tuyệt thế, nếu như không cách nào hóa giải loại khí tức thuần âm này, một khi nó tích lũy nhiều trong cơ thể sẽ biến thành ngọn lửa thuần âm, thiêu đốt thân thể cả trong lẫn ngoài.
"Đồ vô sỉ!"
Trên đóa sen, Lăng Thanh Trúc đột nhiên đứng dậy, nói một câu lạnh lùng, hai tay vung lên, một cỗ Nguyên Lực rất mạnh tản ra, hóa thành một cái bàn tay lớn, hung hăng vỗ mạnh vào quan tài đá của cường giả Niết Bàn Cảnh.
"Ầm ầm!"
Hai tiếng nổ vang lên, bộ hài cốt và quan tài đá bị Lăng Thanh Trúc đánh tan thành, nhìn thấy cảnh tượng này, khóe miệng Lâm Động hơi giật giật, cô gái này quả nhiên không phải là người lương thiện gì cả, vừa lấy được Niết Bàn Tâm của người ta, một khắc sau đã trở mặt đánh cho người ta tới mức xương cốt không còn.
Lâm Động cẩn thận từng li từng tí lui về phía sau, nữ nhân này hiện giờ đang ở trong trạng thái giận dữ, bây giờ có đập chết mình cũng chẳng biết kêu oan với ai.
Nhưng lúc này hai người đều không phát hiện ra, trong lớp bụi của quan tài đá, có một luồng ánh sáng đỏ hơi hiện lên.
Sau khi một chưởng đập vỡ quan tài đá, thân hình của Lăng Thanh Trúc trở nên run rẩy, nàng có thể cảm giác được, trong người đang có một ngọn lửa hình thành, ngọn lửa này không nóng bỏng, mà lại tỏa ra sự âm hàn và băng lãnh vô tận, Nguyên Lực hùng hậu trong cơ thể nàng đang dần dần bị đông cứng.
Với thực lực hiện giờ của nàng không thể nào chống lại được lực lượng do cường giả Niết Bàn Cảnh lưu lại.
Lăng Thanh Trúc cắn răng một cái, đảo mắt nhìn về phía người duy nhất trong căn phòng này.
Nhìn thấy Lăng Thanh Trúc đột nhiên nhìn mình, da mặt Lâm Động hơi giật, chậm rãi lui về phía sau, cười khan nói:
"Thanh Trúc cô nương, ta thấy nơi này không thích hợp ở lâu, ta đi trước một bước đây, cáo từ."
Chưa nói xong hắn đã bỏ chạy về phía cửa phòng.
Nhìn thấy Lâm Động chạy trốn, Lăng Thanh Trúc tức giận, trong lòng thầm gào lên, tại sao lúc nãy ngươi không đi?
Lâm Động không chạy được như ý muốn, khi hắn chạy gần tới cửa phòng thì có một cỗ kình phong cực kỳ mạnh mẽ vọt tới, nặng nề đập vào cánh cửa, trực tiếp đóng nó lại.
Nhìn thấy cánh cửa đã đóng chặt, Lâm Động chỉ có thể xoay người, nhìn Lăng Thanh Trúc đứng trên đóa sen cách đó không xa, nhíu mày nói:
"Ngươi muốn thế nào? Ngươi trúng chiêu không liên quan tới ta."
"Ngươi biết Niết Bàn Tâm có chuyện?"
Nghe thấy Lâm Động nói như thế, hàn quang trong mắt Lăng Thanh Trúc lóe lên, thanh âm của nàng trở nên lạnh lùng.
"Bên trong quan tài có viết, chỉ là sau khi ngươi ăn Niết Bàn Tâm ta mới phát hiện, chẳng nhẽ ngươi không biết?"
Lâm Động vội vã biện minh, nữ nhân này hiện giờ tâm tình không tốt, nếu như không thích là có thể xuất thủ đánh mình ngay.
Gương mặt Lăng Thanh Trúc biến ảo bất định, hiển nhiên là giận dữ, lúc nãy đúng là nàng không nhìn thấy những dòng chữ trong quan tài, nếu có thì đâu bị khổ sở như thế này.
"Lâm Động công tử."
Trong lúc gương mặt Lâm Động biến đổi thì khí thuần âm quanh cơ thể nàng càng lúc càng trở nên dày đặc, nàng nhìn chằm chằm vào Lâm Động, vốn thanh âm của nàng lạnh lùng bây giờ lại trở nên ôn nhu hơn rất nhiều.
"Chuyện gì?"
Nếu là người bình thường, khi thấy một cô gái xinh đẹp như tiên nữ nói vậy, sợ rằng đầu khớp xương cũng nhũn ra, nhưng Lâm Động lại cảm nhận được có một lưỡi đao nào đó đã phóng tới.
"Thanh Trúc muốn mượn dương khí trong cơ thể của công tử dùng một chút, sau khi hoàn thành chắc chắn sẽ có thù lao xứng đáng."
Lăng Thanh Trúc nhẹ giọng nói.
"Cái này không tốt lắm đâu, Gia sư đã từng dặn, trước khi tu luyện tới Niết Bàn Cảnh thì không thể phá tấm thân đồng tử!"
Lâm Động cười khan nói.
Câu này chỉ là câu nói ngụy biện của Lâm Động, hắn đâu có lão sư, mà làm gì có nguyên tắc nào nói trước khi tu luyện tới Niết Bàn Cảnh thì không được phá thân, hắn nói câu này có ngụ ý là cự tuyệt.
"Công tử xin yên tâm, không cần nam nữ giao hoan mới có thể lấy được dương khí, Thanh Trúc tự có biện pháp của mình."
Nghe thấy Lâm Động nói như vậy, ngọc thủ của Lăng Thanh Trúc nắm chặt lại, cười khan nói.
"Lâm Động, cẩn thận một chút, nữ nhân này muốn dùng lực hút dương khí của ngươi, nếu như bị hút căn cơ sẽ bị tổn thương, để lại di chứng cực kỳ nghiêm trọng."
Thanh âm của Tiểu Điêu vang lên trong đầu Lâm Động.
"Hắc hắc, nếu như dùng phương thức hấp thu khí âm dương bình thường thì đôi bên đều có lợi ích không nhỏ, nhưng mà nữ nhân này hiển nhiên là rất cao ngạo, ngay cả đám thiên tài như Lâm Lang Thiên cũng không để trong mắt, đương nhiên là không thể dùng cách này áp dụng với ngươi, ngươi đừng có mơ nàng đem thân thể thuần khiết cho mình..."
"Con mẹ nó, nữ nhân này thật ác độc!"
Nghe thấy Tiểu Điêu nói như vậy, da đầu Lâm Động tê dại, không chút do dự nói:
"Thanh Trúc cô nương cõ lẽ nên tìm người khác, ta thấy mình không thích hợp, ở ngoài còn có đám Lâm Lang Thiên đấy. "
"Ngươi!"
Nghe thấy Lâm Động nói như thế, ánh mắt Lăng Thanh Trúc trở nên sắc bén và giận dữ, câu này của Lâm Động đúng là đả kích quá mức.
"Lâm Động công tử, Thanh Trúc đã nói, cho dù công tử có bị tổn thất thế nào thì ta cũng sẽ bồi thường gấp mấy lần."
Giận thì giận, công phu hàm dưỡng của Lăng Thanh Trúc rất tốt, nàng hít một hơi, cố gắng làm cho giọng điệu của mình trở nên nhẹ nhàng.
"Không có hứng thú, cáo từ!"
Lâm Động không muốn nghe nàng nói thêm nữa, hắn ôm quyền sau đó tung mình, một thanh Băng Huyền Kiếm xuất hiện ở dưới chân, bàn tay nắm lại, Thiên Lân Cổ Kích hiện ra.
"Bình bịch!"
Khi Lâm Động về phía sau, Tiểu Viêm cũng đập mạnh vào cánh cửa, muốn dùng lực lượng mạnh mẽ đẩy cánh cửa ra.
Nhìn thấy cảnh tượng này, ánh mắt Lăng Thanh Trúc trở nên lạnh lùng, trạng thái trong cơ thể không cho phép nàng kéo dài, ngọc thủ lập tức vung lên, mấy đạo thanh quang từ dưới chân bay ra, lao tới chỗ Lâm Động.
"Nếu Lâm Động công tử không muốn phối hợp, vậy Thanh Trúc phải đắc tội rồi."
Nhìn thấy Lăng Thanh Trúc xuất thủ, sắc mặt Lâm Động hơi trầm xuống, Nguyên Lực trong cơ thể tuôn ra cuồn cuộn, Thiên Lân Cổ Kích tỏa ra một màn sáng đỏ đậm, kích ảnh tung bay điểm mạnh vào mấy đạo thanh quang kia. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
"Leng keng!"
Tia lửa xuất hiện khắp nơi, mỗi khi tiếp xúc với thanh quang, Lâm Động cảm nhận được một lực lượng phản chấn cường đại lan tới, tuy được Thiên Lân Cổ Kích hóa giải không ít, nhưng mà dư lực vẫn khiến cho Lâm Động bay ngược lại phía sau, trong miệng hắn cảm thấy ngọt ngọt, lực lượng của hắn đúng là có sự chênh lệch rất lớn với Lăng Thanh Trúc.
"Vù vù!"
Giữa không trung, thanh ảnh bay khắp trời, hóa thành vô số thanh quang, vây kín lấy Lâm Động, phạm vi di chuyển của hắn càng lúc càng nhỏ.
"Xuy!"
Khi phạm vi di chuyển bị hạn chế, Thiên Lân Cổ Kích của Lâm Động không còn cách nào phát huy hết tác dụng, chỉ hơi chút sơ sẩy đã bị thanh quang đánh bay, sau đó thanh quang vây kín lấy Lâm Động.
Sau khi chế phục được Lâm Động, Lăng Thanh Trúc di chuyển tới gần, từ ánh mắt nàng có thể thấy nàng đã nổi giận, nàng không nói chuyện mà vươn ngón tay ngọc, nhẹ nhàng điểm lên trán của Lâm Động một cái, khiến cho Lâm Động cảm thấy trong cơ thể hắn có một thứ vô cùng quan trọng sắp tuôn ra.
"Tiểu Điêu, liên thủ đánh nàng!"
Ánh mắt Lâm Động trở nên điên cuồng, hắn quát lớn trong lòng, đồng thời chuẩn bị sử dụng Phù Khôi trung đẳng, cho dù có mất toàn bộ Thuần Nguyên Đan cũng không thể bị nữ nhân này hút mất dương khí.
"Chờ một chút!"
Nhưng mà, thấy Lâm Động quát lớn, Tiểu Điêu lại trì hoãn.
"Chờ cái rắm ấy, đợi lát nữa Lão Tử đã bị phế rồi!"
Nghe thấy Tiểu Điêu trả lời như vậy, Lâm Động tức muốn ói máu.
"Ài, ta không muốn nhìn thấy tình cảnh hiện giờ…"
Nhưng mà, Tiểu Điêu còn chưa trả lời thì có một thanh âm khác đột nhiên vang lên trong căn phòng đá, thanh âm này làm cho Lâm Động và Lăng Thanh Trúc giật mình, vội vàng đưa mắt nhìn lại, thấy trên đống vụn của quan tài có một luồng ánh sáng màu đỏ trôi nổi, sau đó biến thành một bóng người, cười tủm tỉm nhìn hai người Lâm Động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.