Vũ Động Càn Khôn

Chương 166: Lâm Lang Thiên




Khi Lâm Động và Lâm Khả im lặng trở lại doanh trại, đống lửa trại vẫn tí tách bập bùng, nếu so sánh với Vùng Đất Hỗn Loạn lúc trước thì đây đúng là hai thế giới khác nhau.
Trở lại doanh trại, hai người liếc mắt nhìn nhau, sau đó đều lặng lẽ trở về trướng bồng của mình.
"Khụ."
Khi hai người định quay đi thì có một tiếng ho khan rất nhỏ đột nhiên vang lên, làm cho hai người giật mình xoay đầu lại, thấy Đào lão đang xốc cửa trướng lên, dùng vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn.
"Ách, Đào lão trễ như thế này rồi vẫn chưa nghỉ ngơi hay sao?"
Lâm Động cười gượng một tiếng, Lâm Khả đứng bên cạnh đảo mắt, đang nghĩ cớ.
"Hai tên tiểu tử các ngươi đúng là không chịu yên tĩnh."
Đào lão bất đắc dĩ lắc đầu, lão nói như thể đã biết hai người Lâm Động đi làm chuyện gì.
Nghe vậy, Lâm Động cũng chỉ có thể cười gượng.
"Thôi, ta đi nghỉ trước đây."
Lúc này, Đào lão hết cách đành phất phất tay, Lâm Động thấy vậy thì nhanh chóng chạy vào trong trướng bồng của mình.
"Các ngươi đi giải quyết đám người kia phải không."
Nhìn thấy Lâm Động tiến vào trướng bồng, Đào lão chuyển sang nhìn Lâm Khả, nhẹ giọng than thở:
"Đúng là không ngờ, cái tên tiểu tử Lâm Động này có thể đánh bại được cả cường giả Nguyên Đan cảnh Đại Viên Mãn, xem ra lần trước khi giao thủ với Lâm Trần, hắn vẫn còn che giấu thưc lực."
Đối với điều này, mặc dù Lâm Khả cũng phải khẽ gật đầu, đôi mắt đẹp liếc mắt nhìn trướng bồng của Lâm Động, nói:
"Thực lực của hắn đúng là rất mạnh, có thể đứng trong top 10 của thế hệ trẻ, Tộc Hội hai năm hắn sẽ vang danh."
"Lão gia hỏa Lâm Chấn Thiên kia có được thằng cháu như thế này, đúng là có phúc khí tốt."
Đào lão hít một tiếng, trong giọng nói mang theo niềm hi vọng ước ao.
"Được rồi, ngươi cũng đi nghỉ đi, sáng mai còn phải lên đường sớm."
"Dạ."
Sáng sớm hôm sau, khi dãy núi còn bị sương mù bao phủ, đám người Lâm Động đã khởi hành, chứng kiến thái độ của đám người Lâm Trần, Lâm Động nhận ra họ không biết chuyện đêm qua.
Tiến sâu vào trong sơn mạch thêm nửa ngày, đường đi đã yên lặng hơn không ít, sắc mặt đám người Đào lão càng lúc càng nghiêm túc, hiện giờ đã tiến vào trong Thiên Viêm Sơn Mạch, yêu thú hoành hành đều lợi hại hơn ở ngoài, chỉ chút sơ sẩy lạc vào sự tấn công của bầy yêu thú thì chẳng còn ai có cơ hội thoát thân.
Nhưng mà cũng may có Lâm Khả dò đường, cô gái này cực kỳ nhạy cảm với những yêu thú có khí tức cường đại, chỉ cần ở trong phạm vi nhất định là nàng có thể phát hiện ra, sau đó dẫn đội ngũ cẩn thận từng li từng tí di chuyển sang chỗ khác, đôi khi, ngay cả Lâm Động cũng phải bội phục cô gái này, bởi vì có khi hắn cũng chẳng phát hiện ra những loại yêu thú có thiên phú ẩn nấp.
Số đội ngũ tiến vào trong sơn mạch càng lúc càng ít, đám người Lâm Động đi nửa ngày đường mới chỉ phát hiện duy nhất một đội ngũ, dù sao vượt qua trùng trùng tầng yêu thú ngăn trở tiến vào trong đó là không dễ.
Đương nhiên, tuy nói Lâm Khả cảm giác có nhạy cảm, nhưng chuyện gì cũng có ngoại lệ, đám người Lâm Động cũng gặp phải một lần yêu thú tập kích, đó là 3 con yêu thú Tiểu Viên Mãn cảnh, 3 con yêu thú này bắt đầu công kích thì đội ngũ đã hoảng loạn, nhưng mà ngay sau đó dần dần ổn định trận tuyến, yêu thú Tiểu Viên Mãn cảnh tuy rằng không kém, nhưng chưa để mang tới uy hiếp trí mạng cho đội ngũ của Lâm Động.
Trải qua một trận chiến kịch liệt, 3 con yêu thú này đã bị giết, mà yêu tính của chúng bị Tiểu Viêm xông lên nuốt sạch, đây đúng là một món đại bổ.
Trải qua lần bị tập kích này, đội ngũ trở nên cẩn thận hơn trước nhiều, nhưng mà cũng may là đường đi phía sau không xảy ra chuyện gì, khoảng buổi chiều, đám người Lâm Động cũng xuyên qua được khu rừng thiên nhiên, xuất hiện trước một ngọn núi thật lớn.
Ngọn núi không có đỉnh núi, cây cối xanh tươi mọc khắp nơi, nhưng mà chỉ cần tinh ý là có thể nhận ra ở trên đỉnh núi có những kiến trúc bằng đá.
"Đó chính là Cổ Mộ Phủ sao..."
Nhìn đỉnh núi, trong mắt Lâm Động xẹt qua vẻ kích động, nói.
"Đúng."
Đào lão gật đầu cười, có chút cảm thán:
"Nhưng mà trên đỉnh núi kia còn phong ấn, muốn đi vào không dễ, cường giả Niết Bàn Cảnh đúng là công tham tạo hóa, phong ấn đã bố trí nhiều năm như vậy rồi mà vẫn còn cường hãn tới mức này."
Lâm Động cũng gật đầu, bằng vào Tinh Thần Lực hắn biết trên bầu trời của đỉnh núi có một loại ba động kỳ lạ, chắc đây là do phong ấn.
"Đi thôi, chúng ta tới chân núi, ở đó đã có một đám người đợi rồi."
Đào lão cười nói.
Lâm Động đưa mắt nhìn về phía chân núi, quả nhiên hắn nhận ra không ít lều trại, trong lòng không khỏi có chút kinh ngạc, không ngờ có nhiều người tới trước hắn như vậy, sức hấp dẫn của Cổ Mộ Phủ đúng là không còn cách nào để diễn tả.
Đoàn người đi nhanh hơn, sau khoảng mười mấy phút đồng hồ, họ xuất hiện trong khu lều trại dưới chân núi. Cái khu đất này có rất đông đội ngũ trú ngụ, ở trong Thiên Viêm Sơn Mạch nguy hiểm trùng trùng, thường xuyên có yêu thú thực lực cường hãn lao tới, nếu như đơn độc bố trí lều trại, cho dù là cường giả Nguyên Đan cảnh Đại Viên Mãn cũng không có lá gán như vậy. Cho nên, tất cả mọi người không hẹn mà cùng nhau dựng lều trại ở một chỗ, nếu như có yêu thú cường đại công kích thì có thể liên thủ đối phó.
Tuy nói họ đều là những đối thủ tranh đoạt, nhưng trước khi bảo bối xuất hiện thì không cần phải trở mặt làm gì.
Khi đoàn người Lâm Động xuất hiện, hiển nhiên là cũng khiến không ít người chú ý, nhưng mà khi họ nhìn thấy phù hiệu trên ngực của đám người Lâm Khả, trong mắt họ hiện lên sự kiêng dè, dòng họ Lâm ở Đại Viêm vương triều là một con quái vật lớn, những thế lực bình thường không dám trêu tới.
Bằng vào thanh uy của dòng họ Lâm, đám người Lâm Khả cực kỳ thuận lợi tiến vào trong khu lều trại, nhìn cảnh tượng nhốn nháo nơi này, họ đều không khỏi ngạc nhiên.
"Người của dòng họ Vương hóa ra cũng tới rồi."
Sau khi đoàn người tiến vào khu lều trại, họ đột nhiên nhìn về phía một đám người đứng dưới một gốc cây đại thụ cách đó không xa, người trên bãi đất đó cũng đang nhìn họ.
"Dòng họ Vương..."
Nghe thấy cái tên này, hai mắt Lâm Động hơi giật giật, dòng họ Vương cũng là một trong bốn dòng họ lớn của Đại Viêm vương triều.
Khi Lâm Động nhìn sang, thấy đám người kia cũng nhìn chằm chằm sang bên này, Lâm Động đảo mắt một lượt, sau đó dừng lại trên người một vị nam tử ở giữa.
Nam tử mày mặc quần áo màu vàng, quý khí hiển lộ, khuôn mặt tuấn tú, khí chất bất phàm, nổi bật trong đám đông, mà khiến Lâm Động kiêng kị là khí tức người này không thua gì đám người Đào lão, Nhạc Sơn.
"Nguyên Đan cảnh Đại Viên Mãn!"
Trong mắt Lâm Động hiện lên sự nghiêm túc, những dòng họ này quả nhiên căn cơ phi phàm, người này chắc cũng chỉ chừng 25, 26 là cùng, vậy là đã có thực lực như thế này, có thể suy luận, người này chắc cũng là một trong những nhân vật nổi bật của dòng họ Lâm.
Hơn nữa, đây là lần đầu tiên Lâm Động nhìn thấy một người trẻ tuổi như vậy có tu vi Nguyên Đan cảnh Đại Viên Mãn.
"Không nghĩ tới ngay cả con rùa đen kia cũng tới đây."
Nhìn vị nam tử mặc quần áo màu vàng, hai mi Lâm Trần nhíu lại, nói.
"Không cần phải xen vào bọn họ, chúng ta nghỉ ngơi trước đã."
Lâm Khả thản nhiên nói, từ giọng nói của nàng có thể nhận ra, nàng không ưa gì dòng họ Lâm cho lắm.
Những người còn lại cũng gật đầu, sau đó căn dặn mọi người dựng lều.
"Lần này có mấy nhóm của bốn dòng họ lớn?"
Khi dựng lều, Lâm Động tới gần chỗ Lâm Khả, hỏi.
"Cũng giống như chúng ta, dòng họ mình và dòng họ Vương phái đám tiểu bối tới chỉ là để rèn luyện, cường giả chân chính họ sẽ tới sau."
Lâm Khả trả lời. Nguồn truyện: Truyện FULL
"Cổ Mộ Phủ nếu quý giá như vậy, tứ đại gia chủ trực tiếp xuất thủ, chẳng phải là dễ dàng hơn sao."
"Gia chủ đâu có dễ dàng xuất thủ như vậy, hơn nữa một khi ra tay, gia chủ bên đối phương cũng sẽ xuất thủ ngăn cản, đánh đi đánh lại cũng chỉ uổng phí thời gian mà thôi. Theo như ta được biết, lần này cường giả của bốn dòng họ lớn phải tới toàn là cường giả đứng đầu trong thế hệ trẻ, tắc tắc, những tên đó đúng là biến thái, nhìn khắp Đại Viêm vương triều, họ chính là những ngôi sao chói mắt."
Lâm Khả cười nói.
Lâm Động yên lặng gật đầu, người đại diện cho bốn dòng họ này chắc chắn là người kinh tài tuyệt diễm, họ là người đại diện cho toàn bộ thế hệ trẻ của Đại Viêm vương triều!
"Ngày mai Lâm Lang Thiên đại ca sẽ tới đây, tới lúc đó phong ấn chắc chắn sẽ sụp đổ."
Lâm Khả đảo đôi mắt đẹp, nhìn bầu trời cười dài nói.
Lâm Động trầm mặc, ánh mắt hơi chớp, ngày mai hắn có thể gặp người kia rồi.
Tuy đêm hôm nay không ai nói chuyện với ai, nhưng do toàn bộ những đội ngũ tụ tập ở đây cho nên cũng mang lại cho mọi người cảm giác an toàn giữa thâm sơn rừng rậm, tuy rằng nửa đêm có không ít tiếng thú rống nhưng không có chuyện gì xảy ra.
Sáng sớm hôm sau, lều trại đã bắt đầu nhộn nhịp, tâm tình của aic ũng kích động, hiển nhiên bọn họ cũng biết, hôm nay sẽ có người phá vỡ phong ấn. Tuy vô duyên với bảo bối trong Cổ Mộ Phủ, nhưng có thể được một số đồ vật khác cũng không tính là vô dụng.
Lâm Động ngồi xếp bằng trên một tảng đá, hai mắt khép hờ, đám người Lâm Trần ở phía dưới nôn nóng chờ mong.
Càng chờ mong thì thời gian trôi qua càng chậm, tới giữa trưa có một tiếng xé gió ì ùng vang lên từ phía chân trời.
Khi nghe thấy tiếng động này, Lâm Động mở mắt, hắn nhận ra ba động nguyên lực của mảnh đất này hình như đã có xu hướng mạnh lên.
"Lâm! Lang! Thiên!"
Lâm Động ngẩng đầu, nhìn về phía chân trời, ở nơi đó có một đạo ánh sáng màu đỏ, giống như sao băng xẹt qua bầu trời, ngự không mà đến...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.