"Ha hả, có ý tứ..."
Nhìn theo bóng lưng của Lâm Động, nụ cười của Lâm Trần trở nên xán lạn hơn nhiều, vừa nãy khi hắn chứng kiến cảnh tượng bốn người Lâm Phong bị đánh tới mức bi thảm, tuy hắn không thích bốn tên hay gây sự này, nhưng dù sao chúng cũng là người của dòng họ Lâm, nếu như bị một người của chi lẻ khi dễ, thì sau này danh tiếng của dòng họ sẽ bị ảnh hưởng.
Cũng chính vì vậy Lâm Trần mới mở miệng gây chuyện, đơn giản chỉ là muốn khích cho Lâm Động nổi giận giao thủ với hắn, hắn có thể thừa dịp này kiếm chút thể diện cho đám người Lâm Phong.
Chỉ là, hắn không ngờ, một thiếu niên chưa tới 20 lại dám thốt ra những lời cuồng ngạo như vừa rồi.
"Lâm Trần! Không được làm bậy!"
Đào lão tiên sinh nhìn thấy cảnh tượng này, hai hàng lông mày nhíu chặt lại, trầm giọng quát lớn.
"Đào lão, không có chuyện gì đâu, chỉ là bàn luận hữu nghị một chút thôi, ta sẽ chú ý nặng nhẹ."
Lâm Trần cười nhạt, sau đó cất bước đi ra ngoài, mọi người liếc mắt nhìn nhau cũng vội vàng ra theo.
"Ai, lão hữu, tính tình của nó từ xưa đã như vậy, mong lão chớ trách."
Đào lão tiên sinh cười khổ, thở dài một hơi, nói.
Nghe vậy, Lâm Chấn Thiên cười cười, trong mắt của Đào lão hiện lên sự khó hiểu, dường như ông bạn già của mình không lo lắng gì về trận đấu này thì phải.
"Ha hả, chỉ là tiểu bối luận bàn mà thôi, chúng ta ra ngoài xem đi, coi như là thi đấu giải trí giúp vui cho mọi người."
Đám người Lâm Chấn Thiên và Lâm Khiếu liếc nhau, cùng nở nụ cười sau đó đi ra ngoài, trải qua hai năm lăn lộn, lòng tin với Lâm Động của bọn họ đã tăng lên rất nhiều. Ngay cả những cường giả như Nhạc Sơn mà còn bị Lâm Động dọa sợ, Lâm Trần này tuy mạnh, nhưng cũng không có khả năng đánh bại Lâm Động trong 10 hiệp.
Ở bên ngoài phòng khách, trên một bãi đất trống đông nghịt người, có không ít người của Lâm gia nghe phong thanh đã kéo tới đây.
Dòng họ Lâm, từ một góc độ nào đó mà nói, đây chính là cái đích mà người trong Lâm gia ngắm tới, một thế lực tiếng tăm lừng lẫy trong Đại Viêm vương triều, chỉ cần có thể trở thành một thành viên trong đó, thì khi đi lại trong biên giới Đại Viêm vương triều sẽ rất ít người dám trêu chọc, thanh thế tất sẽ mang lại lợi ích.
Bởi vậy, đối với dòng họ Lâm, trong lòng rất nhiều người của Lâm gia đều có sự kiêng kị, nghĩ người nào trong đó cũng như hổ như rồng, nhưng mà, biểu hiện của Lâm Động trong hai năm vừa qua đã làm cho bọn họ hiểu, mặc dù họ là người của chi lẻ nhưng cũng có thể trở nên siêu việt, đâu cần thiết phải có sự đầu tư của nội tộc!
Trận giao thủ này sẽ là một trấn đấu chứng minh cho điều đó!
Hai tay Lâm Động buông thõng, nhìn Lâm Trần đang từ trong phòng khách đi ra, hắn rất bình tĩnh nhìn bốn người Lâm Phong đang cười nhạt, sau đó quay mặt đi.
Lâm Trần dừng chân ở một vị trí cách Lâm Động không xa, vươn hai tay, ánh mắt trời chiếu xuống phản xạ ra những ánh sáng trong như ngọc.
"Lần giao thủ này chỉ là một cuộc luận bàn bình thường, không được đả thương đối phương, nếu không sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc!"
Đào lão tiên sinh đảo mắt nhìn hai người, sau đó nói một cách nghiêm khắc.
"Yên tâm."
Lâm Trần lười biếng lên tiếng, hắn không muốn lấy tính mạng của Lâm Động, hắn chỉ muốn chứng minh cho mọi người biết, người của chi lẻ vĩnh viễn không có tư cách khiêu chiến người nội tộc!
"Chuẩn bị xong chưa?"
Lâm Trần cười nhìn về phía Lâm Động, nói.
Lâm Động vẫn im lặng, tâm thần khẽ động, ba thanh Băng Huyền Kiếm cùng với một thanh Ly Hỏa kiếm từ trong Càn Khôn Đại bay ra, xoay tròn quanh thân, mũi kiếm sắc bén xẹt qua không khí, vang lên những tiếng xé gió u u.
"Quả nhiên là Phù Sư."
Nhìn thấy cảnh tượng này, Lâm Trần cau mày, trong mắt Lâm Khả hiện lên sự hứng thú.
"Vù!"
Lâm Động điểm nhẹ ngón tay, bốn thanh kiếm hóa thành bốn đạo ảo ảnh, dưới sự điều khiển của Tinh thần lực hùng hậu, uy lực của chúng có thể xuyên kim phá thạch (1)!
(1): Xuyên kim phá thạch: xuyên thủng kim loại, phá tan gạch đá
Nhìn thấy Lâm Động ra tay, Lâm Trần cười cười, một cỗ Nguyên Lực vô cùng hùng hậu, trong nháy mắt từ trong cơ thể tuôn ra dữ dội!
Nguyên Lực bắt đầu khởi động, hai tay Lâm Trần đột nhiên trở nên trong suốt, một cỗ Thuần Nguyên Cương Khí sắc bén nhanh chóng ngưng tụ ở trong lòng bàn tay, hai tay múa may tạo thành những tàn ảnh, cứng rắn đón đỡ những kiếm phong đang lao tới.
"Đang đang!"
Kiếm quyền đụng vào nhau vang lên những thanh âm như kim loại va chạm, những tia lửa bắn ra tứ phía, bốn thanh kiếm phong đã bị đẩy lùi.
"Nguyên Đan cảnh Tiểu Viên Mãn..."
Mới chỉ bước đầu giao phong, ánh mắt Lâm Động đã lóe lên, thực lực của Lâm Trần hiển nhiên là mạnh hơn Quỷ Diêm, thậm chí hắn đã đặt được nửa bước chân vào vào cảnh giới Đại Viên Mãn!
"Không hổ là người của dòng họ."
Lâm Động có chút kinh ngạc về thực lực của Lâm Trần, dựa theo tốc độ tu luyện của người này, có lẽ một hai năm sau hắn có thể hoàn toàn tiến vào Nguyên Đan cảnh Đại Viên Mãn, đây là một tốc độ cực tốt, hắn có thể trở thành một thành viên ưu tú trong dòng họ Lâm quả nhiên không phải bình thường. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
"Ha ha, tới thử Phá Ngọc Thủ của ta xem!"
Đánh bay bốn thanh kiếm phong, Lâm Trần cười to một tiếng, trên hai tay thon dài mơ hồ có ngọc dịch lưu động, một cỗ Thuần Nguyên Cương Khí ngưng tụ trên hai bàn tay, lao tới chỗ Lâm Động, chưởng phong xé gió, vô cùng mạnh mẽ, những tiếng nổ lốp bốp cũng theo đó vang lên.
"Uy lực thật mạnh!"
Nhìn thấy thanh thế do chưởng phong của Lâm Trần tạo ra, sắc mặt không ít người biến đổi, Phá Ngọc Thủ này chí ít cũng là tứ phẩm võ học!
Chưởng phong ập tới làm cho quần áo của Lâm Động tung bay, hắn nhìn không chớp mắt vào Lâm Trần, cũng không thi triển Tinh Thần Lực công kích, bàn chân khẽ giậm một cái, Nguyên Lực mạnh mẽ đột nhiên từ trong cơ thể tuôn ra.
"Tiểu Nguyên Đan Cảnh?"
Cảm nhận được ba động Nguyên Lực của Lâm Động, khóe môi Lâm Trần hơi nhếch lên một cái.
Nguyên Lực bắt đầu khởi động, hai tay Lâm Động nhanh chóng kết ấn theo một ấn pháp kỳ lạ, sau khi ấn pháp biến hóa, hai bàn tay cũng trở nên óng ánh.
Kỳ Môn Ấn, ấn thứ 4!
Nguyên Lực của Lâm Động đã ở trạng thái Nguyên Đan cảnh đỉnh phong, cách Tiểu Viên Mãn chỉ còn một bước chân, mà uy lực của ấn thứ 4 Kỳ Môn Ấn có thể so sánh với ngũ phẩm võ học, hiện giờ toàn lực thi triển, uy lực tất nhiên không thể khinh thường!
Ấn pháp biến ảo nhanh chóng, Nguyên Lực ba động từ hai tay Lâm Động truyền ra càng lúc càng khủng bố, một quang ấn bắt đầu hình thành, Nguyên Lực rung động mắt thường có thể nhìn thấy, nhanh chóng khuếch tán ra xung quanh.
Cảm nhận được Nguyên Lực ba động, sắc mặt Đào lão tiên sinh trở nên nghiêm túc, trong lòng tràn ngập sự kinh ngạc, hiển nhiên lão không ngờ Lâm Động lại có một võ học mạnh mẽ tới như vậy.
"Tốt!"
Nhìn thấy võ học của Lâm Động, hai mắt Lâm Trần trở nên sắc bén, hai tay sáng bóng như ngọc.
"Toái Ngọc Trảo!"
Chưởng phong của Lâm Trần biến đổi, hóa chưởng thành trảo, kình phong sắc bén ngưng tụ, cái màu xanh như ngọc bây giờ ngưng tụ y như ngọc thật, khiến cho trái tim người khác phải rét lạnh.
Thế công của hai người đều sắc bén đáng sợ, làm cho người bên ngoài kinh tâm động phách.
Quang ấn lao ra từ trong lòng bàn tay Lâm Động, hóa thành một luồng ánh sáng óng ánh ở giữa không trung, trong ánh mắt khẩn trương của mọi người, nặng nề bắn về phía Lâm Trần.
"Không biết tự lượng sức mình!"
Nhìn thấy Lâm Động dám dùng võ học và Nguyên Lực chính diện tấn công mình, trong lòng Lâm Trần không khỏi cười lạnh một tiếng, trảo phong đập thẳng vào luồng ánh sáng kia.
"Ầm!"
Thuần Nguyên Cương Khí sắc bén vào thời khắc này điên cuồng bộc phát, bụi bay mù mịt, những cái rãnh sâu nhanh chóng hiện ra.
Nhìn quang ấn và ngọc trảo tiếp xúc với nhau, tất cả mọi người đều nín thở chờ đợi.
"Vỡ cho ta!"
Nguyên Lực ba động điên cuồng khuếch tán, trong mắt Lâm Trần hiện lên sự tàn khốc, bên trong đan điền, Nguyên Lực không bảo lưu chút nào ngưng tụ ở hai tay!
"Xuy!"
Ngọc mang bắt đầu khởi động, sau đó xé rách luôn quang ấn, độ mạnh mẽ của nó khiến cho người khác kinh sợ vô cùng!
"Hay!"
Nhìn thấy cảnh tượng này, đám người Lâm Phong nhất thời đại hỉ, nhịn không được trầm trồ khen ngợi, trong khi đó Lâm Hà và đám tiểu bối Lâm gia lại trở nên lo lắng.
"Ngươi thua rồi!"
Thấy quang ấn bị phá, Lâm Trần nở nụ cười.
"Chưa chắc đâu..."
Liếc mắt nhìn Lâm Trần một cái, Lâm Động cười nhạt.
Nhìn thấy Lâm Động cười cười, Lâm Trần đầu tiên là ngẩn ra, sau đó con ngươi đột nhiên co lại, chỉ thấy quang ấn bị hắn xé rách đột nhiên vỡ tung, một cái Mũi dùi tinh thần hình xoắn ốc nhỏ bằng bàn tay quỷ dị xuất hiện giữa không trung, dùng một tốc đọ kinh người bắn tới.
Cảnh tượng đột ngột phát sinh làm cho Lâm Trần hoảng sợ, song trảo vũ động, vội vàng chộp tới cái mũi dùi tinh thần kia.
"Bang bang!"
Mũi dùi tinh thần hình xoắn ốc nhỏ nặng nề đập vào song trảo của Lâm Trần, từ từ xuyên thấu tầng ánh sáng như ngọc kia, một lực lượng đáng sợ theo đó chấn bay Lâm Trần.
"Vù!"
Mũi dùi tinh thần hình xoắn ốc nhỏ hóa thành một luồng ánh sáng, trực tiếp bắn mạnh tới trán của Lâm Động, mặc cho người này có lui lại hay điều động Nguyên Lực ngăn cản, đều bị mũi dùi tinh thần kia xuyên thấu!
Tới lúc này, Lâm Trần mới hiểu được, hóa ra sát chiêu thực sự của Lâm Động không phải là quang ấn, mà chính là mũi dùi được giấu trong quang ấn!
"Lực khống chế thật đáng sợ!"
Khi ý niệm này hiện lên trong đầu, Lâm Trần biết, muốn giấu được mũi dùi kia trong quang ấn, yêu cầu khống chế Tinh thần lực cao tới mức đáng sợ.
"Thình thịch!"
Thân hình của Lâm Trần đột nhiên dừng lại, bởi vì sau lưng hắn chính là một cái cột đá, trong khi đó mũi dùi tinh thần đã lao tới.
"Ta chịu thua!"
Hít sâu một hơi, Lâm Trần vội vã quát lớn.
"Ầm!"
Tiếng quát của Lâm Trần vừa mới vang lên, cái mũi dùi tinh thần kia lập tức ngừng lại, sau đó ầm một tiếng, nổ thành hư vô, chậm rãi biến mất.