Vũ Động Càn Khôn

Chương 138: Đã đuổi kịp




"Mỗi người năm vạn Dương Nguyên Thạch..."
Nghe thấy Lâm Động nói như vậy, lại biết là cái mạng nhỏ đang nằm trong tay đối phương, nhưng mà Tào Chú vẫn không nhịn được, tức giận tới mức toàn thân run rẩy, giận dữ hét:
"Năm vạn Dương Nguyên Thạch? Ngươi sao không đi cướp đi?"
"Chẳng phải hiện giờ ta đang cướp sao?"
Lâm Động mỉm cười giơ giơ Ly Hỏa kiếm trong tay, kiếm phong sắc bén mang theo một tia kình khí nóng bỏng phả vào yết hầu của hai người.
"Dừng! Dừng!"
Nhìn kiếm phong đang lao tới, Lưu Long nhịn không được, vội vàng mở miệng, khi hắn nhìn thấy Lâm Động dừng lại mới cười khổ nói:
"Lâm Động huynh đệ, năm vạn Dương Nguyên Thạch đúng là quá nhiều, chúng ta không trả được."
"Muốn chết hay là muốn Dương Nguyên Thạch, các ngươi có thể lựa chọn."
Lâm Động lại cười nói, nụ cười kia nhìn trông hiền lành, nhưng mà ở trong mắt hai người Lưu Long lại giống như ác ma, cho tới bây giờ Lưu Long mới hiểu, hành động chặn đường báo thù của hai người ngu ngốc thế nào, thực lực của đối phương chỉ có Chu Thông đại sư huynh mới có thể so sánh.
"Thời gian của ta không nhiều lắm, ta còn muốn vượt tháp, nếu như các ngươi không quyết định được thì để ta quyết định cho vậy?"
Ngón tay Lâm Động nhẹ nhàng gõ vào Ly Hỏa kiếm, cười nói.
"Được, cho ngươi!"
Nhìn thấy Lâm Động không còn kiên nhẫn nữa, Lưu Long không dám nói gì cả, cắn răng móc ra một cái Càn Khôn Đại, ném về phía Lâm Động.
Lâm Động tóm lấy sau đó kiểm tra, hài lòng gật đầu, chuyển hướng nhìn Tào Chú sắc mặt trắng bệch, ôn tồn nói:
"Ngươi thì sao?"
"Toàn bộ trên người của ta chỉ có bốn vạn Dương Nguyên Thạch mà thôi."
Tào Chú nghiến răng nghiến lợi, sau đó nhìn Lâm Động, nói:
"Cầm lấy."
Khóe miệng hơi giật giật, Tào Chú đau lòng mới mức thổ huyết, móc Càn Khôn Đại đưa cho Lâm Động.
"Ha hả, đa tạ hai vị ban tặng."
Đem hai cái Càn Khôn Đại nhét vào trong lòng, Lâm Động nở một nụ cười, giơ giơ Ly Hỏa kiếm trong tay, thấy Lưu Long đang nhìn chằm chằm bèn nói:
"Kiếm này không tệ lắm, ta nhận."
Nói xong, hắn chẳng khách khí ném luôn Ly Hỏa Kiếm vào trong Càn Khôn Đại, quay người chắp tay với hai người đang ngồi dưới đất, lại cười nói:
"Đa tạ hai vị, sau này hoan nghênh hai vị lại tới..."
"Phụt."
Vốn đã mang tâm trạng tức giận, Lưu Long và Tào Chú nghe thấy Lâm Động nói như vậy lập tức phun ra một ngụm máu, trước mặt tối đen, vừa vét toàn bộ gia sản của họ xong, giờ lại còn mở miệng châm chọc, đây là đạo lý gì?
Thu Càn Khôn Đại, Lâm Động không để ý tới hai người này nữa, bước vào trong bức tường tinh thần.
Bức tường tinh thần này tương đối mạnh, với thực lực của hai người Lưu Long và Tào Chú thì không thẻ vào, đây cũng chính là thành tích tốt nhất của bên Viêm Thành lần trước, trong khi bên Thiên Hỏa thành tiến được tới tầng 6.
Lâm Động đứng trước bức tường tinh thần, Tinh thần lực tuôn ra bao phủ lấy thân hình, sau đó bước chân vao trong.
Khi thân hình hắn tiếp xúc với cái bức tường tinh thần, bức tường hơi rung động, thân thể hắn chậm rãi biến mất. Nguồn truyện: Truyện FULL
"Thành công?!"
Nhìn thân ảnh Lâm Động biến mất, sắc mặt hai người Lưu Long và Tào Chú đều biến đổi, trong mắt hiện lên sự hoảng sợ, lần tháp đấu này chỉ có hai người tiến vào tầng 6 thành công, đó chính là Thiên Hỏa Thành Chu Thông cùng với Viêm Thành Tử Nguyệt, vậy mà bây giờ lại có thêm Lâm Động.
"Lưu Long sư huynh, làm sao bây giờ?"
Tào Chú cay đắng nói, hiện giờ đúng là tổn thất thảm trọng.
"Còn biết làm sao? Cố gắng ở lại nơi này càng lâu càng tốt."
Lưu Long oán hận liếc mắt, nói.
"Vậy Dương Nguyên Thạch chẳng nhẽ cứ để cho Lâm Động cầm đi?"
Tào Chú trầm mặc một chút, cực kỳ không cam lòng nói.
"Vậy ngươi còn muốn như thế nào nữa? Thực lực của tên tiểu tử kia ít cũng tương đương với Chu Thông đại sư huynh, hai người chúng ta có liên thủ cũng không phải đối thủ của hắn, nếu như tháp đấu quy định không thể lấy tính mạng của người khác, thì vừa rồi hắn đã lấy tính mạng của hai chúng ta rồi, ngươi muốn chết cứ đi tìm hắn, đừng có kéo ta vào!"
Lưu Long phẫn nộ quát, chỉ cần nghĩ tới kết quả hôm nay đã làm cho hắn lửa giận bừng bừng, sớm biết như vậy thì dù chết hắn cũng không làm.
Nhìn thấy Lưu Long nổi giận, Tào Chú rụt cổ, không dám nói gì nửa, thần tình uể oải vô cùng.
Bên ngoài Phù Sư Tháp, đám người Nham đại sư đều nhìn vào cái tháp xám xịt, hiện giờ Phù Sư Tháp đang tỏa ra quang mang, nếu như nhìn kỹ sẽ phát hiện quang mang này do vô số điểm sáng tạo nên.
Những điểm sáng này càng lên cao càng ít, tầng thứ 7 không có điểm sáng nào, tầng thứ 6 chỉ có hai điểm, độ sáng của hai điểm này sáng hơn những điểm ở dưới rất nhiều.
"Chắc là Tử Nguyệt và Chu Thông, đều đã tiến vào tầng thứ sáu..."
Nhìn hai cái điểm sáng trong tầng thứ 6, một trung niên Phù sư bên cạnh Nham đại sư nói, mỗi một điểm sáng đại diện cho một người.
"Xem ra thắng bại lần này phải đặt trên hai người bọn họ rồi."
Một vị trung niên Phù sư khác cũng mở miệng nói, lần tháp đấu trước Viêm Thành chỉ mới tới được tầng 5, lần này đã có tiến bộ vượt bậc.
Nham đại sư nghe vậy những không có ý kiến, ánh mắt hắn dừng lại ở tầng thứ 5, hắn tin tưởng Lâm Động có thể tiến vào tầng thứ 6, chỉ nhưng mà không biết vì sao bây giờ còn chưa vào?
"Hắc hắc, Nham Huyền, xem ra Viêm Thành ngươi đã có tiến bộ hơn năm ngoái không ít nha, nếu bây giờ có ai tiến được vào tầng thứ 7 là phân thắng bại."
Thiên Hỏa Thành Hàn Duẫn mở miệng nói.
Nham đại sư liếc mắt nhìn hắn, đang định nói thì có tiếng kinh hô truyền tới:
"Lại có một người tiến vào tầng thứ sáu? Là ai vậy?"
Tiếng kinh hô này làm cho Nham đại sư vội vàng quay đầu, Hàn Duẫn cũng giật mình không nhỏ, đưa mắt nhìn về phía tầng thứ sáu, quả nhiên tầng này đã có thêm một điểm sáng.
"Người kia là ai? Phù sư Thiên Hỏa thành của chúng ta không có ai có thực lực tiến vào tầng thứ 6 mà?"
Nhìn thấy điểm sáng xuất hiện, hai hàng lông mày của Hàn Duẫn nhíu lại, nếu không phải người của Thiên Hỏa thành, vậy chẳng lẽ là Viêm Thành?
Nghĩ đến đây, Hàn Duẫn đưa mắt nhìn về phía Nham đại sư, quả nhiên thấy sắc mặt của đối phương hiện lên sự vui mừng.
"Điểm sáng này chắc là Lâm Động!"
Trong lúc Hàn Duẫn nhíu mày, một vị trung nhiên Phù sư Viêm Thành đột nhiên mở miệng nói, trong thế hệ trẻ Phù sư của Viêm Thành, người có khả năng tiến vào tầng 7 cũng chỉ có Lâm Động và Tử Nguyệt.
"Lâm Động? Là tên tiểu tử nhìn người không chớp mắt kia?"
Nghe thấy đối phương nói như thế, Hàn Duẫn nheo mắt, hắn đúng là không ngờ tới, tên tiểu tử đứng bên cạnh Lâm Động mà lại có thực lực như vậy.
"Hừ, cho dù có tiến vào tầng thứ 6 cũng vô dụng, Thiên Hỏa thành ta nhất định mang Phù Sư Tháp đi!"
Hàn Duẫn trong lòng hừ lạnh một tiếng, trong mắt hắn, trong thế hệ trẻ của Viêm Thành, không có một ai được cho là thiên tài kinh diễm, Tử Nguyệt có thể tính là một nửa, nhưng mà so với Chu Thông thì vẫn chẳng tính là cái gì, tới lúc đó, hắn sẽ cho bọn Nham Huyền biết, ai mới là thiên tài!
Nếu lấy góc độ thiên tài so sánh, Tử Nguyệt và Lâm Động không thể bằng được Chu Thông!
Tầng thứ 6 Phù Sư Tháp im lìm, tiếng bước chân đột nhiên vang lên cứ quanh quẩn trong tai.
Hai đạo thân ảnh cách nhau một khoảng đang đồng thời đi tới vị trí ở giữa.
"Phù..."
Mới chỉ đi được hơn trăm bước ngắn ngủi đã làm cho Tử Nguyệt đổ mồ hôi nhễ nhại, tinh thần uy áp trong này như một tảng đá lớn đè xuống, làm cho hai chân nàng như muốn khụy xuống, nhưng mà nàng vẫn cố gắng kiên trì.
"Cái tên kia chẳng nhẽ không biết mệt hay sao?"
Tử Nguyệt ngẩng đầu, nhìn vào một bóng người, bóng người này chính là Thiên Hỏa Thành Chu Thông, bước chân của người này cũng nặng nề, nhưng mà lại duy trì một tốc độ cố định.
"Cô sẽ không đột phá được bức tường tinh thần tầng thứ 6."
Trong Phù Sư Tháp im lìm, Chu Thông đột nhiên mở miệng nói.
Tử Nguyệt cắn môi đỏ mọng, không dám đáp lời mà im lặng tiến lên, Tinh Thần Lực của nàng đã thi triển đến mức tận cùng, khiến cho nàng cảm thấy mê muội.
Cố gắng bước đi trong áp lực nặng nề, cuối cùng hai người đều dừng lại trước bức tường tinh thần thông lên tầng thứ 7.
"Xin lỗi, lần này Viêm Thành các ngươi lại thua rồi."
Chu Thông nhìn bức tường tinh thần trước mặt, hắn có thể cảm nhận được một ba động tinh thần mãnh liệt, sau đó quay đầu cười nhạt nhìn Tử Nguyệt.
"Nằm mơ đi!"
Ánh mắt Tử Nguyệt vẫn lạnh lùng như trước.
Chu Thông cười cười, trong đám Phù sư trẻ tuổi của Viêm Thành, Tử Nguyệt cũng được hắn chú ý, nhưng mà chưa coi là đối thủ.
"Ta tới tầng thứ 7 trước, nếu như cô có bản lĩnh thì lên đi."
Sau khi nói xong, Chu Thông bước tới, bức tường tinh thần chấn động mãnh liệt, một cỗ ba động kinh khủng khuếch tán ra, giống như đè bẹp hắn, nhưng mà thân hình Chu Thông vẫn như cũ, dùng một tốc độ thong thả bước vào trong, sau đó hoàn toàn biến mất.
"Hắn đã thành công..."
Nhìn thân ảnh Chu Thông biến mất, hai tay Tử Nguyệt nắm thật chặt, dùng toàn bộ Tinh thần lực ngưng tụ ở bên ngoài thân, nhảy vào trong bức tường tinh thần.
"Ông!"
Khi thân hình Tử Nguyệt chạm vào bức tường tinh thần, sắc mặt nàng ngay lập tức tái nhợt, một cỗ tinh thần ba động kinh khủng khuếch tán, giáng một đòn nặng nề vào nàng, nàng phun ra một ngụm máu, bay ngược ra sau.
"Mình thua sao..."
Cái cảm giác mê muội càng lúc càng kéo tới, Tử Nguyệt nhìn bức tường tinh thần, nở nụ cười cay đắng, nàng đã cố hết sức.
"Xoạt!"
Ngay khi Tử Nguyệt chuẩn bị nhắm mắt lại, hoàn toàn buông bỏ, thì một bàn tay ấm áp đột nhiên áp vào tấm lưng ngọc của nàng, thân hình nàng đang bay ra sau chậm rãi hạ xuống.
Trợ giúp bất ngờ làm cho Tử Nguyệt ngẩn ra, trong lúc nàng chưa kịp nhìn thì bóng người đó đã vượt qua nàng, đi tới trước bức tường tinh thần lên tầng thứ 7.
"Chuyện tiếp theo giao cho ta đi, dù sao ta cũng được Nham đại sư mời, cũng nên tận lực một chút, miễn cho người khác nói ta là đồ vô dụng."
Nhìn bóng người vượt qua mình, lại nghe thấy tiếng cười nhạt vang lên bên tai, thân hình mềm mại của Tử Nguyệt chấn động, dung đôi mắt tràn ngập kinh ngạc nhìn vào hắn, nàng không ngờ, Lâm Động lại có thể tiến vào tầng thứ 6!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.