Vũ Động Càn Khôn

Chương 1233: Gặp lại




- Tiểu nha đầu, ngươi chắc chắn Hắc Ám Thánh Liềm của ngươi hoàn chỉnh chứ?
Lời nói lạnh lùng vang lên trên quảng trường khiến vô số người tim đập thình thịch. Không ít người nhìn về hai thân ảnh già nua kia với ánh mắt sợ hãi, chắc hẳn đã cảm nhận được sự khủng bố từ những kẻ đó.
- Hai vị thái trưởng lão nói vậy là có ý gì?
Ánh mắt Thanh Đàn khẽ ngưng đọng, tay nắm chặt lấy Hắc Ám Thánh Liềm, lạnh lùng nói:
- Lẽ nào các vị cho Hắc Ám Thánh Liềm này là giả?
Hai thái trưởng lão ngẩng lên, lạnh nhạt nhìn Thanh Đàn:
- Hắc Ám Thánh Liềm đúng là đồ thật, nhưng nó không hoàn chỉnh. Vì thế ngươi không được coi là có được hai đại thánh vật của Hắc Ám Điện.
- Ồ? Ta lại muốn xem xem rốt cuộc nó không hoàn chỉnh như nào? Khi sư phụ giao nó cho ta không hề nhắc đến chuyện này.
Thanh Đàn cười khảy.
- Chuyện này đừng nói là ngươi, ngay cả sư phụ ngươi cũng không biết nhiều.
Thái trưởng lão đứng bên trái lắc đầu nói.
- Nói láo!
Sắc mặt Thanh Đàn tối lại.
- Luận vai vế, sư phụ ngươi cũng phải gọi hai bọn ta là sư thúc, bí mật của Hắc Ám Điện có một số điều hắn không biết thì có gì là lạ?
Hai thái trưởng lão cười chế giễu:
- Hắc Ám Thánh Liềm từ xưa tới nay đã chia hai phần, liềm thân và liềm linh. Trong tay ngươi hiện nay chỉ là liềm thân, không có liềm linh sao có thể gọi là thánh vật hoàn chỉnh?
Sắc mặt Thanh Đàn lạnh tanh:
- Nói láo, tuy hai vị có địa vị tôn quý trong Hắc Ám Điện nhưng sỉ nhục thánh vật là tội không thể tha!
- Khẩu khí lớn thật, dù sư phụ ngươi còn đi nữa cũng không dám làm gì hai người lão phu. Tiểu nha đầu ngươi đúng là không biết lễ độ, chẳng trách mà nhiều trưởng lão phản đối ngươi như vậy!
Hai thái trưởng lão tối sầm mặt lại, cười khảy:
- Chủ nhân đầu tiên của Hắc Ám Thánh Liềm chính là Hắc Ám Chủ, nhưng thứ thần vật này đã bị tổn thương nghiêm trọng trong trận đại chiến Viễn Cổ, liềm linh bị hủy, cuối cùng rơi vào tay điện chủ đầu tiên của Hắc Ám Điện. Ngài dùng cả đời tìm được cách phục hồi, trước khi tọa hóa đã dùng thân tế đao, tạo lại liềm linh, như vậy mới khiến Hắc Ám Thánh Liềm trở nên hoàn chỉnh.
- Nhưng sau đó vì một số biến cố liềm linh bỗng dưng mất tích. Tính ra cũng là lỗi của sư phụ người, chỉ có điều niệm tình hắn có công với Hắc Ám Điện nên hai người lão phu không nói gì. Nhưng nay lỗi lầm đó không thể để ngươi tiếp tục nữa.
Thanh Đàn tay nắm chặt Hắc Ám Thánh Liềm, ánh mắt lóe lên sát ý.
- Hai vị trưởng lão, việc này bọn ta cũng chưa từng nghe, không có sức thuyết phục lắm.
Hai lão giả mặc hắc bào trầm giọng nói. Họ chính là trưởng lão của Hắc Ám Tài Phán, trung thành với Tài Phán Trưởng, khác với đoàn trường lão kia.
- Không khó để biết Hắc Ám Thánh Liềm có hoàn chỉnh hay không. Nhưng chỉ sợ tiểu nha đầu không dám thử.
Một thái trưởng lão thản nhiên nói.
Mắt Thanh Đàn tràn lên hàn ý, giờ nàng còn đường khác để chọn sao? Vậy là nàng nghiến răng:
- Mời thái trưởng lão nói rõ.
- Thứ để đánh giá chính là tấm tổ bi này. Chắc mọi người biết tổ bi có khí tức của điện chủ đầu tiên để lại. Mà liềm linh của Hắc Ám Thánh Liềm là do ngài tọa hóa hóa thành. Chỉ cần dùng Hắc Ám Thánh Liềm chém tổ bi, nếu Hắc Ám Thánh Liềm hoàn chỉnh thì sẽ để lại dấu vết trên tổ bi, nếu không phải thì chẳng có tác dụng gì hết.
Thái trưởng lão cười nhạt:
- Tuy hành động này có chút mạo phạm tiên tổ, nhưng vì an ninh của Hắc Ám Điện, chắc hẳn tiên tổ sẽ không trách tội. Thế nào, ngươi dám không?
Mọi ánh mắt nhìn lên Thanh Đàn đợi câu trả lời.
- Điện chủ đừng trúng kế!
Hai lão giả mặc hắc bào vội nói.
Thanh Đàn nhắm mắt lại, khẽ lắc đầu:
- Giờ chúng ta còn lựa chọn nào khác sao?
Hai trưởng lão trầm mặc, hai thái trưởng lão kia ra mặt thì họ không có nhiều ưu thế trong Hắc Ám Điện. Nếu cự tuyệt thì sẽ có cớ cho đoàn trưởng lão kia.
- Được, cứ theo lời hai vị thái trưởng lão!
Thanh Đàn đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt đầy quyết đoán, tay cầm Hắc Ám Thánh Liềm, thân hình khẽ động rồi xuất hiện trước tổ bi. Nàng hét lên một tiếng, lưỡi liềm xé tan hư không chém xuống.
Keng!
Âm thanh giòn tan vang lên, mọi người nhìn về tổ bi rồi đồng tử co lại, vì nơi lưỡi liềm vừa chém xuống không hề có dấu tích gì.
Ồ!
Cả quảng trường chấn động.
Thanh Đàn nhún người trở về, nhìn tổ bi không chút suy suyển, gương mặt nàng có chút nhợt nhạt, răng cắn môi khiến máu chảy ra.
- Tiểu nha đầu, ngươi còn gì để nói?
Hai thái trưởng lão cười nhạt.
Thanh Đàn kìm nén sự dao động trong lòng, vẻ mặt trở lại bình thản:
- Xem ra hai vị nói đúng, thì ra Hắc Ám Thánh Liềm thật sự không hoàn chỉnh.
Đại trưởng lão nghe thế mừng rỡ, thế nhưng không đợi lão nói gì thì Thanh Đàn đã tiếp tục:
- Từ nay về sau, việc tìm kiếm liềm linh cũng là nhiệm vụ của ta, nếu không tìm được thì sư phụ cũng không yên lòng nhắm mắt.
- Hừ, nha đầu này cũng khôn lỏi gớm.
Đại trưởng lão phẫn nộ, thầm hừ một tiếng, lão không ngờ Thanh Đàn chớp mắt đã khiến sự việc nhẹ nhàng đi nhiều.
- Việc tìm lại liềm linh sẽ là nhiệm vụ của Hắc Ám Điện, còn bây giờ hai đại thánh vật ngươi chưa có đủ, vị trí điện chủ ngươi không thể làm.
Hai thái trưởng lão sắc mặt lạnh tanh, bám riết không thôi.
Ánh mắt Thanh Đàn lạnh đi, phù văn trên trán nàng thêm rõ ràng, trời đất cũng dần tối lại:
- Hai vị thái trưởng lão, không biết các vị có nghi ngờ Hắc Ám Tổ Phù của ta không hoàn chỉnh không?
Giọng nói của nàng lúc này dã có thêm sự lạnh lùng và sát ý, rõ ràng nàng đã bị hai người kia kích nộ.
Hai thái trưởng lão cũng cảm nhận được thứ năng lượng cổ xưa đó, thân thể hơi cứng lại, lạnh lùng nói:
- Lẽ nào ngươi muốn dùng Hắc Ám Tổ Phù chèn ép hai người lão phu?
- Hắc Ám Tổ Phù nới là tín vật điện chủ thật sự của Hắc Ám Điện, hai vị thái trưởng lão, ta tôn trọng thân phận của hai vị mới nhún nhường. Nếu các vị cứ ép người quá đáng có lẽ Thanh Đàn đành phải mời Hắc Ám Tổ Phù quét dọn bổn điện!
Thanh Đàn lạnh băng băng nói.
Hai thái trưởng lão hơi nghiêng người về phía trước, hai luồng khí tức khủng bố cũng dần lan tỏa chóng lại sức mạnh của Hắc Ám Tổ Phù.
Không khí lúc này lập tức căng như dây đàn.
- Ha ha, sư phụ ngươi cũng thu nhận được một đệ tử không tồi…
Khi không khí đông đặc, một thái trưởng lão đột nhiên cười:
- Thật ra muốn bọn ta đồng ý cho ngươi ngồi vào vị trí điện chủ cũng được thôi, nhưng ngươi phải đồng ý một điều kiện.
Thần sắc Thanh Đàn không hề thay đổi, thân thể căng thẳng cũng dần thả lỏng. Hai lão bất tử này thực lực vô cùng khủng khiếp, nếu động thủ thì dù có Hắc Ám Tổ Phù thì nàng cũng khó chiếm ưu thế. Hơn nữa lật mặt bây giờ rõ ràng là hạ của hạ sách.
- Thái trưởng lão cứ nói.
Thanh Đàn suy nghĩ chớp nhoáng rồi nói.
- Cũng không có gì, chỉ là ta có một đồ tôn rất ái mộ ngươi, nếu ngươi gả cho hắn thì vị trí điện chủ này ta không nói nhiều nữa.
Thái trưởng lão cười cười, rồi vẫy tay. Từ trong các trưởng lão bước ra một nam tử tuấn lãng mặc hắc y. Hắn nhìn Thanh Đàn:
- Thanh Đàn, nàng cũng biết ta thích nàng thế nào. Nếu nàng lấy ta, chắc chắn lão tổ sẽ không ngăn cản việc nàng làm điện chủ!
- Thái trưởng lão, thế này là?
Đại trưởng lão thấy thế thì sững người, vội nói.
Hai vị thái trưởng lão xua tay, ánh mắt lóe sáng, cũng không biết đang nghĩ gì.
Toàn bộ Hắc Ám Quảng Trường tĩnh lặng như tờ, mọi người nhìn lên Thanh Đàn, cảnh tượng này cũng nằm ngoài dự liệu của mọi người. Không biết rốt cuộc Thanh Đàn có vì vị trí điện chủ mà cúi mình không.
Thanh Đàn nắm chặt Hắc Ám Thánh Liềm, trên cánh tay trắng ngần nổi lên những sợi gân xanh, thân thể nàng khẽ run, một lúc lâu sau mới hít một hơi sâu, nộ hỏa bùng lên trong mắt:
- Tài Phán Quân!
- Có!
Xung quanh tế đàn bỗng vang lên tiếng hô đồng thanh, hàng trăm nghìn hắc y nhân đứng bật dậy.
- Tặc tử bức cung, mưu đồ soán ngôi đoạt vị, cướp vị trí điện chủ, gây nhiễu loạn điện quy, theo luật xử lý thế nào?
- Giết!
Lại một tiếng hô nữa cũng với sát khí ngập trời.
- Ngươi to gan thật!
Hai thái trưởng lão mặt biến sắc, đứng dậy quát lớn.
- Các ngươi đã chèn ép người quá đáng thì hôm nay bản điện chủ sẽ thử xem Hắc Ám Tổ Phù có thể trừng trị được các ngươi không.
Thanh Đàn cũng quát lại không thua kém, tay siết chặt lại, hắc quang bùng nổ từ trong cơ thể, cả trời đất tối sầm lại.
- Nha đầu thối này thật không biết tự lượng sức. Hai bọn ta đã dám ra mặt mà ngươi tưởng Hắc Ám Tổ Phù có thể áp chế sao?
Hai thái trưởng lão cười khảy, rồi thân hình khẽ động, xuất hiện trên bầu trời, hai tay nhanh như chớp kết ấn pháp kỳ dị, hai chùm sáng bắn thẳng lên tổ bi.
- Hậu bối bất hiếu, mong tiên chi linh áp chế tổ phù!
Hai thái trưởng lão hô lớn, tổ bi chấn động, một đạo hắc quang bắn lên trời. Gương mặt Thanh Đàn lúc này tái đi, vì nàng cảm nhận được sức mạnh của Hắc Ám Tổ Phù trong cơ thể dường như đang bị áp chế.
- Tiên tổ chi linh?
Biến cố đó khiến Thanh Đàn giật mình, lúc này mới chợt hiểu, bọn chúng đợi đến khi Tế Điển bắt đầu mới ra tay với nàng. Thì ra chúng có cách mượn tiên tổ chi linh trong tổ bi để áp chế Hắc Ám Tổ phù của nàng.
- Tiểu nha đầu, chút bản lĩnh này của ngươi mà muốn đấu với hai người lão phu sao? Không tự lượng sức mình!
Thấy Hắc Ám Tổ Phù bị áp chế thành công, hai thái trưởng lão lập tức cười khảy, ánh mắt lạnh băng, điểm ngón tay trên không, hai chùm hắc quang mang sức mạnh Luân Hồi rạch ngang bầu trời, bắn thẳng về phía Thanh Đàn.
Hai người liên thủ khiến Thanh Đàn lập tức cảm thấy khí tức nguy hiểm, nàng nghiến răng, tay siết chặt Hắc Ám Tổ Phù, định dùng toàn lực chống lại.
Uỳnh!
Nhưng khi nàng định ra tay thì trời đất bỗng nổ vang tiếng sấm sét, mọi người cả kinh ngẩng lên thì thấy bầu trời không biết từ bao giờ lại phủ đầy lôi vân. Một con lôi long hàng nghìn trượng đánh xuống khiến hắc quang vỡ tan. Lôi long gầm rú lao về phía hai thái trưởng lão.
Hai kẻ đó thấy vậy thì giật mình, khí tức khủng khiếp cuộn trào, tung một chưởng đỡ lôi long.
Rầm!
Lôi quang bắn xuống như vũ bão, hai thái trưởng lão bị đánh bật ra sau trăm bước, sắc mặt biến đổi:
- Kẻ nào?
Uỳnh uỳnh!
Trên bầu trời lại một đạo lôi đình bắn xuống ngay phía trước Thanh Đàn, lôi quang ngưng tụ biến thành một nhân ảnh trước bao ánh mắt chấn kinh.
- Bảo vệ điện chủ!
Hai lão giả hắc bào vội vàng bay tới phía trước Thanh Đàn, nhìn người phía trước đầy cảnh giác. Mấy trăm hắc ảnh phía dưới cũng ngay lập tức vây quanh Thanh Đàn.
Lôi quang dần tan đi, để lộ ra một dáng người gầy gò.
Người đó vừa xuất hiện thì quay lại, nhìn Thanh Đàn đột nhiên cứng đờ người, mỉm cười.
Thần sắc Thanh Đàn như đông cứng lại, thậm chí đến Hắc Ám Thánh Liềm trong tay cũng không cầm được, rơi keng một cái. Nàng sững sờ nhìn người trước mặt, đôi mắt đột nhiên ngập nước.
Nàng khẽ gạt những hộ vệ đằng trước ra, run rẩy tiến về phía trước, rồi bỗng nhiên bước nhanh, nước mắt trào ra như nước vỡ bờ.
Hu hu…..
Cuối cùng nàng lao vào lòng thân ảnh kia òa khóc trước ánh mắt kinh ngạc của Tài Phán Quân. Nàng ôm lấy người ấy nước mắt tuôn trào như suối, tiếng khóc như xé rách tâm can vang lên khắp tế đàn.
Trước người đó, nàng không phải điện chủ của Hắc Ám Điện, nàng mãi mãi chỉ là cái đuôi trốn sau lưng hắn. Cũng chỉ trước mặt hắn nàng mới khóc không cần e dè như thế. Dường như dù có ấm ức lớn thế nào nữa thì hắn cũng sẽ chịu đựng và bao dung cho nàng.
Lâm Động nhìn cô gái nhỏ khóc trong lòng mình, sống mũi không khỏi cay cay. Hằn đưa tay ôm lấy nàng, giống như người thiếu niên năm đó bảo vệ cô gái nhỏ ở Thanh Dương Trấn.
- Ngoan nào, đừng khóc nữa. Có ta đây, không ai ức hiếp được muội đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.