Vũ Động Càn Khôn

Chương 1218: Ứng Lăng liên thủ




Ma khí dày đặc bao phủ, che lấp cả bầu trời, rồi ở phía xa tít đổ xuống giống như cái bát ụp xuống chụp lên tất cả.
Mọi người nhìn đám ma khí bên trong quầng sáng, sắc mặt tái đi. Họ có thể cảm nhận được thế giới này dường như vì sự tự bạo của bọn Thiên Nguyên Tử cộng với vô số ma thi phân giải đã trở thành một tiểu thế giới ma khí.
Thế giới này dường như không có một khe hở nào.
Cuộc chiến vốn dĩ vô cùng ác liệt lúc này trở nên rất yên tĩnh, đám ma thi đã tan biến hết, những cường giả trong liên minh nhìn nhau rồi lo lắng nhìn lên bầu trời đầy ma khí. Một sự xao động bắt đầu lan rộng.
- Giờ phải làm sao?
Ứng Hoan Hoan chau mày.
- Ma khí ở đây quá nặng, với thực lực của chúng ta thì không sao, nhưng cường giả bình thường nếu ở lại lâu e là sẽ bị ma khí xâm thực.
Ứng Huyền Tử nói.
- Bọn Thiên Nguyên Tử đúng là có thủ đoạn, Thiên Yêu Điêu tộc bọn ta trước đó đã từng giao thủ với chúng, nhưng hồi đó Nguyên Môn muốn đấu với Thiên Yêu Điêu tộc còn phải kéo theo không ít siêu cấp tông phái khác. Không ngờ giờ đã mạnh đến mức này.
Chúc Lê đại trưởng lão cũng cảm thán.
- Chúng dựa vào sức mạnh của dị ma mà. Nhưng cách này chỉ có thể hủy diệt bản thân mình mà thôi.
Lâm Động nói rồi nhìn lên đám ma khí:
- Phải nghĩ cách phá vỡ nói mới được.
- Để ta! Ta muốn thử xem cái thế giới ma khí chết tiệt này có thể lợi hại đến mức nào!
Liễu Thanh nhếch mép, ánh mắt sắc lạnh, thanh quang bùng nổ, tiếng long ngâm vang lên, hàng nghìn con thanh long bay lượn. Hắn hét lên một tiếng, biến thành một con cự long lao tới đâm thẳng lên tầng ma khí.
Rầm!
Một quầng thanh quang mở rộng, tấm màn ma khí nổi gợn sóng, rồi tan dần, công thế của Liễu Thanh không hề tạo hiệu quả gì.
Mọi người thấy thế ánh mắt đều ngưng đọng. Liễu Thanh cũng lắc đầu:
- Đúng là rất lợi hại.
Đến cuồng ngạo như hắn mà còn phải thừa nhận thế giới ma khí này lợi hại, có thể thấy cục diện lúc này khó nhằn đến mức nào.
Lâm Động chau mày, giờ hắn đang vô cùng hư nhược, hiển nhiên không thể ra tay được, hơn nữa dù có Thôn Phệ Tổ Phù nhưng hắn không thể thôn phệ đám ma khí xung quanh được. Như vậy tốc độ hồi phục sẽ giảm mạnh.
- Ứng chưởng giáo, Lâm Động tiểu ca, giờ chúng ta nên làm gì?
Tông chủ Kiếm Tông Mạc Giám và những cường giả khác cũng tiến lại, ôm quyền với Lâm Động, sau khi chứng kiến thực lực của Lâm Động, rõ ràng họ không dám có chút bất kính với hắn.
- Hay là chúng ta tập hợp tất cả mọi người lại cùng ra tay công phá
Ứng Tiếu Tiếu đề nghị.
- Không được, khu vực này e là đã bị Nguyên Môn bố trí rồi, cộng với ma khí đã tuần hoàn, chúng ta đông như vậy rất hỗn loạn, nếu miễn cưỡng nguyên lực có khi bị ma khí đồng hóa khiến ma khí càng thêm đậm đặc.
Ứng Hoan Hoan lắc đầu:
- Muốn phá vỡ thế giới này càng ít người càng tốt.
- Nhưng nếu ít người thì sao phá vỡ được? Hơn nữa Lâm Động lại không thể động thủ.
Ứng Huyền Tử thở dài.
Mọi người trầm mặc, ngay thực lực như Liễu Thanh công kích cũng chẳng có tác dụng, ở đây ngoài Lâm Động ra còn ai hơn được Liễu Thanh?
- Để ta!
Đột nhiên có hai nữ tử cùng vang lên. Mọi người nhìn thì thấy là Lăng Thanh Trúc và Ứng Hoan Hoan.
Ứng Hoan Hoan thấy Lăng Thanh Trúc lên tiếng thì hơi khựng lại, rồi lạnh nhạt nói:
- Tuy bây giờ ngươi đã là Chuyển Luân Cảnh nhưng thực lực như vậy không có tác dụng gì với thế giới ma khí này đâu.
- Bất cứ thứ gì cũng không thể chỉ nhìn bên ngoài, ngươi nói có phải không?
Lăng Thanh Trúc nhìn gương mặt cũng lạnh lùng như vậy của Ứng Hoan Hoan.
Ứng Hoan Hoan hơi nhướn mày nhìn Lăng Thanh Trúc, hiển nhiên nàng không tin tưởng Lăng Thanh Trúc.
Mọi người thấy hai người đó như vậy đều ngạc nhiên, rồi nhìn Lâm Động một cách cổ quái.
- Khụ!
Bị mọi người nhìn như vậy Lâm Động đành hắng giọng:
- Hai người cùng ra tay đi. Có lẽ liên thủ sẽ có cơ hội nhiều hơn.
Thấy Lâm Động lên tiếng Ứng Hoan Hoan mới chuyển ánh mắt đi rồi nói:
- Để ta ra tay trước, ngươi xem tình hình rồi ra tay.
Lăng Thanh Trúc trước nay không thích tranh giành với kẻ khác, nếu không phải sự việc quan trọng thì nàng sẽ không ra mặt. Vì thế khi thấy Ứng Hoan Hoan nhượng bộ nàng cũng không nói nhiều, chỉ khẽ gật đầu.
Ứng Hoan Hoan tiến về phía trước, hàn khí kinh người tỏa ra từ trong cơ thể, không khí chạm phải đều đóng băng, loảng xoảng rơi xuống.
Hàn khí ngưng tụ quanh người, Ứng Hoan Hoan chầm chậm nhắm mắt lại. Khi ấy mọi người có thể thấy mái tóc màu lam lạnh của nàng nhanh chóng mọc dài ra.
Mái tóc lam bay phấp phới sau lưng nàng, nhìn từ xa giống như một ngọn thác, trong vẻ đẹp mỹ lệ là một sự lạnh buốt thấu xương.
Lâm Động ở phía sau thấy mái tóc lam của Ứng Hoan Hoan, tay không kìm được siết chặt.
- Vĩnh hằng băng phong kích!
Tiếng hô trong trẻo mang đầy hàn khí vang lên, Ứng Hoan Hoan mở mắt, ngón tay mảnh mai vẽ ra trước mặt một đạo phù văn huyền ảo, ánh sáng màu lam bùng phát, một cây băng kích hoa lệ mà băng hàn nhanh chóng hình thành, trên băng kích phủ đầy phù văn.
Vút!
Băng kích vừa xuất hiện, nhiệt độ trời đất tụt mạnh, Ứng Hoan Hoan khẽ cắn đầu lưỡi, phun một đạo tinh huyết lên băng kích, băng kích từ màu lam nhanh chóng chuyển thành đỏ.
- Đi!
Ứng Hoan Hoan hô một tiếng, cây băng kích lao vút đi, kình phong cuồng bạo khuếch tán khiến mái tóc lam dài tung bay đầy hoa lệ.
Xoẹt!
Băng kích thế như chẻ tre xuyên qua trùng trùng ma khí, cuối cùng bắn thẳng lên tấm màn ma khí kia, hàn khí lập tức lan tỏa đóng băng ma khí lại.
Rắc rắc.
Trên tấm màn ma khí đột nhiên xuất hiện vết rạn, nhưng khi ấy trên băng kích cũng có đầy vết nứt lan tỏa.
Chỉ trong mấy giây, vết rạn trên tấm màn ma khí đã đạt đến hơn chục trượng, nhưng khi sắp bị xuyên qua thì cây băng kích bùm một tiếng nổ tung.
Ứng Hoan Hoan hự một tiếng, khóe miệng có máu chảy ra, thân thể bay ngược về sau, Lâm Động thấy thế vội vàng bay lại đón lấy nàng.
Xoẹt!
Cùng lúc đó, Lăng Thanh Trúc lập tức bay tới, bàn tay nắm lại, thanh trường kiếm hiện ra trong tay!
Nàng siết chặt trường kiếm, năng lượng quanh người thu về, trên đỉnh đầu đột nhiên có một chùm sang mông lung dần xuất hiện.
- Đây là…
Lâm Động rõ ràng đã cảm nhận được tiếng hô chấn kinh của Nham.
- Cái gì?
Lâm Động vội hỏi lại, nhưng Nham lại trầm mặc, chỉ Phù Thạch vẫn còn chấn động là cho thấy sự dao động trong lòng hắn.
Tuy nghi hoặc nhưng Lâm Động cũng biết giờ không phải lúc để hỏi nhiều, vội nhìn về phía Lăng Thanh Trúc, chỉ thấy nàng cầm trường kiếm đột nhiên đâm ra.
Trên thân kiếm không có nguyên lực hùng hồn nhưng lại có một đạo ánh sáng kỳ lạ bao phủ, nó khiến Lâm Động cũng cảm thấy lạnh người.
Một kiếm đâm ra, một đường kiếm quang không có gì nổi bật xuyên qua hư không rồi khẽ đâm lên vết nứt Ứng Hoan Hoan đã tạo ra trước đó.
Kiếm quang và ma khí giằng co, rồi ánh sáng lóe lên, chỉ nghe thấy phập một tiếng, kiếm quang xuyên qua ma khí.
Một tia nắng chiếu qua khe nứt, nguyên lực trời đất từ bên ngoài chảy vào lập tức phá vỡ sự tuần hoàn trong thế giới ma khí. Những vết rạn lan rộng nhanh chóng, cuối cùng bùm một tiếng nổ tung.
Ánh nắng chan hòa lại chiếu rọi, mọi người nhìn thấy ánh sáng và cảnh tượng xanh tươi lập tức có cảm giác sống sót sau kiếp nạn, tất cả đều không kìm được mà hò reo.
Cuối cùng họ cũng chiến thắng!
Lâm Động hít sâu một hơi, thôn phệ lực trong cơ thể vận chuyển, nguyên lực trời đất cuồn cuộn chảy vào cơ thể, cảm nhận sự sảng khoái ấy, hắn nở nụ cười nhẹ nhõm.
- Cuối cùng cũng giải quyết được rồi…
Ứng Huyền Tử cười, Nguyên Môn đã bị tiêu diệt, cuộc chiến ở Đông Huyền Vực cuối cùng cũng chấm dứt.
Những cường giả khác vẻ mặt đầy kích động, Nguyên Môn đã bị tiêu diệt, đại thù đã được báo, cuối cùng họ cũng tiếp tục ở lại đây được rồi.
Gương mặt Lăng Thanh Trúc có phần tái nhợt, nàng nhìn Ứng Hoan Hoan đang được Lâm Động ôm trong lòng, cúi đầu cất kiếm vào bao.
- Hai nàng không sao chứ?
Lâm Động lo lắng hỏi.
Lăng Thanh Trúc và Ứng Hoan Hoan đều lắc đầu, định nói gì thì bỗng giật mình, sắc mặt Lâm Động cũng thay đổi, quay lại nhìn một ngọn núi phía xa. Ở đó là một đạo hắc ảnh đang đứng chắp tay sau lưng, giống như bức tượng, không có bất cứ khí tức nào, căn bản không thể cảm ứng. Nhưng bản thân hắn lại như chân thực, cái cảm giác quỷ dị đó khiến bọn Lâm Động đều cảm thấy nặng nề.
- Hà hà, quân cờ xếp đặt bao nhiêu năm như vậy lại bị hủy rồi…đúng là hơi đáng tiếc.
Hắc ảnh đó cười nhìn bọn Lâm Động, rồi hắn như nhìn Ứng Hoan Hoan, mỉm cười:
- Băng Chủ, lâu rồi không gặp, vẫn khỏe chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.