Vũ Động Càn Khôn

Chương 1199: Không kẻ nào được tổn thương nàng




- Giết!
Sát khí kinh người dường như khiến cả đất trời càng thêm âm u tối tăm. Đệ tử Nguyên Môn giống như thiêu thân, mắt đỏ ngầu lao thẳng về phía nữ tử tuyệt sắc đang cầm trường kiếm.
Thế nhưng khí thế của chúng không hề gây bất cứ trở ngại nào cho nàng. Đôi mắt như mặt hồ thu lạnh lẽo đó thậm chí không hề có gợn sóng. Sát khí xung quanh thậm chí ngưng đọng vì gương mặt tuyệt mỹ bên dưới tấm mạng mỏng kia.
Thân ảnh đó đứng trước công thế ồ ạt của vô số đệ tử Nguyên Môn giống như những ngọn cây chắn nước, dường như mỏng manh nhưng lại có sự kiên cố không gì suy xuyển nổi.
Phía sau nàng, đệ tử Cửu Thiên Thái Thanh Cung nhìn bóng lưng đó, khóe mắt đều đỏ hoe, một số nữ đệ tử không kìm được mà khóc nấc lên.
Lăng Thanh Trúc vẫn đứng nghiêm, nguyên lực hùng hồn cuộn trào ngưng tụ thành một thanh quang kiếm. Nàng vung tay lên, trời đất nổi lên âm thanh xé gió. Chỉ thấy vô số đạo kiếm quang lao thẳng về phía những đệ tử Nguyên Môn như vũ bão.
- Á!!
Những tiếng kêu thảm thiết vang lên, máu tươi bắn tng tóe nhuộm đỏ cả mặt đất. Công thế mạnh mẽ của Nguyên Môn đã bị một mình Lăng Thanh Trúc chặn đứng.
Trên bầu trời, đại trưởng lão Nguyên Môn lạnh lùng nhìn những đệ tử Nguyên Môn tử thương khá nghiêm trọng, hắc quang trào dâng trong mắt nhưng không hề có ý xót thương. Lúc này cả Nguyên Môn đã không còn như trước đây nữa rồi.
- Trình Phổ, Vương Tú, Tô Lập, ba ngươi ngăn ả lại. Ả ta có chút cổ quái, cẩn thận một chút, đừng có vô dụng như Từ Lăng!
Nhưng dù gì đại trưởng lão Nguyên Môn cũng không muốn nhìn thấy cảnh Lăng Thanh Trúc chặn được công thế, trầm mặc một chút rồi nói.
- Rõ!
Ba lão giả vẻ mặt tối tăm đứng phía sau cùng đáp. Khí tức ba kẻ này cũng từa tựa Từ Lăng vừa bị Lâm Động giết.
Ba người chúng thân hình khẽ động rồi xuất hiện phía trước động những đệ tử Nguyên Môn. Ba người hừ lạnh một tiếng cùng ra tay. Hắc quang trào dâng biến thành những tấm màn sáng chặn đứng kiếm quang đang ập tới như mưa.
- Huyết tẩy Cửu Thiên Thái Thanh Cung!
Ba người quát lên, những đệ tử Nguyên Môn bị chặn lại mắt bỗng đỏ quạch, rồi xông thẳng tới Lăng Thanh Trúc.
Lăng Thanh Trúc thấy vậy, răng nghiến lại, thân hình vừa động thì đã có tiếng xé gió vang lên, ba trưởng lão Nguyên Môn đã xuất hiện bao vây lấy nàng.
- Cút ra!
Giọng nói trong trẻo mà lạnh lẽo đem theo chút phẫn nộ vọng ra từ sau tấm mạng, Lăng Thanh Trúc siết chặt trường kiếm, ánh mắt lóe hàn quang.
- Hừ! Các trưởng lão Cửu Thiên Thái Thanh Cung các ngươi đã bại dưới tay bọn ta. Tiểu bối như ngươi còn dám làm gì?
Ba trưởng lão Nguyên Môn cười khảy, cũng không cho Lăng Thanh Trúc có thời gian phản ứng, nguyên lực biến thành ba cái cự chỉ ập xuống Lăng Thanh Trúc.
Rầm rầm!
Cự chỉ còn chưa xuống tới nơi thì mặt đất vỡ ra vô số khe nứt sâu hun hút.
Lăng Thanh Trúc đứng lặng yên nhìn công thế, rồi bàn tay hợp lại với nhau, thanh quang chói lòa bùng nổ, một đóa thanh liên nhanh chóng hình thành phía trên đỉnh đầu nàng.
Bùm!
Ba cái cự chỉ đâm thẳng lên đóa thanh liên, nguyên lực cuồng bạo điên cuồng khuếch tán ra bốn phía.
- Phá!
Tiếng hô lạnh lẽo vang lên, thanh liên lập tức xoay chuyển, những cánh hoa cùng với hàn khí sắc lạnh rạch tan không gian. Ba đạo cự chỉ kia bị đóa thanh liên đánh tan tành.
Ba trưởng lão thấy vậy, ánh mắt ngưng trọng, khí tức Lăng Thanh Trúc chỉ là Chuyển Luân Cảnh, tại sao công kích lại lợi hại như vậy?
Xoẹt!
Trong lúc chúng đang ngạc nhiên thì Lăng Thanh Trúc đã phá tan ba đạo cự chỉ, rồi biến thành một đạo thanh quang lao thẳng về phía chúng.
- Hừ!
- Đại Nguyên Thiên Trảm!
Ba người chúng thấy vậy, một tay làm thành đao chém mạnh xuống, nguyên lực hùng hồn biến thành ba đạo đao quang khổng lồ chém xuống đóa thanh liên.
Bùm!
Đóa thanh liên không chịu nổi, cuối cùng nổ tung. Nhưng đúng lúc ấy, một đạo thanh quang đột nhiên bắn ra, chớp mắt đã xuất hiện phía trước ba vị trưởng lão Nguyên Môn.
- Không hay rồi!
Ba bọn chúng nhìn thấy thanh quang trước mắt, cảm giác về nguy hiểm trào dâng, rồi chúng gầm lên như dã thú, hắc quang bùng nổ trong ánh mắt.
Vút!
Ba người vừa giật mình vừa phẫn nộ, bàn tay biến hết thành màu đen, ma khí bao phủ, nhanh chóng đập xuống đạo thanh quang trước mắt.
Uỳnh!
Thanh quang chấp chới, để lộ ra thân ảnh tuyệt mỹ, trong đôi mắt nàng lúc này lóe lên sắc hỗn độn, tay rung lên, ba đạo kiếm quang bay ra.
Phụt phụt phụt!
Thanh quang lướt qua ba người bọn trưởng lão Nguyên Môn, rồi trường kiếm vào bao. Ba người phía sau thì nơi cổ xuất hiện vệt máu, máu tươi bỗng phun ra, ba cái đầu cùng bay lên.
Vút!
Cùng lúc đó, ba đạo nguyên thần cuống cuồng bay ra định tháo chạy. Nhưng lần này Lăng Thanh Trúc đã có chuẩn bị, ánh mắt lạnh băng, lại ba đạo kiếm quang xuyên qua hư không, đánh tan tành ba đạo nguyên thần.
Trong nháy mắt, lại ba vị siêu cấp cường giả Chuyển Luân Cảnh bại trong tay Lăng Thanh Trúc. Hơn nữa lần này nàng còn hủy đi nguyên thần của đối phương, không hề có chút nương tinh.
- Hự!
Nhưng khi giải quyết được ba người bọn chúng, Lăng Thanh Trúc cũng khẽ rên lên. Nơi vai nàng có ba vết ấn kia, máu tươi đã nhuốm đỏ tấm mạng che mặt.
Nhưng Lăng Thanh Trúc cũng không bận tâm đến nó, nàng hơi ngẩng lên chăm chăm nhìn về phía đại trưởng lão Nguyên Môn đang đứng trong hắc vân. Trong số cường giả Nguyên Môn, chri người này khiến nàng có cảm giác nguy hiểm.
- Tuổi này mà đã làm được như vậy, có lẽ đệ nhất nhân thế hệ trẻ Đông Huyền Vực không ai khác là ngươi rồi. So với ngươi, Tam Tiểu Vương của Nguyên Môn ta đúng là trò cười.
Đại trưởng lão lạnh lùng nói.
- Đệ nhất nhân thế hệ trẻ…
Nghe tên gọi này, đôi mắt trước đây vẫn tĩnh lặng như mặt hồ bỗng hoảng hốt, trong đầu hiện lên cảnh tượng ba năm trước.
Ở Dị Ma Thành, người thanh niên toàn thân đầy máu, tay cầm trường thương ngạo nghễ đối mặt với tam đại trưởng giáo Nguyên Môn. Trận chiến đó chấn kinh toàn bộ Đông Huyền Vực.
- Ngươi sai rồi, đệ nhất nhân e là không tới lượt ra, hôm nay có lẽ ta sẽ chết ở đây, nhưng có điều…
Dường như có tiếng cười khẽ vang lên từ sau tấm mạng:
- Ta tin chắc, sau này sẽ có người huyết tẩy Nguyên Môn các ngươi!
- Thế sao?
Đại trưởng lão Nguyên Môn cười chế giễu, rồi nói:
- Lão phu Lục Phong, ngươi bây giờ có tư cách biết cái tên này.
- Tuy lão phu biết ở Đông Huyền Vực có không biết bao nhiêu thanh niên vì ngươi mà thần hồn điên đảo. Nhưng trong mắt ta thì ngươi chẳng có chút sức hấp dẫn nào. Đừng ngây thơ mà nghĩ ta sẽ nương tay với ngươi.
Lục Phong chậm rãi bước ra khỏi hắc vân, sâu trong ánh mắt có hắc quang ngưng tụ, ma khí hội tụ phía sau che khuất cả mặt trời.
Rõ ràng đại trưởng lão Nguyên Môn đã không nhịn được phải đích thân ra tay rồi.
Cảm nhận được luồng áp lực kinh người từ Lục Phong, thân thể mỏng manh của Lăng Thanh Trúc khẽ rung lên. Nàng quay sang nhìn những đệ tử Cửu Thiên Thái Thanh Cung đang vừa chiến vừa lui, tay nắm chặt lại, trưởng kiếm chỉ về phía Lục Phong.
Nàng bây giờ bắt buộc phải giữ chân được đại trưởng lão Nguyên Môn, nếu không đệ tử Cửu Thiên Thái Thanh Cung sẽ chẳng thoát được một ai.
- Ngươi yên tâm, lão phu sẽ không tha cho bất cứ đệ tử Cửu Thiên Thái Thanh Cung nào đâu.
Dường như biết được Lăng Thanh Trúc nghĩ gì, Lục Phong cười nham hiểm. Vị trưởng lão bình thường còn có chút tiên phong đạo cốt lúc này đã trở thành một ác ma tàn bạo.
Soạt!
Lăng Thanh Trúc không đáp lời, thân hình hóa thành thanh quang, kiếm quang sắc lạnh nhanh như chớp đâm về phía Lục Phong.
Uỳnh!
Khi kiếm quang sắp chạm tới Lục Phong thì bị hai ngón tay gầy gộc phủ đầy ma văn chặn đứng, bắn ra tia lửa chói lòa. Kiếm thế mạnh mẽ như vậy nhưng không thể gây tổn thương gì cho lão.
- Hê hê.
Lục Phong nhếch mép cười, tay kia nắm lại thành quyền, trên đó là ma văn phủ đầy, tỏa ra thứ khsi tức tà ác kinh người.
Lăng Thanh Trúc ánh mắt lạnh băng nhìn một quyền của Lục Phong đang tới, nàng nghiến răng, trong ánh mắt bỗng hiện lên sự hỗn độn.
Xoẹt!
Ma quyền xuyên thủng hư không tiến tới, nguyên lực trên trường kiếm của Lăng Thanh Trúc bỗng thu hết về, chỉ thấy ở viền kiếm hiện lên ánh sáng kỳ lạ, thân kiếm rung lên rồi đâm thẳng tới.
Xoẹt!
Hai ngón tay của Lục Phong bay lên, máu tươi trào ra, nhưng thân kiếm không hề dừng lại, đâm thẳng tới tim lão.
Binh!
Nhưng khi trường kiếm sắp xuyên qua tim Lục Phong thì ma quyền đã đấm lên người Lăng Thanh Trúc trước, ma khí trao dâng, không gian như bị đánh vỡ tan.
Phụt!
Lăng Thanh Trúc hộc máu, lưỡi kiếm đã chạm tới lớp da trước ngực Lục Phong cũng không thể tiến thêm, ánh mắt nàng hiện nỗi bi ai, thân thể nàng bay ra sau trước ánh mắt kinh hãi của đệ tử Cửu Thiên Thái Thanh Cung.
- Thanh Trúc sư tỷ!
Những đệ tử Cửu Thiên Thái Thanh Cung đang rút lui lập tức hét lên,, rồi họ như phát điên, không rút lui nữa mà liều mạng xông về phía Lăng Thanh Trúc.
- Hừ!
Lâm Động nhìn hai ngón tay bị cắt mất, rồi nhìn vết kiếm trước ngực, ánh mắt không kìm được sát khí, tay siết chặt, ma khí cuộn trào biến thành một đạo ma đao nghìn trượng. Hắn vung tay, ma đao xuyên qua không gian lao thẳng tới Lăng Thanh Trúc đang bị thương.
Lăng Thanh Trúc tuyệt vọng nhìn ma đao, răng cắn chặt lại, ánh mắt hiện vẻ bất lực thê lương, trận chiến này cuối cùng vẫn thất bại.
Cửu Thiên Thái Thanh Cung họ sẽ biến mất dưới lưỡi đao của Nguyên Môn sao…
- Sư tỷ!
Tô Nhu nhìn thân ảnh sắp tiêu tan dưới ma đao, nước mắt không kìm được rơi lã chã, nàng hét lên đầy tuyệt vọng.
Vút!
Khi ấy, một âm thanh xé gió đột nhiên vang lên, mọi người kinh ngạc ngẩng lên thì thấy ở phía xa không gian biến dạng, một thân ảnh nhanh như chớp bay ra.
Uỳnh!
Ma đao lúc này cũng đã tới, mặt đất vỡ ra những khe nứt khổng lồ lan ra như mạng nhện.
Vô số ánh mắt kinh hãi nhìn về nơi gió bụi cuộn trào, đệ tử Cửu Thiên Thái Thanh Cung giống như mất đi niềm hy vọng cuối cùng, ánh mắt trở nên tối tăm.
- Sư tỷ!
Tô Nhu quỳ xuống sững sờ nhìn về phía xa, nhưng đúng lúc ấy nàng nhìn thấy khói bụi tan đi, mặt đất có một khoảng trốn không hề bị tổn thất chút nào, Lăng Thanh Trúc ở trên đó vẫn bình yên vô sự!
- Đó là…
Đột nhiên có tiếng kêu kinh ngạc vang lên, Tô Nhu ngẩng lên, chỉ thấy phía trước Lăng Thanh Trúc không xa có một thân ảnh gầy gò đứng sừng sững. Thân ảnh đó không hề cao lớn nhưng đã chặn được hết sóng gió.
- Đó là…Lâm…Lâm Động đại ca!
Tô Nhu sững sờ nhìn thân ảnh quen thuộc kia, nàng đứng bật dậy, vẻ mặt đầy vui mừng.
Từ phía sau vang lên vô số những tiếng kêu kinh ngạc khiến Lăng Thanh Trúc dần mở mắt, nhìn thân ảnh phía trước không biết xuất hiện từ bao giờ. Răng cắn chặt môi, một chút máu chảy ra nhưng nàng vẫn kìm nén sự dao động trong lòng, cố gắng rời ánh mắt ra chỗ khác.
Thân ảnh phía trước trầm mặc một lúc rồi quay đầu lại, ánh mắt phức tạp nhìn người phía sau, rồi trong mắt trào dâng sự dịu dàng.
- Yên tâm, có ta đây, không kẻ nào được tổn thương nàng!
Nghe câu nói có chút khàn khàn đó, một nỗi xót xa khó nói thành lời trào dâng trong Lăng Thanh Trúc, nước đọng trong mắt ngày một nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.