Vũ Động Càn Khôn

Chương 1182: Điều động binh mã




Sau mệnh lệnh của Lâm Động, cả Tứ Tượng Cung chuyển động giống như một cỗ máy chiến đấu. Vô số cường giả hội tụ trong Lôi Uyên Sơn đợi lệnh điều động.
Trên một ngọn núi trong Lôi Uyên Sơn, Lâm Động nhìn về bầu trời phía xa. Ở đó có hàng nghìn thân ảnh đang lơ lửng trên không, những tia sáng bắn ra từ tay họ rồi dần hình thành trên bầu trời đường viền của một trận pháp khổng lồ.
Vì Yêu Vực cách Đông Huyền Vực quá xa, hơn nữa lần này rõ ràng Lâm Động muốn dẫn theo một lượng lớn quân. Vì thế trận pháp Không Gian Na Di cũng rất lớn. Dù hiện nay trong Tứ Tượng Cung cường giả nhiều như lá rụng mùa thu, nhưng để dựng trận pháp cũng mất đến mấy ngày.
- Đại thủ lĩnh, lần này chúng ta về Đông Huyền Vực với động tĩnh lớn thế này liệu có khiến người của Tứ đại huyền vực bất mãn?
Thiên Long Yêu Soái ở phía sau đột nhiên hỏi.
Giữa Yêu Vực và Tứ đại huyền vực cũng không thể coi là hòa thuận gì, thỉnh thoảng có người của Yêu Vực đến bên đó còn được, nhưng nhiều người thế này mà xông vào, nếu khiến Tứ đại huyền vực liên thủ đối kháng thì phiền phức rồi.
Tuy thực lực của một mình Đông Huyền Vực không sánh được với Yêu Vực, nhưng nếu Tứ đại huyền vực cộng lại thì không thể coi thường.
- Đông Huyền Vực hiện nay đã đại loạn, sẽ không tập hợp lại được đâu.
Tiểu Điêu lắc đầu.
- Nhưng lần này chúng ta điều động hơn một nửa sức mạnh của Tứ Tượng Cung, nếu thế lực khác nhân cơ hội này…
Kim Viên Yêu Soái cũng trầm ngâm nói.
- Ta đã thông báo cho Long tộc và Thiên Yêu Điêu tộc, sau khi chúng ta đi, họ sẽ phái cường giả đến giúp chấn thủ Tứ Tượng Cung.
Lâm Động nói.
Nghe thế Thiên Long Yêu Soái bọn họ mới gật đầu an tâm. Có Long tộc và Thiên Yêu Điêu tộc chấn thủ thì chắc hẳn chẳng có thế lực Yêu Vực nào dám xâm phạm Tứ Tượng Cung,
- Ha ha, Lâm Động tiể ca, động tĩnh lầ này của Tứ Tượng Cung thật lớn!
Không lâu sau khi Lâm Động dứt lời thì không gian phía xa hơi biến dạng, rồi hai đạo thân ảnh hiện ra trước mặt mấy người Lâm Động.
- Chúc Lê đại trưởng lão? Liễu Thanh đại ca?
Lâm Động thấy hai người đó, hơi khựng người rồi vội ra đón, cười nói:
- Sao hai vị lại đến đây?
- Nghe nói ngươi phải về Đông Huyền Vực, tộc trưởng liền phái ta đến, nói là cùng về với các ngươi.
Chúc Lê đại trưởng lão cười:
- Ngoài ra, A Điêu hồi đó bị Nguyên Môn đả thương, bọn ta không thể coi như không có chuyện gì được. Vừa hay đã nhiều năm rồi chưa giao thủ với bọn ranh Nguyên Môn đó rồi, lần này đến gặp chúng một chút.
- Ngươi là HÌnh Phạt trưởng lão của Long tộc ta, ngươi có việc, đương nhiên Long tộc phải tương trợ.
Liễu Thanh gật đầu cười.
Lâm Động nghe thế đều rất cảm động, Chúc Lê và Liễu Thanh đều là cường giả đã chạm tới Luân Hồi, đây là trợ lực rất lớn. Hiển nhiên là Long tộc và Thiên Yêu Điêu tộc đều muốn nhân cơ hội tặng cho hắn một món ân tình,
- Đại ân không cảm tạ bằng lời, ân tình này Lâm Động ghi nhớ!
Lâm Động ôm quyền, chân thành nói.
Lần này trở về Đông Huyền Vực, đại chiến là khó tránh, trận dung bên cạnh càng lớn thì Lâm Động càng thấy yên tâm. Ba năm trước, ba huynh đệ hắn bị ép trốn khỏi Đông Huyền Vực như chó nhà có tang. Lần này, hắn nhất định phải đòi lại mọi ân oán.
Chúc Lê xua tay cười, rồi nhìn Lâm Động với ánh mắt kỳ lạ:
- Xem ra Lâm Động huynh thu hoạch không nhỏ, thật không hổ là truyền thừa của Thôn Phệ Chủ, lại khiến huynh nhảy vượt qua Tử Huyền Cảnh viên mãn, bước vào Chuyển Luân Cảnh.
- Hà hà, mọi người cũng vậy mà.
Lâm Động cười, với nhãn lực của hắn đương nhiên hắn nhận ra dao động luân hồi của Chúc Lê và Liễu Thanh cũng mạnh hơn, có lẽ chỉ một bước nữa bước vào Luân Hồi Cảnh thật sự.
Mà điều này rõ ràng cũng là nhờ tạo hóa mà Thôn Phệ Chủ tặng.
Lâm Động ngẩng lên, ánh mắt chăm chú nhìn về trận pháp Không Gian Na Di trên bầu trời, bàn tay siết chặt lại, một cảm giác khó nói dâng lên trong lòng.
Bất giác đã rời khỏi Đông Huyền Vực ba năm rồi…
Năm đó khi rời đi hắn chỉ là một người yếu đuối chưa phải là Sinh Huyền Cảnh. Thế nhưng nay, dưới trướng không chỉ có vô số cường giả mà bản thân còn bước vào tầng thứ đỉnh cấp trong trời đất.
- Không biết Đại Hoang Vu Bi thế nào rồi…Giao hẹn hai năm năm đó ta đã vượt qua rồi.
Lâm Động thầm thở dài, hắn đã từng hứa với Đại Hoang Vu Bi trong hai năm trở lại Đông Huyền Vực để thanh trừ Dị Ma Vương bị phong ấn. Nhưng thời gian đó đã trôi qua lâu rồi, điều này khiến hắn lo lắng và áy náy. Nhưng trên người hắn có quá nhiều thứ, hắn không muốn cảnh tượng chạy trốn thảm hại năm đó lại diễn ra.
- Yên tâm, tuy tình hình của Đại Hoang Vu Bi không thật tốt nhưng cũng chưa bị dị ma xâm thực hoàn toàn.
Giọng của Nham đột nhiên vang lên.
- Sao ngươi biết?
Lâm Động khựng người.
- Ta và nó đều được chủ nhân tạo ra, trên bảng thần vật ta thứ hai, nó thứ ba, có chút cảm ứng cũng không có gì lạ.
Nham uể oải nói:
- Hơn nữa ngươi quên rồi à? Đạo Tông còn có tiểu nữ hữu của ngươi nữa. Đến nay có lẽ cô ta đã dần tỉnh lại, sức mạnh của Băng Chủ cũng dần hồi phục, người khác không cảm ứng được Đại Hoang Vu Bi nhưng cô ta thì có thể. Vì thế cô ta chắc chắn sẽ không giương mắt nhìn nó bị xâm thực đâu.
- Phía dưới Đại Hoang Vu Bi chắc hẳn không phải Dị Ma Vương bình thường?
Lâm Động bỗng khẽ nói, trước kia hắn không biết nhiều về dị ma, lúc đó, dị ma nào cũng là vô địch, nhưng nay sau khi thực lực tăng dần, ngay Dị Ma Vương cũng không khiến hắn sợ hãi nữa. Nhưng khi nghĩ lại thì mới cảm giác có một vài điều kỳ lạ.
Đại Hoang Vu Bi là món thần vật đứng thứ ba trong bảng Viễn Cổ Thần Vật, chỉ một Dị Ma Vương thông thường sao có thể xâm thực được nó? Dù sao ngay Huyền Thiên Điện đứng thứ mười sau khi vì phong ấn quá nhiều Dị Ma Vương mới bị xâm thực. Mà Đại Hoang Vu Bi thì không đến nỗi thua kém cả Huyền Thiên Điện chứ?
- Ừm.
Nham gật đầu, khẽ thở dài:
- Vương cấp dị ma ấy mà, cũng có phân mạnh yếu. Dị Ma Vương bình thừng nhìn từ góc độ nào đó thì chỉ có thể gọi là giả vương.
- Giả vương?
Lâm Động nhíu mày, hiển nhiên là sự phân biệt đẳng cấp trong dị ma người thường căn bản không được biết đến.
- Ừm, vương chân chính phải có thực lực như Thiên Võ Điện ấy.
Nham nói:
- Mà Đại Hoang Vu Bi đang phong ấn một vương chân chính. Thực lực của hắn sánh ngang với cường giả đã vượt qua hai tầng Luân Hồi Kiếp.
- Hai tầng Luân Hồi Kiếp…
Lâm Động nheo mắt, chẳng trách mà Đại Hoang Vu Bi bị xâm thực đến mức đó.
- Xem ra khi về Đông Huyền Vực phải nhanh chóng giải quyết hắn thôi.
Lâm Động khẽ nói, Dị Ma Vương thực lực như vậy, nếu để hắn thoát được thì e là phiền phức không nhỏ.
- Ừm, với thực lực hiện nay cộng với hai đại tổ phù, muốn giết một Dị Ma Vương chân chính bị phong ấn cũng không phải không thể.
Nham nói.
Lâm Động khẽ gật đầu rồi khẽ thở ra một hơi, lẩm nhẩm:
- Giờ đợi trận pháp hoàn thành và Tiểu Viêm xuất quan thôi….

Trận pháp Không Gian Na Di khổng lồ dưới sự hiệp lực của vô số cường giả Tứ Tượng Cung, đã hoàn thành sau năm ngày. Dao động không gian từ đó dù đứng cách xa nghin dặm cũng cảm nhận được rõ ràng.
Ba ngày sau khi trận pháp hoàn thành thì trong hậu sơn của Tứ Tượng Cung cũng có động tĩnh.
Quần sơn chấn động, hắc bạch quang bắn lên từ một ngọn núi, trước bao ánh mắt chăm chú biến thành một con hắc bạch quang hổ khổng lồ trên bầu trời.
Con hắc bạch hổ nằm phủ phục, một luồng dao động cổ xưa mà đầy uy nghiêm lan tỏa, lập tức kkhiến những cường giả có huyết mạch Hổ tộc trong vòng nghìn dặm quanh đó đều không kìm được mà quỳ xuống.
Grào!
Hắc bạch hổ gầm lên vang động trời đất, nguyên lực trong trời đất điên cuồng hội tụ.
Bùm!
Đỉnh núi đó cuối cùng không chịu được xung kích lớn như vậy, cuối cùng bùm một tiếng nổ tung, đá vụn bay tứ tung, một đạo hắc bạch quang ảnh bắn lên.
Grào!
Tiếng hổ gầm cùng với năng lượng kinh người vang ra, hâc bạch hổ cũng biến thành tia sáng bắn xuống, rồi bị hắc bạch quang ảnh nuốt vào trong cơ thể.
Hắc bạch quang phát ra từ trong thân ảnh đó, nhìn từ xa giống như vầng mặt trời hai màu, thanh thế kinh người.
- Thành công rồi sao…
Lâm Động nhìn quang ảnh kia, gương mặt nở nụ cười nhẹ nhõm. Xem ra huyết mạch Hắc Ám Thánh Hổ đã được Tiểu Viêm luyện hóa thành công rồi.
Tiểu Viêm lúc này cũng nhờ thế mà trở thành cường giả Chuyển Luân Cảnh thật sự!
- Đại ca!
Một tiếng nói hùng hồn vang lên, quang ảnh to lớn sừng sững nhanh chóng xuất hiện bên cạnh Lâm Động. Khi hắn chạm chân xuống đất khiến cả ngọn núi rung chuyển dữ dội.
- Tốt lắm!
Lâm Động khẽ vỗ vai Tiểu Viêm, mỉm cười, chỉ về phía trận pháp Không Gian Na Di, khẽ nói:
- Có biết chúng ta phải làm gì không?
- Đệ biết rồi.
Trong mắt Tiểu Viêm lập tức hiện tia máu, hắn cười dữ dằn.
Lâm Động quay người nhìn về phía trước, trên quảng trường tám nghìn người trong Hổ Phệ Quân đang ngồi tĩnh lặng.
Phía sau Lâm Động, Tiểu Điêu, Tiểu Viêm, Chúc Lê đại trưởng lão, Liễu Thanh, đủ chín siêu cấp cường giả Chuyển Luân Cảnh cùng đứng hàng ngang, khí thế ngút trời.
Họ cũng nhìn về phía Lâm Động đợi hắn lên tiếng.
- Đi nào!
Lâm Động ngẩng lên hít một hơi sâu.
Vừa dứt lời thì hắn bay đi trước. Mấy người bọn Tiểu Điêu theo sát phía sau, Hổ Phệ Quân cũng gầm lên, rồi như một đám hắc vẫn ập tới trận pháp.
- Khởi động trận pháp!
Lâm Động hô lớn, trận pháp phát ra ánh sáng chói lòa.
Trong ánh sáng ấy, sắc mặt Lâm Động lạnh lùng, chỉ là trong đôi mắt sâu thẳm dường như có ngọn lửa cháy rực.
Nguyên Lực lão cẩu, còn nhớ câu nói ba năm trước ta nói khi rời đi không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.