Vũ Động Càn Khôn

Chương 1167: Đại điện trên đỉnh núi cô lập




Trên không trung, từng trận gió rít nổi lên, trong vòng chiến trận là vô số đạo quang ảnh lóe lên, rồi ánh sáng tan đi, quân của hai bên dần hiện ra trước mắt mọi người.
Bên Tam đại Hổ tộc có tất cả sáu người, sáu người này đều có thực lực Chuyển Luân Cảnh, rõ ràng vì động tĩnh của không gian này mà Tam đại Hổ tộc cũng phái đi không ít cường giả đỉnh cao.
Thân là Bát đại vương tộc, tuy gia tài tích lũy không thể bằng Tứ đại bá tộc nhưng cũng không thể coi thường.
Có điều, tuy trận dung của Tam đại Hổ tộc không tầm thường nhưng sắc mặt họ lúc này lại chẳng có gì dễ nhìn cả. Vì đối diện là mười thân ảnh, ánh mắt hung hắn như hổ như báo. Chúc Lê đại trưởng lão, Liễu Thanh, Kim Viên Yêu Soái bọn họ lúc trước phân tán khỏi Lâm Động, đã có mặt hết tại đây.
Trận dung tập hợp cường giả của ba đại thế lực Tứ Tượng Cung, Long tộc và Thiên Yêu Điêu tộc, rõ ràng có thanh thế hơn hẳn Tam đại Hổ tộc.
Trên bầu trời, trận chiến vốn đang rất kịch liệt dần tạm ngừng vì sự xuất hiện của hai bên. Cường giả Tam đại Hổ tộc nhìn mấy người bọn Liễu Thanh, sắc mặt không kìm được đều hơi co giật.
Hai người Chúc Lê đại trưởng lão và Liễu Thanh đều là cường giả đã chạm tới Luân Hồi, thực lực hơn xa cường giả Chuyển Luân Cảnh bình thường. Nếu thật sự giao đấu thì chỉ hai người bọn họ cũng đủ để chặn hết Tam đại Hổ tộc.
- Hề hề, ta nói này, Tam đại Hổ tộc các ngươi bây giờ gan càng ngày càng lớn rồi, rõ ràng biết Lâm Động là Trừng Phạt trưởng lão Long tộc ta mà vẫn dám ra tay. Các ngươi coi thường Long tộc đúng không?
Liễu Thanh cười kỳ quái.
- A Điêu là thiếu tộc trưởng của Thiên Yêu Điêu tộc ta, các ngươi ra tay với hắn chính là khiêu khích Thiên Yêu Điêu tộc.
Chúc Lê đại trưởng lão cũng thản nhiên nói.
Cường giả Tam đại Hổ tộc nghe vậy, thân thể hơi cứng lại. Tuy Tam đại Hổ tộc cũng là đại tộc trong yêu thú giới, nhưng rõ ràng không dám đắc tội với hai đại bá tộc là Long tộc và Thiên Yêu Điêu tộc. Việc này mà truyền về tộc, chắc chắn sẽ bị trách tội.
- Hà hà, hai vị đừng giận, chỉ là hiểu nhầm thôi mà.
Hai vị trưởng lão của Thiên Ma Hổ Tộc cười khan. Tuy nói để có được huyết mạch cuối cùng của Hắc Ám Thánh Hổ, dù đắc tội với hai đại bá tộc cũng có thể chấp nhận, nhưng tình hình lúc này rõ ràng họ đã mất đi cơ hội tranh đoạt cuối cùng. Đã vật thì đắc tội với Long tộc và Thiên Yêu Điêu tộc là cực kỳ ngu ngốc.
- Viêm Soái của Tứ Tượng Cung đây cũng có huyết mạch của Thiên Ma Hổ tộc ta, tính ra cũng là một nhà, sao bọn ta có thể có ý đồ gì được?
Tiểu Viêm nghe thế thầm cười khảy, ánh mắt hiện lóe hung quang. Thiên Ma Hổ tộc hiện nay khiến hắn thấy cực kỳ khó chịu nếu sau này có cơ hội thì phải tính sổ cho tử tế.
- Lâm Động thủ lĩnh, chuyện hôm nay là bọn ta lỗ mãng trước, lão phu xin tạ lỗi, không biết có thể thả La Đằng ra trước không?
Một vị trưởng lão của Ám Uyên Hổ tộc nhìn La Đằng, bao quyền nói.
- Thả người cũng được thôi, nhưng cũng mong các bên thận trọng trong lời nói và hành động. Nếu không, đừng trách tại hạ hạ sát thủ.
Lâm Động liếc nhìn hắn một cái, trầm ngâm một chút rồi nói.
Bọn La Đằng nghe vậy đều nghiến răng, nhưng cũng chỉ đành gật đầu. Lời nói của Lâm Động đã rõ ràng, không được nói về chuyện huyết mạch cuói cùng của Hắc Ám Thánh Hổ.
Lâm Động thấy thế mới phẩy tay, Huyền Thiên Điện hóa thành lưu quang bay ngược trở về, trận pháp vây quanh La Đằng cũng biến mất.
Tuy hắn rất tức giận với hành động của Tam đại Hổ tộc, nhưng rõ ràng lúc này không thích hợp để ra tay, dù sao thì mục đích chính lần này vẫn là Thôn Phệ Thần Điện.
Mà rõ ràng có không ít cường giả các phương nhăm nhe truyền thừa của Thôn Phệ Chủ. Tiêu hao sức lực ở đây là không khôn ngoan.
La Đằng được thả ra, sắc mặt sáng tối bất định, nhưng lúc này hắn cũng đã nhận biết rõ tình hình, không còn hung hãn như trước, đặc biệt là trước ánh mắt của Liễu Thanh, hắn cũng chỉ có thể run rẩy cúi xuống đỡ La Liệt dậy.
Sắc mặt La Liệt cũng tím tái, trước bao nhiêu người như vậy, lại bị một minh Lâm Động khiến cho thê thảm như vậy. Việc này mà truyền ra ngoài chắc chắn sẽ khiến không ít người chê cười.
- Đi thôi.
Có điều, dù oán hận thì La Liệt cũng thức thời, chỉ đành vẫy tay dẫn cường giả Ám Uyên Hổ tộc rút lui. Hai đại Hổ tộc kia thấy vậy cũng đành cười gượng, bao quyền với mấy người Lâm Động rồi nhanh chóng rút đi.
Cuộc tranh đoạt vốn kịch liệt giờ lại kết thúc nhẹ nhàng như vậy. Điều này khiến không ít cường giả đứng quanh đó lắc đầu. Không biết Tam đại Hổ tộc bị hỏng cái dây thần kinh nào mà biết rõ phía sau Tứ Tượng Cung có Long tộc và Thiên Yêu Điêu tộc chống lưng mà vẫn dám khiêu khích, đúng là tự chuốc họa vào thân.
Cường giả các phương thấy không kịch hay đã kết thúc thì cũng không ở lại nữa, bèn giải tán.
- Mới tách ra không được bao lâu mà các ngươi đã động vào Tam đại Hổ tộc rồi.
Chúc Lê đại trưởng lão nhìn mọi người đi hết mới quay lại nhìn Lâm Động, Tiểu Điêu lắc đầu bất lực.
- Bọn chúng dám đến cướp đồ của chúng ta, Điêu gia chưa chém chết chúng đã là tốt lắm rồi.
Tiểu Điêu nhếch mép, ánh mắt lóe hung quang.
- Cướp cái gì?
Chúc Lê đại trưởng lão có chút ngạc nhiên.
Lâm Động nhún vai, việc này cũng không có gì phải giết, bèn kể lại chuyện về Hắc Ám Thánh Hổ.
- Là Hắc Ám Thánh Hổ sao…
Nghe xong, Chúc Lê đại trưởng lão và Liễu Thanh đều kinh ngạc, rồi nhìn lại v, lúc này mới hiểu tại sao Tam đại Hổ tộc lại dám mạo hiểm ra tay.
- Các ngươi cũng có cơ duyên tốt thật. Về cơ bản Hắc Ám Thánh Hổ đã hoàn toàn biến mất khỏi thế gian, có lẽ các các ngươi có được chính là huyết mạch duy nhất của Hắc Ám Thánh Hổ trên thế gian rồi.
Chúc Lê cảm thán, dù sao ở thời Viễn Cổ, Hắc Ám Thánh Hổ cũng không hề thua kém Long tộc, thế nhưng sau trận đai kiếp đã rơi vào tình cảnh tuyệt diệt.
- Hy vọng huyết mạch cuối cùng của Hắc Ám Thánh Hổ có thể khiến bá tộc này quật khởi.
Tiểu Viêm khẽ gật đầu, bàn tay hắn ôm ngực, hắn có thể cảm nhận được viên ngọc trắng đen mà hắn nuốt vào đang dần tan chảy, một luồng huyết mạch cổ xưa mà uy nghiêm đang lan ra từng chút từng chút một.
Thứ huyết mạch này cường đại hơn huyết mạch Thiên Ma Hổ tộc nhiều.
- ĐI thôi, chúng ta cũng nên đến Thôn Phệ Thần Điện.
Lâm Động vỗ vai Tiểu Viêm, đã mất không ít thời gian ở đây rồi, nhưng cũng may nhờ có chút liên hệ từ Thôn Phệ Tổ Phù mà hắn cảm nhận được phương hướng của Thôn Phệ Thần Điện.
Mọi người nghe vậy đều gật đầu cười, thần sắc có vẻ rất mong chờ. Hẳn là họ cũng rất hiếu kỳ với Thôn Phệ Chủ trong truyền thuyết.
- Lên đường thôi.
Lâm Động cười rồi bay đi trước, phía sau là mấy người Tiểu Điêu, thanh thế rất hoành tráng.

Trên đoạn đường sau đó, đoàn người Lâm Động không dừng lại chút nào, hắn nhìn chăm chăm về phía sâu trong không gian, trong đôi mắt dường như lấp lánh ánh lửa.
Dọc đường cũng thấy không ít cường giả các phương, phần lớn họ là những cường giả có danh khí không nhỏ ở Yêu Vực, nhưng khi nhìn thấy đoàn người Lâm Động thì họ đều có phần dè chừng.
Lâm Động cũng không để tâm đến điều đó, thi triển tốc độ cao nhất. Khoảng gần một giờ sau thì thân thể hắn bỗng cứng lại, hắn cảm thấy Thôn Phệ Tổ Phù đang rung lên dữ dội.
Thứ cảm ứng đó ngày một rõ ràng.
- Chúng ta đến rồi.
Lâm Động dần chậm lại, khẽ nói.
Mọi người nghe thấy thế cũng tỏ vẻ mừng rỡ.
Khoảng hơn mười phút sau đoàn người Lâm Động dừng lại, tất cả cùng nhìn về phía trước. Trên một vùng hoang nguyên có một ngọn núi cô lập màu đen đứng sừng sững, không có đường lên núi.
Nhìn lên trên nữa, chỉ thấy có một tòa đại điện màu đen lặng lẽ đứng đó.
Mấy người Lâm Động nhìn đại điện cô tịch với ánh mắt phức tạp. Đó chính có vị tuyệt thế cường giả thời kỳ Viễn Cổ đang tọa hóa.
Một vị tuyệt thế cường giả từng xuyên qua khe hở Vị Diện, giết đến Dị Ma tộc, thậm chí khiến dị ma hung tàn cũng sợ hãi vài phần.
Người đó là một trong những viên minh châu chói sáng nhất thời đại.
- Cuối cùng cũng tìm được rồi…
Lâm Động hít sâu một hơi, thân thể hắn lúc này hơi run lên, hắn có thể cảm nhận được Thôn Phệ Tổ Phù trong cơ thể đang phát ra âm thanh bi ai.
Thôn Phệ Chủ, từ sau khi có được Thôn Phệ Tổ Phù, cái tên này đã khắc ghi trong tâm trí Lâm Động, lúc này hắn đang đối diện với ngài theo một hình thức khác.
Trong lòng Lâm Động có phần kích động, nhưng rồi hắn đã dần áp chế nó lại, vi hắn nghe thấy phía sau bắt đầu có tiếng gió rít.
Những cường giả từ các nơi trong Yêu Vực đã bắt đầu tới.
Vút!
Từng tia sáng lướt qua, rồi tất cả cùng xuất hiện trên bầu trời, họ nhìn tòa đại điện trên ngọn núi cô lập, nahát thời đều không nói gì, trong ánh mắt đều có sự kính phục.
Bát chủ Viễn Cổ, ở thời Viễn Cổ, đệ tử thân truyền của Phù Tổ đại nhân, họ đã bảo vệ vô số sinh linh trên thế gian này.
Lâm Động cảm nhận cái không khí này, hai mắt khép hờ, hắn biết sự yên tĩnh này sẽ không kéo dài lâu.
Thời gian trôi đi từng giây, nửa tiếng sau, tất cả cường giả đều khôi phục sự tỉnh táo, ánh mắt bắt đầu rực cháy.
Phù.
Lâm Động cũng nhận ra sự thay đổi đó, chầm chậm mở mắt ra, bàn tay khẽ siết lại, ánh mắt kiên định nhìn đại điện.
Truyền thừa của ngài, ta kế thừa.
Trời đất này, ta sẽ bảo vệ, để bảo vệ người ta phải bảo vệ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.