Vũ Động Càn Khôn

Chương 1151: Cửa ải cuối cùng




Cát vàng ồ ạt đổ xuống che khuất tầm nhìn, Lâm Động chỉ đứng yên tại đó, ánh mắt xuyên qua màn cát, ngưng tụ tại một nơi nào đó trong không gian. Ánh mắt bên dưới mái tóc đen mang sự sắc bén rất lâu rồi chưa tái hiện.
Sau khi Lâm Động dứt lời, không gian vẫn không hề có bất cứ dao động nào lạ, nhưng sắc mặt hắn vẫn không hề thay đổi, ánh mắt vẫn găm chặt vào một chỗ.
Trong ngay từ khi mới bắt đầu tu luyện hắn đã mơ hồ cảm thấy trong Luyện Ngục cô tịch này dường như có một sự tồn tại nào khác. Chỉ là cảm giác đó lúc trước vô cùng mơ hồ, còn bây giờ khi tinh thần lực của hắn đã mạnh lên, cảm giác đó cuối cùng trở nên vô cùng chân thực.
Dường như sự tồn tại ẩn tàng đó cũng rất đáng sợ.
Có điều, Lâm Động vũng hiểu rõ, nếu muốn rời khỏi đây thì bắt buộc phải đánh bại người giữ quan ải này. Nếu không, hắn sẽ mãi mãi ở lại đây, cho đến khi nhục thể thối rữa.
- Những thử thách đó đối với ta không còn tác dụng gì nữa rồi. Vì thế đích thân ngươi ra tay đi.
Lâm Động ngẩng lên, ánh mắt như có lửa thiêu đốt.
Ầm ầm!
Lần này, không gian hư vô cuối cùng cũng có động tĩnh. Chỉ thấy vùng hư không nổi lên từng tầng gợn sóng, bụi cát tụ lại về phía vùng hư không kia, một lúc sau biến thành một gương mặt khổng lồ.
Gương mặt đó rất mơ hồ, không thể nhìn rõ hoàn toàn được. Nhưng không biết vì sao gương mặt xa lạ đó lại khiến lỗ chân lông toàn thân Lâm Động co lại. Thậm chí hắn còn cảm thấy trong cơ thể có một thứ âm thanh vang vọng. Dao động đó…
Là Thôn Phệ Tổ Phù và Lôi Đình Tổ Phù!
Hai đại tổ phù đang có động tĩnh!
Tuy đang trong Luyện Ngục, không thể khống chế hai đại tổ phù, nhưng Lâm Động vẫn cảm nhận được động tĩnh đó của chúng.
- Cảm giác thật nguy hiểm.
Sắc mặt ngưng trọng, Lâm Động lẩm nhẩm, hắn nhìn chăm chăm vào gương mặt cát khổng lồ kia. Hắn thề, từ trước tới nay chưa từng có ai khiến hắn cảm thấy khủng bố khó hình dung này. Dù là Hắc Ám Chủ trong Chấn Ma Ngục cũng không thể sánh bằng.
- Lại có kẻ tạo ra được thế giới Luyện Ngục…
Khi Lâm Động đang chấn động thì trên bầu trời, gương mặt cát quỷ dị kia cuối cùng lay động, một giọng nói cổ xưa vang lên.
Lâm Động nghe thấy thế, khóe mặt không kìm được co giật, dù với định lực như vậy nhưng hắn vẫn bất giác lùi về sau một bước. Tay hắn chầm chậm đưa lên chỉ gương mặt kia, cổ họng khô lại:
- Ngài…ngài là Phù Tổ?
Từ cổ chí kim, người khiến hắn có cảm giác sợ hãi hơn cả Hắc Ám Chủ, lại nói ra những lời như vậy chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Mà hiển nhiên, khả năng lớn nhất đương nhiên là vị cường giả đỉnh phong trong truyền thuyết, Phù Tổ!
- Phù Tổ? Hà hà, tên gọi xa vời quá..
Gương mặt cát đó khẽ lau động, đôi mắt dần dịch xuống dừng lại trên người Lâm Động:
- Ta chỉ là một đạo ấn ký do Phù Tổ để lại khi tạo ra Luyện Ngục mà thôi. Chỉ cần có người tạo ra được Luyện Ngục thì ra sẽ thức tỉnh.
- Đương nhiên, ta cũng là người canh giữ cuối cùng, muốn rời khỏi Luyện Ngục này, chỉ cần ngươi đánh bại ta là có thể đột phá Luyện Ngục.
- Đánh bại?
Đồng tử Lâm Động co lại, tuy trước mặt chỉ là một đạo ấn ký nhưng dù thế nào thì cũng là thứ vị cường giả định phong trong trời đất này để lại.
- Sao? Ngươi sợ à? Ta đã quan sát hơn mười năm ngươi tu hành trong Luyện Ngục, trông ngươi không phải loại dễ sợ hãi.
Lâm Động hít sâu một hơi, thu lại sự chấn kinh trong ánh mắt. Bất luận người trước mắt là ai, nếu hắn sợ thì sẽ không bao giờ thoát khỏi nơi này.
- Tiền bối, xin hãy chỉ giáo!
Lâm Động bao quyền, ánh mắt ngưng trọng nói. Đây đã là người canh giữ cuối cùng thì chỉ còn cánh đánh bại thôi!
- Vậy hãy để ta xem thành quả tu luyện của ngươi những năm qua.
Đại địa chấn động điên cuồng, mặt đất sụp đổ, chỉ thấy dung nham đỏ rực phun trào, chỉ trong chốc lát cả sa mặc đã biến thành vùng đất dung nham.
Lâm Động lơ lửng trên không, nhìn xuống vùng biển dung nham nóng bỏng, trán nhíu lại. Gương mặt khổng lồ kia dường như có thể điều động sức mạnh của Luyện Ngục, chỉ một vài động tác bình thường cũng có uy năng vô cùng khủng bố.
Uỳnh!
Biển dung nham cuộn trào, rồi hàng vạn cột dung nham bắn lên giống như những con cự long đỏ rực. Chúng cuộn mình trên không, bề mặt thân thể lấp lánh ánh đỏ thẫm. Dung nham bắt đầu đông cứng, cuối cùng hóa thành tinh thể phát ra những tia sáng nhức mắt.
Con tinh long làm từ dung nham cuộn mình trên không trung, đôi mắt đỏ rực của nó khóa chặt lấy Lâm Động, nhiệt độ cao tỏa ra từ nó khiến không khí cũng biến dạng.
Tuy con tinh long này còn cách Lâm Động cả nghìn trượng, nhưng hắn vẫn cảm thấy toàn thân nóng rực, toàn thân lan tỏa một cảm giác đau đơn.
Những đạo công kích này rõ ràng lợi hại hơn vô số sự rèn luyện mà bao năm qua Lâm Động đã trải qua. Xem ra cửa ải cuối cùng quả nhiên không dễ vượt.
Grào!
Tinh long gầm lên, biến thành một đạo hồng quang xông thẳng tới Lâm Động.
Sắc mặt Lâm Động vô cùng nặng nề, rồi hắn nắm tay phải lại, một luồng năng lượng màu trắng nhnah chóng ngưng tụ trong lòng bàn tay hắn. Đó là tinh thần lực Lâm Động tu luyện được sau một thời gian dài.
- Cút!
Ánh mắt Lâm Động lạnh băng, tung ra một quyền. Chỉ thấy tinh thần lực hùng hồn trào dâng như thủy triều, biến thành một bàn tay tinh thần lực màu bạc khổng lồ.
Bàn tay khổng lồ này có khá nhiều khác biệt so với bàn tay tạo nên từ nguyên lực. Nhìn nó gần như thực chất, mà năng lượng thực chất hóa của tinh thần lực cũng là con đường bắt buộc phải qua của Phù Tông!
Đến tầng thứ này, tinh thần lực không còn hư vô như trước kia nữa. Dù có đối đầu chính diện với nguyên lực, nó cũng không hề thua kém.
Binh!
Bàn tay khổng lồ màu bạc đánh lên thân thể con tinh long dung nham. Sức mạnh kinh người một quyền đánh vỡ tan con cự long, tiếng kêu thảm thiết vang vọng trong không gian.
Rầm rầm!
Lâm Động hạ thủ không hề nương tình, tâm thần khẽ động, bàn tay khổng lồ màu bạc biến thành vô số tàn ảnh, hung mãnh giáng xuống đúng một nơi trên thân thể con tinh long. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Dung nham từ cơ thể tinh long tuôn ra như suối. Nhưng rõ ràng nó không phải thứ đồ chơi tầm thường, dù bị Lâm Động dùng tinh thần lực đánh cho tróc hết vảy, tinh thể vỡ vụn nhưng vẫn không nổ tung. Khả năng chịu đựng đó khiến sắc mặt Lâm Động thêm nặng nề.
Bùm!
Khi Lâm Động đang tập trung sức vào một con thì mười bảy con khác giơ nanh múa vuốt. Sức mạnh đáng sợ đó khiến không khí quanh người hắn bị vỡ vụn.
Lâm Động nhìn những bộ móng rồng ồ ạt tấn công, hít sâu một hơi, ánh mắt đen thăm thẳm thêm phần sắc lạnh.
Uỳnh!
Tinh thần lực màu bạc lan tỏa quanh người hắn rồi hình thành nên một cái chuông khổng lồ
Keng keng!
Móng rồng hung hăng giáng xuống chiếc chuông. Trời đất vang vọng những tiếng chuông ngân gấp gáp.
Đối mặt với công thế ác liệt đó, chiếc chuông bạc nhanh chóng xuất hiện vết rạn rồi bùm một tiếng nổ tung.
Vút!
Ngay khi chiếc chuông nổ tung một đạo ngân quang bắn ra, nhanh như chớp đã xuất hiện trên trán con tinh long bị trọng thương. Chính là Lâm Động.
Có điều, Lâm Động lúc này toàn thân được bọc trong chiến giáp bạc, tay hắn đang cầm cây trường thương sắc bén màu bạc, mũi thương là những tia năng lượng mạnh mẽ.
- Giết!
Giọng nói trầm đục mang đầy sát ý vọng ra từ chiến giáp, rồi trường thương trong tay hắn lập tức phình to thành trăm trượng. Cây thương vung lên, phập một tiếng cắm thẳng lên trán con tinh long.
Grào!
Tiếng gầm thảm thiết vang lên, con tinh long giãy giụa điên cuồng, cuối cùng nổ tung. Khi ấy, một tia sáng mang năng lượng hùng hồn chui vào thân thể Lâm Động.
Ngay sau đó, tinh thần lực của Lâm Động đột nhiên tăng thêm một phần
- Thì ra là vậy.
Cảm nhận nguồn tinh thần lực đột nhiên tăng mạnh, Lâm Động khựng người, rồi ngửa lên cười lớn. Rồi thân thể lao vút tới, tay cầm trường thương lao vào giết mười bảy con tinh long còn lại.
Bùm bùm!
Dung nham bắn đầy trời, một đạo ngân quang không ngừng bị đánh bay, chiến giáp xuất hiện vết rạn, nhưng chiến ý của hắn vẫn vững vàng. Mỗi lần trường thương vung ra là xuyên thủng một con tinh long, rồi lại một tia sáng kỳ lạ chui vào cơ thể hắn, giống như chiến lợi phẩm vậy.
Cuộc chiến khốc liệt kéo dài đúng nửa ngày trời, đến khi Lâm Động xuyên trường thương qua con tinh long cuối cùng thì thân thể hắn như muốn rơi xuống.
Vèo!
Tia sang cuối cùng chui vào cơ thể Lâm Động, hắn cảm nhận năng lượng hùng hồ trong cơ thể, nhưng gương mặt đầy sự mệt mỏi.
Tuy không kích sát tinh long thì tinh thần lực của hắn cũng tăng lên nhanh chóng, nhưng tinh lực hắn phải tiêu hao cũng vô cùng lớn.
- Còn, cái cuối cùng…
Lâm Động ngẩng lên, nhìn gương mặt cát khổng lồ trên không trung, rồi khẽ nhắm mắt, hai tay giang ra, ngân quang lan tỏa khắp Luyện Ngục.
- Không thành công, thì thành nhân vậy…
Lâm Động lầm bầm, cuối cùng ngân quang thu gọn lại biến thành một cột ngân quang giống như thực chất bắn thẳng lên gương mặt khổng lồ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.