Uỳnh!
Trong doanh địa là cả một sự hỗn loạn. Cường giả Huyết Mãng Thành đều kinh hãi nhìn hai người bọn Lôi Chấn trong bộ dạng thê thảm. Chúng không thể ngờ được hai mãnh tướng của Huyết Mãng Thành lại yếu ớt như vậy trước người thanh niên kia.
Tâm Thanh từ phía sau bay tới bên cạnh chiếc xe tù, đến khi nhi rõ gương mặt họ, cô bé lập tức mừng rõ:
- Thanh tỷ, Liễu tỷ?
- Tâm Thanh?
Hai thiếu nữ vốn đang rất sợ hãi cũng có phần thất thần nhìn Tâm Thanh. Mãi lúc lâu sau mới sực tỉnh, đôi mắt trào ra những giọt lệ mừng rỡ.
Lâm Động liếc nhìn ba người khóc sướt mướt, rồi nhìn vào sâu trong doanh địa. Ở đó có một luồng khí tức bí ẩn, mạnh mẽ hơn hai kẻ Lôi Chấn. Hiển nhiên đây mới là kẻ thực lực mạnh nhất của đảm người này. Chỉ là hắn rất giòi ẩn mình, Lâm Động đến gần doanh địa mới phát hiện ra khí tức của hắn.
Cường giả ở xung quanh lúc này cũng kinh ngạc nhìn vào trong, lẽ nào vẫn còn cường giả của Huyết Mãng Thành?
- Lẽ nào là....
Một số người nhíu mày.
- Ha ha, không ngờ ở Thú Chiến Vực mà con người cùng ngông cuồng như vậy.
Một tràng cười khàn phiêu hốt bất định vọng ra. Rồi trước mặt mọi người bỗng hoa lên, khi nhìn lại thì một thân ảnh mặc áo xám dã xuất hiện phía trước những cường giả Huyết Mãng Thành.
Gương mặt người này tái nhợt, đôi mắt sâu, ngón tay dài và nhọn tựa kiếm, quanh người hắn là thứ khí nhàn nhạt khó ngửi, rõ ràng là nó có độc.
- Huyết Mãng Thành tiểu thành chủ? Tào Mãng?
Hắn vừa xuất hiện xung quanh lập tức ồ lên. Ngay cường giả của Huyết Mãng Thành cũng lùi sau một bước, ánh mắt đầy vẻ sợ hãi.
- Tiểu thành chủ.
Hai người bọn Lôi Chấn vội vàng bò dậy đến bên cạnh Tào Mãng.
Ba người Tâm Thanh thấy hắn xuất hiện, mặt đều biến sắc. Hai thiếu nữ Cửu Vĩ tộc kia thì càng có vẻ tuyệt vọng, chắc họ không ngờ trong Huyết Mãng Thành lại có nhân vật lợi hại này.
- Đừng sợ!
Tâm Thanh khẽ an ủi, đúng là danh tiếng Tào Mãng rất vang dội, thực lực Tử Huyền Cảnh đại thành, mạnh hơn nhiều so với bọn Lôi Chấn, nhưng có lẽ không đủ uy hiếm Lâm Động.
Hai người thấy Tâm Thanh bình tĩnh nhu vậy mới bớt sợ hãi hơn một chút, lén nhìn về phía Lâm Động. Dường như họ nhận ra Tâm Thanh bình tĩnh được như vậy là nhờ hắn. Chỉ là, hắn thật sự có khà năng chống lại Tào Mãng sao?
- Ta đem người đi, ngươi có ý kiến gì không?
Lâm Động nhìn Tào Mãng cười một cái, ngữ khí như có hỏi ý kiến, nhưng chỉ những người lăn lộn nhiều năm mới nhận ra hàn khí trong đó.
- Ngươi là con người mà cũng dám nói như vậy, quá coi thường yêu thú bọn ta rồi thì phải?
Lôi Chấn quát lên, hiển nhiên hắn muốn dùng thân phận đặt Lâm Động vào vị trí đối lập với tất cả những người ở đây.
Có điều hiệu quả cũng không lớn lắm. Tuy con người ngông nghênh ở nơi này khiến người ta khó chịu, nhưng thực lực Lâm Động vừa thể hiện cũng khiến những yêu thú khác phải e dò. ị
Thế nhưng Lâm Động không hề quan tâm, nhìn Tào Mãng chăm chăm, cười nói:)
- Hình như cảm tri của ngươi rất nhạy bén, vì thế ta nghĩ chắc ngươi cũng biết mìnhkhông thể ngăn được ta.
Những người xung quanh mặt lại biến sắc, đặc biết là khi nhìn thấy ánh mắt tối tăm của Tào Mãng thì giật mình. Kẻ này thật sự mạnh vậy sao? Ngay Tào Mãng đạt đến Tử Huyền Cảnh đại thành cũng không ngăn được?
- Ngươi đang đối địch với Huyết Mãng Thành ta sao...Ngươi sẽ phải hối hận.
Tào Mãng ánh mắt âm u nhìn Lâm Động.
Lâm Động coi như không biết, vẫy tay với Tâm Thanh rồi quay người di. Tâm Thanh thấy vậy vội vàng kéo hai cô gái vẫn còn đang bất ngờ đi theo.
- Các hạ đã có ngạo khí như vậy, sao không để lại đại danh? Để xem Huyết Mãng Thành ta rốt cuộc có động vào được không?
Tào Mãng nói.
- Lâm Động.
Lâm Động dừng lại, quay lại cười một cái rồi bước đi thẳng.
Cường giả yêu thú ở xung quanh vội vàng tránh đường, nhìn bốn người rời đi với ánh mắt kỳ lạ... Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
-Tiểu thành chủ...
Bọn cường giả Lôi Chấn nhìn bốn người Lâm Động nghênh ngang rời đi, sắc mặt trở nên khó coi. Tuy thực lực Lâm Động không tồi, nhưng nếu tất cả cùng lên thì chắc chắn tiểu tử đó không thể chống lại.
- Ta không phải dối thù của hắn. Tiểu tử đó không đơn giản, dù tất cả chúng ta cùng lên e là cũng không ngăn nổi hắn.
- Hắn...hắn mạnh vậy sao?
Hồ Lôi nghiến răng, có chút không tin nổi, nói. Tào Mãng là cường giả Tử Huyền Cảnh đại thành, mà Lâm Động thì chỉ là Tử Huyền Cảnh tiểu thành, tuy là chiến lực của hắn không chỉ có vậy.
- Ngươi đang nghi ngờ cảm tri của a?
Tào Mãng nhìn khiến Hồ Lôi toát mồ hôi lạnh, cuống cuồng lắc đầu. Hắn cũng biết cảm tri của Tào Mãng là vô cùng nổi trội.
- Nếu không phải hai tên phế vậy các ngươi ngông nghênh ở đây thì có xây ra chuyện không?
Tào Mãng hầm hầm nói.
Hai người Lôi Chấn toát mồ hôi, không dám phản bác.
- Vậy chúng ta làm thế nào? ở đây có nhiều người như vậy, e là tin tức sẽ truyền đi.
Đe kẻ khác biết được một con người cướp người khỏi tay chúng ta, vậy thì Huyết Mãng Thành còn mặt mũi nào.
Có cường giả Huyết Mãng Thành không cam lòng nói.
Tào Mãng nhìn về hướng Lâm Động rời đi, khóe miệng nhếch lên:
- Người của Huyết Mãng Thành, đâu có dễ mà cướp được... Yên tâm, hắn sẽ phải hối
- Động vào Huyết Mãng Thành ta chỉ có một kết quả, đó là chết! Hà hà, đột nhiên ta muốn nhìn thấy bộ dạng tên tiểu tử đó quỳ dưới đất mà van xin.
Trong một khu rừng cách xa Tiểu Hoang Thành, bên cạnh đống lửa cháy bập bùng, Lâm Động an nhiên ngồi, mim cười nhìn ba thiếu nữ xinh đẹp đang thì thầm to nhô.
Trong lúc họ nói chuyện, Lâm Động nghe thấy một vài tiếng kêu kinh ngạc, hai thiếu nữ Cửu Vĩ tộc thinh thoảng lại nhìn Lâm Động với ánh mắt ngạc nhiên, thậm chí 1 sùng bái. Chắc là Tâm Thanh đang kẻ cho họ nghe một vài chuyện về Lâm Động.
Lâm Động cũng coi như không biết, hắn khẽ dựa lưng lên thân cây, ngẩng đầu nhìn i bầu trời đêm, nghe tiếng nói của những thiếu nữ kia trong lòng thấy bình yên lạ. 1
Họ nói chuyện một lúc, rồi hai thiếu nữ Cửu Vĩ tộc dựa vào nhau chìm vào giấc ngủ,chỉ còn Tâm Thanh sau khi thu xếp cho họ thì ôm thảm ra ngồi cạnh Lâm Động, khẽ
- Lâm Động đại nhân, cảm ơn ngài.
Lâm Động có thể nhận ra sự cảm kích tận đáy lòng trong mắt Tâm Thanh. Nếu nói trước đó Tâm Thanh kính sợ Lâm Động thì lúc này đã là sự sùng bái thật sự.
Lâm Động xua tay cười, hắn liếc nhìn hai thiếu nữ đang say ngủ, tuy lần này ra tay là đổ giúp Tâm Thanh cứu người, nhưng trong đó hắn cũng có tính toán.
Theo như Thanh Trĩ nói, rất có khả năng Tiểu Viêm có mặt tại đó, Lâm Động lúc này không thể tìm được Tiểu Viêm ở nơi rộng lớn thế này. Nếu vậy thì đành để danh tiếng của hắn vang một tí.
Chắc hẳn khi cái tên Lâm Động truyền tới tai Tiểu Viêm thì rồi sẽ có lúc huynh đệ gặp nhau thôi.
Còn làm thế nào để tiếng tăm vang lừng thì đương nhiên cần một vài cái bàn đạp... thật trùng hợp là Huyết Mãng Thành có mặt...
Chuyện tối nay có lẽ sẽ khiến tên tuổi của hắn vang xa, nhưng như vậy vẫn chưa đủ.
Nghĩ đến đây, Lâm Động cười nhạt, tuy không có thù oán gì với Huyết Mãng Thành nhưng ai bảo chúng động vào hắn. Nếu vậy thì đành hy sinh chúng vậy.
Trong một ngày tiếp theo, Lâm Động tiếp tục được Tâm Thanh dẫn đường. Nhưng diều khiến Tâm Thanh thấy lạ là Lâm Động không còn đi với tốc độ cao nhất nữa.
Tuy không hiểu nhưng Tâm Thanh không dám hỏi nhiều, chỉ làm theo lời Lâm Động
Khi nhóm người Lâm Động đang trên đường đi thì có không ít tin đồn lan tỏa khắp khu vực này. Tuy Thú Chiến Vực có nhiều trận chiến đấu nhưng một con người lại dám khiêu khích vêu thú thì rất hiếm gặp...
Đặc biệt là sau khi một số người biết được về động tĩnh của Huyết Mãng Thành thì càng hiếu kỳ. Một vài thế lực đã chú ý đợi xem trò vui.
-Hì hi...
Tiếng cười lanh lảnh của thiếu nữ khiến chuyến đi bớt khô khan hẳn.
Tâm Thanh chạy lên sườn dốc, gương mặt phấn khích vẫy tay với mọi người, định gọi thì bỗng cảm thấy có điều bất ổn, ngẩng vội đầu lên. Gương mặt Tâm Thanh lập tức tái đi, chỉ thấy trên bình nguyên phía trước là một nhóm đông người ngục. Vô số là cờ đỏ bay trong gió tỏa ra thứ sát khí nồng nặc.
Phía trước nhóm người này là một cái vương tọa. Một nam tử mặc huyết bào nghiêng người ngồi đó, sắc mặt lạnh lùng nhìn lên sườn dốc, khóe miệng dần nhướn lên.