Vũ Đấu Tinh Không

Chương 49: Tu luyện trong Hoang Cổ Sâm Lâm




Trong sân, ai nấy không khỏi hít một ngụm khí lạnh, một ngón tay oanh bạo Đấu Quân, một ngón tay miểu sát Đấu Vương, đây tuyệt đối là nghiền ép. Trong mắt bọn họ Đấu Vương đã là cường giả một phương, từ khi nào lại giống như một đống bùn mềm không sức chống cự, để người ta tùy ý nhào nặn.
- Phong ca, còn lũ người này thì giải quyết thế nào?
Bạch Linh hướng Dịch Phong cất tiếng hỏi.
Dịch Phong quét đôi mắt lạnh lùng một lượt rồi dừng lại trước người Lưu Chấn.
Lũ Viêm Vệ cực kỳ sợ hãi, đặc biệt là Lưu Chấn, chính hắn là kẻ đầu sỏ đã tiếp tay cho Hàn gia đẩy thành chủ vào bước đường cùng.
Cảm nhận được luồng sát khí tựa như lưỡi hái tử thần đang kề cổ, bọn chúng vội vàng quỳ trên mặt đất nhao nhao cầu xin tha thứ:
- Tha mạng, tha cho ta một mạng...!
- Phế bỏ tu vi lũ Viêm Vệ, còn Lưu Chấn và Hàn Vân Sơn nên bồi táng theo thành chủ.
Dịch Phong nhàn nhạt nói.
Bạch Linh gật đầu, đôi mắt đẹp yêu dị khẽ nâng lên, ở trong đó mang vẻ uy nghiêm đáng sợ. Nàng khẽ vung tay lên, cuồng phong nổi lên rồi dung hợp lại, tạo ra một bàn tay gió cự đại, tựa như bàn tay của người khổng lồ chụp lấy Lưu Chấn và Hàn Vân Sơn. Tình cảnh không khác gì đại bàng chụp lấy gà con, bọn chúng cứng người không có chút sức chống cự, trên mặt hiện ra tuyệt vọng, không kịp hét lên thì...
- Bùm bùm!
Bàn tay gió bay lên tới độ cao gần trăm trượng rồi nhẹ nhàng xiết lại, bọn chúng nổ tung thành phấn mạt, huyết vụ tung bay tứ tán trong không trung.
Tiếp đến, một gợn sóng vô hình từ ngọc thủ của Bạch Linh lan ra, giáng vào người lũ Viêm Vệ, lập tức cả lũ sắc mặt đỏ ửng phun ra một ngụm tinh huyết, cả người lảo đảo uể oải. Bọn chúng tìm được đường sống trong chỗ chết, tuy rằng mất đi tu vi đấu khí nhưng còn mạng sống, đây là chuyện tốt đẹp lúc trước bọn chúng có nằm ngủ cũng không dám mơ.
- Các ngươi cút đi, từ nay không được đặt chân tới Viêm Thành nửa bước!
Dịch Phong lạnh lùng quát.
Lũ Viêm Vệ vội gật đầu vâng dạ, lảo đảo đứng dậy chia nhau chạy đi.
Kẻ thù đã giải quyết xong hết thảy. Dịch Phong quay đầu hướng ánh mắt về phía Âu Dương Sở Liên, hắn chậm rãi đi đến. Hai tay nhẹ nhàng dừng lại ở bờ vai mềm mại của nàng, đem Sở Liên ôm vào lồng ngực. Để nàng dựa đầu vào ngực mình, giúp nàng khóc thoải mái.
- Xin lỗi Liên nhi, ta đã tới muộn!
Dịch Phong ôn nhu vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của nàng, trong lòng áy náy vô cùng, tự trách bản thân, nếu kịp về sớm một chút thì thành chủ Âu Dương Hải đã không phải bỏ mạng.
Cảm nhận được thanh âm và hơi ấm quen thuộc. Sở Liên gắng gượng thân thể hệt như sắp ngã xuống nép sát vào ngực hắn, hai hàng lệ trong suốt chảy dài rơi xuống khuôn mặt.
Sáng hôm sau, bầu trời âm u, mây xám bao phủ che khuất ánh nắng, khiến cảnh sắc xung quanh lộ vẻ ảm đảm, thiếu sức sống.
Âu Dương Sở Liên mặc áo gai, đứng dưới bia đá, quỳ hai gối, lệ chảy dài. Nàng thức trắng nguyên một đêm, tuy nói người tu luyện sức chịu đựng của cơ thể dẻo dai hơn nhiều so với người thường. Song tu vi của nàng vẫn đang còn thấp, hơn nữa do thương tâm quá độ nên cơ thể trở nên suy yếu, tựa như sắp ngã.
Thật lâu sau, Dịch Phong dìu nàng đứng dậy đi tới quan trủng của Âu Dương Hải đằng sau bia đá.
Nàng quỳ hai gối, đau đớn khóc thương:
- Phụ thân!
Đầu vai gầy run run, làm người nhìn đau lòng, tiếc thương. Dịch Phong kiềm không được tới gần ngồi xuống vỗ nhẹ vai an ủi nàng.
Xung quanh vang lên tiếng các vị tăng ni tụng niệm, phạn âm che trời, phật quang phổ chiếu, siêu độ vong linh.
Thật lâu sau, có lẽ do mệt mỏi, Âu Dương Sở Liên dần dần ngủ thiếp đi trong lòng Dịch Phong. Hắn ôm nàng về nhà, đặt lên giường, đắp chăn cho nàng. Ánh nến ấm áp phản chiếu lên khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng, trên lông mi còn dính giọt nước mắt trong suốt, đôi môi đỏ sẫm hơi hơi rung động.
Hắn nhẹ nhàng cúi xuống khẽ khàng đặt một nụ hôn lên mi mắt của nàng, hôn đi giọt nước mắt kia. Sau đó, bàn tay của hắn nhẹ nhàng vỗ trên chăn, miệng ngâm nga khúc hát ru ở "kiếp trước".
Bảy ngày sau.
Dịch Phong và chúng nữ quay trở lại sơn cốc sâu bên trong Hoang Cổ Sâm Lâm. Bản thể của Bạch Linh là Cửu Vĩ Bạch Xà, là chí tôn của Hoang Cổ Sâm Lâm, vì vậy tất nhiên sẽ không có ma thú nào dám xâm phạm.
Nơi này tuyệt đối là thế ngoại đào nguyên, linh sơn phiêu miểu, thụ mộc xanh mơn mởn ở trong gió nhẹ nhàng mà đong đưa, tựa như là đang gật đầu đón khách, tất cả linh điểu đều ở trên không trung đùa giỡn bay lượn, một bộ hưu nhàn không tranh quyền thế. Thủy đàm bên cạnh trong vắt thanh mát, sóng gợn liên miên, ở bên bờ mọc đầy những linh thảo linh hoa, tản ra từng đợt mùi vị theo làn gió mát bay đi khắp nơi, làm cho người ta kìm không được hít sâu một phen, nhìn chung hoàn cảnh nơi này rất thích hợp cho việc tĩnh tu. Ngoài ra dựa vào địa thế nơi đây rừng núi che phủ, tán cây rợp trời, có thể che dấu tung tích, phòng ngừa phần nào Thiên La Tông dò xét. Dù sao Thiên La Tông cũng là tông môn số một số hai của Nhạc quốc, ắt không chỉ có hư danh, trước khi chưa rõ thực lực của đối phương thì tốt nhất nên tạm ẩn náu đi một thời gian.
Trong sơn cốc, Dịch Phong và chúng nữ dựng tạm vài gian nhà tranh để làm nơi sinh hoạt tạm thời. Nhà tranh dùng thanh trúc xây dựng mà thành lộ ra vẻ thanh u, bài biện đơn giản, nhã khí. Những gian nhà tranh thoạt nhìn đơn sơ, tuy nhiên lại làm cho người ta có một loại mỹ cảm nhập vào thiên nhiên cùng vẻ nhàn tĩnh của phiến thiên địa này.
Dịch Phong đưa cho chúng nữ số đan dược mà hắn đã đoạt được từ giới trạc của đối phương trong những trận chiến gần đây. Đặc biệt là ba viên Hoàng Cực Đan của Ngân Lôi Tử, Dịch Phong đưa cho Bạch Linh dùng. Tu vi của nàng là bát tinh Đấu Hoàng, là người mạnh nhất ở đây, thích hợp để sử dụng loại đan dược có dược lực bá đạo này. Nàng không phải nữ tử bình thường, chỉ cần có cơ hội thích hợp, thực lực sẽ tăng lên cực nhanh.
Bạch Linh khẽ vươn ngọc thủ tiếp nhận chiếc bình đan dược mát lạnh từ tay Dịch Phong, nàng ghé miệng thì thầm gì đó vào tai Dịch Phong khiến sắc mặt hắn không khỏi lộ ra một tia dâm tiếu. Nàng hôn nhẹ vào môi hắn một cái rồi sau đó hóa thành lưu quang tiến vào trong thủy đàm, làm bốc lên từng đợt sóng lớn dập dờn.
Về phần Mạc Tuyết, tu vi của nàng là tứ tinh Đấu Sĩ, còn Âu Dương Sở Liên là nhị tinh Đấu Sĩ. Nhìn chung hai nàng chỉ giống vừa mới đặt những bước chân đầu tiên vào con đường tu luyện. Bất quá, thiên phú tu luyện của Mạc Tuyết vô cùng đáng kinh ngạc, từ khi Dịch Phong dạy nàng tu luyện, trong vòng chưa đầy một năm từ chỗ chưa biết gì về tu luyện đấu khí đã ngạnh sanh tăng lên đến tứ tinh Đấu Sĩ, dù đặt ở bất kỳ đâu cũng có thể coi là thiên tài. Trước khi bế quan, nàng vội kéo Dịch Phong qua một góc, sau khi quan sát xung quanh một lát, nàng đấm nhẹ vào ngực hắn một cái, nũng nịu nói:
- Huynh đừng tưởng muội không biết, trước đây huynh đã làm những chuyện gì với Sở Liên tỷ tỷ và Bạch Linh tỷ tỷ nha!
- Ách, cái này, ý muội là...?
Dịch Phong đầu đầy hắc tuyến, trong số nữ nhân của hắn chỉ có Mạc Tuyết là hắn chưa cùng nàng song tu a. Không lẽ trước lúc bế quan nàng muốn làm cái việc kia?. Cô nàng này đang độ tuổi phát dục, từ sau khi giải được Thái Âm Hàn Thể nàng ngày càng trở nên xinh đẹp hơn, tựa như một tiểu tiên nữ không ăn nhân gian khói lửa.
Càng nhìn càng yêu, Dịch Phong cười nham nhở nâng lấy cằm nàng, đối với cái miệng anh đào hồng nhuận kia là mạnh mẽ hôn xuống. Đầu lưỡi của hắn dò xét đi vào, cuốn lấy cái lưỡi thơm tho của nàng.
- Ngô...
Cặp môi đỏ mọng bị phong bế, Mạc Tuyết lập tức phát thanh âm yêu kiều rung động đến tâm can, hô hấp dồn dập, trên mặt đẹp nổi lên một tầng đỏ ửng mê người, ngọc thủ của nàng đặt ở trên ngực Dịch Phong, giống như đẩy lại như kéo, tựa như đang ỉ ôi nũng nịu.
Không chỉ có thế, Dịch Phong một tay chộp lên đỉnh ngọc nữ phong của nàng, cách một lớp y phục mà không ngừng vuốt ve.
Giằng co một lúc, hai người tách nhau ra. Mạc Tuyết cả người mềm nhũn tựa vào ngực Dịch Phong, mị nhãn như tơ lấp lánh xuân ý. Lại thêm một lúc, nàng mới từ từ hồi phục, thẹn thùng ôm má chạy đi. Dịch Phong lắc đầu cười nhăn nhở, hắn vẫn là chưa quyết định "ăn" luôn, thời gian còn dài a.
Dịch Phong từ từ đi ra tiếp tục trò chuyện với Âu Dương Sở Liên. Đối với Sở Liên, qua đợt biến cố vừa rồi khiến cho Dịch Phong cảm giác nàng đã thay đổi, trở nên mạnh mẽ và kiên cường hơn. Dịch Phong âm thầm vui mừng hài lòng, thiên phú của nàng tuy bình thường nhưng chỉ cần có nghị lực thì sẽ đạt được thành quả tương xứng. Bất quá, cũng không thể thiếu công pháp và đan dược. Do vậy, hắn đã xin Thanh Mai một bộ công pháp phẩm chất Vương giai thượng phẩm có tên là Ly Thủy Quyết và một môn Quân giai đấu kỹ có tên là Liên Hoa Kiếm Pháp, thích hợp với thể chất thủy hệ của nàng. Dịch Phong cẩn thận ghi chép lại công pháp và đấu kỹ, sau đó giao cho Sở Liên, tất nhiên trước lúc nàng bế quan cũng không chịu thua kém Bạch Linh, tặng cho hắn một nụ hôn, sau đó mỉm cười ngọt ngào tiến vào một gian nhà tranh.
Nữ nhân của Dịch Phong đều đã lập tức bắt đầu tiến hành bế quan tu luyện. Thoáng cái chỉ còn lại Dịch Phong và Liliana, hắn định đưa cho nàng một bình đan dược thì nàng mỉm cười nói:
- Công tử, thể chất của ta có chút đặc biệt, chỉ có vật mang hỏa thuộc tính mới hữu dụng với ta. Đan dược đối với ta hiệu quả không đáng kể!
- Ân, ra là vậy!
Dịch Phong gật đầu.
"Thể chất của cô nàng yêu hồ này quả là không tầm thường. Tuyệt đối là bảo vật". Thanh âm của Thanh Mai vang lên trong đầu Dịch Phong.
"Nàng có chỗ nào đặc biệt sao?". Dịch Phong vội truyền âm hỏi. Hai mắt cẩn thận đánh giá Liliana lại một lượt.
Nàng mang một vẻ đẹp có thể nói là thiên kiều bá mị, không hổ danh hồ ly tinh trong truyền thuyết, dáng người thanh mảnh, song nhũ vun cao, kiều đồn bạo mãn tròn trịa, quả là cực phẩm ngự tỷ, kết hợp với khí chất thiên sinh mi cốt càng khiến nàng thêm quyến rũ động lòng người.
Liliana liếc mắt thấy Dịch Phong một bộ trư ca đang gắt gao nhìn mình. Chẳng lẽ công tử cũng nhìn vào nhan sắc của mình, muốn thân thể của mình?. Công tử đã thu nhận ta, đặt tên cho ta, giúp ta vượt qua thiên kiếp, chính là có ơn tái tạo, cho dù đem thân ra báo đáp cho hắn thì ta cũng cam nguyện. Nghĩ vậy, Liliana liền cắn làn môi đỏ mọng khẽ nói:
- Công tử, nô tỳ là do người thu nhận, tất cả đều nghe theo người phân phó!
- Lili, ta đã nói bao nhiêu lần rồi, nàng không nên xem mình là hạ nhân. Chúng ta là bằng hữu, bằng hữu nàng có biết không?
Dịch Phong còn tưởng nàng tự ti với thân phận của mình, vì vậy liền nói.
- Công tử đã có lòng tốt thu dụng nô tỳ. Nô tỳ chỉ có thể tận tâm hầu hạ, không dám vọng tưởng.
Liliana sợ hãi vội quỳ xuống nói.
Dịch Phong thở dài một tiếng, đỡ nàng đứng lên, nhân cơ hội vuốt ve bàn tay nàng. Bàn tay Liliana quả là mềm mại không xương, trong lòng Dịch Phong không khỏi rung động.
Liliana đột nhiên bị Dịch Phong nắm lấy bàn tay ngọc ngà của mình không khỏi cảm thấy thẹn thùng, đỏ cả mang tai, trống ngực đập liên hồi, một bộ dịu dàng động lòng người, khuôn mặt mang theo xấu hổ, phong tình vô hạn. Nàng cắn cặp môi anh đào, tinh mâu như nước.
"Ách"
Ý thức được mình có chút thất thố, Dịch Phong mặc dù rất không tình nguyện nhưng cũng phải buông tay nàng ra. Gãi đầu cười khan hai tiếng nói:
- Thôi cũng được, nàng giúp ta nấu ăn là được. Nàng phải nhớ, chúng ta bằng hữu, chứ không phải là chủ nô. Thôi, bây giờ ta đi tìm vài con ma thú thư dãn gân cốt chút.
Nói xong Dịch Phong khom người vội vã chạy tót vào rừng. Liliana ánh mắt lấp lánh quang mang dịu dàng nhìn theo thân ảnh Dịch Phong, hai gò má vẫn đang còn ửng hồng, nàng che miệng mỉm cười quyến rũ.
Bên trong một cánh rừng rậm đầy những đại thụ che trời, đột nhiên có một tiếng thú rống tràn ngập phẫn nộ vang lên, chợt một đạo thân ảnh khổng lồ mang theo khí tức huyết tinh, từ trong cánh rừng rậm phóng thẳng ra.
Mà lúc đầu cự thú này lao ra, liền có thể thấy, trên thân thể khổng lồ của nó đầy những vết thương dữ tợn, máu tươi cuồn cuộn đổ ra như suối, cuối cùng sau khi giãy dụa lao ra khỏi phiến rừng rậm một khoảng cách, liền ầm ầm ngã xuống đất.
Ngay khi con cự thú ngã xuống đất, một thân ảnh khác cũng từ trong khu rừng phóng ra, mạnh mẽ nhào lên trên thân thể của con cự thú. Trên khuôn mặt của thân ảnh này mang một nụ cười mỉm nhàn nhạt.
Thân ảnh đó thân trên xích lõa, lộ ra thân dài vai rộng vô cùng cân đối, cơ bắp rắn chắc nhô lên cất dấu một lực lượng bạo tạc mạnh mẽ. Làn da màu cổ đồng do thường xuyên tôi luyện dưới ánh nắng, mơ hồ có thể nhìn thấy một vài vết thương chằng chịt.
Thân ảnh đó tự nhiên chính là Dịch Phong.
Từ sau rời khỏi sơn cốc, Dịch Phong đã xâm nhập vào khu rừng rậm rạp nguyên thủy này sắp được thời gian nửa tháng rồi. Trong nửa tháng này, chỉ có tới đêm khuya hắn mới quay về cốc, còn ban ngày tiến hành chiến đấu sinh tử với vô số loại ma thú khác nhau. Hầu như mỗi một ngày đều có trải qua một trận chiến gian nan kịch liệt.
Vừa rồi hắn vừa mới khổ chiến với đầu Tật Phong Lang này. Đó là một loại ma thú hung hãn, thực lực siêu việt tuyệt đại đa số cường giả cửu tinh Đấu Sư bình thường. Hơn nữa cộng với tốc độ và lực lượng vốn có của nó, cho dù là cao thủ nhất tinh Đại Đấu Sư gặp phải, cũng cần phải cẩn thận ứng phó. Mà Dịch Phong cùng với đầu Tật Phong Lang này vật lộn đến hơn nửa ngày, mới có thể triệt triệt để để oanh kích cho nó kiệt sức mà chết.
- Phốc!
Thủ chưởng của Dịch Phong dưới sự bao vây của lôi hệ đấu khí, từ trên phần thân tương đối mềm mại của đầu Tật Phong Lang này thọc thẳng vào, sau đó móc ra một khỏa ma hạch thấm đẫm máu tươi.
Mỗi ngày đều trải qua loại chiến đấu sinh tử mang theo khí tức huyết tinh tàn khốc như thế này, thông qua chiến đấu với ma thú để tôi luyện thực chiến, ngoài ra đấu khí trong cơ thể cũng càng lúc càng hùng hồn hơn.
Suốt nửa tháng này, khí chất của Dịch Phong hiển nhiên cũng thay đổi không nhỏ. Tuy rằng khuôn mặt vẫn mang nét thanh tú xen lẫn kiên nghị, cương nhu hài hòa. Nhưng mỗi khi đối đầu với ma thú, sâu trong mục quang của Dịch Phong cũng sẽ có một tia khí thế băng giá âm lãnh mơ hồ toát ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.