Tiêu Bắc cùng Cổ Lỗ Y tắm xong, túm Lam đang lười biếng nằm trong bồn tắm ra, dùng khăn tắm lau khô cho hắn.
Lam có vẻ phấn chấn, một thân long lân màu lam bóng loáng, thoải mái lượn lờ giữa không trung bay tới bay lui, trong miệng còn lẩm nhẩm quái điệu ai nghe cũng không hiểu. Cái đuôi nhẹ nhàng vung vẩy tạo ra mấy cơn gió nhẹ, thổi trúng Tiêu Bắc và Cổ Lỗ Y, cực kì thoải mái.
Tiêu Bắc mặc áo ngủ, nghiêng người nằm trên giường, đùa với Cổ Lỗ Y nằm ngửa phanh bụng trên giường.
Cổ Lỗ Y có vẻ rất sợ nhột, bị Tiêu Bắc chọt chọt mấy cái liền lật qua lật lại cười khanh khách, cái đuôi hất lên hất xuống.
Tiêu Bắc vừa trêu chọc nó vừa mở TV. Kênh tin tức vẫn còn đang đưa tin mấy vụ giết người vì tình. Kênh địa phương còn đặc biệt mở một chuyên đề, dạy những cặp tình nhân trẻ phải bao dung thế nào thế nào, còn mời chuyên gia tâm lý học tới giảng giải, phân tích những khía cạnh của tình yêu.
Tiêu Bắc nghe họ nói chuyện, vừa với lấy đĩa bò lúc lắc trên bàn đút cho Cổ Lỗ Y. Đang có chút buồn ngủ đột nhiên từ trong TV truyền ra một tiếng hét.
Tiêu Bắc giật mình, tâm nói buổi toạ đàm biến thành phim bộ từ hồi nào vậy? Ngẩng lên nhìn thì thấy camera lắc mạnh, hiện trường một mảnh hỗn loạn, còn có người hô: “Có người chết, mau gọi xe cứu thương. Không được chụp hình chèn quảng cáo vào ngay.”
Tiêu Bắc mở to hai mắt nhìn trong màn hình TV một mảnh hỗn loạn, trong lòng tự nhủ chuyện gì vậy?
“Chết rồi!” Cổ Lỗ Y hình như thấy được cái gì, gặm thịt bò chỉ vào TV, thì thầm với Tiêu Bắc.
Tiêu Bắc khẽ nhíu mày: “Cưng nói cặp tình nhân được mời đến buổi toạ đàm đánh nhau, người nam đâm chết người nữ?”
Cổ Lỗ Y gật đầu.
Lúc này, cửa phòng mở ra, Lam Minh đi đến: “Còn chưa ngủ?”
“Lam Minh, anh coi tin tức chưa?”
“Tin tức gì?” Lam Minh đi tới xem, nhưng lúc này hình ảnh hỗn loạn đã biến thành quảng cáo.
Tiêu Bắc mở kênh khác, những kênh khác cũng không chiếu nữa, chỉ là một vài tiết mục thông thường.
“Hết chiếu rồi.” Tiêu Bắc buông điều khiển: “Lát nữa tôi lên mạng tìm thử, chắc chắn sẽ có người quay lại, oanh động như vậy mà.”
Đúng lúc này, điện thoại vang lên, Lam Minh bắt máy: “Cảnh Diệu Phong!”
Tiêu Bắc chạy tới nghe cùng.
“Đã xảy ra chuyện, mau đến đài truyền hình. Lại có người chết, lần này toàn bộ quá trình đều được đài truyền hình quay lại, có khả năng tìm được chút manh mối.”
“Tới ngay.” Lam Minh cúp điện thoại, kéo Tiêu Bắc đi: “Từ từ, tôi thay đồ đã!” Tiêu Bắc chạy về phía tủ quần áo. Lam Minh muốn nhìn lén, mon men tới gần tủ quần áo, đột nhiên ‘ ba’ một tiếng… Cổ Lỗ Y ôm lấy mặt hắn.
“A!” Lam Minh khó khăn gỡ Cổ Lỗ Y xuống, Tiêu Bắc đã mặc quần vào bắt đầu cài áo nút sơ mi. Lam Minh thẹn quá hoá giận, túm Cổ Lỗ Y đang đắc ý dào dạt thay đồ cho nó.
Sau khi thay xong, Lam Minh kéo Tiêu Bắc nhảy ra ngoài cửa sổ, ngồi trên lưng Sphinx đang chờ.
“Hai người cũng đi?” Tiêu Bắc hỏi.
“Bọn tôi cũng đi.” Hi Tắc Nhĩ cùng Bạch Lâu lấy tốc độ cực nhanh bay hai bên.
Sphinx nhanh chóng đuổi theo.
Mọi người tới gần đài truyền hình, Sphinx về trước, lưu lại mọi người đi vào toà nhà thu hình.
Xe cảnh sát vừa mới đến, Cảnh Diệu Phong Chính từ trong xe cảnh sát bước xuống, nhìn thấy mọi người thì đi tới cùng lên lầu.
Đến đại sảnh, khách quý cùng chuyên gia đều đang tập trung trong phòng nghỉ nhìn ra ngoài. Nhân viên nhà đài trấn an mọi người, sắp xếp không tệ. Thi thể nữ sinh nằm trên mặt đất, nam sinh quỳ một bên khóc to, mọi người ai cũng không dám lại gần cậu ta.
Cảnh Diệu Phong đi vào, đến cạnh nam sinh kia : “Đưa tay ra sau, tôi là cảnh sát.”
Nam sinh quay đầu lại, đáng thương nhìn Cảnh Diệu Phong: “Anh cảnh sát… Tôi, tôi không biết vừa nãy là sao, tôi chỉ cảm thấy đầu nóng lên, sau đó…”
“Đại đa số tội phạm giết người đều là vì nhất thời đầu óc nóng nảy.” Một phụ trách camera trong tổ quay phim đứng gần đó thấy vậy lạnh lùng buông một câu. Vừa nãy hắn đã chứng kiến tất cả, hắn cảm thấy nam sinh này quá độc ác, nữ sinh bị chết rất không đáng.
Hi Tắc Nhĩ cùng Bạch Lâu đi qua xem cảnh hắn quay được, Tiêu Bắc thì cùng Lam Minh đứng cạnh Cảnh Diệu Phong, nghe nam sinh kia giải thích.
“Lúc đó cậu có cảm giác như thế nào?” Cảnh Diệu Phong hỏi.
“Tôi… kỳ thật trước đó chúng tôi không có mâu thuẫn, tôi chỉ đang thực tập ở đài truyền hình. Gần đây vụ án tình nhân giết nhau rất xôn xao nên đài truyền hình muốn mời chuyên gia tới để làm vài tiết mục, tăng tỉ lệ xem đài. Tôi xung phong nhận làm diễn viên … Dù sao cũng là chỉ là đóng kịch!”
Mọi người nghe xong cũng lý giải được _ bây giờ đài truyền hình vì muốn tăng tỉ lệ xem đài nên làm vài tiết mục giả vờ quan tâm cũng không thiếu.
Tiêu Bắc hỏi cậu ta: “Vậy vì cái sao hai người lại cãi nhau?”
“Tôi cũng không biết, hình như chúng ta đang nói đến vấn đề nên nhường nhịn.” Nam sinh hai tay bị còng sau lưng lắc đầu: “Sau đó tôi cũng không biết vì sao đột nhiên nhìn cô ấy không vừa mắt. Sau đó hình như cô ấy nói với tôi nam nhân phải nhường nhịn nữ nhân nhiều một chút, sao lại nhỏ mọn như vậy? ! Tôi, tôi đột nhiên cảm thấy đầu nóng lên sau đó mất khống chế…”
Mọi người nghe vậy nhìn nhau _ chỉ vì chút chuyện như vậy mà nổi giận? Đây tuyệt đối không bình thường. Tính tình táo bạo mấy cũng không thể chỉ vì một câu nói mà giết người, cho dù là phần tử bạo lực nhiều nhất cũng chỉ đánh người!
“Vì sao cậu lại mang dao theo?”
Một nhân viên cảnh sát đi tới hỏi chi tiết cụ thể.
Cảnh Diệu Phong cùng Tiêu Bắc Lam Minh đi qua một bên thương lượng.
“Thấy sao?” Lam Minh hỏi.
Cảnh Diệu Phong nghĩ nghĩ: “Có vẻ có thứ gì đó đột nhiên khống chế ý thức của cậu ta nên mới mất kiểm soát, tốt nhất là có thể xem lúc ấy cậu ta nghĩ gì.” Nói đoạn nhìn Tiêu Bắc.
Tiêu Bắc ngẩn người, hỏi: “Ý anh là để tôi nghe tiếng lòng của cậu ta?”
Cảnh Diệu Phong gật đầu.
Tiêu Bắc cảm thấy cũng không phải không thể, liền nói: “Cho tôi mượn con dao được không? Tôi nghĩ trên hung khí hẳn là còn lưu lại ý thức lúc đó của cậu ta.”
“Được.” Cảnh Diệu Phong gọi người đem hung khí tới đưa cho Tiêu Bắc. Tiêu Bắc đặt dao lên bàn, tay chạm vào cán dao, bắt đầu nghĩ đến chuyện xảy ra lúc đó.
Thông qua con dao, Tiêu Bắc chỉ cảm nhận được một mảnh hắc ám yên lặng, cái gì cũng không có, không biết là đã bị giấu đi hay là cái gì khác.
Nhưng dần dần Tiêu Bắc cảm giác được một loại bực bội khó hiểu, con dao này tựa hồ đang xao động, vô cùng bất an. Tiêu Bắc đột nhiên nhìn thấy từ trong bóng đêm một đôi mắt đột nhiên mở ra, hai con mắt thật to nhìn mình chằm chằm nói một câu: “Giết ả!”
…
“Bắc Bắc!”
Tiêu Bắc đang hoảng sợ, nghe thấy có người gọi mình liền giật mình tỉnh lại, vừa nãy giống như bị ai đó nhập vào.
“Thế nào?” Lam Minh hỏi.
Tiêu Bắc đem tình hình tả sơ lược.
“Con mắt?” Cảnh Diệu Phong trầm ngâm: “Xem ra là có người khống chế, cậu có biết ánh mắt đó của kẻ nào không?”
“Tôi không thấy mặt, chỉ thấy một đôi mắt!” Tiêu Bắc có chút bất đắc dĩ lắc đầu, không thấy gì nữa, bất quá ánh mắt rất cuồng bạo, rất dọa người.
“Chỉ có một đôi mắt sao?” Hi Tắc Nhĩ đi tới: “Là tử thần chú!”
“Tử thần chú?
“Ừh.” Hi Tắc Nhĩ gật đầu: “Ta cũng biết.” Nói đoạn nhắm mắt lại…
Tiêu Bắc chần chờ một lát, đột nhiên cảm giác được mình lại tiến vào mảnh hắc ám kia, sau đó… trước mặt xuất hiện một đôi mắt, đây là mắt Hi Tắc Nhĩ. So với cặp mắt trừng to vừa rồi đẹp hơn nhiều, linh hoạt nháy mắt với Tiêu Bắc mấy cái, hỏi cậu: “Bắc Bắc, thấy ta không?”
“Thấy…” Tiêu Bắc gật đầu, sau đó trước mắt sáng lên, trở lại như cũ.
“Là nó!” Tiêu Bắc phục hồi tinh thần, nói với bọn Lam Minh: “Vừa nãy cũng là cảnh tượng này, nhưng nếu vậy thì người nọ là tử thần?”
“Tử thần có năng lực giết người, bất quá người nọ hình như chỉ mượn danh tử thần hoặc là lúc hắn đang giết người thì bị tử thần bắt gặp.” Hi Tắc Nhĩ nói: “Nói ví dụ, có một người xấu hại chết một người tốt, xui xẻo bị tử thần bắt gặp. Vậy thì sau đó người xấu sẽ bị xe đâm chết hoặc là mắc bệnh nặng đại loại vậy, những kỳ thật những chuyện đó đều do tử thần chú.”
“Nguyên lai ác giả ác báo là chỉ chuyện này.” Tiêu Bắc gật đầu: “Không sai.”
“Nhưng những người này hẳn là chưa từng làm chuyện xấu?” Bạch Lâu hỏi: “Đều chỉ là thanh niên thiếu nữ mười mấy tuổi, không có khả năng.”
“Không bình thường !” Hi Tắc Nhĩ nghiêm túc nói: “Tử thần không thể xui khiến người khác đi giết người! Phải biết rằng, giết người cũng đồng nghĩa tự giết bản thân! Chuyện này tuyệt đối trái với qui định của tử thần, chưa kể còn giết nhiều người như vậy, chắc chắn sẽ bị xử tử hình !”
“Tử thần còn có thể bị xử tử hình?” Tiêu Bắc khó hiểu.
“Đương nhiên có thể. Tử thần có thể giết tử thần. Pháp luật ở Địa ngục rất nghiêm khắc, nếu trái luật sẽ bị tất cả những tử thần khác đuổi giết.”
“Vì sao tử thần đó lại làm như vậy?” Tiêu Bắc có chút không rõ: “Trả thù xã hội sao?”
Lam Minh vỗ vai Tiêu Bắc: “Bắc Bắc, cậu suy nghĩ nhiều quá, tôi thấy nhân loại có biến thái, tử thần cũng có biến thái a.”
“Tử thần không phải nhân loại không có biến thái!” Hi Tắc Nhĩ híp mắt nói với Lam Minh: “Tên hung thủ này là ngoại lệ! Ta sẽ bảo Lucifer nghiêm trị hắn, hắn dám vũ nhục chức nghiệp tử thần!”
Mọi người nhìn nhau _ không hổ là người đứng đầu địa ngục tương lai, uy nghiêm ghê.
Tiêu Bắc bất giác xoa đầu Hi Tắc Nhĩ: “Tốt tốt.”
Hi Tắc Nhĩ lập tức dịu lại một chút.
“Tôi cảm thấy có lẽ không cần tìm.”
Lúc này, Bạch Lâu nãy giờ coi cảnh được thu lại đi tới. Hình ảnh trên camera được dừng lại, anh chỉ vào một người trên hình cho mọi người xem.
Bọn Tiêu Bắc đi qua, trên màn hình là một người đàn ông ngồi một góc thính phòng, hắn nhắm mắt tựa hồ đang ngủ.
“Có cảnh hắn mở mắt không?” Tiêu Bắc cảm thấy mi gian và hình dạng khái quát có chút giống.
Nhân viên camera đi tới tua lại.
“A!” Tiêu Bắc chỉ vào người nọ sau khi mở mắt nói: “Chính là hắn, tôi nhớ ánh mắt của hắn!”
“Đây là trước khi quay.” Nhân viên camera nhìn thời gian: “Sau khi hung án phát sinh hắn cũng chỉ ngồi im giống như đang ngủ gật.”
Nhân viên camara không hiểu nhưng bọn Tiêu Bắc có thể minh bạch, thời điểm người này nhắm mắt cũng là lúc nam sinh kia giết người… Là hắn động tay động chân!
“Hắn là ai?” Cảnh Diệu Phong gọi đạo diễn, người làm phim và người phụ trách tới.
“Diễn viên tạm thời.” Đạo diễn nói: “Bọn tôi mướn mỗi người năm mươi đồng.”
Lam Minh nhướn mi: “Tiết mục của các ngươi đúng là lừa gạt người xem.”
“Ách… hiệu quả là được.” Đạo diễn cười hắc hắc, cũng có chút xấu hổ.
“Có đăng ký không? Có biết tên hay nghề nghiệp gì không?”
“A… Cái này thì không có, chỗ bọn tôi đều là xong việc trả tiền. Bất quá bọn họ vẫn chưa đi, đều đang ở trong phòng nghỉ, tôi nghĩ chắc chắn cảnh sát sẽ muốn hỏi họ!” Đạo diễn dẫn mọi người đến phòng nghỉ.
Vào phòng nghỉ, đạo diễn lập tức há hốc.
Trên mặt đất một đám người la liệt, đều là những diễn viên tạm thời, còn có chuyên gia tâm lý học, bọn họ có vẻ chỉ bị ngất.
“Chạy rồi!” Hi Tắc Nhĩ chỉ cửa sổ mở toang.
“Nhưng chỗ này là tầng mười bảy mà!” Đạo diễn mở to hai mắt.
“Cho nên mới muốn đánh ngất những người khác để che mắt.” Cảnh Diệu Phong sờ cằm, nói với đạo diễn: “Tìm bác sĩ đến chữa cho họ.” Nói xong, mang mọi người đi.
“Hi Tắc Nhĩ, có thể tìm ra tử thần kia không? !”
“Khẳng định có thể !” Hi Tắc Nhĩ gật đầu: “Bất quá trước đó ta muốn đến Địa ngục tìm Lucifer. Tử thần vốn rất tuân lệnh, không có khả năng đột nhiên thay đổi, có thể đã xảy ra chuyện gì đó.”
“Địa ngục à.”
Tiêu Bắc đột nhiên cảm thấy hứng thú hỏi: “Hi Tắc Nhĩ… Địa ngục, nhân loại có thể đến không?”
“Chết là có thể đến .”
“Ách…” Tiêu Bắc nhíu mày, có chút tiếc hận.
“Cậu muốn đi?” Lam Minh hỏi.
“Ừh.” Tiêu Bắc có chút không vui: “Tôi chưa đến đó bao giờ. Hoàng cung lần trước của Poseidon rất đẹp.”
Mọi người bật cười: “Người thường làm gì có ai đến rồi.”
“Bắc Bắc có thể đi.” Hi Tắc Nhĩ nói: ” Anh không phải nhân loại bình thường, ở đâu cũng có thể đi.”
“Thật không?” Tiêu Bắc giương mắt nhìn Lam Minh, ánh mắt kia ai mà nỡ cự tuyệt.
“Vậy thì đi thôi, dù sao cũng lâu rồi tôikhông gặp Lucifer .” Lam Minh phất tay với Hi Tắc Nhĩ, ý nói _ mở cửa!
Mọi người bước vào thang máy, Hi Tắc Nhĩ lấy lưỡi hái ra, hỏi Bạch Lâu cùng Cảnh Diệu Phong: “Hai người cũng đi?”
Hai người nghĩ nghĩ, gật đầu, bởi vậy tất cả mọi người cùng đi. Hi Tắc Nhĩ đơn giản mở cửa ngay trong thang máy… Mọi người lập tức rơi xuống.
Có kinh nghiệm lần trước gặp Poseidon, lần này Tiêu Bắc cũng không luống cuống, phỏng chừng cứ rơi xuống một lúc sau đó sẽ dừng lại.
Quả nhiên, cũng không biết mất bao lâu, tốc độ rơi xuống bắt đầu từ từ giảm dần, cuối cùng dừng lại. Mọi người vững vàng đặt chân xuống đất.
Mọi người rơi xuống một không gian kín mít, trước mắt xuất hiện một cánh cửa lớn màu đen, trên cửa khắc đầy hoa văn phong cách Baroque cổ quái.
“Thẩm mỹ của Lucifer vẫn tệ hại như vậy.” Lam Minh bĩu môi.
“Bắc Bắc, ta dẫn ngươi đi thăm Địa ngục.” Hi Tắc Nhĩ nhiệt tình mời Tiêu Bắc.
“Được.” Tiêu Bắc rất phấn khích, mở ba lô tìm máy ảnh kỹ thuật số. Cổ Lỗ Y ngáp một cái bay ra, ngồi lên vai Tiêu Bắc dụi mắt _ buồn ngủ.
Lam Minh thừa dịp nó không chú ý, giật đuôi nó.
“Cô” Cổ Lỗ Y giật mình trốn vào ngực Tiêu Bắc, bất mãn nhìn Lam Minh.
Tiêu Bắc cũng trừng Lam Minh _ anh bao nhiêu tuổi mà còn bắt nạt nó!
Lam Minh cười cười: “Tiêu Bắc, dẫn theo Cổ Lỗ Y đi tham quan Địa ngục có thể ăn cơm miễn phí đó, nói không chừng còn có thể miễn phí lấy một tặng một.”
“Tại sao?” Tiêu Bắc không hiểu.
“Ừh, không sai.” Hi Tắc Nhĩ cũng gật đầu: “Bởi vì Cổ Lỗ Y là bạch long, bạch long ở Địa ngục được hưởng lễ ngộ cao nhất, cả Địa ngục đều do tổ tiên của nó chống đỡ. Lát nữa tốt nhất không nên để Lucifer gặp nó, nếu không hắn sẽ động kinh đó.”
“Động kinh?” Tiêu Bắc khó hiểu, Cổ Lỗ Y cũng oai quá ha.
Hi Tắc Nhĩ đi tới trước cửa Địa ngục, hai mắt nhìn vào cửa. Trên cửa xuất hiện thiết bị quét võng mạc, sau khi xác nhận thân phận cửa chính mở ra, đằng sau là một thang máy.
Tiêu Bắc nhìn mọi người.
Lam Minh cười khan hai tiếng: “U, quét võng mạc à! Mấy năm nay Lucifer cũng rất cập nhật thời thế đi.”
Đi vào thang máy, lại rơi xuống. Tiêu Bắc đột nhiên có chút suy nghĩ cứ vậy mài xuống tiếp có khi nào sẽ đến trung tâm trái đất luôn không?
Đang miên man suy nghĩ, cửa chính ầm ầm mở ra…
Cảm tượng hiện ra trước mặt làm Tiêu Bắc trợn mắt há hốc… bọn họ đang đứng trên một sườn núi, trước mặt là một toà thành thật lớn.
Khắp thành được thắp đèn sáng trưng, ngựa xe như nước, trên đầu là bầu trời đầy sao, căn bản chính là một toà thành về đêm! Đương nhiên, toà thành này có chút hơi hướm khoa học viễn tưởng, còn có tàu phi hành vân vân.
Bốn phía thành phố mênh mông này có vài thứ đặc biệt nổi bật, những cây trụ màu trắng vươn thẳng về phía chân trời, có chút giống xương sườn…
“Là nó?” Tiêu Bắc hỏi Hi Tắc Nhĩ.
Hi Tắc Nhĩ gật đầu: “Không sai, xương bạch long chống đỡ Địa ngục.” Nói xong, dẫn bọn Tiêu Bắc xuống.
“Này.” Tiêu Bắc giữ chặt Lam Minh: “Người đã chết đều đến nơi này sống tiếp à?”
“Ừh, sống trên nhân thế cả đời, sau khi chết thì đến sống ở Địa ngục cả đời, sống hết lại đến nhân thế sống cả đời, cứ vậy mà tuần hoàn.” Bạch Lâu nói: “Chỉ là khi rời khỏi Địa ngục thì sẽ mất đi trí nhớ, giống như bắt đầu lại.”
” Vậy sao…” Tiêu Bắc cảm thấy thần kỳ.
“Lucifer ở trong hoàng cung.” Sau khi Hi Tắc Nhĩ vào thành thì một cỗ xe ngựa màu đen dùng ngựa đen để kéo dừng trước mặt nó.
Một thân ảnh nho nhỏ màu đen nhảy xuống, hành lễ với Hi Tắc Nhĩ: “Thiếu gia, ngài đã về rồi.”
“Cậu có nhà không?”
“Có, bệ hạ đang ở trong hoàng cung… A!” Hắn ngẩng đầu nhìn thấy Lam Minh, mừng rỡ: “A! Lam Minh điện hạ!”
Lam Minh nhíu mày nhìn hắn một cái hắn: “Tạp Mậu, ngươi vẫn còn làm quản gia cho Lucifer?”
“Lam Minh điện hạ đã lâu không gặp.” Kẻ gọi Tạp Mậu Cái có vẻ vô cùng cao hứng, nhanh chóng mời mọi người lên xe. Lúc nhìn thấy Tiêu Bắc hắn lại hít một hơi, nhìn thấy Cổ Lỗ Y, tiếp tục hít một hơi nữa, tựa hồ lớn tuổi rồi nên kích thước phổi cũng lớn theo.
Tạp Mậu vừa đóng cửa vừa hô to với gã đánh xe: “Mau! Mau trở lại hoàng cung, có khách quý đến, bệ hạ nhất định sẽ rất vui!”