Vũ Dạ Kỳ Đàm

Chương 86:




Bì không phải họa… ái tình là mỹ vị, chỉ tiếc tình thâm không thọ, cảnh còn người mất.
Màn đêm buông xuống, Tiêu Bắc và Lam Minh ăn cơm xong, mang theo Khế Liêu, Bạch Lâu, lại đến nhà Tiền Lương lần nữa.
“Ngươi xác định đêm nay sẽ có người hành động?”
“Đường vừa rải xong, là mới, thức ăn đương nhiên mới thì ngon hơn.” Lam Minh kéo Tiêu Bắc vào trong phòng, Khế Liêu cũng theo đến, dạo này hắn tương đối trầm mặc.
Bạch Lâu đi vào phòng, liền nhíu mày, “Đây là con ác quỷ dùng tình cảm làm thức ăn.”
“Cái gì là ăn tình cảm?” Tiêu Bắc thắc mắc.
“Không như nhân loại ăn thức ăn, ác ma quỷ quái đa phần chỉ ăn lương thực tinh thần.” Bạch Lâu ngồi xổm xuống, quệt một vết đường trên mặt đất, “Chúng nó thích những thứ ngọt ngào, cho nên, ái tình thuần túy là thứ bọn chúng thích nhất, một khi ái tình biến chất, sẽ biến thành mùi vị chua tanh ghê tởm, bọn chúng sẽ hại chết người cung cấp thực vật, chuyển sang tìm kiếm người cung cấp kế tiếp.”
Tiêu Bắc và Lam Minh nghe xong, trong lòng khẽ động —— Dấu tay đen ngoài cửa nhà Tiền Lương, thâm hơn trước cửa nhà Vương Thiên Hoa, mà đồng dạng, Vương Thiên Hoa và Dư Khải đều có một luồng khí hắc ám bao phủ quanh thân, có phải có một điểm chung nào đó hay không?
Bốn người nấp trong phòng đợi.
Nửa đêm mười hai giờ đã tới, tiếng chuông đồng hồ đương đương vang lên, màn đêm càng sâu thẳm.
Ngay khi tiếng chuông cuối cùng hạ xuống, chợt ngoài cửa truyền đến một tiếng “két”, cửa bị đẩy ra.
Tiêu Bắc hơi chút khẩn trương… hơn nửa đêm có ai đến nơi này? Không cần hỏi nữa, khẳng định là con “quỷ” kia!
Nhìn ra bên ngoài, có một bóng người quỳ rạp trên mặt đất, đang sờ soạng bột đường trắng trên mặt đất. Cử động của kẻ này khá kỳ quái, không giống đang ăn, mà là ngửi, ngửi mùi vị ngọt ngào này.
Bốn người đều nhíu mày.
Khế Liêu chỉ trong chớp mắt đã di chuyển đến bên cửa, rầm một tiếng, cửa ra vào bị hắn đóng lại, mở đèn…
Trong phòng lập tức sáng sủa lên, người đang nằm úp trên mặt đất kêu thảm một tiếng, một tiếng này, khiến Tiêu Bắc xác định đó không phải là người.
“Đó là thứ gì?” Lam Minh cúi đầu nhìn bóng người.
Trong tay nó còn cầm một cái bao, còn bản thân nó là một đống máu thịt không rõ, da thịt trên người đều đã thối rữa.
“Mặc da vào.” Bạch Lâu nhìn chịu không nổi, nói với nó.
Quỷ quái xấu xí vội lấy ra lớp da trong bao phủ thêm lên… trong nháy mắt, da thịt dính vào thân thể hợp thành một hình người. mà quá trình này khiến Tiêu Bắc hạ quyết tâm, sau này tuyệt đối không nói chuyện với người xa lạ, trước khi đơn độc ở chung với người xa lạ, tốt nhất là trước tiên phải giật nhẹ da hắn.
Người nọ sau khi khoác da vào, xuất hiện trước mặt mọi người là một tấm da bị may vá chắp ghép tươm bươm, chính là cô gái đã thân mật với Vương Thiên Hoa mà Tiêu Bắc nhìn thấy trong ảo giác.
“Ngươi thường ngày mang diện mạo thế nào để gặp người?” Lam Minh hỏi ả.
Nữ quỷ nọ dường như bị kinh hoàng, khẩn trương nhìn Lam Minh, một lát mới nói, “Tôi biết ngài… ngài là khu ma nhân đúng không, tôi không hại người mà!”
“Ngươi mà không hại người?” Lam Minh bật cười, “Để ta xem bộ dáng nhất quán của ngươi!”
“…” Nữ quỷ nơm nớp lo sợ biến mình thành hình dạng nhất quán dùng để gặp người.
Quả nhiên, chính là bác sĩ tâm lý kia.
“Thật sự là ngươi?” Tiêu Bắc nhìn thấy gương mặt quen quen, liền thắc mắc, “Ngươi rốt cuộc là thứ gì? Tiền Lương chết như thế nào?”
“Tôi…” Nữ quỷ lắp bắp lui tới một góc, nhỏ giọng lầm bầm, “Chuyện này không thể trách tôi…”
“Uy.” Khế Liêu đang đứng phía sau ả, đạp đạp ả, “Đừng dông dài, hỏi ngươi cái gì thì trả lời cái đó!”
“…” Ả gật đầu.
“Tiền Lương chết như thế nào?” Tiêu Bắc hỏi ả.
Nữ quỷ ngẩng đầu nhìn Tiêu Bắc, thấp giọng nói, “Tôi là một ký sinh quỷ, thích ăn ái tình của con người, tấm da này, là một vài loại tình cảm hợp lại may thành.”
Tiêu Bắc nhìn Lam Minh, có chút nghi hoặc —— Có sinh vật như vậy tồn tại sao?
Lam Minh nghiêm túc gật đầu —— Có!
Tiêu Bắc không khỏi thất vọng, vì sao loài quỷ quái ăn một thứ đẹp như ái tình, lại xấu xí như thế.
“Bình thường thôi.” Bạch Lâu nhìn ra sự thất vọng của Tiêu Bắc, “Ái tình của mỗi người đều không giống nhau, có rất nhiều đều bị dị dạng biến chất.”
“Tôi gạt người nhà của Tiền Lương, được ở bên cạnh hắn, chỉ là bởi vì loại tình cảm lặng lẽ mê luyến của hắn đối với ngài, vị của nó thực sự rất ngon.” Nữ quỷ thấp giọng nói, “Vì vậy, tôi từng chút từng chút kích phát sự mê luyến của hắn, để hắn càng ngày càng nhung nhớ tới ngài, loại nhung nhớ này càng sâu đậm, tôi càng ăn no.”
Tiêu Bắc nhịn không được nhíu mày, tà ác! Đem hạnh phúc của mình thành lập trên thống khổ của người khác, nếu người nhà của Tiền Lương biết được, tất nhiên sẽ hối hận!
“Nhưng, sau đó Tiền Lương dần dần thay đổi, nhung nhớ của hắn có chút thái quá, vì vậy bắt đầu biến thành oán giận, lúc này, mùi vị của nhung nhớ thay đổi, trở nên rất đắng.” Nữ quỷ hối hận nói, “Hơn nữa… hắn phát hiện vấn đề của tôi, đại khái là vào buổi tối lúc tôi thay da, bị hắn nhìn thấy, vì vậy Tiền Lương bỏ chạy. Tôi không thể để hắn nói ra, cho nên đuổi theo. Hắn đại khái là quá sợ, nên nhảy xuống lầu ngã chết.”
“Vậy ngươi với Vương Thiên Hoa là quan hệ gì?” Tiêu Bắc nghi hoặc.
“Vương Thiên Hoa là mục tiêu kế tiếp của tôi!” Nữ quỷ nói, “Tình cảm của hắn và em gái của Dư Khải hiện giờ, muốn chống lại tất cả trở ngại, còn phải gánh tội danh phản bội người tình cũ trên lưng, cho nên tình yêu của bọn họ rất dũng cảm. Mùi vị lúc này ngon…”
“Vậy có phải một khi mùi vị không ngon, ngươi sẽ giết bọn họ?”
“Tôi không có giết người mà!” Nữ quỷ cầu xin, “Đó là tự bọn họ chết!”
“Vì sao Vương Thiên Hoa lại tìm ngươi? Còn nữa, tại sao Tiền Lương lại bảo Dư Khải cẩn thận Vương Thiên Hoa, ngươi và Dư Khải có quan hệ gì?” Lam Minh hỏi, “Nói rõ một lần!”
“Vương Thiên Hoa tìm tôi, là muốn biết rõ bệnh tình của Tiền Lương… bởi vì người tình cũ của hắn, có chút giao tình với Tiền Lương, hắn muốn tôi hỗ trợ, xem có thể tác hợp hai người hay không, như vậy là hắn có thể danh chính ngôn thuận rời khỏi, được ở bên cô em gái kia.”
Tiêu Bắc nhíu mày, có chút ngây ngẩn, con người một khi vì bảo vệ ích lợi của mình thì cư nhiên có thể làm ra nhiều điều tư lợi như thế.
“Không đúng, không phải bọn họ đều có chuyện mờ ám với ngươi sao?” Lam Minh quan sát nữ quỷ một chút, không có điểm nào hấp dẫn cả, người thích được ả thì khẩu vị cũng rất nặng rồi.
“Không phải… tôi lợi dụng ảo giác của bọn họ, lúc theo chân bọn họ ở chung thì cho bọn họ nhìn thấy hình dạng của tình nhân trong mộng.” Nữ quỷ thấp giọng nói, “Người ngoài vẫn thấy tôi với hình dạng cũ, cho nên sẽ bị hiểu lầm, lợi dụng biện pháp này, tôi giúp cảm tình của bọn họ nóng bỏng lên.”
Tất cả mọi người hiểu ra, thảo nào Tiền Lương lại nghi thần nghi quỷ, anh ta thấy Vương Thiên Hoa và bác sĩ tâm lý lén gặp nhau, nên gọi điện cho Dư Khải nói phải cẩn thận Vương Thiên Hoa.
“Vì sao Dư Khải cũng có hắc khí?”
“Bởi vì… Dư khải nhớ bạn, muốn báo thù cho bạn của mình, loại tình cảm hữu nghị thuần khiết này cũng ăn ngon. Mặt khác… dạo này hắn đã luyến ái, tôi nghĩ giữa Vương Thiên Hoa và cô em gái sớm muộn gì cũng có một ngày biến chất, cho nên mượn hắn làm mục tiêu kế tiếp. Tôi thực sự không ra tay hại người! Đó chỉ là trùng hợp.”
“Ngươi nói dối!” Tiêu Bắc nhíu mày, “Vì sao ngoài cửa lại có nhiều chữ kinh khủng như vậy, còn mang theo dấu vân tay?!”
“Tôi…”
“Ngươi là muốn ám chỉ Tiền Lương đi tìm chết. Đúng không?” Lam Minh cười lạnh lắc đầu, “Bởi vì nỗi nhung nhớ cuối cùng trước khi chết, là cực phẩm có mùi vị ngon nhất, không phải sao…”
Nhìn lại nữ quỷ, sắc mặt đã trắng xanh, “Không liên quan tới tôi, chúng tôi giống như nhân loại, đương nhiên muốn ăn cái gì ngon nhất… A!”
Ả kêu thảm một tiếng, Khế Liêu nắm chặt cổ ả, “Kết cuộc của ác ma khi vi phạm tới con người là gì, tự ngươi rõ ràng nhất.”
Bạch Lâu lấy ra phù chú, “Nếu ngươi đã làm trái với khế ước, vậy xuống địa ngục đi!”
Nói rồi không để ý tới nữ quỷ kia giãy dụa, dán phù chú lên trán ả, ngâm tụng chú ngữ…
Lúc này, trước cửa sổ truyền đến tiếng gió thổi, Tiêu Bắc ngước mắt nhìn ra ngoài, chỉ thấy tử thần lúc trước theo Vương Thiên Hoa đứng trên bệ cửa sổ, giơ lên lưỡi hái trong tay.
Hắn dùng lưỡi hái mở ra cửa địa ngục, Khế Liêu tung một cước đá con ác quỷ họa bì vào trong vực sâu sau cánh cửa địa ngục kia.
Cửa từ từ đóng lại, tử thần rời đi.
Trong phòng lại an tĩnh xuống, cơn gió mát buổi tối thổi tung lớp bột đường hơi mỏng trên mặt đất, toàn bộ gian phòng đều có một vị ngọt nhàn nhạt, rất ngấy, làm cho người ta thấy khó chịu.
“Vân tay ngoài cửa đã không còn.” Khế Liêu đứng ngoài cửa, chỉ vào bức tường sạch sẽ,
“Đúng là thứ kia giở trò quỷ.”
“Chúng ta còn phải đến nhà Vương Thiên Hoa và Dư Khải một chuyến.” Lam Minh nói với Tiêu Bắc.
“Bọn họ còn vấn đề gì sao?” Tiêu Bắc sửng sốt, không lẽ còn có ác ma?
“Vậy cũng không phải.” Bạch Lâu vỗ vai Tiêu Bắc bảo cậu không cần khẩn trương, “Chỉ là cảm tình của bọn họ đã dần dần dị dạng. Cũng giống như sự nhung nhớ của Tiền Lương đối với ngươi trở nên dị dạng, cảm tình của Vương Thiên Hoa và em gái của Dư Khải chịu áp lực rất lớn, còn có Dư Khải ngày càng bức thiết theo đuổi chân tướng đến đáng sợ… tất cả những điều này cần được tinh lọc. Nếu không, tình cảm quá đầy tràn sẽ biến thành nguy hại.”
Nghe được lời giải thích của Lam Minh, Tiêu Bắc một lúc lâu mới nhẹ nhàng gật đầu, “Đây là tình thâm không thọ sao?”
“Thứ gọi là tình cảm, vốn chỉ là một suy nghĩ nhoáng lên trong đầu mà thôi.” Khế Liêu đứng ngay cửa, khoanh tay chậm rãi nói, “Con người là loại động vật có mới nới cũ, một khi cảm giác mới mẻ trong đầu trôi qua, thì chỉ còn lại trách nhiệm để gắn kết.”
“Không phải toàn bộ đều là như vậy.” Tiêu Bắc lầm bầm một câu.
Lam Minh phất phất tay với Khế Liêu và Bạch Lâu, “Chia ra hai đầu hành động, các người đi tìm Dư Khải, ta và Tiêu Bắc đi tìm Vương Thiên Hoa.”
Sau khi đóng lại cửa phòng cho Tiền Lương, mọi người phân công nhau rời đi.

“Bắc Bắc, ngươi đừng suy sụp như vậy mà.”
Đi trên con đường vắng vẻ, Lam Minh thấy Tiêu Bắc rầu rĩ không vui, bèn vươn tay qua đắp lên vai cậu, “Bất hạnh ngày nào cũng phát sinh.”
Tiêu Bắc đá hắn một cước, “Khỏi cần an ủi tôi, anh cũng là ác ma!”
“Ái chà, ngươi đúng là một con người bội tình bạc nghĩa mà!” Lam Minh đuổi theo Tiêu Bắc chạy, thấy nét mặt cậu đã hơi chút dịu xuống, cũng yên tâm hơn.
“Tôi đang chuẩn bị để nói chuyện với Thiên Hoa.” Tiêu Bắc nghiêm túc nói, “Cậu ta hẳn nên học cách chịu trách nhiệm, đừng để tới một lúc nào đó lại gây ra một bi kịch.”
“Nói cũng không hữu dụng gì đâu, đại đa số mọi người ngoan cố không thay đổi, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, nếu ai ai cũng có thể nghe được lời khuyên của người khác, thì đã không có nhiều bi kịch như thế rồi.” Lam Minh vừa mới dứt lời, thì thấy trước cửa nhà trọ của Vương Thiên hoa đông người xôn xao, còn có xe cảnh sát và xe cứu thương.
“Chuyện gì vậy?” Tiêu Bắc bắt đầu khẩn trương, chạy tới, thấy được vài cảnh sát đang giải quyết hậu quả.
“Xảy ra chuyện gì?” Tiêu Bắc hỏi một người trong đó.
“… Tình biến do quan hệ tay ba dẫn đến thôi.” Cảnh sát kia thấy Tiêu Bắc và Lam Minh thường hay qua lại với cục cảnh sát, biết bọn họ là bạn tốt của Cảnh Diệu Phong, bèn thấp giọng nói, “Nghe đồn, một tên đàn ông bắt cá hai tay, sau đó bồ chính tới, đánh nhau với bồ nhí, bồ chính lấy dao đâm bồ nhí, người đàn ông cản dao, bị thương nặng. Cuối cùng hai tình nhân đều hốt hoảng, gọi điện báo nguy.”
“Người đàn ông đó có phải gọi Vương Thiên Hoa hay không?” Lam Minh thay Tiêu Bắc đặt câu hỏi.
“Đúng vậy.” Cảnh sát dò lại tên của người bị thương được ghi lại, gật đầu, rồi dẫn người rời đi.
“… Tại sao lại trở nên như vậy.” Tiêu Bắc bất đắc dĩ.
“Sự thật chứng minh dù cho không có ác ma khiêu khích, con người cũng sẽ tự giết lẫn nhau.”
Tiêu Bắc liếc xéo hắn, “Bày đặt làm thánh nhân!”
“Ta là khu ma nhân.” Lam Minh ôm vai Tiêu Bắc trở về, “Đi thôi, suy nghĩ thoáng chút đi, ai bảo hắn chân đạp hai thuyền.”
“Vậy còn Tiền Lương?” Tiêu Bắc thủy chung vẫn rất lưu ý, “Cậu ấy không hề thương tổn đến bất kỳ ai.”
“Bắc Bắc, trên thế giới này mỗi ngày đều có rất nhiều người ngoài ý muốn mà chết.” Lam Minh nhún vai, “Con người thỉnh thoảng cũng nên thích ứng khống chế tình cảm của mình một chút, dù cho tình cảm chỉ hại mình không hại người thì không cũng không nên bỏ mặc nó tự do phát triển mà không kiểm soát, như vậy có khác nào tự sát?!”
Tiêu Bắc đương nhiên biết đạo lý này, nhưng đối với cái chết của Tiền Lương, vẫn canh cánh trong lòng.

Sáng sớm ngày hôm sau, Lam Minh thức dậy muốn tìm Tiêu Bắc.
Nghe bọn Khế Liêu nói, Dư Khải tới bệnh viện, tình huống của Vương Thiên Hoa đã ổn định lại, không chết. Cho nên Lam Minh nghĩ có lẽ Tiêu Bắc cũng muốn đi xem tình hình của hai người bạn cũ… nhưng vừa đẩy cửa ra thì không thấy Tiêu Bắc đâu cả, cũng không có Cổ Lỗ Y.
“Sphinx?” Lam Minh tìm được Sphinx, “Bắc Bắc đi đâu vậy?”
“Bắc Bắc nói, nhất định không được nói cho ngươi!” Sphinx nghiêm túc đáp trả.
“Thế à?” Lam Minh cười rồi giơ chân đá nó vào trong phòng đóng cửa lại… sau đó, tất cả mọi người trong phòng khách nghe được bên trong truyền đến tiếng hét thảm và cầu xin tha thứ của Sphinx, “Ta nói mà! Bắc Bắc đi viếng Tiền Lương rồi!”
Sau đó, trong phòng khôi phục yên lặng, Lam Minh sửa sang quần áo một chút rồi đi ra, xoay người… thong dong ra ngoài.
Sphinx mặt mũi bầm dập loạng choạng đi ra, “Hức… thằng nhãi trọng sắc khinh bạn!”

Lam Minh nhanh chóng chạy tới nghĩa trang, hắn còn nhớ rõ lần trước lão Tiếu nói với Tiêu Bắc về vị trí mộ bia của Tiền Lương, bèn đến tìm. Từ rất xa đã thấy được Tiêu Bắc ngồi ở trước mộ phần, đang ôm cái balo to trong tay.
Lam Minh đến gần, Tiêu Bắc đang dựa vào mộ bia, cúi đầu nhìn vào trong balo. Mà trong balo, Cổ Lỗ Y đang ngồi trên một cuộn giấy ăn, hai tay chống cằm ngẩng mặt nhìn Tiêu Bắc… hai người hình như đang tâm sự.
Tiêu Bắc ngẩng mặt, thấy Lam Minh đang đứng bên cạnh.
“Ta muốn giết chết Cổ Lỗ Y!” Lam Minh lên tiếng.
Cổ Lỗ Y há to miệng, vội chui vào trong balo kéo khóa lại.
“Anh làm gì vậy, mới tới đã phát điên.” Tiêu Bắc đẩy hắn một cái.
Lam Minh ngồi xuống bên cạnh cậu, “Ghen!”
“Được rồi.” Tiêu Bắc bất mãn, “Tôi thấy anh còn đang ngủ, không muốn đánh thức nên tự mình tới.”
“Thật à?” Tâm tình của Lam Minh thoáng cái dễ chịu hơn.
“Ừ.” Tiêu Bắc gật đầu, “Hơn nữa, ở chỗ này chán lắm, anh tới chắc chắn cũng thấy không có gì thú vị.”
“Tới đây đã lâu chưa?” Lam Minh nhìn nhìn mộ bia phía sau, “Vương Thiên Hoa không chết, cả nhà bọn họ hình như đã trò chuyện với nhau.”
“Vậy là tốt nhất, sớm thẳng thắn thành khẩn trò chuyện, tốt hơn hết thảy.” Tiêu Bắc hai tay nâng cằm nhìn xuống những ngôi mộ rậm rạp dưới chân núi, “Anh đoán, nơi này có bao nhiêu người trẻ tuổi, vì yêu mà chết?”
Lam Minh bật cười, “Đừng trở nên thương cảm như vậy.”
“Kỳ thực con quỷ kia nói cũng không sai.” Tiêu Bắc duỗi duỗi chân, “Tình thâm không thọ.”
“Thế sự không có gì tuyệt đối.” Lam Minh cười giơ tay búng lên mu bàn tay Tiêu Bắc, “Ta từng thấy có người đã yêu cả ngàn năm thế mà vẫn còn yêu.”
“Ai?” Tiêu Bắc hiếu kỳ.
Lam Minh nhìn sâu vào hai mắt cậu, “Đồ tốt đúng là hiếm có, nhưng hiếm không có nghĩa là không có. Càng hiếm, mới càng trân quý.”
“Nói gì mà nghe thâm ảo thế?” Tiêu Bắc ngoảnh mặt sang bên, điều chỉnh dây đeo trên balo.
Lam Minh cười cười, ngồi bên Tiêu Bắc một hồi.

Hai người ngồi thật lâu mới trở lại EX, mới vừa vào cửa, thì nghe được một tin tức bất ngờ.
Cuối cùng Vương Thiên Hoa vẫn chọn vị hôn thê, nói là hành vi điên cuồng của cô ta lần này lại khiến anh ta nhen nhóm lửa tình.
“Đây là đạo lý gì?” Tiêu Bắc nghi hoặc.
“Tư duy logic của anh bạn ngươi hình như rất hỗn loạn.” Khế Liêu biểu thị mình hoàn toàn không thể hiểu nổi.
“Ta hiếu kỳ hơn là, vị hôn thê kia còn nguyện ý kết hôn với hắn hay không?” Lam Minh hỏi.
“Chuyện này hình như là không.” Bạch Lâu bỗng nhiên bùi ngùi nói, “Đã trôi qua rất nhiều năm, tất cả lại về tới điểm khởi đầu, cảnh còn người mất dường như là kết cục vĩnh hằng.”
Quyển 13 – Sát ý lễ tình nhân
Edit: Tiểu Lạc
Beta: Tiểu Thụy
~*~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.