Vũ Dạ Kỳ Đàm

Chương 75: Âm mưu của ác ma, tái thể chân chính… mất đi và phải đòi lại




“Tôi bị sự khác thường của cha làm cho ngây người, nhưng không đợi tôi phục hồi tinh thần lại… phía trời xa vang lên một tiếng sấm.”
“Hm…”
Tiếu Hoa có chút tán thưởng mà gật đầu, “Tình tiết phong phú đủ để quay một bộ phim kinh dị.”
“Bắc Bắc mau đọc!” Sesier nằm trên giường đè lại Cổ Lỗ Y đang định bay đến bên cạnh Miêu Tiêu Bắc, giục, “Muốn nghe tiếp.”
“Ừ.” Tiêu Bắc kỳ thực đã nhìn xuống dưới, nhíu chặt đôi mày tiếp tục đọc.
“Bên ngoài mây đen che kín, xem ra là sắp mưa to, tôi bất đắc dĩ nói với người cha tâm tình đang kích động kia, ‘Bây giờ trời mưa to như vậy, cũng không tiện rời đi a.’ Nói rồi đi tới bên giường muốn đóng cửa sổ…
Đột nhiên, tôi thấy được vài thứ trong rừng… vì vậy, tôi đứng lại, ngây ngốc đờ ra nhìn cánh rừng, tôi nghĩ có phải mình đã sinh ra ảo giác hay không, dụi dụi mắt, nhưng sắc trời rất nhanh đã tối sầm xuống… tôi không thể nhìn rõ.
‘Con xuống dưới đi xem.’ Tôi định đi, cha ngăn tôi lại, chỉ chỉ ra ngoài cửa sổ, nói, ‘Đừng đi từ cửa chính, từ đây đi ra ngoài đi.’
Tôi nghi hoặc.
‘Con đi xem một cái cũng tốt.’ Cha cười khổ nói, ‘Vào rừng xem thử, con sẽ hiểu ra.’
Tôi ôm một bụng nghi hoặc, nhưng vẫn từ bên cửa sổ bò ra ngoài, nhảy xuống giàn giáo, trực tiếp ra sân sau.
Việc này khi còn bé tôi thường làm, lầu hai cũng không cao, rất thuận lợi, tôi chạy vào trong rừng… đi vào vừa nhìn thấy.
Tôi sợ hãi!
Tôi đứng trong rừng ngây ngốc.
Cây cối nơi đó đã trưởng thành những gốc to che trời, những cây này lúc nhỏ tôi có ký ức rất tốt đẹp, nhưng hiện giờ… chúng nó đã không còn cành lá, giống nhưng những ngọn cây hóa thạch cứng ngắc hiện ra màu nâu đậm. Tách ra hai ngọn cây, hình như là một cổ thi thể.
Đúng vậy, các vị không hoa mắt tôi cũng không hoa mắt, đó xác thực là thi thể, khô quắt, đã chết rất nhiều năm… Tôi dĩ nhiên có thể nhận ra rõ ràng lai lịch của những thi thể đó.
Stephen, Mike, Emma, Lynda, Kelus…
Những anh chị em của tôi, lúc nhỏ cùng nhau lớn lên, cùng nhau trèo cây, những anh chị em cùng nhau chơi trò chơi, còn có các mẹ da đen, cùng với những người làm công ở nông trường, thậm chí còn có vài con chó săn cừu đáng yêu của tôi.
Sau đó, bên tai truyền đến một tiếng hét thảm thiết thê lương khàn khàn, lộ ra điên cuồng.
Cho đến khi cổ họng cảm nhận được sự đau đớn rát buốt, tôi mới biết được người phát ra tiếng kêu đó là tôi… Tôi rời khỏi vài năm, những người thân nơi này đều đã chết, nông trường hạnh phúc biến thành địa ngục, cha cũng hấp hối, tất cả đều đã chết…
Tôi quay đầu lại nhìn biệt thự trong trang viên xa xa.
Xuyên qua cửa sổ chấm đất, có thể thấy bên trong ngôi biệt thự hắc ám có hai cái bóng sáng.
Một là Marilyn, một là Maggie.
Marilyn mặc quần lụa mỏng màu trắng, Maggie thì mặc váy tây màu hồng.
Nói cách khác… Trong những năm quá khứ, trong biệt thư tối tăm kia, trong những tử thi khô héo kia, chỉ có một mình người sống Maggie vẫn duy trì màu sắc tươi đẹp đó…
Ma quỷ! Trong óc tôi bật ra từ đó, hút khô sinh mệnh của mọi người nơi đây, lưu lại, duy nhất là ma quỷ!
Tôi giống như nổi điên chạy về, kéo ra Marilyn đang cùng Maggie chơi trò chơi.
Marilyn và Maggie đều bị tôi làm cho sợ hãi, tôi bảo vệ Marilyn ở sau lưng, nhìn Maggie, thấy thế nào, đều nghĩ ánh mắt của cô ấy yêu dị không nói nên lời.
‘Thân ái.’ Marilyn không hiểu được mà nhìn tôi, nghĩ tôi đột nhiên trở nên rất táo bạo.
Tôi cảnh giác nhìn Maggie, ‘Cô đã làm gì bọn họ?’
Vẻ mặt của Maggie trở nên nghi hoặc, ‘Thomas, anh nói gì vậy?’
‘Đừng giả vờ nữa, bọn họ đều đã chết!’
‘…’ Maggie hồi lâu sau mới nhè nhẹ gật đầu, ‘Đúng vậy, tất cả mọi người đã chết, chỉ còn lại chúng ta thôi.’
‘Trời ạ, là ôn dịch tạo thành sao?’ Marilyn rốt cuộc hiểu ra vì sao trang viên lại hoang vắng như vậy.
Tôi vẫn không muốn buông tha Maggie, tôi không để ý mọi người ngăn cản, đem cô ấy và con búp bê của cô ấy ném vào trong tầng hầm, khóa cửa, đồng thời báo cảnh sát.
‘Thomas!’ Marilyn không thỏa mãn với hành vi của tôi, nhưng tôi nói với cô ấy, ‘Maggie cùng tuổi với chúng ta!’
Marilyn nhìn ảnh chụp chung lúc nhỏ của tôi và Maggie, ngây ngẩn cả người, cô ấy triệt để ngây ngẩn cả người.
Cảnh sát trưởng trên trấn mang theo cảnh viên tới.
Mọi người kỳ thực đã sớm hoài nghi những chuyện gần đây xảy ra trong thôn trang, nhưng lại ngại danh vọng của cha, ở đây lại là lãnh địa tư nhân của nhà chúng tôi, cho nên bọn họ không có tiến đến điều tra.
Tôi dẫn theo cảnh sát đi tới khu rừng sau núi, để bọn họ xem những người chết nơi đó.
Cảnh sát trưởng và mọi người trên trấn đều tới, mọi người nhất trí cho rằng —— Là ma quỷ làm!

“Không đúng!”
Tiêu Bắc đọc tới đây, Lam Minh tự nhủ nói một câu.
“Đúng vậy đúng vậy!” Phong Tiểu Vũ cũng gật đầu, “Hình như hơi ngược ngạo! Nếu như thực sự có ma lực lớn như vậy, làm sao có thể để Thomas kia đơn giản báo cảnh sát tới a?”
Tiêu Bắc đã rất nhanh thấy được phần dưới, nói, “Nè, còn nữa!”
Tất cả mọi người cau mày chờ cậu đọc.
“Nói thật, kỳ thực chúng tôi không nói ra, nhưng mười mấy năm qua, hầu như có nhiều người hoài nghi Maggie không phải người, hoặc là oán linh bị quỷ triền thân.
Cùng lúc, hình tượng quái dị của cô ấy, trong thân thể nhi đồng đáng yêu, cất giấu một linh hồn không biết tuổi. Cô ấy luôn luôn dùng một loại ánh mắt tịch mịch nhìn chúng tôi, ai cũng không biết cô ấy đang suy nghĩ cái gì. Về mặt khác, cô ấy đến từ trại tập trung, nơi mà ma quỷ và oan hồn tụ tập.
Vài năm gần đây, trấn nhỏ xảy ra vài chuyện quái dị, tại họa không ngừng cả người lẫn vật đều tử vong…
Sau đó, mục sư trên trấn cũng tới, mọi người nhận định, Maggie là yêu ma… phải thiêu cháy cô ấy, mới có thể cứu vớt trấn nhỏ.
Dưới tình huống nhiều người đồng ý, chỉ có Marilyn cực lực phản đối, cô ấy cho rằng đây là ngu muội, dù là án mưu sát còn có thể điều tra rõ ràng, không thể tùy tiện nói người khác là ác ma.
Tôi đương nhiên cũng phản đối, nhưng nghĩ lại những anh chị em chết đi trong khu rừng kia, tôi lại do dự… Mời các vị cứ thỏa thích chửi mắng tôi đi, tôi là một kẻ tàn nhẫn lại vô tình vô nghĩa. Trong lòng tôi có quỷ, dưới đáy lòng, tôi biết, là bởi vì tình yêu của Maggie đối với tôi, mà tôi lại di tình biệt luyến, cho nên cô ấy mới giết nhiều người thân của tôi như vậy. Tôi nghĩ tôi muốn điên rồi, hy vọng lập tức giải quyết xong chuyện này… tôi ích kỷ đến cỡ nào?!
Cuối cùng, Maggie bị người trên trấn kéo đi ném vào trong đống lửa, chết cháy…
Nói đến cũng kỳ quái, sau khi Maggie chết, mây đen trên trấn tản ra, cây cối trổ chồi non, cây cỏ xanh mướt mọc ra, chưa đến nửa tháng, tất cả đều khôi phục sức sống.
Mọi người đều vô cùng vui sướng, duy độc một người rầu rĩ không vui —— Marilyn.
Cô ấy hình như vì cái chết của Maggie mà bị đả kích, cô ấy ngồi bên chiếc sofa đã từng ngồi chơi với Maggie, nhìn chằm chằm con búp bê Sophie mà lúc sống Maggie thích nhất, mỗi ngày một gầy gò.
Bệnh của cha đã khỏi hắn, ông nói cho tôi biết một chuyện, khiến tôi ngừng áy náy vì hại chết Maggie.
Nghe nói sau khi tôi không thư tín tới lui với Maggie, Maggie liền trở nên táo bạo… Người trong nhà và cô ấy thường hay xảy ra mâu thuẫn. Người nào đắc tội cô ấy, ngày hôm sau sẽ biến mất, thật lâu sau, ông ấy phát hiện thi thể những người đó ở sau núi, nhưng trong nhà đã bị Maggie khống chế. Cha an ủi tôi, ‘Nhìn trời xanh mây trắng bên ngoài kìa, chúng ta chỉ giết một ác ma mà thôi, nó ở lại đây, sẽ có càng nhiều người chết.’
Tôi được an ủi, quyết định mang Marilyn trở lại New York, bắt đầu cuộc sống mới.”
Tiêu Bắc đọc tới đây, lại lật sang trang tiếp theo, vừa thắc mắc hỏi bọn Lam Minh, “Cảm thấy chuyện tới đây vẫn chưa xong a, nếu như Maggie thật sự là quỷ, có lực lượng mạnh như vậy, vì sao không giết chết những người đó mà cam tâm tình nguyện bị thiêu chết?”
“Ta cũng thấy kỳ quái.” Bạch Lâu cúi đầu tỉ mỉ nghiên cứu con búp bê kia, bảo Tiêu Bắc tiếp tục đọc thư.
“Tôi cùng với Marilyn về tới New York, Marilyn vẫn sa sút tinh thần không nói lời nào, cả ngày ôm Sophie đờ ra, tôi vô cùng sầu lo, đồng thời luôn nghĩ con búp bê Sophie của Maggie thoạt nhìn vô cùng quỷ dị.
Sau đó, lúc tôi muốn thiêu cháy Sophie, Marilyn đột nhiên bạo phát, cô ấy cãi nhau với tôi một trận.
Cô ấy dùng những ngôn ngữ độc ác nhất đời này để chửi bới tôi, tôi quả thật không thể hình dung, không thể tin đây là Mary dịu dàng kia.”
“Xong.” Long Tước cười nhạt một tiếng, “Thì ra là có chuyện như vậy.”
“Hm… Tên Thomas này là đồ ngu tự mình chuốc khổ vào thân.” Khế Liêu chải lông cho con sói trong lòng, tự nhủ, “Hắn quả thật mất đi tất cả… Ngoại trừ người vợ Marilyn này, còn có một Maggie yêu hắn, cho nên ta ghét nhất nhân loại, ích kỷ lại ngạo mạn.”
“Nói vậy, ma quỷ không phải Maggie sao?” Tiểu Vũ hỏi.
“Có lẽ không phải.” Sesier tiến tới, nhìn chằm chằm vào Sophie bị ghim vào cọc gỗ đào, “A… Là búp bê vu cổ!”
“Vu cổ?” Tiêu Bắc cúi đầu nhìn, Lam Minh chọt chọt eo cậu, làm cho cậu cả kinh nhảy dựng, quay đầu lại nhìn hắn.
“Bắc Bắc, đừng phân tâm, đọc tiếp đi.” Lam Minh thấp giọng hối thúc.
Tiêu Bắc tiếp tục đọc, “Bắt đầu từ ngày đó, Marilyn đã thay đổi, cô ấy ăn mặc thời trang, bắt đầu hàng đêm sênh ca, thành một cô nàng thích ăn chơi hưởng lạc. Tôi mỗi ngày bận bịu công tác, cô ấy mỗi ngày bận rộn chơi đùa, nhưng không thể phủ nhận một điều… Cô ấy ngày càng mỹ lệ hơn. Tôi đã bị sắc đẹp của cô ấy hấp dẫn thật sâu, dung túng cô ấy, cưng chìu cô ấy, hầu như đem tất cả tình yêu dâng cho cô ấy.
Không lâu sau, cha qua đời, tôi đem trang viên bán với giá tốt, tiền tài đầu tư vào nhà đất sản nghiệp. Tôi cũng hợp thời, trước khi ngành bất động sản sa sút, tôi kiếm được một khoản hời, liền đem tài chính thành công chuyển sang thị trường chứng khoán. Chờ tiền tới túi, tôi liền đem tất cả đổi thành vàng… Ba lần đầu tư, ba lần giá cả tăng vọt, ngay cả tôi cũng không biết mình có bao nhiêu tiền… Lúc này, tài phú đối với tôi đã không còn bất luận ý nghĩa gì, chỉ là sau tài khoản tăng thêm vài số 0 mà thôi. Nhưng tôi càng ngày càng thấy trống rỗng, tôi cũng không biết tôi đang tưởng niệm cái gì, trong lòng vắng vẻ, tôi không dám hồi ức về quá khứ, hàng đêm đều bị ác mộng cắn nuốt.
Chúng tôi cứ sống cùng nhau như vậy mười năm, tôi kiếm tiền cho cô ấy tiêu xài, cô ấy ngày càng đẹp hơn, dung quang tỏa sáng, bên cạnh có vô số người ưu tú theo đuổi. Mà tôi cũng ngày một già đi, mỗi ngày càng thêm uể oải chán chường, mỗi ngày càng thêm tịch mịch.
Hai mươi năm sau, tôi đi vào tuổi trung niên, nhưng Marilyn vẫn là bộ dáng hơn hai mươi như cũ, chúng tôi bắt đầu ở riêng hai nơi, cô ấy du lịch thế giới ăn chơi đàng ***, tôi có sự nghiệp thành công, một mình ngồi trong phòng ngẩn người.
Cho đến giờ phút này, tôi rốt cuộc phát hiện… Chính là tôi đã sai, chúng tôi đều đã sai! Nhưng tôi không dám đuổi theo chân tướng, tôi sợ sau khi suy nghĩ cẩn thận, có được kết quả, tôi sẽ phát điên.”
“Marilyn đã bị khống chế rồi sao?” Domi nhịn không được nhíu mày, “Sophie mới là tái thể chân chính?”
“Rất có thể.” Lam Minh gật đầu, “Có điều sau đó khẳng định Marilyn đã trở thành tái thể hoàn mỹ hơn.”
“Trong thư còn đoạn cuối nè.” Tiêu Bắc đọc, “Cho đến năm ngoái, khi tôi thu dọn gác xép, phát hiện Sophie bị khóa trong rương.
Lúc nhìn Sophie, không biết vì sao tôi đột nhiên nhớ tới Maggie, liền nhẹ nhàng ôm Sophie xoa nhẹ… Tôi phát hiện bên hông Sophie, có một đường may đặc biệt rõ ràng, dường như từng bị ai đó rạch ra.
Tôi lấy kéo mở ra, từ trong thân thể Sophie lấy ra một phong thư, chữ viết quen thuộc khiến tôi lệ nóng doanh tròng, cũng khiến tôi hối hận không thôi.
Thư vẫn còn ở đó, tôi đọc xong lá thư này, thì đã hiểu ra tất cả.
Vô hạn áy náy và hối hận đã hoàn toàn đánh bại tôi, tôi gần đất xa trời, nhưng phần oán hận bi thương kia vẫn không thể xóa nhòa, tôi nghĩ, sau khi chết đi tôi sẽ xuống địa ngục hoặc hóa thành lệ quỷ, nhưng điều đó cũng không đủ để nghiêm phạt kẻ ích kỷ là tôi đây. Nhưng hung thủ chân chính kia vẫn nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, kẻ lợi dụng sự ngu xuẩn của tôi để thương tổn người tôi yêu thương nhất!
Nếu các vị có năng lực này, xin giúp tôi bắt nó đi, trong khoảng thời gian này hẳn là nó sẽ trở về, đây là chuyện cuối cùng tôi có thể làm vì Maggie và Marilyn.
Cuối cùng, cảm ơn các vị đã nhận ủy thác của tôi.”
Tiêu Bắc đọc xong, Bạch Lâu cũng tìm được vết rạch ở bên hông Sophie, từ bên trong lấy ra một cuộc giấy, một tấm da dê rất cổ.
“Không hiểu ở trên viết gì hết.” Tiêu Bắc có chút bất đắc dĩ đưa cho Lam Minh.
Lam Minh nhíu mày, Sesier cầm qua nói, “Là dùng chữ Bồ Đào Nha viết, Brazil có rất nhiều người nói tiếng Bồ Đào Nha.”
Mọi người giật giật khóe miệng —— Đứa ngốc Sesier cư nhiên biết chữ Bồ Đào Nha, quả nhiên là một vài tri thức vô dụng.
“Thomas thân ái.” Sesier bắt đầu đọc.
“Em là Maggie. Lúc anh thấy bức thư này, có lẽ em đã chết, anh không cần áy náy cũng không cần bi thương, em cũng đã tới tuổi nên chết rồi.
Rất xin lỗi vì em vẫn gạt anh, hiện giờ, em muốn nói cho anh một bí mật.
Lúc em được ‘Papa’ thu dưỡng, kỳ thực tuổi của em, còn lớn hơn cả papa.”
“Không phải chứ?!” Tiêu Bắc giật mình, “Thiệt hay giả?”
“Chứng bất lão thật sự có tồn tại.” Bạch Lâu nói, “Ta từng đọc những ghi chép về phương diện này, trên y học cũng rất khó giải thích, người mắc chứng bất lão hoàn toàn không giống người mắc chứng chu nho, bọn họ sẽ không bị đổi giọng, không dậy thì, hình thái bình thường không khác gì trẻ em, đại bộ phận trong đó trí lực đều không thể phát triển, có một bộ phận sẽ có trí lực đúng như tuổi của mình, như vậy bọn họ sẽ biến thành…”
“Claudia trong phim Phỏng vấn ma cà rồng!” Phong Tiểu Vũ vỗ tay một cái.
Tất cả mọi người không có gì để nói… Hình như cũng giống như vậy.
“Tiếp đi tiếp đi.” Tiêu Bắc hối thúc Sesier.
“Trước chiến tranh em cũng không sống tốt, trước kia là tóc đen mắt đen, mọi người nghĩ em là phù thủy Gypsy, em trải qua cuộc sống lưu lạc, khi em đi ngang qua một ngôi mộ, nhặt được Sophie.
Lúc đó Sophie chỉ là một con búp bê bình thường, em cũng vô cùng tịch mịch, liền làm bạn với nó, cho đến khi chiến tranh bắt đầu, em bị nhốt vào trại tập trung.
Lúc đó em cũng không sợ, nghĩ chết là một loại giải thoát. Nhưng Sophie lúc đó lại nói chuyện với em.
Cô ấy nói cho em biết, có thể bảo vệ em, nhưng phải ký kết một khế ước với cô ấy —— Em cả đời cũng không được rời khỏi cô ấy, cho đến khi em chết đi, cô ấy sẽ tận lực thỏa mãn yêu cầu của em, em cũng phải tận lực giúp đỡ cô ấy.
Em đương nhiên đồng ý, vì vậy… em còn sống, từ phù thủy tóc đen trước kia biến thành một cô bé xinh xắn.
Tiếp đó, em đã được ‘Papa’ tốt bụng thu dưỡng, đoạn thời gian được cùng ở bên mọi người là thời gian mà em hạnh phúc nhất.
Anh đã từng tiết lộ bất hòa và áy náy với em trong thư… Em hiện tại có thể nói cho anh Thomas, mọi người đều như con cháu của em, em yêu mọi người. Mặt khác, cũng là em cố ý bất hòa với mọi người, em phải bảo vệ mọi người an toàn, bởi vì Sophie thay đổi.
Sophie trở nên táo bạo, bởi vì cô ấy muốn đi ra thế giới bên ngoài, cô ấy là ác ma thị huyết… Khế ước giữa em và cô ấy trở thành ước thúc lẫn nhau, cô ấy hại chết nhiều người, nhưng lại không thể nào thoát khỏi em, em vây cô ấy trong trang viên, muốn giữ cô ấy cho đến khi chết.
Nhưng Sophie lại đem toàn bộ chuyện xấu đều giá họa cho em.
Em không thể nói với người khác thân phận thật của cô ấy, bởi vì không ai tin tưởng em, hơn nữa cô ấy dùng mạng sống của cha uy hiếp em.
Sau khi em nghe anh kết hôn, vô cùng vui vẻ, nhưng Sophie lại sửa lại bức thư mà cha gửi cho anh, lừa anh trở lại.
Em nghĩ anh đã hiểu lầm, bởi vì em thật sự thích Marilyn, cô ấy là vợ của anh, em xem cô ấy như con, muốn để cô ấy vui vẻ… Lúc anh nhốt em trong tầng hầm, em thấy được nụ cười của Sophie, biết cô ấy đã thành công, có thể hoàn toàn thoát khỏi em.
Em ở trong hầm vội vã viết phong thư này, không biết khi nào anh mới có thể phát hiện, Sophie có thể sẽ làm hại Marilyn… Em nhìn ra được, cô ấy khát vọng thân thể trẻ trung của Marilyn.
Thomas, em vô cùng xin lỗi, sự xuất hiện của em khiến cho cuộc sống của anh trở nên hỏng bét, xin tha thứ cho em, Maggie yêu anh.”
“Viết thư xong không bao lâu đã bị thiêu chết.” Phong Tiểu Vũ khẽ nhíu mày, “Đúng là hoang đường.”
“Nhưng đúng là rất nhiều người đều sẽ hoài nghi Maggie mà không hoài nghi con búp bê vải kia.” Khế Liêu có chút bất đắc dĩ, “Sophie kia là ác linh gì? Có thể nhìn ra không?”
Bạch Lâu cầm búp bê nhìn nhìn, nói, “Hm… Nhìn không ra, đã lâu quá rồi.”
“Sao trên búp bê lại bị cắm gỗ đào?” Tiêu Bắc thắc mắc.
“Là một loại ràng buộc.” Sphinx nói, “Búp bê làm tái thể đầu tiên của linh hồn thể, mặc kệ Sophie chân chính kia không biết đã đi đâu, thoát khỏi con búp bê này. Cắm gỗ đào vào trong ngực búp bê, không nhất thiết có thể giết chết nó, nhưng sẽ mang đến cho nó cảm giác khó chịu như thả con ruồi vào trong chén cơm của nó… cho nên nó nhất định sẽ trở lại tìm Thomas.”
“Chúng ta đi tới nhà Thomas kia một chuyến đi.” Tiêu Bắc đề nghị, “Tôi muốn biết Sophie rốt cuộc là cái gì?”
“Chính xác.” Lam Minh gật đầu, “Cũng nên báo thù cho các vong hồn đã chết kia.”
Tất cả mọi người gật đầu.
Bạch Lâu thả búp bê vào trong hộp, mọi người đi ra, dựa theo địa chỉ trên thư của Thomas, chạy tới nơi ông ta ở… chuẩn bị gặp hung thủ chân chính kia, Sophie.
.
.
_____________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.