Vũ Dạ Kỳ Đàm

Chương 61: Ex bắt đầu hưng thịnh phát đạt, các anh đẹp trai rốt cuộc có thể tự lực cánh sinh, không cần ăn cơm chùa nữa




Tiêu Bắc bị Tù Điểu kiềm chế, nhận được tin tức của Lam Minh, nhưng vấn đề bây giờ là, làm sao để chế phục cái gã có cánh tay còn thô hơn cả cẳng chân của mình đây, cái này mới gọi là vấn đề á! Lẽ nào chỉ dựa vào suy nghĩ mà giải quyết con quái thú đằng sau?
Tiêu Bắc hơi do dự, đồng thời cũng có chút ngộp thở rồi, cánh tay cái thằng cha đằng sau vừa thô như khúc củi còn nặng trình trịch, đặt trên vai mình, mỏi cổ quá đi trời ơi! Tiêu Bắc cảm thấy thật phiền muộn, nhìn về phía bầu trời xa xăm kia… thôi thì đành chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Sau khi an tĩnh, Tiêu Bắc bắt đầu hồi tưởng về thời điểm giải quyết con rắn khổng lồ kia, mở ra không gian khác.
Nhưng mà, khi Tiêu Bắc mở mắt ra lần nữa, ở chân trời cao xa vời vợi kia cũng chẳng xuất hiện vòng xoáy hay tầng mây nào cả, mà ngược lại là, đám Tù Điểu xung quanh càng lúc càng gần, dần dần vây quanh mọi người.
Tiêu Bắc sốt ruột lên thì càng không biết nên làm gì cho đúng.
Lam Minh thấy Tiêu Bắc khẩn trương, biết cậu còn chưa thể vận dụng thuần thục năng lực của mình, nhưng cũng không thể trách cậu, cậu dù sao cũng là loài người, hơn nữa thời gian lĩnh hội quá ngắn.
Tiêu Bắc đang lúc hoảng loạn thì đồng thời bên tai vang lên những tiếng kêu cứu dồn dập. Cậu ngẩng đầu nhìn lên lầu, liền thấy trong một căn phòng giam, có rất nhiều người đang bò lên vách tường, trên tay mang xiềng xích, có người còn đẫm máu, là những người bị giam.
Đối mặt với những người bị giam cầm này, bọn họ có thể là nhân loại cũng có thể là vong linh, nhưng đều không ngoại lệ, trên mặt tràn đầy thống khổ và kinh hãi, dường như đã chịu đủ dằn vặt, Tiêu Bắc cảm giác được cơn phẫn nộ sâu trong đáy lòng bắt đầu trào dâng.
Cậu lại nhìn đám Tù Điểu xung quanh, tướng mạo xấu xí thì cũng không quan trọng gì, nhưng tâm lý xấu xí và méo mó như vậy, khiến Tiêu Bắc cảm thấy bọn chúng ghê tởm hơn hết thảy những ác ma đã gặp trước đây!
Thu lại trạng thái hoảng loạn, Tiêu Bắc nghĩ không thể cứ đóng vai được bảo vệ mà ỷ lại vào sự bảo hộ của Lam Minh, lúc trước Long Tước từng nói với cậu, bản thân cậu có năng lực rất mạnh, nếu sử dụng năng lực này thành thạo, ngoại trừ được Lam Minh bảo hộ thì cậu cũng có thể bảo vệ cho Lam Minh và mọi người, có thể cứu vớt những con người bị ác ma xâm hại nữa.
Tiêu Bắc lại một lần nữa tập trung tinh thần, nhìn quanh bốn phía, nếu như có thể tùy ý mở ra không gian kia, thì đâu ai quy định nhất định phải mở ngay giữa bầu trời, nếu như làm âm thầm… không phải có thể trực tiếp đẩy bọn chúng trở về thời thái cổ luôn sao?
Vừa nghĩ tới đây, còn chưa xác định sẽ làm như thế nào, Tiêu Bắc liền cảm thấy một trận động đất.
Ngay cả Lam Minh bọn họ cũng sửng sốt, chỉ thấy mặt đất dưới chân đám Tù Điểu kia đột nhiên rung lên, nứt ra… sau đó xuất hiện một cái động rất lớn.
Theo tiếng răng rắc cổ quái, mặt đất nứt ra một lỗ hổng, đám Tù Điểu kia dù sao cũng không phải loài chim, đôi cánh bọn chúng cũng không thể chịu được trọng lượng cơ thể để mà bay lên, chỉ có thể toàn bộ rơi vào trong vực sâu hun hút.
Tiêu Bắc nghe được thanh âm quen thuộc, tiếng gầm gữ vang vọng lại từ thời thái cổ, là tiếng mở ra của cánh cửa thông vào thế giới kia.
Tiêu Bắc vừa thở phào nhẹ nhõm thì liền cảm thấy cánh tay bị xiết chặt, trong nháy mắt có cảm giác hít thở không thông. Chợt nghe con Tù Điểu phía sau gào rú từng tiếng rống giận cổ quái.
Tiêu Bắc tiếp xúc với nó, cho nên có thể cảm nhận được nội tâm của nó, cậu nghe loáng thoáng có người đang nói —— Muốn kéo ngươi chôn cùng! Mang ngươi vào đó dâng cho chủ nhân!
Tiêu Bắc cả kinh, chợt nghe được giọng nói của Lam Minh truyền đến, “Giật điện hắn!”
Tiêu Bắc sửng sốt —— Giật điện?
Nhưng trong đầu cậu vừa nghĩ tới chữ điện, liền cảm giác con Tù Điểu kia kịch liệt rung động, cánh tay nắm Tiêu Bắc buông lỏng, đồng thời, Tiêu Bắc cảm thấy cánh tay bị người túm một cái, ngước mắt nhìn lên, thì ra Sesier đã tới trước mặt cậu, rồi kéo cậu sang một bên… Lam Minh đã vọt tới bên cạnh, giơ tay chém xuống. Con Tù Điểu nọ đã kịp chuẩn bị, lui về phía sau, nhưng lưỡi đao sắc bén của Minh vẫn sượt qua chân mày nó.
Xoẹt một tiếng… Trên khuôn mặt vốn đã xấu xí, xuất hiện một vệt máu dài.
Tiêu Bắc ở phía sau nhịn không được mà nhíu mày, những thứ xấu xa trên thế gian này dường như không có cực hạn.
“Trên người nó có phù chú!” Lúc này, Bạch Lâu ở bên cạnh nhắc nhở, tất cả mọi người chú ý tới, máu của con Tù Điểu kia chảy ra, nhuộm lên những hoa văn phù chú trắng trên người nó, đồng thời, phù chú nọ bắt đầu đổi màu, phát sáng.
“Nó…” Tiêu Bắc mở to hai mắt nhìn thân thể con Tù Điểu nọ bắt đầu biến hình, phảng phất như trong cơ thể có gì đó đang muốn phá tan cái vỏ rỗng bên ngoài mà chui ra.
“Là trứng!”
Lúc này, Sphinx hô một tiếng, “Phù chú kia bị máu nhuộm nên biến thành phục chế phù, nó bắt đầu tự phục chế bản thân! Sẽ có vô số Tù Điểu sinh ra!”
“Lam Minh, thứ này không thể để bất luận một con đào tẩu, nếu không sẽ gây ra hỗn loạn, đặc biệt khi nó thoát vào trong thành phố!” Bạch Lâu ở phía sau hô to.
Lam Minh chậc một tiếng, nhíu mày, đột nhiên nghĩ tới một biện pháp cực kỳ tốt cũng cực kỳ tiện lợi, bèn kêu một tiếng, “Cổ Lỗ Y!”
Cổ Lỗ Y vỗ cánh bay qua, chỉ thấy Lam Minh giơ Minh lên cao, hỏi nó, “Có từng nghe lửa u minh chưa?”
Cổ Lỗ Y chớp chớp mắt, đáp xuống sống đao của Minh, thổi cái phù một cái vào lưỡi đao, phun ra một luồng hoa lửa.
Nói cũng lạ, Minh lập tức bốc cháy, hơn nữa lại sinh ra ánh lửa màu lam.
Cổ Lỗ Y đáp xuống đầu vai Tiêu Bắc.
Lam Minh cười, nói với Minh, “Đã lâu không thấy cảnh ngươi thiêu đốt rồi…”
Nói xong, hắn giơ đao quay sang con Tù Điểu đang nỗ lực phân giải, đã có vô số cái đầu phá tan lốt da người ban đầu mà bò ra… vung tới chém một đao.
“Gào…”
Tù Điểu ngửa mặt lên trời, phát ra tiếng gào thảm thiết, những con nhỏ trong thân thể nó đều bắt đầu bốc cháy, thiêu trụi thành than đen… Con Tù Điểu nọ lui về sau vài bước, cái khe lớn vừa chôn vùi vô số Tù Điểu kia vẫn còn kéo dài, con Tù Điểu bị thiêu đốt không ngừng lui về sau, giẫm phải khoảng không… Trong nháy mắt rơi vào trong khe.
Sau đó lại là một trận đất rung núi chuyển vang lên tiếng rầm rì.
Mặt đất khép lại —— Bốc lên một tầng bụi mỏng.
Tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Tiêu Bắc cũng thở dài một hơi, thiếu nữ vừa được Sphinx cứu ở bên cạnh lúc này cũng hiểu được mình đã an toàn, một lúc lâu mới khóc rống lên.
Mọi người hai mặt nhìn nhau.
Khế Liêu vừa thấy con gái khóc thì có chút mất tự nhiên, chạy đến một bên, “Ta đi gọi điện thoại cho Diệu Phong, bảo hắn tới xử lý, trong nhà có thể còn có nhân loại khác.
Bạch Lâu nhìn trái nhìn phải, kéo Tiêu Bắc và Sesier nói, “Đi, chúng ta đi xem mấy cái cây kia!”
Tiêu Bắc gật đầu, trước khi đi thì nói với Lam Minh, “Anh đừng đứng đực ra đó, nữ sinh người ta khóc, đi an ủi cô bé một chút.” Nói xong bị Bạch Lâu kéo đi.
Lam Minh mở to hai mắt, giơ tay chỉ vào mình —— Bảo hắn đi an ủi?!
Nhưng Tiêu Bắc đã đi, Lam Minh đành phải xoay mặt nhìn Sphinx.
Sphinx cũng lắc đầu, nữ sinh này vừa mới nãy cũng rất sợ nó, hơn nữa, nó không thích đàn bà cho lắm, nếu như là một thiếu niên xinh đẹp… Vậy thì không có gì khó khăn.
Lam Minh nhíu mày, Cổ Lỗ Y vốn định theo Tiêu Bắc, vừa thấy Lam Minh và Sphinx mặt ủ mày chau bèn lắc đầu, đập cánh bay đến trước mặt nữ sinh nọ.
Nữ sinh còn đang khóc, liền thấy trên đầu gối, hạ xuống một em bé bụ bẫm.
Cô ngây người một lát, nghĩ, đây là gì? Thật dễ thương… sao lại có đuôi có sừng?
Cổ Lỗ Y chắp tay sau đít ưỡn cái bụng nhỏ đứng trên chân cô, nhìn chằm chằm cô một hồi sau đó đột nhiên ném cho người ta một cái nhìn quyến rũ, nói tiếng, “Người đẹp, cười cái coi!”
Lam Minh và Sphinx cả kinh, há to miệng.
Nữ sinh nọ cũng kinh ngạc, nhìn chằm chằm Cổ Lỗ Y, chỉ thấy Cổ Lỗ Y lắc lắc cái mông tròn vo, tặng cho cô một điệu Space Dance của MJ.

Bọn Tiêu Bắc cùng nhau đi tới ven rừng, Bạch Lâu tính toán sơ lược một chút, nói, “Ở đây phỏng chừng không có người sống nào cả, bên trong nhà cửa và cây cối, chí ít giam giữ mười ngàn vong linh.”
“Nhiều như vậy?” Tiêu Bắc nhíu mày.
“Hết cách rồi, số lượng Tù Điểu quá nhiều!” Bạch Lâu lắc đầu.
“Vong linh có thể đưa tới địa ngục.” Sesier nói, “Lucifer sẽ cho bọn họ một thân phận tốt hơn.”
“Không thể siêu độ sao?” Tiêu Bắc hỏi Bạch Lâu.
“Một bộ phận thì có thể, nhưng một bộ phận thì không được, đặc biệt là cái loại không phải hồn phách này.” Nói rồi Bạch Lâu chỉ chỉ những cây cối kia, “Đều là ma thể, chỉ có thể giao cho Lucifer.”
Tiêu Bắc gật đầu, “Vậy làm sao cứu bọn họ ra? Cậu vừa nãy hình như nói có thể tinh lọc.”
“Chính xác.” Bạch Lâu gật đầu, chỉ thấy Tiêu Bắc vén tay áo muốn mượn lưỡi hái của Sesier.
“Định làm gì đó?” Bạch Lâu vội ngăn cản Tiêu Bắc đang định tự hại mình, “Lấy dao làm cái gì a?”
“Tinh lọc không phải cần có máu sao?” Tiêu Bắc hỏi.
Bạch Lâu cảm thấy vô lực, “Không phải ý đó… Năng lực của cậu đã khôi phục rồi, bây giờ có thể dùng ý chí để cứu bọn họ!”
“Vậy a.” Tiêu Bắc hỏi, “Vậy… Phải làm thế nào?”
“Bắc Bắc, ngươi xem Vũ Dạ tập rồi bộ không học được gì sao?” Sesier hỏi.
“Ách, cái này…” Tiêu Bắc có chút xấu hổ, “Rất nhiều thứ, tôi đọc không hiểu, hơn nữa không phải vừa mới lấy được sao…
“Ngươi tiếp xúc với bọn họ một chút đi.” Bạch Lâu nói, “Hẳn là có thể cảm nhận được nội tâm của bọn họ.”
Tiêu Bắc gật đầu, vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào thân cây… Bèn cảm giác được một loại cảm giác ưu thương và an tường, truyền vào trong cơ thể.
Tiêu Bắc nhắm hai mắt lại, trong bóng tối trước mắt, xuất hiện một rừng cây, trên cây quấn xiềng xích nặng nề.
Tiêu Bắc đang chìm trong cảm giác khó chịu này, chợt nghe được một tiếng nói bình tĩnh truyền đến, hỏi cậu,“Chúng nó đều bị giết chết rồi sao?”
“Bị đưa đi thôi, có vài con đã chết rồi.” Tiêu Bắc trả lời.
“Sẽ không trở về nữa sao?”
“Không về nữa, chúng nó không trở về, sẽ không tiếp tục tổn thương các người hoặc người khác.”
“Chúng tôi có thể tự do rồi sao?”
“Ừm…” Tiêu Bắc vô thức gật đầu, “Lập tức đưa các người… đến một nơi tốt đẹp hơn nơi này.”
“Nơi nào?”
“Tôi chưa từng tới… Có điều tôi đã gặp người ở đó, rất dễ thương, nghe nói nơi đó rất tốt.”
“… Như vậy a.”
Theo tiếng nói hạ xuống, Tiêu Bắc liền thấy bóng tối trước mắt biến thành ánh sáng, sáng bừng cả không gian, xiềng xích trên cây cối đều nát vụn vỡ tung, rơi xuống đất, tia sáng trắng lóa kia dường như là vô số quả cầu ánh sáng cấu thành, đang chậm rãi bay vào trong bóng đêm, dần dần bay xa, cuối cùng, biến mất không còn thấy nữa…
Khi Tiêu Bắc mở mắt lần nữa, trước mắt là khu nhà nhỏ, cảm giác âm trầm đã biến mất, trở thành một khu nhà được ánh mặt trời rọi sáng. Ba người lập tức hiểu được, sở dĩ có cảm giác âm trầm, là vì có những gốc cây mà mắt thường không thể thấy được, che đi tia sáng.
Xa xa, tiếng còi xe cảnh sát vang lên, hú âm ĩ mà đến.
Bạch Lâu kéo Tiêu Bắc một cái, nói, “Công đức viên mãn rồi, rút thôi…”
Khi trở về, liền thấy Khế Liêu đang đứng ở ven đường, nói, “Vừa mới Danh Vũ gọi điện tới, bảo người mà Long Tước mang về chính là người chúng ta muốn tìm.”
“Chính là cháu gái của phú thương kia?” Tiêu Bắc nói, nghĩ tới nữ sinh vừa nãy, chính là một trong hai nữ sinh đã cùng nhau đào tẩu. Chỉ là, những người bạn học khác không có chuyện gì chứ.
Về tới trước căn nhà lầu kia, Tiêu Bắc liền thấy Lam Minh và Sphinx cau mày đứng một bên, mà nữ sinh kia trên mặt không còn vẻ kinh khủng nữa, hai tay ôm Cổ Lỗ Y cọ tới cọ lui, “Ai nha, dễ thương muốn chết, cho tôi đi, tôi mang về nhà…”
Tiêu Bắc cả kinh, vội đi tới nói chuyện với cô, thuận tiện giúp Cổ Lỗ Y đào tẩu, chui vào trong balo.
Sphinx bị nhét lên chiếc Jeff, rất nhanh, Cảnh Diệu Phong mang theo rất nhiều cảnh sát tới, phía sau còn có vài phóng viên truyền thông.
Chuyện lần này cũng đủ lực hấp dẫn, Cảnh Diệu Phong thuận tiện giúp EX tuyên truyền một chút, đồng thời, Tiếu Hoa và Phong Danh Vũ giỏi về giao tiếp cật lực giúp đỡ tuyên truyền suốt quá trình, thêm mắm thêm muối nói cực sinh động.
Bọn Tiêu Bắc để lại một bóng lưng phóng khoáng, lên xe.
Các cảnh sát từ trong khu nhà, tìm ra tổng cộng hơn bốn mươi nhân viên bị giam cầm, bị giam lâu rất là hơn một tháng, ngắn thì là vài ngày nay… Hơn nữa người bị giam nhất trí nói bắt cóc bọn họ là một đám quái vật. Đồng thời còn có rất nhiều người bị giam, đã bị giết chết, rồi bị chôn xuống đất.
Cảnh sát đào lên, quả nhiên, trong lớp đất bùn trong rừng, chôn rất nhiều thi thể. Đều là dựng thẳng mà chôn xuống đất, giống như trồng cây, đều chỉ còn lại xương khô, cánh tay bị đè biến dạng, hình dạng vô cùng thê thảm.
Không đến một lúc, rất nhiều truyền thông chen nhau tới, trong khu nhà nhỏ kín hết cả người.
Cổ Lỗ Y lặng lẽ vịn mép cửa sổ, nhìn ra ngoài vẫy vẫy tay, chỉ thấy nữ sinh kia được đặt lên cáng cứu thương, có hai bác sĩ đang đẩy cô lên xe cứu thương…
Nữ sinh nọ sắc mặt đã bình tĩnh rất nhiều, nằm trên gối đầu, tay vươn ra ngoài, nhẹ nhàng cùng Cổ Lỗ Y chào tạm biệt.
Tiêu Bắc cười sờ sờ đầu Cổ Lỗ Y.
Sphinx ở một bên nhìn, liếm liếm móng vuốt, “Thật giỏi a… Nhỏ như vậy mà biết tán gái rồi.”
Miêu Tiêu Bắc liếc xéo nó một cái, “Cổ Lỗ Y như vậy gọi là có lòng nhân ái!”
Sphinx đảo mắt nhìn lên trời, Miêu Tiêu Bắc quay mặt lại, chỉ thấy Lam Minh khởi động xe, chỉnh lại kính chiếu hậu, “Lần này… Chuyện làm ăn của EX nói không chừng sẽ tốt hơn.”
.
Đêm đó, Tiếu Hoa và Phong Danh Vũ trở về mang theo rất nhiều món ngon, mọi người chúc mừng một phen.
Quả nhiên, ngày hôm sau liền thấy tin tức đưa tin, có vài đài phát thanh còn làm chương trình đặc biệt, chuyên nói về sự kiện thần quái lần này, quần chúng không biết rõ chân tướng đều sửng sốt. Rất nhiều chuyên gia đi ra giải thích, có người nói kẻ tội phạm chính là loại biến thái sát nhân cuồng như trong phim, có người nói đó là dị tượng… Chỉ là vô luận nói thế nào, lần này nhận được vụ án đồng thời phá án chính là EX.
Ngày hôm sau, Long Tước và Phong Tiểu Vũ luôn bận rộn tiếp điện thoại, ủy thác phá án và hẹn trước cố vấn liên tiếp đặt hẹn.
Bạch Lâu thấy được một lượng tin nhắn khổng lồ trong mail và diễn đàn, chuyện làm ăn của EX, chính thức phát đạt.
.
.
____________________



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.