Vũ Dạ Kỳ Đàm

Chương 58: Vấn đề về tương lai, vụ án mất tích tại nhà ma ở thành phố s




Đêm hôm đó, Miêu Tiêu Bắc ngủ rất trầm, cậu còn nằm mơ thấy một giấc mơ rất kỳ lạ, về phần mơ thấy cái gì, lúc tỉnh lại Tiêu Bắc đã không nhớ nổi, chỉ là cảm thấy cả người đều nhẹ nhõm không ít, phảng phất như đã đi xa rất lâu rồi mới được quay về nhà, rất là an tâm.
“Hm.” Miêu Tiêu Bắc rướn người lăn qua lăn lại trong chăn, mở mắt thì thấy Cổ Lỗ Y bên cạnh đã thức dậy, đang ngồi trên gối đầu cười tủm tỉm nhìn cậu, mặc một bộ quần áo thể dục đen in hình chuột Mickey, mang một đôi giày bata trắng.
“Cổ Lỗ Y, chào buổi sáng.” Tiêu Bắc xoay người rời giường, nhéo nhéo má Cổ Lỗ Y chào hỏi, sau đó chạy vào toilet đánh răng rửa mặt, xuống lầu thì thấy mọi người đang tập trung tại phòng khách, đang ăn điểm tâm.
“Dậy sớm vậy?” Long Tước chào hỏi, “Còn tưởng ngươi sẽ ngủ thêm một chút.”
“Không ngủ nữa, hôm nay phải tập luyện.” Tiêu Bắc trả lời, chạy đến ngồi xuống bên cạnh Lam Minh đang ăn bánh kem mà chào hỏi, “Chào buổi sáng nha.”
“Khụ khụ…” Lam Minh kinh hãi nhìn cậu.
“Bắc Bắc hôm nay dạy ta căn bản nha?” Sesier hỏi.
“Ngày mai được không, hôm nay anh phải tập luyện.” Tiêu Bắc trả lời, “Mấy hôm nữa phải diễn rồi.”
“Diễn?” Long Tước thắc mắc, “Lịch diễn không phải đã hủy rồi sao? Người đầu tư đã chết.”
Miêu Tiêu Bắc nhún nhún vai, “Nhạc Dương nghĩ ra kịch bản rất hay, hơn nữa ông ấy giao lưu rất rộng, hình như lại tìm được người đầu tư rồi, rất nhiệt tình, lão Dương rất vui.”
“…” Tất cả mọi người gật đầu, “Vậy thì tốt.”
Tiếu Hoa uống cà phê, hỏi Miêu Tiêu Bắc, “Vậy sáng nay cậu có rảnh không?”
“Ừm.” Miêu Tiêu Bắc gật đầu, hỏi, “Có việc gì?”
“Thật ra cũng không quan trọng, chỉ là muốn cùng nghiên cứu hướng phát triển sau này của EX.” Long Tước trả lời.
Miêu Tiêu Bắc nhịn không được mà bật cười, thấy mọi người nhìn mình thì hơi xấu hổ, chỉ là cậu vừa nghĩ đến nơi này có quỷ hồn, có người sói, còn có rồng a, sư tử a… Bàn về hướng phát triển sau này…
“Tháng này chúng ta bị lỗ vốn.” Long Tước nhìn sổ sách, “Mặc dù có một vài khoản phụ thu được tính vào, nhưng không tính những điểm này, chỉ tính mỗi kinh doanh của EX thì hoàn toàn thâm hụt.”
“Ừ.” Tiếu Hoa nhẹ nhàng đẩy gọng kính, “Nơi này là đoạn đường vàng của thành phố S, tuyệt đối là tấc đất tấc vàng, cũng như mấy quán bar kinh doanh sát vách đã gấp EX cả mười lần!”
Miêu Tiêu Bắc kinh ngạc nhảy dựng, hỏi ngay, “Cái đó… Đó là quán bar bình thường?Bán rượu bán nước sao lại kiếm được nhiều như vậy?”
Tiếu Hoa cười cười, hỏi, “Cậu đoán đi?”
Tiêu Bắc liền cảm thấy phía sau phát lạnh, lắc đầu, “Đoán không ra.”
“Còn tiếp tục thua lỗ như vậy cũng không phải cách.” Tiếu Hoa gom sổ sách lại, nói, “Chúng ta phải cải tiến phương châm kinh doanh, nếu tiếp tục thua lỗ sẽ đổi thành tiệm ngưu lang, hoặc là nhóm thần tượng.”
“A…” Tiêu Bắc hít sâu một hơi, Sesier hỏi, “Ngưu lang là cái gì?”
*(Ngưu Lang là cách gọi những người trong đội ngũ “trai đẹp” tiếp rượu tại các quán bar, sàn nhảy)
“Trẻ em đừng hỏi mấy thứ này!” Long Tước trừng mắt liếc nó.
Sesier mím môi.
“Phải làm sao để thu hút làm ăn a.” Khế Liêu giơ lên đôi chân dài, kiêu ngạo mà gác lên mặt bàn, “Rất ít người đến đây ủy thác chúng ta, huống chi người bình thường xảy ra chuyện gì, cũng sẽ không nghĩ mình gặp quỷ đâu.”
“Hay là chúng ta xem báo hoặc tin tức đế tìm mối làm ăn?” Phong Tiểu Vũ hỏi, “Hôm qua em xem một bộ phim kinh dị, mấy người làm nghề trừ ma trong đó thường làm như vậy.”
“Haah, những người thời nay tin tưởng chuyện trừ tà quá ít.” Sphinx nằm bên bàn liếm lông mao trước ngực mình, “Dù có gặp quỷ, cũng thà rằng tin đó là ảo giác, dùng một loại hiện tượng khoa học nào đó để giải thích chứ không tin có ác ma.”
“Phương pháp này quả thật có thể làm.” Tiếu Hoa nhíu mày suy nghĩ một lúc, “Làm việc thì cũng cần một vài mánh khóe xã hội, kể từ hôm nay tôi sẽ đặt mua báo cho các cậu, các cậu phải đọc mỗi ngày!”
Mọi người đều nhăn mặt, Khế Liêu và Lam Minh liếc mắt nhìn nhau —— Chết cũng không đọc!
Tiếu Hoa vươn tay xoa xoa mi tâm, mấy tên đầu óc ngu si tứ chi phát triển này thật sự khiến người ta đau đầu mà, then chốt là còn không có lòng yêu nghề mới phiền!
Mọi người đang hết đường xoay sở, chợt cửa bị đẩy ra, Phong Danh Vũ cầm vài thứ đi vào, tới bên bàn thì ném cái bịch xuống, hỏi, “Nghĩ ra cách chưa?”
Toàn bộ đều lắc đầu.
“A a.” Phong Danh Vũ ho khan một cái, đưa mắt quét qua mọi người, “Các anh có biết nguồn vốn lớn nhất của mình là gì không?”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, Phong Tiểu Vũ hỏi, “Năng lực?”
Phong Danh Vũ lạnh lùng cười, “Là mỹ sắc!”
Tất cả mọi người đen mặt.
“Bây giờ trên tay các anh có một hình thức hợp tác với Cảnh Diệu Phong, là cố vấn trinh thám đặc thù của cục cảnh sát, hình thức này chúng ta có thể tiếp tục sử dụng.” Phong Danh Vũ nói, rầm một cái, giơ tay đập lên chồng áp phích, “Nhìn đi!”
Mọi người sửng sốt, chỉ thấy áp phích trên tay Phong Danh Vũ là ảnh chụp tập thể của bọn họ, rất là hoa lệ, trên đó quảng cáo —— Nhóm trinh thám đẹp trai nhất lịch sử, EX giúp bạn giải quyết tất cả những điều nan giải.
Buông chồng áp phích, Phong Danh Vũ mở TV.
Mọi người liền thấy một bản tin thời sự đang tuyên truyền về khu thương mại, mà trong màn ảnh là một biển quảng cáo rất lớn xuất hiện trước lối vào khu thương mại, chính là bản phóng to của mấy tấm áp phích trên tay Phong Danh Vũ.
Mọi người đều hóa đá.
Phong Danh Vũ ngồi xuống, bắt chéo chân cười ha hả, “Thấy không? Cái này gọi là cao điệu tuyên truyền, quảng cáo rầm rộ!”
“Có hiệu quả không đây?” Miêu Tiêu Bắc rất hoài nghi, “Đừng giống như lần trước, người vây xem nườm nượp, thật sự có vụ án lại đếm trên đầu ngón tay.”
“Ừ hử ~ Tui làm việc thì cậu cứ yên tâm.” Phong Danh Vũ lại lấy ra một tờ quảng cáo, nói, “Đây là hoạt động đặc biệt của chúng ta sắp tới!”
“Sưu tầm những câu chuyện thần quái quanh ta.” Phong Tiểu Vũ tiến tới nhìn tờ quảng cáo, “Nếu như câu chuyện của bạn là thật, bạn có thể cùng các thành viên của EX dùng bữa với nhau.”
“Còn có hoạt động mỗi tuần.” Phong Danh Vũ lại lấy ra một tờ tuyên truyền, “Mỗi cuối tuần có ‘Buổi họp mặt ác ma’, muốn tham gia phải đặt qua điện thoại… Còn có siêu sao đang nổi tham dự trợ trận.”
“Woa… Vung tiền dữ ta.” Phong Tiểu Vũ tán thán, “Như vậy hẳn là sẽ rất đình đám?”
“Mặt khác, tôi còn mở một hòm thư và một trang web!” Phong Danh Vũ mở máy vi tính, xoay cho mọi người xem, “Trên thư chưa đọc đã có rất nhiều người viết lại những câu chuyện kỳ quái rồi, chúng ta có thể xem xét. Nếu như phát hiện khả nghi, có thể hồi âm gọi đối phương tới để cố vấn, như vậy có thể dần dà càng làm càng lớn.”
“Cái này hay lắm!” Bạch Lâu nhìn nền web siêu ngầu, gật đầu.
“Còn có một việc làm ăn trực tiếp tới cửa.” Phong Danh Vũ nói, “Vừa nãy tôi nhận được một cuộc điện thoại, có người muốn ủy thác chúng ta hỗ trợ tìm người mất tích.”
“Mất tích?” Lam Minh cuối cùng cũng có chút hứng thú, hỏi, “Cụ thể như thế nào?”
“Hắc hắc.” Phong Danh Vũ hưng phấn mà nheo mắt lại, thấp giọng nói, “Nhà có ma a nhà có ma!”
Tất cả mọi người sửng sốt, Phong Tiểu Vũ run lên, “Nhà ma hả?”
“Căn nhà ma số một thành phố ta!” Phong Danh Vũ nhướng nhướng mi, “Một người bạn của tôi lúc trước mua lại một tòa biệt thự, khu vực tốt, nhưng giá mua cũng rất rẻ. Anh ấy là một Hoa kiều, không quá hiểu tình huống, chỉ nghĩ là mình kiếm được một món hời, hơn nữa mua cũng vì thỉnh thoảng tới nghỉ ngơi, không sống ở đó. Nhưng gần đây, cháu anh ấy tới khu đó đi học, cùng mấy người bạn mượn tòa nhà này để mở cuộc hội họp…”
Mọi người nhíu mày, Miêu Tiêu Bắc hỏi, “Có phải nằm ở khu biệt thự vịnh Sơn Thủy không?”
Phong Danh Vũ gật đầu.
“Woa, nhà bất động sản nào thiếu đạo đức như vậy, loại nhà này cũng dám bán ra ngoài?” Phong Tiểu Vũ và Tiếu Hoa liên tục lắc đầu.
Khế Liêu cũng không hiểu bèn hỏi, “Căn nhà đó thế nào?”
“Vùng đó bị gọi là vùng ăn thịt người.” Phong Tiểu Vũ nói, “Cũng không biết là do phong thủy có vấn đề hay là cái gì khác, nói chung thường xuyên xảy ra tai nạn chết người!”
“Đúng là nhà ma có tiếng.” Phong Danh Vũ gật đầu, “Ngay cả lái xe đi ngang qua đó cũng có thể gặp chuyện không may.”
“Vì sao?” Khế Liêu không quá rõ, “Có oan hồn tác quái?”
“Nơi đó là huyệt địa.” Bạch Lâu nói, “Toàn bộ thành phố S phỏng chừng chỉ có một huyệt địa nơi đó, không biết tên xây dựng nào ngu như vậy, xây nhà ngay chỗ đó.”
“Cái gì gọi là huyệt địa?” Miêu Tiêu Bắc không quá hiểu.
“Huyệt địa chính là nơi đại hung mà nhân gian hay nói.” Bạch Lâu nói, “Nơi đó trước đây là một bãi tha ma hoặc pháp trường, cũng có thể là buôn bán thi thể… Nói chung rất nhiều địa linh không thoát được, mà hết lần này tới lần khác, địa thế nơi đó lõm xuống, trong lòng đất còn có rất nhiều ám huyệt, cho nên oán khí tụ tập khó tan… Nhà xây ở đó thành nhà ma.”
“Vậy cháu của phú thương đó và bạn học của cô ấy thế nào rồi?” Tiêu Bắc hỏi.
“Cháu gái của anh ấy cùng bạn bè mình mất tích tập thể.” Phong Danh Vũ nói, “Cánh sát phái ra rất đông nhân lực tìm tòi, nhưng vẫn không có thu hoạch. Anh ta cũng đã nghe lời đồn về nhà ma, vô cùng lo lắng, cho nên muốn ủy thác cho chúng ta.”
“Chuyện này xảy ra bao lâu rồi?” Long Tước hỏi.
“Tối ba ngày trước.”
“Nói cách khác, đám trẻ này đã mất tích ba ngày rồi?” Miêu Tiêu Bắc nhíu mày, “Bọn họ bao nhiêu tuổi? Học sinh cấp ba hay sinh viên?”
“Đều là sinh viên năm nhất đại học S.” Phong Danh Vũ nói, “Nam nữ tổng cộng mười một người.”
“Đi họp mặt sao?” Khế Liêu dường như có chút không thể hiểu nổi, “Chỗ hẻo lánh như vậy?”
“Nghe nói bọn họ đều thích các loại văn hóa thần bí và ma thuật hắc ám gì đó.” Phong Danh Vũ nhún nhún vai, “Cảnh sát còn tìm được những bài trí như nghi thức nào đó trong phòng.”
“Sinh viên bây giờ thật vô vị.” Phong Tiểu Vũ tấm tắc hai tiếng, “Sao lại có những thú vui như vậy a.”
“Nhưng vì hiện trường không có bất luận vết tích nào cho thấy họ bị bắt cóc hay bạo lực phạm tội, những sinh viên này giống như bị bốc hơi, cho nên cảnh sát còn đang tìm người.” Phong Danh Vũ nháy nháy mắt với mọi người, “Bạn tôi đã ủy thác vụ này cho EX chúng ta rồi, giá cả cũng đã ‘chém’ xong.”
“Huyệt địa…” Long Tước nghe xong, gật đầu nói, “Vụ này đúng là không phải con người bày ra, nhưng… nếu như thật sự gặp ma quái… đã mất liên lạc lâu như vậy, những sinh viên này có thể đã lành ít dữ nhiều rồi.”
“Trước mắt cứ thử xem, mong rằng còn sống.” Tiếu Hoa mỉm cười, nhìn mọi người, “Làm việc a làm việc!”
Tất cả mọi người có chút bất đắc dĩ nhìn anh, lại bày ra cái kiểu quản lý cấp cao rồi!
“Đi xem tình hình trước đã.” Lam Minh đứng lên, hỏi Tiêu Bắc, “Có đi không?”
“Đi!” Tiêu Bắc trả lời ngoài dự liệu của mọi người.
“Vậy tập huấn thì sao?” Phong Tiểu Vũ hỏi cậu.
“Ờ… Chiều nay đi, mấy đứa cứ luyện trước.” Tiêu Bắc trả lời, nhưng lại khiến Lam Minh kinh hãi, Tiêu Bắc dĩ nhiên bỏ tập luyện, theo mình đi.
“Ta cũng đi nữa.” Khế Liêu ngáp một cái đứng lên, cuối cùng lại kéo theo Bạch Lâu, bốn người đi trước thăm dò địa hình.
.
Lái đi hai chiếc xe, Tiêu Bắc và Lam Minh lần này còn mang theo Sphinx.
Lam Minh nhìn nhìn Miêu Tiêu Bắc ở ghế phó lái, hỏi, “Sao không đi luyện múa, lại đi tra án?”
“Không phải có người mất tích sao? Cái này quan trọng hơn.” Tiêu Bắc cười cười, “Vũ kịch kia ngày hôm nay chủ yếu là điều phối diễn viên gì đó thôi, phỏng chừng muốn luyện tập cũng phải chờ tới chiều.”
“Ta còn tưởng, luyện múa đối với ngươi là quan trọng nhất.” Lam Minh thấp giọng cười cười.
“Không a.” Miêu Tiêu Bắc lắc đầu, “Rất nhiều chuyện còn quan trọng hơn nữa.”
“Ví dụ như?” Lam Minh hỏi.
“Ví dụ… việc bây giờ đang làm cũng rất có ý nghĩa a, EX là một nhóm, tất cả mọi người là bạn bè, còn có quá khứ, tương lai nữa. Về phần vũ đạo, vui là quan trọng nhất, một mình cũng có thể nhảy, làm việc cùng bạn bè thì càng thêm thú vị một tí, huống chi còn có thể cứu người, đó là một việc cao thượng.”
Khóe miệng Lam Minh giật giật, ngước mắt thì thấy trong kính chiếu hậu, Sphinx đang nằm trên ghế sau ngáp một cái, nháy nháy mắt với hắn, xoay người.
Lam Minh sờ sờ cằm, hỏi Tiêu Bắc, “Bắc Bắc, hôm nay ngươi đối xử với ta thật tốt.”
Tiêu Bắc giả vờ giật mình, “A? Cái gì?”
Lam Minh nheo mắt lại, liếc cậu một cái, quay đầu nhìn chằm chằm con đường phía trước, “Xảy ra chuyện gì vậy? Hiếm khi ngươi lại khách sáo với ta như thế.”
“Cổ Lỗ Y, cưng đang làm gì đó?” Miêu Tiêu Bắc dựa vào lưng ghế, giả vờ không nghe được câu hỏi của Lam Minh, hỏi Cổ Lỗ Y ở ghế sau.
“Cô?” Lúc này, Cổ Lỗ Y đang dựa vào cái bụng lông lá mềm mại của Sphinx, trước mắt là một cuốn truyện tranh bỏ túi, mở to hai mắt vô cùng chuyên chú mà đọc.
Lam Minh nhìn nhìn Miêu Tiêu Bắc, mỉm cười, không lên tiếng, tiếp tục lái xe.
.
Khi xe tiến vào khu vực vịnh Sơn Thủy, Tiêu Bắc liền nhận được điện thoại của Bạch Lâu, bảo bọn họ dừng xe.
Lam Minh dừng xe lại, Tiêu Bắc xuống xe, chỉ thấy Bạch Lâu vẫy tay gọi mọi người, chạy tới gần.
“Chuyện gì vậy?” Tiêu Bắc hỏi.
“Nơi này không may mắn, nhưng không phải không tốt!” Bạch Lâu trả lời.
“Không phải không tốt mà còn không may?” Miêu Tiêu Bắc nhíu mày, “Vậy là sao?”
“Ở đây có rất nhiều quỷ, nhưng dường như đều bị giam cầm, tốt nhất là nên tìm hiểu lịch sử nơi này một chút, có điều huyệt địa này rất hung, phải cẩn thận!”
Tất cả mọi người gật đầu, Bạch Lâu lại trở về xe Khế Liêu lái, hai chiếc xe tiếp tục chạy về phía trước, trong lúc đó, điện thoại lại vang lên tiếng “Ring ring” quái dị.
Tiêu Bắc khẽ nhíu mày, “Quả nhiên có cảm giác ma quái.”
“Cô!” Lúc này, chợt nghe Cổ Lỗ Y đột nhiên kêu lên một tiếng, bay đến ngồi xuống đầu vai Miêu Tiêu Bắc, vươn cánh tay nhỏ xíu chỉ vào một tòa nhà to ở phía trước.
Tiêu Bắc theo hướng ngón tay nó chỉ nhìn qua… Cả kinh hít sâu một hơi, chỉ thấy bên cạnh căn nhà cao tầng nọ xuất hiện những cái bóng chồng, có một phần là hoàn toàn mới, nhưng phần đó lại giống như một cái chụp trong suốt, sau cái chụp là một căn nhà cũ nát, mỗi một cánh cửa sổ của căn nhà cũ nát đều dùng song sắt phong kín, giống như ngục giam hoặc bệnh viện tâm thần.
Mà ở sau mỗi song sắt, đều có một người đứng đó, hai tay vịn song, đầu hơi rũ xuống, âm u ai oán mà nhìn sang bên này, từ đường nhìn của bọn họ có thể nhìn rõ được, bọn họ đang quan sát những chiếc xe tiến vào khu vực.
“Đây là gì vậy?” Tiêu Bắc lại càng hoảng sợ.
“Quỷ bị giam cầm mà Bạch Lâu vừa mới nói đó.” Sphinx nói.
Tiêu Bắc lại nhìn trái nhìn phải, nơi này tuy rằng quỷ dị, nhưng vẫn có vài chiếc xe ra vào, người trên xe khác giống như không chú ý tới hai bên đường.
“Bọn họ nhìn không thấy.” Lam Minh chú ý tới vẻ mặt của Miêu Tiêu Bắc, “Chúng ta không phải người bình thường, cho nên có thể nhìn thấy, nhưng người bình thường thì không nhìn thấy, coi như có linh lực mạnh như Phong Danh Vũ cũng chỉ có thể nhìn thấy rất mờ nhạt.”
“A!”
Còn chưa dứt lời, Tiêu Bắc liền nhìn thấy có một người ở ven đường đột nhiên vọt tới trước mặt rồi tông ầm vào xe.
“Tông người rồi!” Tiêu Bắc kéo Lam Minh bên cạnh.
“Không.” Lam Minh lắc đầu nói, “Đúng là tông vào rồi, nhưng mà không phải người.”
.
.
___________________________



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.