Vũ Dạ Kỳ Đàm

Chương 53: Lời mời đến từ xà tộc, sự mạo hiểm của tiêu bắc, mưu đồ hiểm ác




Cảnh Diệu Phong lấy ra rất nhiều tư liệu và ảnh chụp, “Những thứ này đều là án hình sự sắp tới phải nhận, người bị hại đủ loại, không có gì ngoại lệ, đều là bị đùa dai hại cho chết.”
“Đùa dai hại chết người?” Miêu Tiêu Bắc dường như lần đầu tiên nghe nói, bèn hỏi, “Chuyện gì xảy ra?”
Cảnh Diệu Phong mở tài liệu ra, “Nạn nhân thứ nhất, lan can sân thượng ở nhà bị cưa đi, đó là nhà cao tầng, anh ta dựa vào sân thượng, vô ý rơi xuống, đi đời nhà ma. Nạn nhân thứ hai, sau khi ra ngoài, bình gas bị mở, anh ta về nhà bật đèn, nổ tung. Nạn nhân thứ ba, trong bữa cơm uống phải rượu bị đổ cồn công nghiệp vào, uống xong trúng độc bỏ mình. Nạn nhân thứ tư, buổi tối đang ngủ, bị nhét nút tai vào trong lỗ mũi, ngạt thở chết.”
Lam Minh nghe xong nín cười, “Cái này đúng là mánh khóe của quỷ phá phách.”
“Chỉ là thứ này đã sớm bị diệt sạch, cho nên tôi vẫn không tin bọn chúng tồn tại.” Cảnh Diệu Phong nói, “Hôm nay xem ra, bọn chúng cũng giống như thú một sừng, được phục sinh!”
“Quỷ phá phách dễ đối phó hơn thú một sừng.” Sphinx vẫy vẫy đuôi, “Loại tiểu quỷ này tuy rằng lợi hại, nhưng lá gan lại nhỏ xíu, bắt được có thể hỏi kẻ đứng phía sau là ai!”
Tất cả mọi người gật đầu, nghĩ đây cũng là đầu mối.
“Chỉ là nắm thứ đó cần một ít kỹ xảo.” Bạch Lâu nói, “Quỷ phá phách rất giỏi lẩn trốn, còn có thể ẩn thân.”
Miêu Tiêu Bắc hỏi, “Có ảnh chụp hay tranh ảnh không? Tôi thử một chút?”
“Vô ích.” Lam Minh lắc đầu, “Trước mắt đừng gọi bọn nó đến, thứ này một khi gọi đến, không chỉnh cho đối phương chết đi thì không ngừng tay, phiền phức vô cùng.”
Đang khi nói, Tiếu Hoa đã lái xe đến, chỉ thấy cửa xe mở tung, Khế Liêu đen mặt một cước đá cửa xe, căm giận trở về.
Tất cả mọi người kinh hãi, Khế Liêu sao lại nổi giận như vậy?
.
Khế Liêu vào EX, cởi áo khoác cái xoạt, vung tay ném lên sofa, ngồi xuống bên cạnh một chú sói con.
Đàn sói con mở mắt tròn xoe tiến tới anh anh nói thầm vài tiếng.
Khế Liêu liếc nhìn chúng nó, hình như cảm thấy hơi thư thái một chút, bế một con qua, vừa định sờ đã thấy nó há mồm phun một ngụm sữa ra, cái bụng căng phồng.
Trên chiếc áo đen của Khế Liêu dính một bãi sữa, ngốc lăng tại chỗ, sói con ợ một cái lắc lắc đuôi vô tội nhìn hắn.
Tiêu Bắc vội nhịn cười đưa khăn tay cho hắn, lúc này, chỉ thấy Tiếu Hoa cũng đen mặt đi vào.
Mọi người thấy hai người không ai nhường ai, trong lòng hiểu rõ —— Lại cãi nhau rồi!
Phong Tiểu Vũ thấy Tiếu Hoa rót một ly nước tự mình uống, bèn nhích tới hỏi, “Tiếu Tiếu, có chuyện gì vậy?”
Tiếu Hoa hung hăng trừng Khế Liêu bên kia, “Cậu ta phá chuyện làm ăn của tôi!”
Khế Liêu ngước mắt nói, “Ta đã nói không phải ta!”
Tiếu Hoa nhíu mày, “Không phải cậu thì ai lại buồn chán như vậy! Cậu chơi thì cũng phải biết nặng nhẹ chút chứ! Làm vậy sẽ gây tai nạn chết người có biết không?”
Khế Liêu tức giận hít một hơi thật sâu, nói, “Đã nói không liên quan tới ta! Ai lại buồn chán như vậy!”
“Rốt cuộc là có chuyện gì?” Miêu Tiêu Bắc ngăn lại cuộc đối thoại ù ù cạc cạc của hai người, hỏi.
“Lần trước không phải tôi đã nói rồi sao, có một khách hàng luôn động tay động chân.” Tiếu Hoa nói.
Tất cả mọi người gật đầu.
“Tôi nói Khế Liêu cùng tôi đi bàn công chuyện.” Tiếu Hoa nói tiếp, “Cậu ta thả gián vào cà phê của tiệm không nói, còn thả dao cạo râu vào trong sandwich của người khác, vị khách đó ăn vào bị cứa rách miệng, bây giờ đang ở trong bệnh viện!”
Tất cả mọi người nhìn Khế Liêu —— Sao mà nhàm chán quá thế a?!
Khế Liêu nhìn trời, vô lực minh oan, “Ta đã nói không phải ta làm! Nếu nhìn hắn không vừa mắt ông nội đây đã làm thịt thằng đó rồi, ai lại làm chuyện dư thừa này?!”
“Ách…” Sphinx suy nghĩ một chút, “Cái này quả thật không phải phong cách của Khế Liêu a.”
Bạch Lâu nhíu mày, “Hành vi này, sao mà giống…”
“Quả thật rất giống!” Lam Minh gật đầu.
“Giống cái gì?” Tiếu Hoa thắc mắc, vừa hỏi tới đây, chợt nghe điện thoại vang lên, Tiếu Hoa đón nghe, sắc mặt lập tức thay đổi, “Cái gì? Sao lại như thế?”
“Chuyện gì?” Khế Liêu ngước mắt nhìn anh, chỉ thấy Tiếu Hoa cúp điện thoại lắc đầu nói, “Vị khách kia… trong khi truyền nước biển thì bị đổi sai thuốc, đã chết.”
Khế Liêu ngẩn người, nhún vai, “Xem đi, không có ta hắn cũng chết, là có người muốn xử hắn đó!”
Cảnh Diệu Phong đưa tư liệu trong tay cho Khế Liêu, “Ngươi xem xem.”
Khế Liêu tiếp nhận vừa nhìn, ném tư liệu nhảy bắn lên, “Kháo! Quỷ phá phách!”
Lam Minh bật cười, “Ngươi rất ghét thứ đó sao?”
“Ta chỉ là nghe nói qua mà thôi, thứ đó bị diệt sạch rồi a!” Khế Liêu nhìn Tiếu Hoa, “Hờ… Thật sự không phải ta làm a, chính ngươi cũng thấy được!”
Tiếu Hoa khẽ nhíu mày hỏi, “Là thứ gì vậy?”
Bạch Lâu suy nghĩ một chút, hỏi, “Khách hàng kia có thân phận như thế nào? Hắn có cơ hội gì tiếp xúc với quỷ phá phách? Chúng ta có thể tìm hiểu nguồn gốc.”
“Tư liệu…” Tiếu Hoa gọi điện cho trợ lý, không bao lâu, nữ trợ lý khôn khéo tài năng đã mang đến cho Tiếu Hoa một phần tư liệu, trước khi đi còn không quên liếc mắt đưa tình với các anh trai trong phòng.
Bạch Lâu mở tư liệu, nói, “Khuê Minh An, năm mươi tuổi, kinh doanh đồ điện gia dụng…”
“Lão già kia giàu sụ, còn háo sắc.” Tiếu Hoa nghĩ nghĩ, “Ách… Đúng rồi!”
“Nhớ tới cái gì?” Miêu Tiêu Bắc hỏi anh.
“Ngày hôm qua bọn họ có một buổi gặp mặt, ông ta vừa nãy hớn hở khoe với tôi.” Tiếu Hoa gọi điện bảo người trong công ty giúp điều tra, sau khi cúp máy, vẻ mặt hình như có chút hưng phấn, “Bọn họ quả thật có một buổi gặp mặt, chủ sự chính là Balaja.”
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, khó nén hưng phấn trên mặt, mọi chuyện quả nhiên có liên hệ.
Cảnh Diệu Phong thu hồi tư liệu, “Nói không chừng, là một cái nhãn cầu khác của cá voi da báo được dùng làm nguồn ô nhiễm để phục sinh quỷ phá phách.”
“Phục sinh quỷ một sừng, lại tới quỷ phá phách, thưởng thức của người này thật sự kém cỏi.” Sphinx trêu chọc, vừa nhìn Lam Minh cười, “Nè Lam Minh, ngươi nói nếu bọn chúng thật sự có bản lĩnh, có thể tái sinh cho Konse không?”
Sphinx vừa nói xong, Miêu Tiêu Bắc liền chú ý tới sắc mặt Lam Minh trầm xuống, hình như vô cùng tức giận.
Sphinx vội vã cười nói, “Ta lanh mồm lanh miệng, Konse ngay cả xương sọ cũng không lưu lại, không sống được.”
“Konse là ai?” Miêu Tiêu Bắc thắc mắc.
“Một kẻ không quan trọng.” Lam Minh trả lời, nói với Tiếu Hoa, “Đó là gặp mặt theo hình thức gì? Còn có thể cử hành không? Chúng ta đi xem.”
Tiếu Hoa đành gọi điện bảo người đi thăm dò, đáp án là —— Sắp tới không có.
Mọi người lại không khỏi thất vọng, thật vất vả mới có manh mối, lại bị cắt đứt.
Chính lúc này, điện thoại của Miêu Tiêu Bắc vang lên, cậu mở ra, phát hiện là điện thoại của lão Dương, vội đi đến một góc mà nghe.
Tiếu Hoa lúc này đã hiểu, là anh hiểu lầm Khế Liêu, liền nhìn nhìn hắn.
Khế Liêu nhướng mi một cái với anh, ý là nói —— Đã nói không phải ta mà thấy chưa?!
Tiếu Hoa do dự một chút, bất quá anh từ trước tới nay có nguyên tắc, bèn nói với Khế Liêu, “Vậy xin lỗi, oan uổng cho cậu.”
Khế Liêu khẽ cười cười, ôm lấy một con sói nhỏ xoay sang Tiếu Hoa, nhẹ nhàng ấn vào bụng nó… Phụt!
Sói con lập tức phun ra một ngụm sữa, văng đầy người Tiếu Hoa.
“Cậu…” Tiếu Hoa mặt mũi trắng bệch, Khế Liêu thì lại cùng Lam Minh ngồi ở đó giậm chân cười ha ha.
“Chúng ta nói không chừng sắp tiếp xúc với Balaja!” Miêu Tiêu Bắc kích động quay lại, nói, “Vừa nãy lão Dương điện thoại tới, nói Balaja mới tôi đi ăn.”
Lam Minh sắc mặt không tốt, hỏi, “Mời đi ăn làm cái gì?”
Tiêu Bắc nhún nhún vai, “Hình như kịch gia họ Nhạc kia đã ở đó, nghe nói vũ kịch này là ông ta sáng tác vì người vợ quá cố, cho nên ông ta có vài điều cần giải thích, muốn nói cho tôi.”
“Chỉ có mình ngươi đi?” Lam Minh có chút lo lắng.
“Còn có kịch gia và lão Dương a, tôi nghĩ mọi người cũng có thể trà trộn vào, nói là diễn viên của vũ đoàn.” Nói rồi Miêu Tiêu Bắc lui về phía sau một chút, bắt đầu quan sát vóc dáng của mọi người, lại lấy ra một sợi thước dây đo chiều cao từng người, thỏa mãn nói, “Ừm, vóc người đều tốt.”
Sesier hỏi, “Bắc Bắc, ta cũng có thể luyện khiêu vũ sao?”
“Ừ.” Miêu Tiêu Bắc gật đầu, “Có thể a.”
Sesier cười tủm tỉm, “Ta đây muốn luyện.”
“Sáng mai theo chúng tôi dậy sớm luyện đi.” Miêu Tiêu Bắc lập tức lôi kéo Sesier vào sự nghiệp vũ đạo, Sesier là một mầm non có tiềm lực, còn có thể đem vũ đạo mở rộng tới địa ngục nữa…
“Tôi và Khế Liêu khẳng định không thể đi.” Tiếu Hoa nói, “Balaja biết mặt tôi, Khế Liêu gần đây cũng thường đi theo tôi, cũng có thể sẽ bị nhận ra.”
“Không cần nhiều người.” Sphinx nói, “Lam Minh đi theo là được rồi, dù sao đối phương chỉ mời một mình Bắc Bắc.”
“Chừng nào đi?” Lam Minh hỏi Tiêu Bắc.
“Tối nay, tại nhà gã đó.”
“Nhà?” Tất cả mọi người trước mắt sáng ngời, đang nghiên cứu nên phân công thế nào, Tiêu Bắc lại nhận được một tin nhắn, là lão Dương gửi tới, chỉ thấy bên trên có một câu ——Cố gắng tới một mình.
Miêu Tiêu Bắc khó xử, sờ sờ đầu đưa cho mọi người xem, Lam Minh cau mày lại.
Tiêu Bắc lại gửi một tin nhắn ——Vì sao a?
Không bao lâu, lão Dương đã gửi lại ——Mấy người bạn của cậu không đàng hoàng, đừng làm hỏng chuyện.
Miêu Tiêu Bắc cất điện thoại, những người khác cũng đắn đo.
Lam Minh nói, “Không đàng hoàng chỗ nào?”
“Đúng.” Phong Tiểu Vũ cũng bất mãn, “Sao ngay cả em lão Dương cũng gom chung vào chứ?!”
Tiêu Bắc thì lại nhíu mày không nói, Lam Minh nhìn ra gì đó, bèn hỏi, “Chuyện gì vậy? Có vấn đề gì sao?”
Tiêu Bắc suy nghĩ một chút, nói, “… Tôi đang nghĩ, lão Dương sẽ không nói chuyện thế này.”
Tất cả mọi người sửng sốt.
“Có thể không phải lão Dương gửi?” Phong Tiểu Vũ cũng cảm thấy hơi khó hiểu, “Lão Dương từ trước tới nay rất khách sáo, không thể nói mọi người không đàng hoàng được.”
“Nhưng số điện thoại là của lão Dương.” Tiêu Bắc nhíu chặt đôi mày, suy nghĩ một chút, lại gọi điện đi, nhưng điện thoại vang thật lâu vẫn không ai bắt máy.
“Hay là lão Dương đã xảy ra chuyện?” Tiêu Bắc khẩn trương, cậu cũng coi như từ nhỏ không cha không mẹ, ngoại trừ người nhà của Phong Tiểu Vũ, thì chỉ có lão Dương chăm sóc cho cậu, cũng luôn ủng hộ sự nghiệp của cậu, nếu như vì cậu mà ông ấy xảy ra chuyện vậy không xong rồi.
“Tôi đi một mình thôi.” Miêu Tiêu Bắc nhìn mọi người, “Nếu dẫn mọi người đi, tôi sợ bất lợi cho lão Dương.”
Lam Minh nhíu mày, đương nhiên không yên lòng để Bắc Bắc đi một mình.
“Yên tâm đi.” Miêu Tiêu Bắc nói, “Tôi cũng không phải người thường hoàn toàn không có năng lực.”
“Ta sẽ theo sau ngươi, có chuyện gì thì cứ kêu to.” Lam Minh thấp giọng nói.
“Yên tâm.” Miêu Tiêu Bắc cười cười, “Hay là chỉ có chúng ta đa nghi.”
Cảnh Diệu Phong nói, “Chúng tôi sẽ mai phục gần đó, cậu cẩn thận đối phó.”
“Ừ.” Miêu Tiêu Bắc gật đầu, Lam Minh kéo cậu lên lầu.
.
“Muốn gì?” Miêu Tiêu Bắc giật lùi.
Lam Minh từ trên tay tháo xuống một chiếc vòng bạc đeo vào tay Miêu Tiêu Bắc.
“Đây là cái gì?” Miêu Tiêu Bắc thắc mắc, phát hiện chiếc vòng này khá giống Minh, có điều Minh lớn hơn một chút.
“Đây là bản sao của Minh.” Lam Minh giải thích, “Ngươi mang theo nó, lúc quan trọng nó sẽ bảo vệ cho ngươi.”
Miêu Tiêu Bắc nhẹ nhàng gật đầu, chạm khẽ vào vòng bạc, trong nháy mắt, trước mắt hiện lên hình ảnh, chỉ thấy trong bóng tối, có một thanh kiếm dựng đứng, quang hoa bắn ra bốn phía, hoa văn đường viền rất giống Minh, nhưng không to như Minh.
“Khi nó cảm thấy nguy hiểm, trong vòng ba giây sẽ xuất hiện.” Lam Minh tới gần một bước, cười nhẹ vươn tay chạm vào vành tai Miêu Tiêu Bắc, “Ngươi sẽ không ‘thất tiết’ trong vòng ba giây chứ?”
“Cút!” Miêu Tiêu Bắc khinh bỉ liếc hắn, nói, “Anh ngoan ngoãn mà giữ Cổ Lỗ Y, không được bắt nạt nó.”
Lam Minh miễn cưỡng nhún vai một cái.
Cổ Lỗ Y níu kéo Miêu Tiêu Bắc nước mắt lưng tròng mà cọ cọ, như đang nói, Bắc Bắc phải cẩn thận a!
.
Chạng vạng, tất cả chuẩn bị, Miêu Tiêu Bắc vẫn mặc bộ quần áo mà lúc sáng Phong Danh Vũ đưa cho cậu, một mình lái xe đi tới biệt thự của Balaja.
Tiêu Bắc ra ngoài rất sớm, bởi vì biệt thự của Balaja rất xa, lái xe ba tiếng mới tới, hầu như lái ra khỏi thành phố S.
Khi lái xe, Lam Minh bế Cổ Lỗ Y ngồi trên ghế phó lái, nói chuyện phiếm với Tiêu Bắc, đợi khi tới gần biệt thự, Cổ Lỗ Y hôn nhẹ Miêu Tiêu Bắc, cùng Lam Minh biến mất trong xe.
Miêu Tiêu Bắc lắc lắc đầu, cậu biết, Lam Minh chỉ dùng tốc độ cực nhanh đi ra từ cửa sổ, Miêu Tiêu Bắc gọi công phu này là di chuyển trong chớp mắt…
Xe rất nhanh tiến vào vùng núi, Tiêu Bắc thở dài trong lòng, kẻ có tiền này chẳng lẽ mua một tòa thành trên núi sao?
Đi đường núi một lúc lâu, Tiêu Bắc phát hiện bốn phía có gắn camera, có thể thấy Balaja rất cẩn thận.
Xe cuối cùng cũng ngừng lại trước biệt thự, Tiêu Bắc xuống xe ngước mắt nhìn quanh, trong lòng nổi da gà, cậu vốn tưởng sẽ đi đến một tòa thành, không ngờ lại đến một khu cổ mộ… Thật là khủng khiếp a!
Căn nhà này rõ ràng là nhà âm phủ, hơn nữa xây dựa lưng vào đỉnh núi, về phía tây, không thấy ánh mặt trời.
Miêu Tiêu Bắc liền thấy có một hầu gái đi ra, cúi người chào cậu, vừa vươn tay ý là mời cậu vào trong.
Tiêu Bắc liếc nhìn hầu gái nọ, thấy cô có thân hình nhỏ xinh, vẻ mặt chất phác, trông cũng không tệ lắm.
Theo hầu gái đi vào biệt thự, trước tiên phải đi qua hành lang tối om, Miêu Tiêu Bắc trong đầu sợ hãi, người bình thường làm sao có thể ở lại nơi này, bèn hỏi hầu gái, “Còn có vị khách nào khác không?”
Hầu gái không nói lời nào, chỉ là tiếp tục dẫn đường phía trước, có vẻ âm trầm hơn cả hoàn cảnh xung quanh, Miêu Tiêu Bắc thức thời im miệng, một hồi cô nàng này đừng có biến thân kỳ dị gì gì a.
Một lúc lâu, hai người rốt cuộc tới trước một cánh cửa lớn.
Hầu gái vươn tay, đẩy ra.
Miêu Tiêu Bắc chuẩn bị tâm lý tiếp thu kinh hách, nhưng cánh cửa cẩm thạch nặng nề kia chậm rãi mở ra, cảnh tượng phía sau, lại hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Miêu Tiêu Bắc.

.
.
__________________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.