Vũ Dạ Kỳ Đàm

Chương 43: Quân đoàn thú một sừng đột kích, tổ hợp mạnh nhất trên đời ngăn chặn, giết chóc không đổ máu, là thịnh yến




Sau khi Barron đi khỏi, mọi người tiếp tục ngồi chờ, Phong Danh Vũ và Huệ Tư Mẫn còn đang cãi nhau về vấn đề CP, hai cô nàng này tuyệt đối có thể so sánh với sáu trăm con vịt, mọi người cảm thấy bên tai vang lên ong ong, cuối cùng Tiếu Hoa phải đẩy hai người vào trong phòng, dù sao một hồi cũng phải đánh một trận, có hai cô nàng ở đây càng thêm phiền.
Long Tước mở cửa sổ nhìn nhìn xung quanh, nói, “Địa thế nơi này không tốt lắm, là một khu náo nhiệt, không thể phát huy sức mạnh.”
“Đúng vậy, bốn phía đều là nhà cao tầng.” Bạch Lâu bay tới ngoài cửa sổ quan sát địa hình, “Nếu đánh nhau sẽ tạo thành rất nhiều tử thương.”
“Phải tìm một khu vực trống trải.” Khế Liêu bĩu môi, “Ta cũng không muốn bị vướng chân vướng tay, đã lâu không được thoải mái đánh một trận rồi.”
Tiếu Hoa híp mắt liếc hắn, “Khi nói chuyện cậu đừng có gằn giọng như vậy được không?”
Khế Liêu có chút khó hiểu hỏi, “Gằn giọng là sao?”
Tiếu Hoa sờ sờ mũi, sáng suốt thì đừng nên khắc khẩu với cậu ta, bèn nói, “Nếu như muốn tìm một nơi trống trải, có thể xuống tầng hầm, dù sao cả tòa nhà này cũng là của Huệ Tư Mẫn.”
Phong Tiểu Vũ há to miệng, “Cả tòa nhà a? Chị ấy với chị hai ai giàu hơn ai?”
“Ngang ngửa.” Tiếu Hoa mỉm cười, bổ sung thêm một câu, “Chị hai em có tiền là nhờ tự mình kiếm được, Huệ Tư Mẫn là do trong nhà có sẵn.”
“Ngô…” Tất cả mọi người hiểu rõ gật đầu, tăng thêm vài phần kính trọng đối với Phong Danh Vũ.
“Bất quá trong nhà Huệ Tư Mẫn có một đám chú bác muốn cướp tài sản của cô ấy.” Tiếu Hoa lại bổ sung một câu, “Đều bị cô ấy thủ tiêu.”
Mọi người đồng loạt nhướng mi một cái… Nói cách khác, hai cô nàng này đều rất đáng sợ a.
“Rồi, bây giờ tập trung tại tầng hầm.” Lam Minh lên tiếng, “Nơi đó tương đối khép kín, chặn kín bốn phía, đóng cửa đánh chó.”
Tất cả mọi người nghe theo, mắt thấy thời gian sắp đến nửa đêm, Tiếu Hoa gọi Phong Danh Vũ Huệ Tư Mẫn ra ngoài, cầm theo đầu lâu thú một sừng cùng nhau đi xuống tầng hầm.
.
Tầng hầm của tòa nhà này quả thật là siêu rộng, cũng siêu trống trải, năm đó Huệ Tư Mẫn mua nó chủ yếu là vì gara ngầm đủ lớn, có thể đặt chiếc saloon car(loại xe có thùng xe rộng có thể làm phòng ở với đầy đủ tiện nghi)siêu khủng của cô nàng.
“Chiếc saloon car này ngầu thật.” Mọi người nhìn chằm chằm chiếc xe lớn nhất kia.
Huệ Tư Mẫn chà chà hai lòng bàn tay vào nhau, cười tủm tỉm nói với Lam Minh, “Lam đại nhân, nếu như các anh cần xuất ngoại, có thể lái nó đi nha.”
Tất cả mọi người giật mình nhìn cô, hào phóng dữ vậy sao?!
“Trong này có đầy đủ mọi thứ.” Huệ Tư Mẫn mở cửa xe, cười tủm tỉm với mọi người. Mọi người nhìn vào bên trong, quả thật hệt như một căn phòng VIP.
Phong Danh Vũ khoanh tay đứng một bên lầm bầm, “Hiếm lạ cái gì, ngay cả máy bay tao cũng đã chuẩn bị đầy đủ rồi.”
Huệ Tư Mẫn xáp tới thấp giọng nói, “Xe thì tiện hơn chứ sao, bên trong có cameras mọi góc độ!”
“?!” Phong Danh Vũ kinh ngạc.
Huệ Tư Mẫn cười ha hả nói, “Ai, cơ bản cũng đã có sẵn CP rồi, công thụ thì tao với mày bàn lại sau, trước đây mày góp nhặt không ít thứ tốt phải không? Lấy tài nguyên ra tao với mày dùng chung chút chút?”
Phong Danh Vũ mỉm cười, móc điện thoại di động ra cho cô nàng xem màn hình… Là hình ảnh khi Tiêu Bắc và Lam Minh vừa rời giường mặc quần áo, trùng hợp là góc độ khá đặc biệt, trông giống hai người đang ôm nhau trong bầu không khí mờ ám…
“Nha a!” Huệ Tư Mẫn kích động, móc ra di động đòi bắn hình sang, Phong Danh Vũ không chịu, đòi phải trao đổi, hai người lại dính vào nhau mà líu ríu, bị Tiếu Hoa đuổi vào xe ngồi.
Phong Tiểu Vũ, Tiếu Hoa, Bạch Lâu, Domi và cả Miêu Tiêu Bắc đều không có sức chiến đấu, vì vậy đều bị ‘mời’ về xe ngồi chờ, đóng cửa, Tiếu Hoa mở toang rèm che, chỉ thấy trong thùng xe bốn phía đều là cửa sổ thủy tinh, mọi người có thể quan sát tình huống bên ngoài thật rõ ràng.
Sesier lấy ra một viên phấn, vẽ vài vòng tròn bên ngoài chiếc xe.
Long Tước hỏi nó, “Sesier, vẽ gì đó?”
“Vòng bảo hộ.” Sesier trả lời, “Vòng kín lại thì thú một sừng không thể tới gần.”
Mọi người đồng thời có chút lo lắng hỏi, “Ngươi nhớ kỹ cách vẽ sao? Đừng vẽ thiếu một vòng tròn a.”
Sesier ngẩng đầu, âm trầm nhìn mọi người.
Mọi người vội vã tản đi, Long Tước sờ sờ đầu nó, nói, “Bằng không ngươi cũng đừng tham chiến, đi vào bảo hộ bọn họ.”
Sesier nhướng mi một cái, “Ta không thích.”
“Nếu ngươi xảy ra chuyện thì ta rất khó ăn nói với Lucifer.” Long Tước có chút mệt mỏi, “Tuy rằng đối phó thú một sừng cũng đơn giản.”
Sesier bỗng mỉm cười, ngước mắt nhìn Long Tước, “Nghe nói sức chiến đấu của loài rồng rất mạnh.”
Long Tước sửng sốt, nhún vai, “Cũng tàm tạm.”
“Hắc hắc.” Sesier nhỏ giọng nói thầm, “Nếu ta thắng ngươi thì ngươi phải để ta nuôi, ta cũng muốn nuôi một con rồng như Lucifer.”
Long Tước giật giật khóe miệng, vươn tay nhéo má nó một cái, “Rõ ràng là ta đang nuôi ngươi!”
Sesier xoa má, trừng Long Tước, “Ta là người thừa kế duy nhất của địa ngục! Chờ ta trưởng thành thì ngươi xong đời rồi!”(chờ khi đó thì em bị ăn tận xương rồi cưng à *cười âm hiểm*)
Long Tước cười, “Đúng vậy, chờ ngươi trưởng thành chí ít cũng phải một vạn năm, hơn nữa chỉ có thân thể trưởng thành, tư tưởng vĩnh viễn là trẻ con.”
“Ngươi đáng ghét!” Sesier tức giận đạp Long Tước một cái rồi ngồi xổm một bên tiếp tục vẽ vòng tròn, Long Tước bật cười, trong xe Bạch Lâu và Phong Tiểu Vũ nhìn thấy thì đều có chút lo lắng, Sesier đừng dỗi rồi vẽ thừa ra hai ba cái vòng tròn a.
Miêu Tiêu Bắc ngồi trong xe nâng Cổ Lỗ Y nhìn ra bên ngoài, Lam Minh đem đầu lâu thú một sừng kia đặt vào khoảng trống giữa bãi đỗ xe, nói với Sesier, “Sesier, đến vẽ một Địa Lao phù đi.”
Sesier đi tới, dùng phấn bắt đầu vẽ vẽ.
Miêu Tiêu Bắc thắc mắc hỏi Bạch Lâu, “Địa Lao phù là cái gì?”
“Là một loại phù chú có lực hấp thu rất mạnh, lực lượng đến từ địa ngục.” Bạch Lâu nói, “Tất cả những thứ thuộc về hắc ám chỉ cần đến gần Địa Lao phù này sẽ bị hấp thu, giống như bị nhốt vào địa lao vậy. Đợi sau khi bắt được, chỉ cần gọi sứ giả địa ngục mở cửa địa ngục ra… những thứ này sẽ bị trực tiếp ném vào đó.”
“Woa…” Huệ Tư Mẫn và Phong Danh Vũ nhịn không được lên tiếng khen ngợi, “Thật thần kỳ a.”
“Cô kỷ cô kỷ.” Lúc này, Cổ Lỗ Y kêu lên một tiếng, ngẩng đầu nhìn Miêu Tiêu Bắc.
“Chuyện gì vậy?” Miêu Tiêu Bắc nhìn nó, dùng ngón tay đỉnh đỉnh cằm nó, hỏi, “Có phải đói bụng rồi không?”
“Cô kỷ.” Cổ Lỗ Y lắc đầu, bay lên, đáp xuống đầu vai Miêu Tiêu Bắc, giơ một ngón tay chỉ ra xa.
Miêu Tiêu Bắc có chút khó hiểu, theo hướng Cổ Lỗ Y chỉ nhìn sang, nhưng lối vào bãi đỗ xe không hề có gì cả, bên ngoài lại tối om…
Vừa nghĩ tới đây, Miêu Tiêu Bắc đột nhiên cảm giác đường nhìn của mình hình như càng lúc càng xa… Rồi cậu thấy ở tít ngoài kia có thứ gì đó đang di động tới đây, từ xa đến gần, tốc độ khá nhanh.
Cậu khẽ nhíu mày, muốn nhìn tỉ mỉ một chút, tức thì hình ảnh thực sự rõ ràng lên, có một đám động vật màu trắng đang ***g lộn tiến đến, sai, nói chính xác hơn là không phải động vật, mà là một đàn xương khô trắng hếu. Những bộ xương này có đủ hình dáng, từ hài cốt của loài người cho đến động vật, nói chung, điểm giống nhau duy nhất chính là trên đỉnh đầu chúng nó đều mọc ra một chiếc sừng trắng, trong hốc mắt rỗng có ánh sáng u ám đỏ đỏ lóe ra.
“A!” Miêu Tiêu Bắc càng thêm hoảng sợ, hình ảnh liền nhanh chóng thu về, cậu mở bật cửa sổ, nói với những người bên ngoài, “Tới rồi, rất đông, đều là xương khô một sừng!”
“Chỉ có xương không có thực thể sao?” Long Tước hỏi.
“Ừ!” Miêu Tiêu Bắc gật đầu.
Mọi người liếc mắt nhìn nhau.
“Ta đi canh cửa trước.” Khế Liêu lóe lên, đáp xuống vị trí trước cửa bảo an, hắn đang đứng tại phương Bắc, Long Tước xòe tung đôi cánh, đáp xuống phía Nam.
“Long Tước rất lợi hại sao?” Phong Tiểu Vũ nhịn không được lên tiếng hỏi.
“Dáng vẻ rất là phúc hắc nha.” Phong Danh Vũ nói, “Loại đàn ông phúc hắc này là khủng bố nhất nha.”
“Chí lý chí lý!” Huệ Tư Mẫn gật đầu, “Giả heo ăn thịt hổ!”
“Sức chiến đấu của loài rồng vô cùng mạnh mẽ!” Bạch Lâu cười cười, vươn tay chọt chọt Cổ Lỗ Y, “Cực mạnh chính là bạch long.”
“Cổ Lỗ Y là cực mạnh sao?” Phong Tiểu Vũ hỏi.
“Ừ.” Bạch Lâu gật đầu, “Trạng thái của Cổ Lỗ Y bây giờ tương đương với em bé c̣n nằm trong tă lót, nhưng bản năng của nó đã vượt qua rất nhiều thần ma, đợi khi nó trưởng thành sẽ vô cùng cường đại… Lucifer khi xưa cũng có một con bạch long.”
“Vậy sau đó thì sao?” Phong Tiểu Vũ hỏi, “Con bạch long đó hiện đang ở nơi nào?”
Bạch Lâu cười cười, “Khi xưa đất trời đại chiến, bạch long vì muốn bảo vệ Lucifer mà hy sinh, khung xương của nó chống đỡ địa ngục hiện nay, dùng linh hồn thề sống chết thủ hộ cho Lucifer. Bạch long là loài trung thành nhất thế gian này, bọn họ vì muốn bảo vệ chủ nhân của mình, không tiếc hủy diệt toàn bộ thế giới.”
Tất cả mọi người mở to hai mắt, lần đầu tiên nghe nói nha!
Bạch Lâu cười, “Có điều phải chờ tới khi Cổ Lỗ Y lớn lên, vậy sẽ rất lâu đó… Cổ Lỗ Y không chừng có quan hệ với con bạch long kia đó.”
Miêu Tiêu Bắc hiếu kỳ, “Là tổ tông sao?”
“Bạch long chỉ có một chi trong loài.” Bạch Lâu nói, “Con bạch long của Lucifer gọi là Cổ Tư Đô.”
“Cũng là họ Cổ kìa!” Phong Tiểu Vũ chọt chọt mông Cổ Lỗ Y, “Khi còn bé có phải cũng dễ thương thế này không?”
“Cô kỷ.” Cổ Lỗ Y sờ sờ cái mông, vươn tay nhéo má Phong Tiểu Vũ một cái.
“Ai nha.” Phong Tiểu Vũ xoa xoa má, lui tới một bên ôm Domi vô cùng thương tâm, nhỏ giọng ai oán, “Nó không sợ cha kìa.”
“Vậy Long Tước là loài rồng nào?” Miêu Tiêu Bắc thắc mắc, “Tôi thấy anh ta có vảy rồng màu xanh, vậy có phải là thanh long không?”
“Long Tước là con lai.” Bạch Lâu nói, “Lai giữa bạch long và thanh long, hiện nay trong Long tộc, Long Tước là mạnh nhất.”
Tất cả mọi người giật mình, thường ngày luôn tỏ vẻ ôn hòa và tham tiền còn có chút máu kinh doanh, nhìn không ra lại mạnh như vậy a.
Sesier cũng đi theo tới phía Nam, Long Tước cười cười chỉ chỉ phía Tây, Sesier liếc mắt trừng hắn, nắm theo áo choàng chạy tới phía Tây, vươn tay, cũng không biết từ nơi nào biến ra một chiếc lưỡi hái thật lớn, lưỡi đỏ như máu, phản chiếu quang mang yêu dị, tạo ra một cảnh sắc vô cùng mỹ lệ, còn có mái tóc dài màu máu cao quý tượng trưng cho huyết thống của nó.
“U woa…” Phong Danh Vũ và Huệ Tư Mẫn hai mắt lóe lóe sáng như sao trên trời, “Thật là dễ thương quá đi mà! Siêu cấp tài liệu trở thành ‘nữ vương’ a, kiên quyết yêu cầu huấn luyện thành!”
“Sesier cũng rất mạnh sao?” Tiếu Hoa luôn ở một bên không mở miệng lúc này cũng chịu lên tiếng, “Nó còn chưa thành niên mà?”
“Ừm, thật ra nó cũng coi như niên thiếu, chỉ là bị trong nhà làm hư thôi.” Bạch Lâu nói, “Không nghe nó vừa mới nói sao, nó là người thừa kế duy nhất của Lucifer, một vạn năm sau nó chính là vua địa ngục.”
“Woa…” Mọi người lại một lần nữa woa lên, chỉ thấy Sesier vén tóc giấu vào trong áo choàng, chiếc áo choàng đen thật to che khuất gương mặt tinh xảo, biến trở về dáng vẻ ngầu như lần đầu tiên mọi người nhìn thấy.
“U.” Phong Tiểu Vũ đột nhiên tới một câu, “Không biết Sesier có mặc quần áo bên trong áo choàng hay không a…”
“Phụt…”
Vừa dứt lời, chỉ thấy Huệ Tư Mẫn và Phong Danh Vũ cấp tốc bịt mũi, luống cuống lục tìm khăn tay.
Chỉ còn lại một mặt phía đông, nhưng Cảnh Diệu Phong lại đứng im như tượng tại chỗ, trên tay anh không biết từ khi nào đã xuất hiện một thanh cổ kiếm cực kỳ tinh xảo, dường như có chút do dự, quay đầu nhìn Bạch Lâu trong xe, giống như nếu anh bỏ đi thì sẽ không ai bảo hộ cho Bạch Lâu của anh.
Lam Minh thấy được, mỉm cười, vươn tay vỗ lên đầu vai một cái… Sau một tiếng rít chói tai, Lam vọt ra, bay lên trời vờn quanh khu hầm, hiện ra trạng thái bảo hộ.
Cảnh Diệu Phong dường như đã yên tâm hơn, lóe một cái xuất hiện tại cửa Đông.
Lam Minh vươn tay cầm ma đao Minh, gật đầu với Tiếu Hoa trong xe, Tiếu Hoa ngầm hiểu, đồng loạt mở ra toàn bộ cửa trong tầng hầm.
Đồng thời, một tiếng huýt dài vang lên, Khế Liêu hướng về phía mọi người ra dấu… Tới!
Những người ngoài xe đều hưng phấn mỉm cười, những người trong xe thì lại rất khẩn trương, Bạch Lâu nhẹ nhàng vỗ vai Miêu Tiêu Bắc, “Không cần lo lắng, chỉ là vài con thú một sừng thôi, không đủ khả năng uy hiếp bọn họ.”
“Họ mạnh đến thế sao?” Phong Tiểu Vũ hỏi, “Cảnh Diệu Phong thật ra chỉ là con người mà?”
Bạch Lâu khựng lại một chút, không lên tiếng, có chút oán giận liếc nhìn Phong Tiểu Vũ.
“Ách…” Phong Tiểu Vũ biết mình nói sai, không nên nhắc tới Cảnh Diệu Phong trước mặt Bạch Lâu… mặc dù anh ta đang đứng ngay trước mắt.
Miêu Tiêu Bắc vừa định bảo Bạch Lâu đừng để ý đã thấy hắn do dự một lúc, thấp giọng nói, “Hắn ta khi còn là người thì đã có thể diệt ma ngàn vạn lần… Lúc đó thế đạo cũng loạn, thành quách của ma quỷ xuất hiện như rừng, rất nhiều người thuê hắn, chỉ một mình hắn là có thể hủy diệt một tòa thành.”
Phong Tiểu Vũ hít sâu một hơi.
“Bây giờ anh ta bị ma hóa sao?” Tiếu Hoa hỏi, “Ngày đó Khế Liêu nói anh ta rất lợi hại.”
Bạch Lâu trầm ngâm một lát, “Ma quỷ ma hóa được hắn không phải thứ bình thường…”
Nói xong hắn cũng không thêm gì nữa, bầu không khí có chút xấu hổ, Miêu Tiêu Bắc sợ Bạch Lâu đau lòng liền đổi chủ đề, “Chuyện đó, Lam là loại rồng nào?”
“Lam là độc nhất vô nhị.” Bạch Lâu nói, “Cụ thể hắn là dạng nào, hỏi Lam Minh là rõ ràng nhất, Lam hẳn là thứ cấm kỵ, ta không hiểu nhiều lắm, có điều bản thân hắn có năng lực cường đại là điều chắc chắn.”
“Sphinx thì khỏi cần phải nói.” Phong Tiểu Vũ dựa vào cửa sổ nhìn Sphinx vừa bước lên trên vài bước, đứng bên cạnh Lam Minh ngửa mặt lên trời rống to một tiếng thị uy, không còn sót lại chút dáng vẻ ngả ngớn háo sắc hèn mọn vô sỉ ti bỉ đáng khinh như thường ngày, oai phong của vua bách thú lập tức được thể hiện hoàn mỹ.
“Ha hả.” Bạch Lâu gật đầu, “Thật ra, Barron nói không hề sai, bọn họ là tổ hợp có thể hủy diệt thế giới… Chúng ta ở đây, còn có hai người có năng lực cường đại chưa thức tỉnh nữa đó.”
Tất cả mọi người hiếu kỳ nhìn hắn.
Bạch Lâu đầu tiên là nhìn Miêu Tiêu Bắc cười, sau đó lại quay đầu, nhìn thoáng qua Domi bên cạnh Phong Tiểu Vũ đang mải quan sát tình huống bên ngoài qua cửa sổ thủy tinh.
“A!” Lúc này, Phong Danh Vũ kêu một tiếng, vội vã cầm lấy DV, “Tới!”
Vừa dứt tiếng, bốn người canh giữ tại bốn phương vị lập tức lóe lên nhảy vào giữa không trung, đồng thời, bốn phía ngoài cửa lớn, hơn ngàn bộ xương khô một sừng ào ạt xông vào.
“Nhiều quá a!” Phong Tiểu Vũ khẩn trương.
“Cô kỷ cô kỷ!” Cổ Lỗ Y quơ nắm tay, hướng Lam Minh kêu vài tiếng, như là bảo hắn – tiến lên chém nát xương bọn chúng đi.
Miêu Tiêu Bắc cười, vươn tay xoa đầu nó, Cổ Lỗ Y lập tức từ trạng thái hưng phấn biến trở về vẻ đáng yêu thường ngày, bắt đầu cọ cọ vào lòng bàn tay Miêu Tiêu Bắc làm nũng.
“Có thể đóng cửa rồi!” Huệ Tư Mẫn quan sát hình ảnh của cameras ngoài cửa, nói với Tiếu Hoa, “Đều vào cả rồi.”
Tiếu Hoa gật đầu, ấn nút, toàn bộ cửa ở bốn phía gara đều hạ xuống, ngoài ra còn có một tầng cửa bọc thép vững vàng khóa cứng mặt đất, toàn bộ không gian bị đóng kín lại.
“U a!” Phong Tiểu Vũ tán thán, “Hệ thống bảo vệ này kinh khủng thật nha!”
Đám thú một sừng này số lượng vô cùng đông đảo, vẻ mặt kinh khủng, còn vô cùng hung tợn. Chúng nó vây quanh mọi người, Lam Minh nhoẻn miệng cười, “Thật vô nghĩa a, chém mà không chảy máu thật chán.”
Sphinx có chút bất đắc dĩ quay đầu nhìn hắn, “Đã nhiều năm như vậy, ta còn tưởng ngươi sẽ tiến bộ hơn nữa chứ.”
“Hửm?” Con mắt của Lam Minh chậm rãi chuyển thành đỏ như máu, cười nhạt, “Sao lại thế được! Ta vốn là minh chứng của thị huyết tà ác.”
“A!”
Mắt thấy cuộc chiến bắt đầu, Huệ Tư Mẫn đột nhiên kêu một tiếng, nhào tới phía trước, mở loa.
“Mày làm gì đó?” Phong Danh Vũ khó hiểu nhìn cô, lại nghe được tiếng đàn organ trang nghiêm mà hoa lệ vang lên, sau đó, là giọng nữ cao to rõ mà linh hoạt.
“” Huệ Tư Mẫn điệu đà nhướng mi làm duyên với mọi người, “Loại nhạc thích hợp với cảnh chiến đấu.”
“Cũng không phải đóng phim.” Tiếu Hoa chán nản nhìn cô.
“Tôi nghĩ cũng không tệ.” Miêu Tiêu Bắc vốn có cảm tình đặc biệt với âm nhạc và khiêu vũ, mỉm cười, “Giết chóc mà không có máu, là thịnh yến.”
.
.
_____________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.