Vũ Dạ Kỳ Đàm

Chương 32:




Con đường hủy diệt từ A đến Z, tìm kiếm, phòng thí nghiệm kinh khủng
“Tai họa gì đang sợ như vậy?” Miêu Tiêu Bắc hỏi.
“Hmm…” Frank suy nghĩ một chút, lúc này, bọn họ đã chạy tới cửa của pháo đài, cửa mở ra, bên trong có một quản gia cao lớn đi ra nhận lấy áo choàng của Frank và hành lý của mọi người.
Tiếp tục đi vào, chỉ thấy tất cả nhân viên trong pháo đài hầu như đều là người nhân tạo dùng những mảnh thi thể ghép lại, đúng là không thể tưởng tượng nổi.
Phong Tiểu Vũ ngẩng mặt nhìn xung quanh, lúc này nó đã không thèm quan tâm đến virus gì đó nữa rồi, chuyện này vốn rất xa vời đối với nó, điều nó quan tâm hơn chính là hành trình tham quan lần này. Toàn bộ pháo đài đều là phong cách Baroque tối tăm xa hoa mà chị hai thích, chỉ tiếc Phong Danh Vũ có công việc cần xử lý không thể tới, đành phải chụp nhiều nhiều một chút mang về cho chị hai xem.
“Virus tiến hóa, nói cách khác, cũng giống như sự tiến bộ của một người.” Frank dẫn mọi người đến phòng thí nghiệm của lão, vừa nói, “Một người nếu như gặp trắc trở, thủy chung khắc phục không được thì cuộc đời hắn sẽ trì trệ không tiến, nhưng nếu khắc phục được thì sẽ một bước nhảy vọt.”
“Virus cũng như vậy sao?” Cảnh Diệu Phong hỏi.
“Đúng.” Frank gật đầu, đẩy cửa phòng thí nghiệm, dẫn mọi người vào trong, vừa dặn dò đừng chạm bất kỳ cái gì, vừa tiếp tục nói, “Virus từ A tiến hóa đến F, cần năm tháng, trên thực tế, từ A tiến hóa đến B thì đã mất bốn tháng, đợi khi giai đoạn B vừa qua, thì trực tiếp nhảy lên F, tốc độ tiến hóa đó nhanh vô cùng.”
“Tức là, một khi qua được giai đoạn F sẽ trực tiếp lên đến K?” Cảnh Diệu Phong hỏi.
“Có thể nói như vậy, nhưng… virus tiến hóa thì hoàn toàn mạnh gấp mấy lần so với trước kia, tức là, độ khó vượt qua càng lớn, thì không gian để tiến lên bậc cao hơn càng lớn.”
“Nói như vậy, không chỉ giới hạn trong K?” Lam Minh nhíu mày, “Nếu như độ khó từ F đến G lại lớn hơn một chút, hắn có thể trực tiếp tiến đến vị trí càng cao?”
“Có thể là như vậy!” Frank gật đầu.
“Sau khi nhiễm virus sẽ có triệu chứng gì?” Miêu Tiêu Bắc hỏi.
“Hm… Virus của quỷ hút máu rất khó đoán.” Frank thở dài, “Loại virus sớm nhất do một quỷ hút máu tên là McGrath phát minh.”
“Hắn là một quỷ hút máu, đi phát minh ra thứ này làm gì?” Cảnh Diệu Phong thắc mắc.
“Hắc hắc, công chúa Amanda, từng nghe qua chưa?” Frank hỏi Lam Minh.
“Ừm, quỷ hút máu xinh đẹp nổi tiếng kia sao?” Lam Minh gật đầu, “Nhớ rất rõ, ta đã gặp ả vài lần tuy rằng chỉ có một nghìn năm trăm tuổi, nhưng khuôn mặt đẹp như đêm tối của ả không biết đã mê hoặc bao nhiêu người.”
“Một nghìn năm trăm tuổi…” Phong Tiểu Vũ nghiêm túc tự hỏi, thực sự không rõ một bà lão siêu cấp già nua như vậy có gì đẹp.
“McGrath yêu công chúa Amanda, nhưng hắn chỉ là một quỷ hút máu đẳng cấp thấp mà thôi.”
“Thằng nhỏ đáng thương.” Lam Minh bất đắc dĩ gật đầu.
“Không môn đăng hộ đối mà… Quả thực đáng thương.” Miêu Tiêu Bắc gật đầu, lại nghe Lam Minh cười cười nói, “Tiêu Bắc, nhân loại thật ra là một loại động vật đáng yêu, bởi vì ở bọn họ tồn tại tính tất yếu, đồng thời còn có tính ngẫu nhiên.”
“Là sao a?” Miêu Tiêu Bắc thắc mắc.
“Cô bé Lọ Lem, nàng tiên cá, Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài… Ta thấy thật khó hiểu, vì sao nhân loại lại nghĩ ra nghiều chuyện xưa lãng mạn như vậy.” Lam Minh dường như có chút xúc động, “Đồng thời loại ái tình này lại không chỉ tồn tại trong chuyện kể, đúng là khá ấm áp a.”
Miêu Tiêu Bắc giật giật khóe miệng, “Cô bé Lọ Lem thì còn rất ấm áp, nhưng nàng tiên cá và Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài hình như là bi kịch mà?”
“Có người yêu là bi kịch?” Lam Minh lắc đầu, “Hóa thành hồ điệp nơi chốn có nhau, đó quả thực là điều tốt đẹp không thể mơ tưởng.”
“Anh đang châm chọc sao?” Miêu Tiêu Bắc bất đắc dĩ, tư duy của người này hình như có vấn đề.
Lam Minh lắc đầu, “Ta đã nói với ngươi rồi, ác ma thích nhân loại chung quy bởi vì điểm này, nhân loại bất luận phát triển bao lâu, đều ngây thơ như vậy, luôn ôm các loại mộng tưởng trong tình ái, nghĩ những ngày hạnh phúc tốt đẹp đang chờ bọn họ ngoài kia.”
“Ác ma chẳng lẽ không như vậy sao?” Phong Tiểu Vũ hỏi, “Không lạc quan một chút không mơ mộng một chút thì cuộc sống còn ý nghĩa gì chứ? Hơn nữa ác ma đều có lực lượng rất cường đại!”
“Các ác ma cũng không ấu trĩ như vậy.” Lam Minh thản nhiên cười, nói, “McGrath kia là một quỷ hút máu đáng thương, bởi vì hắn yêu chính là nữ quỷ hút máu quý tộc… Nhớ kỹ này Bắc Bắc, Huyết tộc là loài không đáng tin nhất trên đời này, bọn họ đều là bọn lừa đảo. Nữ quỷ hút máu đa phần đều là tham lam lại ích kỷ, đặc điểm lớn nhất chính là ái mộ hư vinh. Hầu như tất cả nữ quỷ hút máu đều xem đàn ông xinh đẹp của nhân loại như thức ăn và đồ chơi, những nam quỷ hút máu anh tuấn thông thường là tình nhân hoặc nô lệ, mà cuối cùng các ả sẽ tìm quý tộc tin cậy để làm chồng.”
“Không có ngoại lệ?” Miêu Tiêu Bắc nhíu mày.
“May mắn thường thường phủ xuống trên kẻ chưa bao giờ chờ đợi may mắn sẽ phủ xuống.” Lam Minh nhún vai, hỏi Frank, “Thảo nào Mel Linke lại tìm đến ngươi, hình như Amanda là cháu hắn?”
“Đúng.” Frank gật đầu, “Thằng bé kia là một thiên tài về mặt hóa học, hắn vì muốn có được Amanda nên đã tự tiêm vào bản thân virus A mà hắn tự phát minh. Loại virus này có thể đề cao năng lực tự thân của quỷ hút máu trong một khoảng thời gian ngắn.”
“Đề cao năng lực vì sao nói là virus?” Phong Tiểu Vũ thắc mắc, “Cái này giống như thêm máu trong game sao, bằng không chính là chất xúc tác…” Nói còn chưa dứt bị Miêu Tiêu Bắc bịt mồm lại, ý bảo nó đừng nói bậy nữa, rồi lại nhìn Frank bảo lão mau nói.
“Tăng cường năng lực chỉ là một hiện tượng bên ngoài mà thôi.” Frank nói, “Bất luận loại virus nào cũng sẽ phá hoại chức năng sinh lý. Nhiễm virus này, trong khoảng thời gian ngắn sẽ đề cao năng lực, thật ra chỉ là một loại ảo giác, nói chính xác hơn, là nó khiến quỷ hút máu trong vòng một ngày sẽ đạt được năng lực mà lẽ ra trong một trăm năm mới tăng cường được, đồng thời mất đi tuổi thọ tương ứng mà thôi.”
“Vậy tuổi thọ của hắn cũng ngắn đi một trăm năm sao?” Phong Tiểu Vũ hỏi, nghĩ không quá có lợi a.
“Không chỉ vậy.” Frank lắc đầu, “Chí ít cần hai trăm năm.”
“Dù Huyết tộc là bất tử thân nhưng cũng không chịu nổi loại dằn vặt này.” Lam Minh có chút bùi ngùi.
“Không sai, hơn nữa trong toàn bộ quá trình, còn phải không ngừng hút máu nhân loại, nhân loại bị hút máu đa phần sẽ nhiễm loại virus này, từ đó biến thành quái vật giữa quỷ hút máu và loài người. Vốn là, quỷ hút máu tấn công nhân loại thì tương đối âm thầm, cũng rất chú ý kỹ xảo, sau khi hút máu cũng biết ngụy trang, đồng thời tận lực không để người tử vong. Nhưng nhân loại đột nhiên hóa thành quỷ hút máu, có sức ăn vô hạn, còn không có một chút kinh nghiệm, thường hút máu ngay giữa ban ngày ban mặt, khiến cho lòng người hoảng sợ. Nhân loại vì vậy mới mời tới rất đông thợ săn đi giết quỷ hút máu, đó cũng là một cách gián tiếp khiến quỷ hút máu bị tai bay vạ gió, rất nhiều quỷ hút máu vì thế mà chết.”
“Nhiễm virus A bậc hai sẽ trí mạng, người bị nhiễm bậc một có một phần trăm cơ hội sống, nhưng cần rất nhiều máu.” Frank nói tiếp, “McGrath là một trong những kẻ có cơ hội đó, có được năng lực cường đại, nhưng lại… Vì vậy, vua quỷ hút máu giận dữ, Drake hạ lệnh tuyệt đối không được tập kích đồng loại, truy sát McGrath và những quỷ hút máu bị nhiễm virus A. Trong một lúc, máu tanh lại nổi lên. Cuối cùng, virus của McGrath lên tới cấp F, bị thợ săn và quỷ hút máu cùng nhau giết chết… Đó phỏng chừng cũng là lần đầu tiên trong lịch sử mà quý tộc quỷ hút máu thuê thợ săn.”
“Ta chỉ nghe nói năm đó bởi vì một trận thảm sát mà nhân số quỷ hút máu giảm mạnh, thì ra là có chuyện như vậy.” Lam Minh gật đầu, hỏi, “Loại virus này xác định đã diệt sạch?”
“Chắc vậy.” Frank gật đầu, “Lúc đó đã kiểm tra rất kỹ lưỡng.”
“Vậy cái này thì sao?” Lam Minh từ trong túi lấy ra mẫu tế bào và máu mà Long Tước đã bảo hắn mang đến.
Frank nhận lấy ống nghiệm rồi lại bận rộn, mọi người ở bên cạnh nhìn, chỉ thấy sau khi nghiên cứu những tế bào và máu này, sắc mặt Frank dần dần thay đổi, trở nên xấu xí hơn cả những người chết di động trong nhà mình!
.
“Trời ạ!” Tiếng nói của Frank khàn khàn, mang theo một chút hưng phấn, “Kỳ tích, quả thực là kỳ tích!”
“Kỳ tích gì?” Bạch Lâu nhíu mày nhìn lão già điên điên kia.
“Đây là virus O!” Frank hưng phấn nói, “Virus O bậc hai, bậc nhất có lẽ là tiến hóa từ loại virus F cực không ổn định nhưng lại cực mạnh!”
“Dấu răng của hắn hình như không giống như quý tộc bình thường?” Cảnh Diệu Phong hỏi.
“Đó là đương nhiên.” Frank gật đầu, “Hàm răng hắn sẽ có mặt phẳng, bình quân phân bố tại bốn phía trong vòm miệng, đợi khi hắn không ngừng tiến hóa, hàm răng sẽ càng nhiều càng khít, quả thực không thể tưởng tượng nổi!”
“Nếu như lên tới Z, thì sẽ ra sao?” Lam Minh hỏi.
“Z…” Frank thu lại nụ cười liên tục lắc đầu, “Đến khi đó e rằng ngay cả Drake cũng không thể xử lý được hắn nữa…”
“Người bị nhiễm virus F bậc hai có thể dùng huyết thanh cứu sống không?” Cảnh Diệu Phong tương đối lo lắng về Hạ Nguyệt vừa được cứu về, cô ta là nhân chứng quan trọng.
“Có thể.” Frank nói khiến mọi người thở phào nhẹ nhõm, “Huống chi chủ nhân của tổ chức tế bào này hình như còn dùng máu giải độc an toàn, là của ai vậy?”
Lam Minh không tiếp lời, chỉ hỏi, “Loại virus này có trị được không?”
“Virus bậc hai của quỷ hút máu đối với nhân loại thì có thể trị, nhưng đối với quỷ hút máu thì không thể trị hết! Ngươi xem dấu răng ghê tởm này của hắn, hắn đã không còn là quỷ hút máu nữa.”
“Vậy là cái gì?” Miêu Tiêu Bắc hỏi.
“Chỉ là một con quái vật đi cắn bậy không mục đích mà thôi.” Lam Minh thản nhiên nói.
“Ai, chờ chút!” Frank đột nhiên kích động, ôm một đống thiết bị mà hí hoáy, một lát mới nói, “Di, lạ quá a! Virus này là nhân tạo!”
“Cái gì?” Tất cả mọi người kinh hãi, Lam Minh hỏi, “Nhân tạo là sao?”
“Là một người rất ghê gớm dùng tế bào vi khuẩn và máu của quỷ hút máu nuôi lớn tại phòng thí nghiệm!” Frank nhíu mày nói, “Có người dùng tế bào quỷ hút máu sắp xếp theo trình tự, thêm vào vi khuẩn trên người các sinh vật khác cùng với vi khuẩn thiên nhiên, nuôi ra loại virus F siêu mạnh này! Chỉ cần quỷ hút máu bị tiêm vào đủ cường đại thì có thể không ngừng thăng cấp.”
“Người có năng lực như vậy trên thế giới này không nhiều lắm?” Cảnh Diệu Phong nói, “Là ai? Ngươi biết không?”
“Hmm…” Frank ngậm tẩu hút thuốc châm lửa, hút hai ngụm, nói, “Ta không rõ lắm, nhưng… đại tế ti có lẽ nhìn thấy được.”
Miêu Tiêu Bắc sửng sốt, tất cả mọi người nhìn cậu.
“Đúng a Tiêu Bắc!” Phong Tiểu Vũ vỗ vỗ vai cậu, “Giống như đã phát sóng trực tiếp lúc ở ngoài quán cà phê đó!”
Miêu Tiêu Bắc dở khóc dở cười, xem cậu là TV à, bèn hỏi Lam Minh, “Chuyện này… phải làm thế nào?”
“Như lần trước, ngươi nghĩ, loại virus này từ đâu tới!” Lam Minh trả lời.
“Tôi… cố gắng thử một chút xem.” Miêu Tiêu Bắc cởi balo ra, Cổ Lỗ Y bên trong vẫn đang ngủ, mặc áo hình con thỏ đáng yêu ôm một cái gối nhỏ, nằm mơ thấy giấc mơ rất đẹp.
Phong Tiểu Vũ nhận lấy balo, cùng mọi người lùi sang một bên.
Miêu Tiêu Bắc đứng giữa phòng, có chút khó xoay sở, cảm giác mình như một con chuột bạch nhỏ bé bị người ta nhìn chằm chằm, không biết nên bắt đầu từ đâu.
Lam Minh đi lên phía trước, đứng bên cạnh cậu, kéo tay cậu chạm vào một màn hình lớn bên cạnh, nói, “Từ từ nghĩ.”
Miêu Tiêu Bắc từ từ nhắm hai mắt lại, cảm giác được Lam Minh bên cạnh, không bất lực như vừa rồi nữa, tập trung tinh thần, bắt đầu nghĩ đến nơi phát tán virus.

Trầm mặc một lúc đột nhiên, “phụt” một tiếng, màn hình TV đột nhiên phát sáng.
Hoa tuyết bay bay, trên màn hình chậm rãi xuất hiện hình ảnh rất rõ ràng.
Chỉ thấy đó là một căn phòng có ánh sáng le lói khá âm u, có vài người mặc áo blouse trắng, mang mặt nạ phòng độc, đang đi lại giữa một đống dụng cụ thí nghiệm.
Tất cả mọi người không dám lên tiếng sợ quấy rầy Miêu Tiêu Bắc, lẳng lặng nhìn, Frank thì lại kích động đến run rẩy toàn thân, Miêu Tiêu Bắc có năng lực mà lão không biết!
Lam Minh thấp giọng nói bên tai Miêu Tiêu Bắc, “Nhìn bốn phía.”
Miêu Tiêu Bắc chậm rãi nhìn xung quanh, trong hình ảnh cũng bắt đầu xuất hiện những cảnh đủ góc độ, chỉ thấy đây là một căn phòng rất lớn, bên trong trồng những loài cây quái dị, trong cây cột bằng thủy tinh to ngâm rất nhiều thi thể của nhiều sinh vật có hình thù kỳ quái.
Miêu Tiêu Bắc khẽ nhíu mày, Lam Minh thấp giọng nói, “Kiên trì nào Bắc Bắc, tìm một chút, có cửa ra vào không.”
Miêu Tiêu Bắc nghe theo, bắt đầu tìm kiếm cửa ra, phát hiện phòng thí nghiệm này giống như một tầng hầm, không có cửa sổ, nhưng có một bậc thang.
Mọi người cũng thấy được bậc thang.
Miêu Tiêu Bắc đi đến bậc thang, Lam Minh nắm tay cậu, khiến cậu có cảm giác đang ở bên cạnh hắn, không cần sợ hãi.
Vừa đến trước cửa cầu thang, đột nhiên… cửa mở ra.
Có một người đi đến.
Tất cả mọi người sửng sốt, đó là Trần Vũ! Phía sau hắn còn có một người, mặc một chiếc áo choàng đen, đeo một chiếc mặt nạ trắng thuần.
Trần Vũ bước nhanh xuống lầu, vượt qua trước mặt Miêu Tiêu Bắc… mà người phía sau hắn thì chậm rãi đi xuống, khi đi ngang qua trước hình ảnh còn liếc nhìn một cái không rõ ý nghĩa.
Miêu Tiêu Bắc sửng sốt, chợt thấy đôi mắt phía sau lỗ thủng mặt nạ, dường như có một chút khác lạ —— Hắn thấy mình?
Hình ảnh trong nháy mắt mờ ảo, Lam Minh biết, Miêu Tiêu Bắc lùi bước, vội nói, “Bắc Bắc, kiên trì thêm một chút, đi ra xem phòng thí nghiệm này ở đâu!”
Miêu Tiêu Bắc cố gắng tập trung lực chú ý, chạy ào ra ngoài, ra khỏi cửa đến bên ngoài, phóng tầm mắt nhìn lại… đó là những mảnh ruộng đồng trống trải, bốn phía không có kiến trúc nhà cửa gì cả, bầu trời trên đỉnh đầu rất rõ ràng.
Phong Tiểu Vũ quay lại hình ảnh đó, Lam Minh thấy Miêu Tiêu Bắc dường như hơi hoảng loạn, bèn nói, “Bắc Bắc, trở về đi, được rồi.”
Miêu Tiêu Bắc nhẹ nhàng thở ra, thả lỏng tinh thần thở phào nhẹ nhõm… về tới hiện thực rồi.
“Căn cứ theo bản đồ các vì sao và thời gian có thể phân rõ phương hướng!” Frank và Bạch Lâu bắt đầu dùng bản đồ các vì sao tìm kiếm phương hướng cụ thể của phòng thí nghiệm nọ, Lam Minh cúi đầu, nhìn Miêu Tiêu Bắc, “Mệt lắm không?”
“Không.” Miêu Tiêu Bắc lắc đầu, nói, “Chỉ là cảm giác quá chân thực, anh nói tôi có thể mất phương hướng ở nơi đó không ra được không.”
Lam Minh cười khẽ, kéo tay Miêu Tiêu Bắc nhẹ nhàng hôn một cái, “Ngươi phải học cách sử dụng năng lực của mình Bắc Bắc à, không nên sợ nó.”
Miêu Tiêu Bắc nhìn nhìn, vừa nãy Lam Minh dường như luôn dẫn dắt mình.
“Ta vẫn sẽ dẫn đường cho ngươi.” Lam Minh dường như nhìn ra suy nghĩ của cậu, cười xấu xa, “Rất nhiều rất nhiều phương diện.”
Miêu Tiêu Bắc không tự giác đã nghĩ lệch sang chuyện khác, cũng không biết là nghĩ tới chuyện gì, chỉ là vành tai hơi nóng lên.
Lúc này, chợt nghe Bạch Lâu hô một tiếng, “Tìm được rồi!”
.
.
_________________________



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.