Vũ Dạ Kỳ Đàm

Chương 14:




Loài quỷ hèn mọn nhất lịch sử, hành trình ở thế giới mỹ thực buffet, ngôi sao không may


Miêu Tiêu Bắc có chút khó hiểu hỏi Bạch Lâu, “Loài quỷ này… Ban ngày cũng đi ra, không sợ dọa người khác sao?”

“Người khác nhìn không thấy đâu!” Bạch Lâu bất đắc dĩ nói, “Ngươi là bởi vì đặc biệt.”
“A?” Miêu Tiêu Bắc sửng sốt, sau đó vội lắc đầu, “Không thể nào, tôi không có công năng này, trước đây chưa từng phát hiện.”
“Chính là mở ra thiên nhãn như trong truyền thuyết sao?” Phong Tiểu Vũ sấn tới hỏi.
Bạch Lâu nhún nhún vai, hỏi Phong Tiểu Vũ, “Ban nãy ngươi có thấy không?”
“Thấy cái gì?” Phong Tiểu Vũ vẻ mặt mờ mịt.

Mọi người đi vào siêu thị, chỉ thấy nhóm Lam Minh chạy tới cửa thoát hiểm, nhóm Miêu Tiêu Bắc nhanh chóng đuổi theo.
Đại khái do chạy quá nhanh, cho nên túi đeo của Miêu Tiêu Bắc rung xóc lên, lắc lư đánh thức Cổ Lỗ Y, nó bò lên trên, ló đầu nhìn ra bên ngoài, cô kỷ kêu hai tiếng.
Miêu Tiêu Bắc ấn nó vào lại trong túi, nói, “Cổ Lỗ Y, đừng đi ra.”
Cổ Lỗ Y ngoan ngoãn ngồi lại trong túi, ôm một quả táo, rộp rộp ăn.
Miêu Tiêu Bắc bọn họ chạy đến cầu thang thoát hiểm, thì thấy Lam Minh tựa bên cầu thang, hỏi Long Tước, “Tìm được không?”
Long Tước và Khế Liêu, một người xuống dưới cầu thang tìm, một người chạy lên trên tìm.
Bạch Lâu nói, “Thứ đó có thể xuyên tường, chưa thấy ai có thể tìm được hắn.”
Miêu Tiêu Bắc đứng kế bức tường gần cửa, hỏi, “Là hắn quấy rầy Vương Khải Suất sao?”
“Có lẽ là thứ này.” Bạch Lâu gật đầu, “Ban nãy phỏng chừng thấy khu quỷ phù, cho nên bị dọa chạy. Bất quá lá gan của Tị Cư rất nhỏ, ngoại trừ háo sắc và thích đùa dai, cơ bản sẽ không làm chuyện xấu gì, không quá khả năng thoáng cái hại chết nhiều người như vậy chứ?”
Miêu Tiêu Bắc nghe xong gật đầu, nhưng vừa nãy nhìn hình tượng của con quỷ kia… cảm thấy có chút dọa người.
Đang suy nghĩ, Miêu Tiêu Bắc đột nhiên cảm thấy… có ai đó vỗ mông mình một cái.
“Ách…” Cậu bước tới trước một bước, quay đầu lại nhìn, nhưng phía sau chỉ là bức tường, cái gì cũng không có.
“Chuyện gì vậy?” Lam Minh đứng cách đó không xa, quay đầu lại nhìn cậu.
“Không… A!” Miêu Tiêu Bắc kinh ngạc nhảy lên, lại có người vuốt thắt lưng của cậu. Quay phắt lại một cái, chỉ thấy sát tường có một người đang đứng, người nọ một thân đen kịt, hai tròng mắt trắng dã, toét mồm cười. Quỷ dị nhất chính là, phân nửa thân thể của hắn ẩn vào trong tường, phân nửa thân thể đứng bên ngoài, đang giơ một tay, hướng Miêu Tiêu Bắc sờ qua.
Miêu Tiêu Bắc ngốc lăng, Lam Minh phía sau kéo cậu một cái, tiến lên một bước, vật đó lập tức lủi vào bên trong tường.
Khế Liêu giơ tay đến, chỉ chộp được một nhúm bụi, Tị Cư tiến vào trong tường không thấy.
“Ngươi bắt không được đâu.” Bạch Lâu nhìn trời, nói, “Thứ này cái gì cũng không biết, chỉ giỏi chạy.”
Đang nói, Miêu Tiêu Bắc thối lui đến bên kia, nhưng cảm giác, phía sau truyền đến tiếng hồng hộc, nơm nớp lo sợ quay đầu lại, thì thấy gương mặt đen thui lại từ trong tường lộ ra, hướng cậu nhếch môi cười, “Hắc hắc… Đại~ mỹ~ nhân~”
Nói nói, hắn muốn tiến tới, Miêu Tiêu Bắc cả kinh mở to hai mắt, hô to một tiếng, “Mỹ cái đầu ngươi a!” Vừa theo bản năng đá qua một cước.
“Ngô…”
Tị Cư nọ phỏng chừng cũng là vì lợi hí hửng, từ trong tường lộ ra rất nhiều, cách Miêu Tiêu Bắc cũng quá gần, một cước này, thật đúng là bị Miêu Tiêu Bắc đá trúng, hơn nữa vừa lúc đá trúng chỗ hiểm, đau đến nỗi hắn gập người ai ái kêu ầm lên.
Khế Liêu muốn tiến tới bắt hắn.
Tị Cư nọ vừa thấy không ổn, lại muốn trốn vào tường, lúc này, chợt nghe phía sau truyền đến một thanh âm kỳ quái, “Cô kỷ cô kỷ.”
Tị Cư quay đầu lại, thì thấy trước mắt là một con rồng nhỏ, Miêu Tiêu Bắc cúi đầu nhìn vào, trong túi chỉ còn có hai cùi táo, Cổ Lỗ Y không biết từ lúc nào đã bay đến phía sau Tị Cư.
“Cổ Lỗ Y!” Miêu Tiêu Bắc có chút lo lắng, Long Tước phía sau vỗ cậu một cái, ý bảo cậu không cần lo.
Chỉ thấy Cổ Lỗ Y đột nhiên vươn nắm tay nhỏ bé, đưa tới bên mép hà một hơi, sau đó, hướng bản mặt dày cui đen sì của Tị Cư nọ… hung hãn vung mạnh một đấm, “Cô kỷ~~”
Miêu Tiêu Bắc vốn nghĩ nắm tay của Cổ Lỗ Y nhỏ xíu như vậy, đấm trúng chỗ nào cũng sẽ không đau, nhưng khi gương mặt của Tị Cư kia kề vào nắm tay của nó, thì dĩ nhiên liền ‘bị móp’, chỉ nghe hắn “Ngô a~” hét thảm một tiếng.
Thân thể bị một quyền của Cổ Lỗ Y đánh cho bay lên, trực tiếp đập vào phần tường trên đỉnh đầu, sau đó, hắn giống như một quả bóng xì hơi, bật tứ tung vào các bức tường, cuối cùng mới ngã vật xuống… rơi xuống cầu thang, chổng vó bày ra một tạo hình với độ khó cực cao, trợn trắng mắt chỉ còn thiếu sùi bọt mép nữa thôi
“Cổ Lỗ Y.” Miêu Tiêu Bắc vươn tay đón lấy Cổ Lỗ Y đã bổ nhào tới, véo má nó, “Thật giỏi nha!”
“Nó tốt xấu gì cũng là rồng a.” Lam Minh hời hợt nói, “Rồng thì đương nhiên có năng lực này.”
Cổ Lỗ Y ôm Miêu Tiêu Bắc tiếp tục cọ cọ.
Lúc này, chợt nghe Tị Cư kia hừ hừ rên rỉ vài tiếng, xoay người ngồi dậy, ngẩng đầu, thì thấy Khế Liêu đứng trước mặt hắn.
Khế Liêu lắc cổ, bẻ ngón tay, phát ra vài tiếng vang răng rắc, hướng Tị Cư nọ cười tươi, “Ông mày chướng mắt nhất là loại tiểu quỷ này, hôm nay đập cho mày chết!” Nói xong đem Tị Cư ấn lên mặt đất đánh một trận.
Phong Tiểu Vũ lúc nãy không nhìn thấy Tị Cư, cho nên vẫn không biết mọi người đang diễn kịch gì, nhưng sau khi Tị Cư này bị Cổ Lỗ Y nện cho một quyền, lập tức hiện hình.
“Đó là thứ gì a? Đen thui!” Phong Tiểu Vũ kề sát Miêu Tiêu Bắc hỏi.
Miêu Tiêu Bắc cũng không biết, lắc đầu, hỏi Bạch Lâu, “Vì sao hắn không chui vào tường?”
Bạch Lâu giải thích, “Ngươi và Cổ Lỗ Y đều là thần vật, Tị Cư này bất quá chỉ là một loài quỷ hạ đẳng mà thôi, bị ngươi đạp lại bị rồng nhỏ kia đấm trúng, hắn sẽ tạm thời mất đi năng lực.”
Lam Minh nói với Khế Liêu, “Cẩn thận coi chừng đánh chết, còn có chuyện hỏi hắn.”
Khế Liêu thu hồi nắm tay, đạp đạp Tị Cư đã bị đánh đến ô ô khóc âm ĩ, “Khóc cái gì, hỏi mày thì mày phải trả lời.”
“Dạ.” Tị Cư gật đầu, vô cùng thê thảm nhìn mọi người.
Bạch Lâu thở dài, nói, “Đừng vờ đáng thương, tại sao ngươi hại chết các đồng sự của Vương Khải Suất?”
“Không có.” Tị Cư vội lắc đầu, nhỏ giọng nói, “Không phải ta làm, ta chỉ thích mỹ nhân, đi theo bên cạnh bọn họ mà thôi.”
“Không phải ngươi làm?” Bạch Lâu tựa hồ tin tưởng lời của Tị Cư này, hỏi, “Vậy ngươi biết là ai làm không?”
Tị Cư nọ nhìn trái nhìn phải, nhỏ giọng nói thầm một câu, “Không thể nói.”
Bạch Lâu bước sang bên cạnh một bước, lộ ra Domi phía sau đang phe phẩy đuôi xem náo nhiệt.
“A a!” Tị Cư nọ thấy Domi thì phản ứng so với Bạch Lâu lần đầu tiên nhìn thấy còn kịch liệt hơn, vội van xin, “Ta nói… Là một thứ rất hung hãn, hắn đem các tiểu mỹ nhân này đều ăn tươi.”
“Thứ gì?” Lam Minh khẽ nhíu mày.
“Uhm…” Tị Cư nọ suy nghĩ một chút, nói, “Có lẽ là một con Mang, là một con Mang sống lâu năm rất lợi hại, ta thấy liền bỏ chạy.”
“Lại là Mang.” Lam Minh cười nhạt, “Thứ này sao lại đi ra ăn bậy người?”
“Bắc Bắc.” Phong Tiểu Vũ đột nhiên ôm Miêu Tiêu Bắc, nhỏ giọng hỏi, “Đây rốt cuộc là phim kinh dị hay khoa học viễn tưởng a?”
Miêu Tiêu Bắc thở dài, vươn tay vỗ vỗ hai bên má nó, “Tỉnh táo chút đi, tiếp thu hiện thực.”
Phong Tiểu Vũ nhăn nhăn mặt ngồi xuống ôm Domi, “Thật đáng sợ nga Domi!”
Miêu Tiêu Bắc thở dài, bèn cảm giác… Có người sờ mông mình.
Vừa quay đầu, nhưng lại thấy là Lam Minh.
“Anh…” Miêu Tiêu Bắc mở to hai mắt có chút không thể tin được mà nhìn Lam Minh.
Lam Minh nhướng mi một cái, “Chỉ là lau đi hắc thủ ấn mà thôi, nhìn không vừa mắt!”
Miêu Tiêu Bắc hất tay hắn ra, hỏi Bạch Lâu, “Còn có không a? Ghê quá!”
Bạch Lâu nhìn cậu một hồi, nghiêm túc nói, “Ngươi là Vu Sư, là thần vật so với bạch long còn thần diệu gấp mấy lần… Dấu tay của loài quỷ kia làm sao có thể để lại trên người của ngươi?”

“Lam Minh!” Miêu Tiêu Bắc hét lớn một tiếng, nhắc chân muốn đá, Lam Minh nhanh chóng né tránh, Miêu Tiêu Bắc đuổi theo đánh hắn, Lam Minh cười né trái né phải, thỉnh thoảng tới gần hỏi cậu một tiếng, “Ngươi đang theo đuổi ve vãn ta?”
Miêu Tiêu Bắc không bắt được hắn, tức điên nhìn Long Tước bên cạnh, “Cổ Lỗ Y cũng có thể đánh hắn như đánh con quỷ kia sao?”
Long Tước nhíu nhíu khóe miệng, “Ngươi… có thể thử xem.”
Miêu Tiêu Bắc chỉ một ngón tay vào mặt Lam Minh nói với Cổ Lỗ Y, “Cổ Lỗ Y, giúp ta đánh hắn!”
Cổ Lỗ Y vịn vào khóa kéo trên túi xách, liếc nhìn Lam Minh, Lam Minh đối nó cười tủm tỉm, Cổ Lỗ Y “Cô kỷ” một tiếng lập tức chui lại vào trong túi, ôm đầu, còn không quên kéo khóa lại.
Miêu Tiêu Bắc cắn răng liếc Lam Minh!
Lam Minh đối cậu nhướng nhướng mi.
“Tị Cư này xử lý thế nào?” Khế Liêu xách con Tị Cư đã bầm dập mặt mũi lên hỏi Long Tước.
Long Tước nhìn Bạch Lâu.
“Ta giúp hắn siêu độ một chút, để hắn chuyển thế, dù sao hắn cũng không có oán niệm gì, đơn giản chỉ là lưu luyến mỹ sắc của nhân gian, cho nên linh lực rất yếu.” Bạch Lâu nói, đi đến, giơ tay ấn lên trán của Tị Cư, nhẹ nhàng ngâm khẽ vài tiếng chú ngữ… Sau khi niệm xong, hai ngón tay búng một cái ngay chính giữa trán của Tị Cư… Tị Cư nhẹ nhàng hừ một tiếng, lập tức dần dần trở nên trong suốt, tan biến…
“Vậy là xong rồi sao?” Phong Tiểu Vũ hiếu kỳ hỏi, “Hảo thần kỳ nha.”
“Xem ra không phải Tị Cư này giở trò quỷ, loại chuyện ăn thịt người này quả thực chỉ loài Mang mới có thể làm!” Khế Liêu nói.
“Mang… Có thể là Vệ Minh Á hay không?” Miêu Tiêu Bắc hỏi, “Hắn hình như làm trong công ty giải trí, đã ký hợp đồng với rất nhiều diễn viên.”
“Ai, rất có thể nga.” Phong Tiểu Vũ đột nhiên nói, “Mấy ngày trước, có vài ngôi sao xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đều là người mới, hình như cùng một công ty với Vương Khải Suất!”
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, Long Tước gật đầu, “Xem ra phải nhanh chóng xử lý thứ này, nếu cứ mặc kệ nó ăn bậy thì không xong rồi.”
“Loài Mang theo lý mà nói sẽ không ăn người bậy bạ đâu.” Khế Liêu có chút khó hiểu, “Không phải đã xảy ra chuyện gì chứ? Gần đây vài loại ma quái đều khá xao động.”
“Bởi vì Lam Minh đã trở về à?” Long Tước hỏi, “Không phải ma vật đều di cư cả rồi sao?”
“Lam ca lợi hại như vậy sao?” Phong Tiểu Vũ vẻ mặt bội phục hỏi, tâm nói, không phải chỉ có lúc ăn mới lợi hại a!
.
Mọi người rời khỏi siêu thị, Miêu Tiêu Bắc hỏi, “Lập tức đi núi Lạc Hoán sao? Bây giờ đi thì khoảng hai giờ chiều là tới rồi.”
“Em muốn đi xem gấu trúc.” Phong Tiểu Vũ cười tủm tỉm nói, “Hôm trước trên TV có chiếu cảnh sinh hoạt của gấu trúc, siêu cấp khả ái!”
Miêu Tiêu Bắc cười cười, vừa đi tới cửa, lại bị Lam Minh kéo tay lại.
“Gì vậy?” Miêu Tiêu Bắc quay đầu hỏi hắn.
Lam Minh vươn tay, chỉ chỉ lầu ba, nói, “Nơi đó rất thơm.”
Miêu Tiêu Bắc lập tức trắng bệch cả mặt, lầu ba là khu ẩm thực, là nơi bán thức ăn, bán món ngon của nhiều nơi trên thế giới, thơm là phải.
“Đúng vậy.” Khế Liêu nhìn đồng hồ trên tường, nói, “Cũng gần tới giờ cơm trưa rồi a.”
“Mới có mười một giờ, ai ăn lúc này?” Miêu Tiêu Bắc nói thầm trong bụng, tuyệt đối không thể ăn ở chỗ này! Sẽ bị ăn mạt rệp!
Nhưng hết cách rồi, Lam Minh và Khế Liêu đã lên thang cuốn lên lầu ba, vừa tiện thể trao đổi, cái gì ăn ngon.
Miêu Tiêu Bắc thở dài một hơi, Phong Tiểu Vũ và Domi cũng vui vẻ đi theo, Phong Tiểu Vũ thích gà rán ở khu ẩm thực, Domi cũng thích.
Miêu Tiêu Bắc không ăn những thứ đầy dầu mỡ, cho nên ở đây đối với cậu có thể nói là nơi sản xuất độc dược.
Bạch Lâu cũng hời hợt, hắn hơi khát, theo lên lầu chuẩn bị gọi đồ uống.
Long Tước thì vỗ vỗ vai Miêu Tiêu Bắc, đối cậu biểu thị đồng tình, rồi cũng theo lên lầu.
Miêu Tiêu Bắc tâm không cam tình không nguyện đi đến thang cuốn, chợt cảm giác trong túi nhúc nhích, Cổ Lỗ Y nhẹ nhàng kéo mở khóa kéo, lộ ra một cái mũi nhỏ, ngửi ngửi.
Miêu Tiêu Bắc tâm tình vốn đang phiền muộn thì hơi cao lên một chút, vươn ngón tay điểm điểm mũi nó.
Cổ Lỗ Y che mũi, xấu hổ nhìn Miêu Tiêu Bắc.
Miêu Tiêu Bắc nhìn dáng vẻ của nó, tâm tình tốt hẳn lên, chạy lên lầu chuẩn bị gọi vài món ngon cho nó.
.
Khu ẩm thực là thiên đường của đám háu ăn, biển cả của các thùng cơm, mỗi kẻ xem ăn như mạng đều thích rong chơi nơi này, chìm đắm trong hạnh phúc tột đỉnh.
Phong Tiểu Vũ giành một chỗ ngồi, Lam Minh và Khế Liêu đã mua nhiều món ăn vặt, nếm đủ phong vị từ nam chí bắc, ăn ngấu nghiến như hổ đói.
Miêu Tiêu Bắc cũng lấy vài phần, ngồi đối diện bọn họ, đem thức ăn đều đưa vào trong bao cho Cổ Lỗ Y ăn.
“Bắc Bắc, ngày đó anh đi thư viện, có phải có liên quan đến chuyện thư viện bị sụp hay không a?” Phong Tiểu Vũ thật sự nhịn hết nổi rồi, chuẩn bị tiếp thu hiện thực, liền hỏi Miêu Tiêu Bắc.
Miêu Tiêu Bắc thấy đã không thể gạt được nó, bèn thẳng thắn nói tất cả sự tình cho nó nghe, không ngờ năng lực tiếp thu của Phong Tiểu Vũ vô cùng mạnh mẽ, mở to hai mắt hưng phấn mà hỏi, “Thật a? lợi hại quá!”
Long Tước ở một bên nghe, hỏi Lam Minh, “Quần ma đều tới? Bị Tiêu Bắc triệu hồi tới?”
Lam Minh khẽ nhíu mày, thở dài, “Nói thật ra, bản Vũ Dạ tập mà ngày đó hắn nhảy là do ma vật viết, sau đó lại tan thành mây khói… ta cũng không quá rõ hắn rốt cuộc đã triệu hồi ra thứ gì!”
“Đã nhảy vũ điệu nào?” Bạch Lâu tiến đến hỏi.
“Nga!” Miêu Tiêu Bắc lấy ra giấy bút, rất tự tin nói, “Để tôi vẽ cho mọi người xem!”
Long Tước giật mình, “Tiêu Bắc biết vẽ tranh sao?”
“Ừm!” Miêu Tiêu Bắc gật đầu, “Lời này tôi thích!”
Mọi người cảm thấy rất hứng thú tiến đến xem, chỉ có Phong Tiểu Vũ dở khóc dở cười mà lắc đầu.
Chỉ thấy Miêu Tiêu Bắc dùng bút lông đen, vẽ trên giấy một vòng tròn, sau đó tô tô tô, phía dưới vòng tròn vẽ một hình tam giác, lại tô tô tô, cuối cùng vẽ bốn đường dài, chỉ vào vật thể không xác định vừa được vẽ ra nói, “Cái này là động tác thứ nhất.”
Mọi người nhịn không được… chân mày nhíu lại.
Miêu Tiêu Bắc lại kiên trì tô tô tô vẽ vẽ vẽ, vẽ ra một vòng tròn, một hình tam giác, rồi thêm bốn đường dài, chỉ chỉ, nói, “Cái này! Động tác thứ hai!”

“Khụ khụ…” Khế Liêu sặc một ngụm canh, không ngừng ho khan.
Phong Tiểu Vũ vẻ mặt đồng tình vươn tay vỗ lưng hắn, biết ngay sẽ vậy mà.
“Hửm?” Miêu Tiêu Bắc chăm chú nhìn mọi người, “Nhìn không rõ a? Nga, cái này là đầu!” Vừa nói, vừa chỉ vào cái vòng bôi đen thui, nói, “Tôi lười vẽ lỗ tai.”
“Hmm…” Long Tước gật đầu, chăm chú nói, “Nhìn từ một góc độ nào đó, vẽ không tồi.”
“Thật không?” Miêu Tiêu Bắc nở nụ cười, nói, “Tôi lúc bé rất thích vẽ tranh, sau đó mới chọn vũ đạo.”
“Sự thực chứng minh lựa chọn của ngươi là phi thường chính xác.” Lam Minh vừa mới dứt lời, đã bị Miêu Tiêu Bắc đá vào đầu gối.
“Chân ngươi dài thật a…” Lam Minh vươn tay xoa đầu gối, cúi nhìn mặt bàn sát mắt.
“Những giáo viên dạy vẽ trước đây đều khen tôi có thiên phú đó.” Miêu Tiêu Bắc rất bất mãn nhìn Lam Minh.
“Là trường phái trừu tượng sao?” Bạch Lâu và Long Tước trăm miệng một lời nhìn cậu.
Miêu Tiêu Bắc chịu đả kích mạnh, nói, “Không phải!”
“Vậy họ muốn chọc ngươi?” Câu trêu chọc thứ hai của Lam Minh rước tới một cú đá tàn nhẫn.
Miêu Tiêu Bắc thu hồi giấy bút tiếp tục cho Cổ Lỗ Y ăn.
”Có thể là triệu hồi một thứ gì khác hay không? Hoặc là dẫn đường cho cái gì đó?” Khế Liêu hỏi, “Như dạ ma lần trước bắt ta kia, cũng cổ cổ quái quái!”
“Uhm… Nhưng con Mang ăn thịt người kia, hẳn là trước khi tôi đi thư viện đã có rồi a!” Miêu Tiêu Bắc nói.
Mọi người tính toán, đều gật đầu —— Đúng vậy.
“Bất quá nói đi cũng phải nói lại.” Lam Minh buông cái muỗng, nắm tay chống cằm nói thầm, “Với năng lực hiện tại của Tiêu Bắc, đánh bậy đánh bạ cũng triệu hồi được ta, đây coi như vận may lớn a.”
Tất cả mọi người sửng sốt, liếc mắt nhìn nhau, có chút lo lắng, về mặt này, có gì đó kỳ quặc?

Đang lúc vô kế khả thi, đột nhiên…
“Bụp.”
Một tiếng đánh rắm truyền đến, rõ ràng mà sống động.
Tất cả mọi người sửng sốt, lập tức nhíu mày, hai mặt nhìn nhau.
Người đầu tiên Miêu Tiêu Bắc nhìn chính là Lam Minh, Lam Minh vội lắc đầu, xoay mặt nhìn Khế Liêu, Khế Liêu cũng lắc đầu, nhìn Bạch Lâu, Bạch Lâu mở to hai mắt, “Quỷ thì làm sao đánh rắm?!”
Tất cả mọi người nhìn Miêu Tiêu Bắc và Phong Tiểu Vũ, cuối cùng tự giác đem đường nhìn chuyển lên người Phong Tiểu Vũ.
Phong Tiểu Vũ vội xua tay, “Không phải em… A! Em biết rồi!” Nói, nó giơ một ngón tay chỉ Domi, “Là Domi!”

Domi ngốc nghếch vẫy đuôi.
“Là từ nơi này vọng lại.” Miêu Tiêu Bắc vươn tay chỉ chỉ Cổ Lỗ Y trong túi, vừa có chút lo lắng hỏi, “Cổ Lỗ Y, ngươi làm sao vậy?”
Chỉ thấy Cổ Lỗ Y mặt đỏ bừng, hai tay nắm thành quyền, đang ngồi chồm hổm, không biết đang hí hoáy làm gì, trong miệng phát sinh tiếng “Ngô ngô ngô”.
“A!” Long Tước đột nhiên kêu một tiếng, vẻ mặt vui mừng kinh ngạc.
Song song, thì thấy Cổ Lỗ Y “Hô” thở phào một cái… Từ trong thí thí(khó nói quá, =///=), rơi ra một viên cầu nhỏ màu trắng, tròn vo, lúc vừa rơi xuống tựa hồ là mềm, rất nhanh, liền cứng lại, tròn vo tròn vo còn mang theo huỳnh quang màu lam.
“Woa!” Phong Tiểu Vũ vỗ tay, “Dĩ nhiên lại đẻ trứng!”
Cổ Lỗ Y vẻ mặt ngượng ngùng bụm mặt chui vào trong góc.
Miêu Tiêu Bắc vươn tay cầm lấy, chỉ thấy vật này rắn chắc, như là một viên đá.
“Sao lại là trứng được.” Lam Minh nói, “Nó là đực!”
“Đây là chất thải của rồng.” Một câu nói của Long Tước, Miêu Tiêu Bắc buông tay, may mà Long Tước nhanh tay đón lấy, đặt vào trong tay Miêu Tiêu Bắc, nói, “Đây chính là hi thế trân bảo, rồng chỉ trong tình huống hạnh phúc vui vẻ mới có thể tiện tiện, có vài con cả đời cũng không tiện tiện một lần.”
“Cái này tựa hồ có dược hiệu phải không?” Khế Liêu hỏi.
“Ừ!” Long Tước gật đầu, “Lúc gặp nguy nan, thứ này có thể giữ mạng và giải độc, phi thường hữu dụng, buối tối còn có thể làm dạ quang châu.”
“Nga? Thật hữu dụng a.” Phong Tiểu Vũ cầm lấy dạ quang châu nhìn nhìn, vừa chọt chọt Cổ Lỗ Y.
Mà Miêu Tiêu Bắc thì lại khẽ cau mày, nhìn chằm chằm Cổ Lỗ Y.
“Chuyện gì vậy?” Long Tước hỏi, “Mất hứng?”
Miêu Tiêu Bắc nhìn hắn, đột nhiên nghiêm túc hỏi, “Cái kia… Tiện tiện ra cứng như vậy, không lo chứ, có cần ăn cái gì nhuận tràng hay không?”

Bạch Lâu và Long Tước đều đen mặt, nhưng Lam Minh, Khế Liêu, Phong Tiểu Vũ thì lại đấm bàn cười ha ha, “Ngươi hảo hài hước! Hảo hài hước a!”
Miêu Tiêu Bắc thở dài, từ phản ứng cười khẩy của cậu mà xem, ba người này đều là cùng một loại.
Thu hồi viên dạ quang châu kia, Miêu Tiêu Bắc lại cho Cổ Lỗ Y hai quả chuối, mong muốn cải thiện tình huống khi nó tiện tiện phải vượt qua, vừa gọi người bán hàng tính tiền.
Lúc này, chỉ thấy bên màn hình lớn, đang phát sóng một chương trình trực tiếp.
“Di?” Phong Tiểu Vũ chỉ vào màn hình, “Đó không phải Vương Khải Suất sao?”
“Là phát ngôn về đợt quảng cáo mắt kính hàng hiệu a.” Bạch Lâu cầm ly nước chanh ừng ực uống.
“Đó là Vệ Minh Á!” Miêu Tiêu Bắc thấy được Vệ Minh Á, chỉ cho Long Tước và Khế Liêu nhìn.
Hình ảnh sau đó, là Vệ Minh Á và Vương Khải Suất cùng nhau chụp ảnh, tiếp thu phỏng vấn của ký giả.
“Rất nóng à?” Phong Tiểu Vũ khó hiểu hỏi, “Vì sao Vương Khải Suất ra nhiều mồ hôi như vậy a?”
“Hắn phỏng chừng không phải nóng.” Lam Minh nhàn nhạt cười, “Là bị dọa!”
Mọi người nhìn lại, chỉ thấy Vương Khải Suất vẻ mặt kinh hoàng, ngay cả giọng nói cũng có chút run rẩy, mà Vệ Minh Á bên cạnh thì cười giúp hắn hòa giải, “Hôm nay Khải Suất bị bệnh nhưng vẫn tham gia, mọi người vui lòng thông cảm.” Chỉ là, nụ cười này khiến người khác có cảm giác, âm trầm không nói nên lời.
.
.
____________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.