Vũ Dạ Kỳ Đàm

Chương 139:




Tiêu Bắc cùng Lam Minh đến rừng cây phía sau trường học. Rừng cây có vẻ đã không được chăm sóc một thời gian dài, cây cối mọc um tùm. Ban ngày còn đỡ, nhưng buổi tối chắc chắn rất kinh khủng. Tiêu Bắc nghi hoặc: “Vì sao trong trường nào cũng đều có một cánh rừng bị ma ám, bể bơi bị ma ám, hồ nước, hoặc một khu nhà bị ma ám, chưa kể còn có một WC có ma?”
Lam Minh nghe xong có chút buồn cười, trả lời cậu: “Đại khái là do những nơi này thường có quỷ.”
“Không phải chứ?” Tiêu Bắc khẩn trương: “Anh gạt người!”
“Không, những nơi có sự tương phản lớn về nhân khí giữa ngày và đêm rất dễ bị ám, đương nhiên, nơi có môi trường ẩm ướt âm lãnh lại càng dễ… thí dụ như WC hoặc phòng tắm.” Lam Minh nửa đùa nửa thật, hình như cố ý muốn dọa Tiêu Bắc.
Tiêu Bắc nhíu mày nhìn quanh: “Trong phòng tắm với bếp làm gì có.”
“Bạch Lâu không phải Quỷ Hồn sao?” Lam Minh cười: “Còn có mấy con trong vách tường!”
Tiêu Bắc xanh mặt, vậy chẳng phải lúc tắm cũng bị ma nhìn trộm sao.
“Ha ha, có là quỷ cũng không dám tới gần cậu đâu, bởi vì tới gần cậu rất dễ bị thanh tẩy.” Lam Minh thấy Tiêu Bắc sợ thật rồi, đành vỗ vỗ vai cậu, an ủi: “Đừng lo!”
Bất quá Tiêu Bắc vẫn cảm thấy sau lưng lạnh toát, có chút rợn tóc gáy _ tối nay có nên bịt mắt tắm không?
Hai người một đường đến trước bờ hồ, ngoại trừ vị trí có chút đáng sợ, còn đâu thì không phát hiện có cái gì không đúng.
“Không giống bị ma ám.” Lam Minh nhìn bốn phía, chỉ chỉ cây cối cạnh bờ hồ: “Coi, cây cối rậm rạp, tươi tốt, bằng không cậu thử tâm sự với chúng xem?”
Tiêu Bắc đạp hắn một cước, Lam Minh chuyên nói không thèm nghĩ. Cậu thật thắc mắc, sao hình tượng hoàng tử bạch mă tóc vàng trước kia lại có thể biến thành như này… Nghĩ tới đây lại xuất thần. Lúc ấy Lam Minh đặc biệt ngây ngô, dùng lời Phong Minh Vũ mà nói thì chính là… rất manh!
Hồ nước trong vắt, thảm cỏ xanh mướt trải dài, còn có nhiều đoá hoa trắng nho nhỏ đang nở rộ. Lam Minh tấm tắc hai tiếng: “Tôi thấy chỗ này đâu có cái gì gọi là âm u, ngược lại còn rất sáng sủa.”
Điểm ấy Tiêu Bắc cũng đã nhận ra. Bình thường hoàn cảnh có quan hệ trực tiếp đến khí tràng và năng lượng. Nếu tồn tại lực lượng hắc ám, như vậy tất cả vật thể quanh khu vực đó đều bị hắc hóa hoặc ma hóa. Còn nếu có người hay vật có linh lực cực mạnh tồn tại, như vậy động thực vật ở đó đều sẽ vô cùng xinh đẹp khỏe mạnh.
“Lam Minh, điều tra ra trong hồ nước có cái gì chưa?” Lúc này, Sphinx bay xuống, lắc đuôi nhào tới tới Tiêu Bắc : “Bắc Bắc bảo bối! Đã lâu không gặp, đến, cho ta hôn một cái…”
Còn chưa dứt lời, Lam Minh đã nhảy ra trước Tiêu Bắc một cước đạp nó xuống hồ.
“Sphinx!” Tiêu Bắc kinh hãi, lôi kéo Lam Minh: “Này! Được không vậy? Sư tử không biết bơi mà?”
“Nó chết đuối càng tốt!” Lam Minh ngồi xổm bên bờ hồ, hướng hồ nước đang nổi lên vô số bọt khí hô: “Kiểm tra dưới hồ xem có cái gì không sạch sẽ không.”
“Oa!” Sphinx thật vất vả mới nổi lên, phun một ngụm nước: “Lam Minh, phía dưới có thứ gì đó!”
Lam Minh nhặt một viên sỏi ném nó: “Vậy sao, tha về đây.”
“Ta không nói đùa, thật đó!” Sphinx vừa nói vừa chỉ vào hồ, nó là sư tử làm động tác của người thoạt nhìn có chút buồn cười.
“Sphinx cậu thấy cái gì?” Tiêu Bắc ngăn không cho Lam Minh chọc Sphinx nữa, hỏi nó.
” À…” Sphinx còn chưa trả lời đã vội vàng bịt mũi lặn xuống nước.
Tiêu Bắc không hiểu. Lam Minh nháy mắt với cậu còn có Cổ Lỗ Y đang nhiều chuyện thò đầu ra khỏi ba lô.
Đồng thời, ngoài bìa rừng truyền đến tiếng bước chân.
Chỉ chốc lát sau, một nhóm học sinh ba nữ một nam đi đến, nam sinh cầm một cái túi lớn, bên trong có tiền giấy và hoa tươi.
Vừa đến hồ nước, thấy bên bờ hồ có người, đám nữ sinh sợ tới mức hét lên. Nhưng nhìn kỹ lại mới phát hiện là người quen! Đám nữ sinh phấn khởi: “A, Tiêu Bắc! Thầy tới viếng Xa Xa sao? Thật tốt bụng.”
Lúc này Tiêu Bắc mới phát hiện hoá ra là mấy nữ sinh trong lớp, chắc là bạn Vương Như Xa, đến tế bái cô bé.
Nhóm học sinh đi đến bên bờ hồ, nhận lấy túi trên tay nam sinh, đổ tiền giấy ra chia làm hai cọc, dùng bật lửa châm lửa.
Nam sinh nọ cúi đầu đứng một bên, Lam Minh nhìn hắn, khẽ nhíu mày _ thần sắc rất quái dị.
Nữ sinh bên cạnh Tiêu Bắc thấp giọng nói cho cậu biết: “Cậu ấy chính là Quân Tần, là bạn trai Xa Xa, hai người đừng để ý. Cậu ta chịu kích thích quá lớn nên mới thành ra như vậy.”
Tiêu Bắc cùng Lam Minh khẽ gật đầu. Lúc này Tiêu Bắc quan tâm khi nào thì nhóm học sinh này đi hơn, Sphinx sẽ không bị chết ngạt dưới nước đó chứ?
“Lá gan các cô lớn thật đó, sau này đừng lại gần hồ nước và cánh rừng này nữa, biết chưa?” Lam Minh sắc mặt nghiêm nghị, giáo huấn bốn người.
“A?!” Đám nữ sinh sợ hãi: “Không lẽ… ở đây thật sự có ma?”
“Còn đang điều tra.” Tiêu Bắc nhìn đồng hồ: “Trưa rồi, không đi ăn cơm sao?”
“A dạ!” Đám nữ sinh nhìn đồng hồ, rồi vội vàng chạy đi, chủ yếu là do sợ ma.
Quân Tần nhìn nhìn hai người, sau đó cũng xoay người đi. Lam Minh nhìn theo bóng lưng cậu ta, nam sinh này có điểm quái quái.
Tiêu Bắc còn ở phía sau dặn dò mọi người: “Sau này đừng đến gần hồ nước này nữa! Nhớ kỹ đó!”
Chờ tất cả mọi người đi khỏi, mặt hồ “Rầm” một tiếng, Sphinx nhanh chóng ngoi lên, thở hổn hển: “Ai nha, sắp chết ngạt rồi!”
“Không sao chứ?” Tiêu Bắc vươn tay muốn kéo nó lên, nhưng lại bắt được một bàn tay người.
“Oa!” Tiêu Bắc chạm vào bàn tay lạnh buốt, giật mình hét to một tiếng. Lam Minh nhanh chóng chạy tới xem, vừa thấy tình huống liền kéo tay Tiêu Bắc về, cười với Sphinx: “Uy, tiểu tử ngươi hiện nguyên hình rồi kìa!”
“Hả, không phải chứ?” Sphinx vội vàng rụt tay vào trong nước, thở ra một hơi sau đó lại trồi lên, đã biến về hình dáng sư tử vốn có.
Tiêu Bắc hiếu kỳ nhìn nó, vừa thấp giọng hỏi Lam Minh: “Sphinx có thể biến thành người sao?”
Lam Minh nhún vai: “Cậu cũng thấy rồi mà, bọn Khế Liêu đều có thể biến thân, nó tự nhiên cũng biết.” Nói xong lại thì thầm: “Nhưng bộ dạng rất xấu không dám gặp người.”
“Ta phi!” Sphinx hổn hển gầm lên: “Lão tử là sợ đẹp trai quá làm mọi người sợ!”
“A…” Tiêu Bắc và Cổ Lỗ Y mở ba lô thò đầu ra ngoài liếc nhau một cái _ rất rất tò mò, không biết Sphinx biến thành người sẽ như thế nào ??!!!
“Dưới đó có cái gì?” Lam Minh thấy Sphinx trèo lên vẩy nước, liền kêu nó mau đó.
“Quan tài!” Sphinx nói: “Nói cho chính xác là mộ bia và quan tài!”
“Có cả mộ?”
Lam Minh cùng Tiêu Bắc nhìn nhau, đều cảm thấy khó hiểu _ sao đang yên đang lành dưới đáy hồ lại có mộ?
Dù sao cũng đã nhận ủy thác điều tra án tử của Vương Như Xa, Tiêu Bắc gọi điện tìm Cảnh Diệu Phong tới tháo nước trong hồ, còn gọi về nhà cho Bạch Lâu để anh đến khám nghiệm lại tử thi.
Xe cảnh sát xuất hiện, làm cho trường học lập tức lâm vào khẩn trương, rất nhiều sinh viên tụ tập quanh hồ nước,cái chết của Vương Như Xa cũng càng ngày càng bị truyền đi thái quá.
Hiệu trưởng dẫn theo vài giáo viên tới hỏi Cảnh Diệu Phong, không phải đã nói Vương Như Xa tự sát sao, sao lại tiếp tục điều tra?
Cảnh Diệu Phong chỉ thuận miệng qua loa vài câu, nói có chút khả nghi, nên muốn tháo nước nhìn thử, cũng nói sẽ không ảnh hưởng đến giáo viên và sinh viên, yêu cầu nhân viên nhà trường phối hợp.
Hiệu trưởng cũng rất tinh ý, khách khí vài câu liền đi, nhưng giữa những giáo viên và học sinh có một người đặc biệt kích động. Phản ứng cũng rất lớn, kiên quyết phản đối không cho bọn Tiêu Bắc tháo nước tra án.
Tiêu Bắc cùng Lam Minh đều chú ý tới bà ta, là một phụ nữ chừng bốn mươi năm mươi tuổi, gầy teo, khuôn mặt tú-lơ-khơ, để kiểu tóc ngắn rất ít thấy ở tuổi này, đeo kính gọng đen, dáng người không tệ. Dù sao cũng là giáo viên trường múa, ít nhiều gì vẫn phải có tư chất.
Chỉ là từ bà ta toát ra khí chất tối tăm cố chấp, tính cách và cách nói chuyện làm cho người ta cảm thấy chán ghét.
Tiêu Bắc đang nghi hoặc, chợt nghe một nữ sinh nhỏ giọng nói cho cậu biết, đó là Trần chủ nhiệm luôn chế nhạo Vương Như Xa.
Tiêu Bắc vừa nghĩ tới bà ta thân là một giáo viên mà lại luôn chế nhạo sinh viên của mình lập tức sinh ra phản cảm rất lớn, cảm thấy loại người này không có tư cách làm gương sáng cho người khác. Nếu Vương Như Xa thật sự là luẩn quẩn trong lòng nên tự sát, như vậy bà ta cũng không thoát khỏi trách nhiệm.
Trần chủ nhiệm nói cảnh sát làm như vậy sẽ ảnh hưởng đến việc học của sinh viên, còn nói mọi người bịa đặt, mê tín dị đoan. Loại phản đối mãnh liệt này làm mọi người cảm thấy nghi hoặc… vì sao bà ta lại kích động như vậy?
Lam Minh đứng một bên, hỏi những sinh viên kia: “Các sinh viên, có ảnh hưởng đến việc học của mọi người không?”
Chúng sinh viên vốn đã ghét Trần chủ nhậm, lại thêm chuyện của Vương Như Xa, phản cảm với chuyện trường học vì danh dự mà ém nhẹm mọi việc, đều lắc đầu: “Không ảnh hưởng.”
“Như vậy ai đồng ý điều tra thì giơ tay.” Lam Minh còn rất hứng khởi.
Tất cả sinh viên đều giơ tay, Lam Minh nhìn Trần chủ nhiệm nhướn mi: “Trường học của các vị chắc vẫn phải có quyền dân chủ cơ bản ha?”
Trần chủ nhiệm nhíu mày không nói gì, cuối cùng tức giận bỏ đi. Trước khi đi, còn hung hăng trừng Tiêu Bắc một cái… có vẻ như rất không hài lòng với cậu.
Tiêu Bắc ù ù cạc cạc bị khinh bỉ, nhích đến cạch Lam Minh: “Anh có cảm thấy phản ứng của bà ta hơi quá trớn không!”
Lam Minh gật đầu, chứ còn gì nữa.
Lam Minh đút tay vào túi cảm thấy nhàm chán, nháy mắt với Tiêu Bắc, ý bảo _ đi theo bà ta!
Tháo nước mất hơn một giờ, Cảnh Diệu Phong bảo bọn Tiêu Bắc cùng Lam Minh cứ đi dạo một chút. Tiêu Bắc hỏi thăm một nữ sinh có thể đến ký túc xá của Vương Như Xa nhìn thử không. Đám nữ sinh lập tức vui vẻ đáp ứng, dẫn Tiêu Bắc cùng Lam Minh đến ký túc xá.
“Bắc Bắc à…”
Tiêu Bắc thân thiện ôn hoà, chẳng mấy chốc đã thân với đám nữ sinh, mọi người cũng bắt đầu gọi cậu là Bắc Bắc.
“Ừh?” Tiêu Bắc cho rằng mọi người lại có manh mối, liền chăm chú nghe. Nhưng mấy nữ sinh nọ lại vừa liếc Lam Minh, vừa tò mò hỏi: “Thầy và anh đẹp trai tóc vàng có quan hệ gì vậy?”
Tiêu Bắc ngẩn người một hồi mới kịp phản ứng ‘anh đẹp trai tóc vàng’ là chỉ Lam Minh, khóe miệng khẽ cong, trong lòng tự nhủ Lam Minh đúng là đẹp trai, à không phải, trước kia mới đẹp trai, còn giờ là bại não!
Nghĩ gì nói lấy, lại làm mọi người hiếu kỳ lúc trẻ Lam Minh là như thế nào, giờ cùng đã quà đâu… quả nhiên, bị Lam Minh trừng một cái.
Không đợi Tiêu Bắc trả lời, Lam Minh vươn tay khoác lên vai cậu, mỉm cười: “Tôi là lão công…”
Chữ công vừa ra khỏi miệng đã bị Tiêu Bắc huých cho một quyền. Lam Minh che ngực, vẻ mặt vừa hạnh phúc vừa bất đắc dĩ khi bị đánh. Đám nữ sinh che miệng cười khúc khích.
Tiêu Bắc ho khan một tiếng nhưng không phản bác, cái này làm Lam Minh kinh hỉ ngoài ý muốn.
Rất nhanh, mọi người đến phòng ký túc xá của Vương Như Xa.
Tiêu Bắc ngắm nhìn xung quanh, cảm khái ký túc xá nữ đúng là ký túc xá nữ, khắp nơi đều tràn ngập màu hồng phấn và những thứ mềm mại, đáng yêu. Chăn nệm của Vương Như Xa còn chưa bị lấy đi, gọn gàng ngăn nắp, trên giường chất đầy quà và thú bông, đều là mọi người tặng cô.
Lam Minh sờ cằm, hỏi bạn cùng phòng của Vương Như Xa: “Cô ta rất được mọi người thích?”
” Đúng thế!” Nữ sinh gật đầu: “Kỳ thật bạn ấy là đại mĩ nữ đó, dù hơi mập, nhưng chỉ là do bị bệnh thôi. Hơn nữa tính cách bạn ấy lạc quan lại thích giúp đỡ mọi người, bọn em đều trông ngóng qua hai tháng nữa bạn ấy sẽ biến thành siêu mỹ nhân, con trai theo đuổi bạn ấy rất nhiều. Hơn nữa, dáng bạn ấy rất cao, bây giờ đã rất xinh rồi!” Nói đoạn, nữ sinh lấy di động ra cho Tiêu Bắc cùng Lam Minh xem ảnh chụp chung.
Hai người chụm lại xem, quả nhiên Vương Như Xa trắng trắng tròn tròn, mặc dù có hơi mập, nhưng cười đến ngọt ngào, giống như một đứa trẻ bụ bẫm, rất đáng yêu, ngũ quan xinh đẹp… tóm lại so với cái thi thể gầy như que củi kia quả thực là một trời một vực, không khỏi vì cô cảm thấy đáng tiếc.
“Bạn ấy ngày nào cũng ghi nhật ký.” Một nữ sinh trèo lên giường Vương Như Xa, lấy ra một cuốn sổ, nói: “Bọn em vì muốn biết bạn ấy có phải tự sát không nên đã lén xem trộm nhật ký.” Nữ sinh hạ giọng: “Không phát hiện dấu hiệu muốn tự sát, nhưng bọn em phát hiện bạn ấy có một người bạn bí ẩn rất tốt. Hai người nói chuyện rất hợp, hơn nữa hình như người đó là nam…”
“Không phải bạn trai của cô ấy sao?” Tiêu Bắc cùng Lam Minh liếc nhau một cái _ chẳng lẽ có ẩn tình? Lại nghĩ đến thần sắc cổ quái của bạn trai cô, quá khả nghi.
“Chắc chắn không phải Quân Tần!” Đám nữ sinh đồng loạt lắc đầu: “Quân Tần rất nhàm chán, hơn nữa tính tình lập dị, không biết vì sao Xa Xa đáng yêu như vậy lại thích cậu ta. Còn người thần bí kia, có vẻ rất ôn nhu hài hước, còn đa tài đa nghệ, trong nhật kí của Xa Xa cậu ta luôn xuất hiện là ‘anh’! Theo cảm giác ấm áp trong nhật kí của Xa Xa, hình như hai người đã yêu nhau, đúng rồi… bọn họ còn thường gặp nhau ở bờ hồ!”
Tiêu Bắc cùng Lam Minh nghe xong đều cảm thấy cái người “anh” thần bí này hẳn là có quan hệ không nhỏ với án kiện.
Lại đi lòng vòng quanh kí túc xá, kéo tới rất nhiều người.
Tiêu Bắc kí tên chụp ảnh chung cùng rất nhiều sinh viên. Lam Minh đứng một bên không kiên nhẫn nhưng lại không thể mở miệng ngăn cản, có cảm giác như mình rất nhỏ mọn. Rốt cục… Lam Minh cũng nhận được điện thoại của Cảnh Diệu Phong, nói là tháo nước xong rồi, hơn nữa còn tìm được một thứ bọn họ tuyệt đối không thể tưởng được!
. . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.