Vũ Dạ Kỳ Đàm

Chương 132:




“Thôn của tôi trước kia khi chưa có đường cái rất khó đi, bốn bề là núi.” Trần Vĩ kể cho Tiêu Bắc cùng Lam Minh về truyền thuyết kia.
Quê Trần Vĩ, thôn trang trong núi kia nghe nói đã có từ lâu rồi, muốn nói thì phải nói từ mấy chục năm trước.
Người trong làng từ thế hệ này qua thế hệ khác đều sống ở đó dựa vào là nông canh, không giàu có, nhưng rất thanh bình an nhàn. Vị trí ngôi làng rất đặc biệt, người bình thường căn bản không thể phát hiện, cũng không biết tổ tiên họ nghĩ sao mà lại định cư ở một nơi như thế.
Cha mẹ Trần Vĩ đều là người trong thôn, khi họ còn nhỏ, muốn đến trường rất khó, luôn phải đi một quãng đường rất xa mới có thể ra khỏi thôn, mỗi lần đến trường phải mất ít nhất hai tiếng là ít.
Có một năm, trong thôn xuất hiện một người là, nghe nói hắn là một giáo viên, họ Vương. Hắn nói muốn xây trường tiểu học trong thôn, tìm thợ đến xây dựng phòng ốc, hơn nữa còn cung cấp giáo viên, các bạn nhỏ không cần tốn sức để đi học nữa. Chờ học tiểu học xong, lên trung học thì có thể ở lại ký túc xá.
Đối mặt với một người mặt mũi hiền lành tài giỏi tốt bụng như vậy, người trong thôn dĩ nhiên rất cảm kích. Đương nhiên, cũng có chút nghi hoặc… vì sao hắn lại cố tình chọn một thôn trang nhỏ bé thâm sơn cùng cốc như này?
Lúc đó thôn trưởng cũng đã có tuổi, hiểu biết cũng tương đối, liền hỏi thầy Vương kia vì sao lại chọn thôn này, không thân chẳng thích, còn chi nhiều tiền như vậy là vì cái gì?
Thầy Vương rất thản nhiên, chỉ nói là duyên phận.
Nguyên lai hắn là một nhà nghiên cứu lịch sử, thích khảo cổ và nghiên cứu địa lý, vậy nên rất hay chạy vào núi. Một năm nọ, hắn lạc trong núi, đúng lúc đó một đứa bé chỉ đường cho hắn, cứu hắn một mạng, nên hắn muốn trở lại thôn trang. Dù sao ‘giọt thủy chi ân, suối tuôn tương báo’, huống chi đây còn là ân cứu mạng.
Thôn trưởng nghe xong, cảm thấy lý do rất đầy đủ, liền hỏi hắn _ đứa nhỏ đó tên gì ?
Lúc ấy thầy Vương chỉ đúng cha Trần Vĩ, nhưng kỳ quái là cha Trần Vĩ lại không nhớ.
Thầy Vương nói, trẻ con đứa nào cũng như đứa nào, hoặc là mình nhớ lầm, hoặc là đứa trẻ đó đã quên mất .
Người trong thôn đều là người thành thật bản tính lương thiện, cảm thấy thầy Vương này xuất phát từ lòng tốt, hơn nữa quả thực cũng trường học. Hơn nữa… đã là giáo viên thì không thể là người xấu được, nơi này lại là thâm sơn cùng cốc, không phải nơi giựt tiền cướp sắc, tội gì lại tự rước việc vào thân? Vì vậy cũng không nghi ngờ, vui mừng đối đãi với hắn như đại ân nhân.
Sau đó, thầy Vương dẫn theo một đội thi công tiến vào núi, bắt đầu chơn địa điểm, xây trường.
Chúng người già trong thôn cố ý mời thầy địa lý đến chọn nơi phong thuỷ tốt để xây trường, nhưng đều bị thầy Vương từ chối. Bọn họ một đám người cả ngày đi tới đi lui trong thôn, tay cầm máy dò kim loại và vài dụng cụ thăm do người trong thôn chưa từng thấy qua… cũng không biết là đang tìm cái gì.
Lam Minh cùng Tiêu Bắc nghe đến đây, đều nhận ra _ vị thầy Vương nọ, phỏng chừng không phải có lòng tốt đến xây trường gì, mà là vì dưới lòng đất của thôn có thứ hắn muốn!
Hai người cũng không gián đoạn Trần Vĩ, tiếp tục nghe hắn kẻ.
Hành vi của đám người đó dĩ nhiên khiến người trong thôn hoài nghi.
Để chắc chắn, thôn trưởng tìm thầy Vương hỏi chuyện, thầy Vương lại nói, địa hình ở nơi này rất phức tạp, nhiều khả năng sẽ có khoảng rỗng dưới mặt đất. Nếu đã xây trường, thì nhất định phải chắc chắn an toàn, bằng không một khi sập xuống dễ làm học sinh bị thương, còn phải xây dựng sân trường, cần rất nhiều đất. Cẩn thận vẫn hơn, bằng không chuyện tốt sẽ trở thành xấu, nội tâm bất an.
Thôn trưởng thấy hắn thành khẩn thì có chút ngượng ngùng, cảm giác như mình lòng dạ tiểu nhân, liền không hỏi nữa.
Cứ như vậy qua chừng hơn nửa tháng, trường còn chưa xây, ngược lại đội thi công bắt đầu đào đầy hầm khắp núi.
Người trong thôn cũng không phải ngu ngốc, có mấy người thợ mộc thợ xây cảm thấy buồn bực, hỏi bọn họ, vì sao phải dùng khoan lỗ trên mặt đất.
Thầy Vương giải thích _ là đang khảo sát địa chất, thăm dò hướng địa mạch.
Người trong thôn chỗ hiểu chỗ không, nhưng cũng cho phép bọn họ làm tiếp.
Có một ngày, thầy Vương cùng thôn trưởng uống rượu, thôn trưởng thấy hắn hình như có chuyện muốn nói, liền giả bộ uống say. Quả nhiên, thầy Vương mượn men rượu hỏi ông: “Ngài biết trong thôn này có cái hang nào không?”
Thôn trưởng nghe xong lắc đầu, nói chưa từng thấy.
Thầy Vương có vẻ thất vọng, thôn trưởng nghi hoặc _ tìm hang làm cái gì?
Lại qua một thời gian, thầy Vương mắc bệnh, thoáng cái già đi rất nhiều, sắc mặt tái nhợt, trên thân thể còn xuất hiện thanh ban.
Tiêu Bắc nghe đến đó nhìn Lam Minh, như là hỏi _ đây là bệnh gì?
Lam Minh nhíu mày lắc đầu, bên kia Bạch Lâu lại gõ mấy chữ tới _ biến thi!
Nguyên lai Tiêu Bắc cố ý mở mục trò chuyện, mục đích là để Bạch Lâu bên kia cũng có thể nghe được câu chuyện của Trần Vĩ rồi phân tích giúp. Dù sao về phương diện này kiến thức của Bạch Lâu so với hai người bọn họ vẫn phong phú hơn.
Tiêu Bắc cảm thấy kỳ quái, đánh chữ hỏi Bạch Lâu _ cái thầy Vương kia là người sống, sao đột nhiên lại lại biến thành cương thi?
Bạch Lâu nhắn lại _ đương nhiên cũng có khả năng khác, nghe tiếp đi!
Trần Vĩ tiếp tục kể.
Người trong thôn đều lo lắng cho thầy Vương, cảm thấy có thể là do hắn lao tâm lao lực quá mức nên bị bệnh quá, muốn để hắn nghỉ ngơi… nhưng sau đó tính tình thầy Vương lại có thay đổi lớn, rất dễ cáu kỉnh lại có chút hung ác.
Mọi người trong thôn cảm thấy không đúng, đợi sau khi hắn đi ngủ trưa, thôn trưởng âm thầm đến tìm nhân công thi công, trò chuyện với họ.
Sau khi nhân công nghe nói thầy Vương là giáo viên, có vẻ rất ngạc nhiên: “Không thể nào? Hắn không phải thương nhân sao sao?”
Thôn trưởng lập tức nhìn nghe ra có điểm khác thường, hỏi lại nhân công, hắn gọi bọn họ tới làm cái gì?
Những nhân công kia nói, lão Vương này làm nghề kinh doanh đồ cổ, rất giàu. Hắn gọi bọn họ đến để đào động, tìm một cái hang to.
Người trong thôn nhìn nhau, tức là… không phải xây trường học mà là đào hầm? Liên tưởng đến việc hắn kinh doanh đồ cổ, lại đem máy dò kim loại tới, thôn trưởng lập tức nghĩ đến, gã thầy Vương này buôn lậu văn vật, đến để trộm văn vật! Thôn của bọn họ trên mặt đất đúng là không có tiền, nhưng dưới mặt đất thì không biết, lịch sử của làng cũng đã lâu, nói không chừng phía dưới thật sự có báu vật! Cũng không thể để hắn trộm đi đơn giản như vậy được, nếu quả thật có báu vật, đào lên, đừng nói là trường học, lâu đài cũng không thành vấn đề!
Vì vậy, toàn bộ người trong thôn bắt đầu chú ý đến nhất cử nhất động của lão Vương kia.
Hành vi vủa lão Vương cũng càng ngày càng kỳ lạ, ban ngày đóng cửa từ chối tiếp khách, ngủ như chết, buổi tối mới ra ngoài đi đi lại lại. Mà đồng thời, trong thôn xảy ra chuyện là _ mấy con trâu cày đều chết hết! Mà tử trạng lại cực thảm, bụng mở tung, nội tạng bên trong bị ăn sạch… mọi người nghi ngờ là do dã thú gây nên.
Tiêu Bắc rùng mình, trong đầu hiện lên hình ảnh đám cương thi thích ăn nội tạng trong phim.
Lúc ấy mọi người trong thôn rất hoảng sợ, từ đó đến nay đã nhiều năm trong thôn chưa từng xuất hiện dã thú, mong là đừng làm bọn nhỏ bị thương. Vì vậy, nam giới đã trưởng thành trong thôn bắt đầu tuần tra đêm.
Ba ngày sau, gia súc không biến mất nữa, ngược lại một thanh niên trong thôn lại chết, tử trạng không khác gì những con trâu kia, rất thảm.
Mà thanh niên gác đêm cùng hắn cũng bị dọa điên, la hét như điên: “Có quỷ! Quỷ ăn thịt người!”
Vì vậy, trong thôn nổi lên lời đồn, mọi người bắt đầu lo lắng yêu ma tác quái. Thôn trưởng mời đạo sĩ tới làm phép. Nhưng cứ thế qua vài ngày lại là gió êm sóng lặng, lão Vương còn khoẻ lại, đội thi công cũng bắt đầu tiếp tục làm việc.
Trong thôn tăng cường phòng hộ, còn nuôi rất nhiều chó, bất quá quái vật ăn thịt người vẫn không xuất hiện nữa.
Người trong thôn đều có vướng mắc, liền bí mật quan sát lão Vương, càng nhìn càng cảm thấy hắn cổ quái. Thôn trưởng phái vài người âm thầm theo dõi hắn.
Một buổi tối ba ngày sau, chuyện bất ngờ đã xảy ra.
Giữa trưa hôm đó, khi đội thi công đang đào đất, vô tình phát hiện một hang động lớn. Tin tức rơi vào tai lão Vương, hắn kích động đến mức ngay cả cơm cũng không ăn, lập tức chạy tới xem.
Vị trí huyệt động nằm trên một sườn dốc phía tây thôn, thoạt nhìn chỉ giống như một tảng đá lớn, nhưng không ngờ dưới đá lại trống rỗng. Nhân công khoan thử, thì phát hiện nó là một hố sâu không thấy đáy, dùng búa gõ thử, hình dáng huyệt khẩu càng vào trong càng lớn, trong động lại tối như mực sâu không thấy đáy.
Lão Vương chạy tới cửa động, quỳ rạp trên mặt đất nhìn vào trong, đột nhiên cười lớn, miệng hô to liên tục: “Tìm được rồi! Tìm được rồi!”
Lúc này, mục đích của hắn cũng đã lộ rõ, thôn trưởng mang theo toàn bộ người trong thôn chạy tới, đứng phía sau hỏi hắn _ rốt cục mục đích của hắn là cái gì.
Lão Vương chậm rãi đứng lên, quay đầu lại nhìn trưởng thôn.
Mọi người phát hiện vẻ mặt hắn xảy ra biến hóa, cặp mắt của hắn biến thành màu xanh đậm, đồng tử biến mất, thay vào đó là hai hai đốm sáng lập loè.
Những nhân công nọ đều sợ tới mức vừa hét vừa chạy đi, thôn trưởng cũng hiểu tình huống không tốt, vội vàng phân phó những người khoẻ mạnh trẻ tuổi bảo vệ thôn trang, người già phụ nữ và trẻ em thì mau trốn đi.
Lão Vương nhìn thôn trưởng, khẽ nở nụ cười: “Ngươi yên tâm, đội thi công sẽ xây trường cho các ngươi, muốn bao nhiêu tiền ta cũng có thể cho các ngươi, các ngươi đừng quấy rầy ta là được. Bây giờ, mọi người về nhà, đóng cửa đừng ra ngoài, ta sẽ đi rất nhanh!”
Người trong thôn nhìn nhau, có người gan lớn hỏi hắn: “Rốt cục ngươi là ai… trong hang động này có báu vật gì!”
Lão Vương nhếch khoé miệng đã biến thành màu tím nhạt, lộ ra hàm răng sắc nhọn: “Các ngươi không cần phải biết, không muốn chết thì mau chạy đi.”
“Không được, thôn này là của chúng ta!”
“Đúng! Dưới mặt đất có báu vật gì cũng không tới phiên ngươi đào!”
Dù sao cũng đều là người tuổi trẻ khí thịnh, một đám tức giận, muốn đuổi ác ma kia đi.
“Em trai ta là do ngươi giết? !”
Lúc này, anh người thanh niên đã chết đột nhiên la lên.
Người trong thôn sống ở nơi hoang dã, tính tình có thể chất phác, nhưng cũng tuyệt đối hung dữ, tuyệt đối không thể bị bắt nạt! Vừa nghe lão Vương là hung thủ giết người làng bọn họ, các thôn dân cũng không quản hắn có phải ác ma không, đều la hét giận dữ, giơ gậy gộc muốn liều mạng với hắn.
Tiêu Bắc cùng Lam Minh càng nghe càng khẩn trương. Cổ Lỗ Y khẽ giật tóc Tiêu Bắc, chỉ màn hình máy tính.
Tiêu Bắc nhìn lại thì thấy Bạch Lâu gửi tới một tin nhắn _ không phải cương thi! Cương thi không biết nói !
Tiêu Bắc cùng Lam Minh liếc nhau một cái _ đúng rồi!
“Kết quả thì sao?” Lam Minh hỏi Trần Vĩ.
Trần Vĩ gật đầu tiếp tục kể.
Lúc ấy, những thôn dân kia đều rất giận dữ, đánh nhau với lão Vương. Chỉ là khí lực, tốc độ của nhân loại cũng không thể so với ma vật, rất nhiều người bị ác ma kia đả thương thậm chí giết chết. Thấy máu người trong thôn càng phẫn nộ, ngay cả trẻ con cũng ném đá giúp đỡ. Ác ma kia tựa hồ cũng thẹn quá hoá giận, nổi điên chém giết với người trong thôn.
Dù sao thôn dân cũng quá nhiều, hơn nữa ác ma kia không biết có phải bệnh chưa khỏi hay là sợ ánh nắng ban ngày đối hắn bất lợi không mà không bao lâu hắn đã mồ hôi đầm đìa, bắt đầu không chống đỡ nổi nữa.
Thôn trưởng thấy vậy, liền nghĩ ra kế, bảo người dân dùng xích trói hắn lại, sau đó đổ đầu châm lửa.
Tiêu Bắc cùng Lam Minh liếc nhau một cái, cách hay! Trừ phi là Thần Ma thuộc tính hỏa hoặc cấp bậc cao, nói cách khác, hỏa công cơ bản là cách tốt nhất đế đối phó ma vật.
Một chiêu này thật sự có hiệu quả, ác ma kia toàn thân bốc cháy, giãy dụa kêu thảm thiết, vô ý trượt chân, ngã xuống vực sâu vạn trượng tối như mực kia.
Hang động nọ sâu không thấy đáy, bởi vì thôn dân nhìn thật lâu đến khi ác ma kia bị bóng tối nuốt chửng, đã có thể tưởng tượng được nơi này sâu cỡ nào!
Sau đó, thôn trưởng sai người lấp kín cửa động, đội thi công cũng trở lại, đúc gang rồi còn phủ cả xi măng lên. Sau đó theo lời thầy phong thuỷ và cao tăng, dời toàn bộ mọi người trong thôn trang ra ngoài, phóng hoả toàn bộ ngôi làng.
Cứ như vậy, ác ma kia không xuất hiện nữa, nhoáng cái qua tiếp mấy chục năm, mọi người cũng dần quên đoạn kí ức khủng bố năm đó.
Cho nên sau khi Dương Lệ Lệ gặp chuyện không may, sơn thôn bình tĩnh lại một lần nữa hoảng hốt, lớp người già rất lo lắng, cảm thấy có thể là ác ma kia đã trốn thoát. Cuối cùng, bọn họ dứt khoát bán mảnh đất kia cho các nhà phát triển, thôn dân chuyển nơi ở, dọn lên thành phố.
Tiêu Bắc cùng Lam Minh nghe Trần Vĩ kể xong, cũng biết sơ về tiền căn hậu quả sự tình, cảm thấy đúng là chuyện lạ.
“Cậu nghi ngờ kẻ tấn công Dương Lệ Lệ là lão Vương?” Tiêu Bắc hỏi Trần Vĩ.
Trần Vĩ lắc đầu: “Tôi không biết, bất quá thứ tấn công Lệ Lệ khẳng định không phải người. Lúc này nhớ tới mới thấy, các anh nói, có thể nào Lệ Lệ cũng là đang tìm kiếm cái động kia?”
Tiêu Bắc cùng Lam Minh đều không định trả lời trực tiếp _ người cũng đã chết, còn có cái gì để nói.
Tiêu Bắc gõ bàn phím hỏi Bạch Lâu: có biết hang động kia là cái gì không?
Bạch Lâu nhắn lại là: không tận mắt nhìn thấy không đoán được, các cậu ở đó chờ bọn tôi một ngày, án tử bên này xong sẽ qua ngay. Đúng rồi, cậu gọi cho Cảnh Diệu Phong nói cho hắn biết ở đâu.
Tiêu Bắc chớp mắt, hỏi: tôi cho anh biết địa chỉ, anh dẫn anh ấy đếnlà được mà?
Bạch Lâu gởi lại một icon tức giận.
Tiêu Bắc nhìn trời: không phải chứ, anh còn chưa chịu nói chuyện với anh ta à? !
Bạch Lâu quăng tiếp một cái icon khó chịu, không muốn nói chuyện với Tiêu Bắc về chủ đề này nữa, Tiêu Bắc bất đắc dĩ nhìn Cổ Lỗ Y, Cổ Lỗ Y cũng cau mũi, lắc đầu: “Ngốc ngốc!”
Tiêu Bắc bật cười: “Ai ngốc?”
Cổ Lỗ Y xoay mặt, Lam Minh ở một bên lạnh lùng nói: “Đương nhiên là Cảnh Diệu Phong ngốc, chỉ có hai người bọn họ ở bên ngoài, cơ hội ngàn năm có một mà còn không ra tay… quá chậm chạp! Cứ như vậy thì còn phải mất thêm một ngàn năm. “
Tiêu Bắc chỉ có thể lấy điện thoại ra gọi cho Cảnh Diệu Phong tả sơ tình hình. Cảnh Diệu Phong nói không chừng cái động đó thông xuống Địa ngục hoặc không gian dị thứ nguyên, bảo bọn Tiêu Bắc đừng hành động thiếu suy nghĩ, chờ mọi người cùng tới rồi tính tiếp, bên bọn Khế Liêu chắc cũng xong rồi.
Tiêu Bắc nghĩ nghĩ, hay là gửi tin nhắn cho mọi người, không thể mạo hiểm.
Đến gần trưa, xe bọn Lam Minh đã đến trước thôn trang, mọi người xuống xe.
Tiêu Bắc nhìn về phía trước, tấm tắc hai tiếng _ này là thế ngoại đào nguyên a, lấy đâu ra nửa điểm ma quái chứ .
Lam Minh thì cảm thấy may mắn đã đến đúng nơi! Khu nghỉ mát xinh đẹp này quá hoàn hảo để cùng Tiêu Bắc thư giãn, đêm nay phải nắm chặt cơ hội!
Hai người vừa ngắm cảnh vừa cảm khái. Trần Vĩ đi tới, chỉ một căn nhà, nói: “Đó là nhà nghỉ của nhà tôi, hôm nay tạm thời ở đó, được không?”
Tiêu Bắc cùng Lam Minh gật đầu, cầm hành lý theo Trần Vĩ đi qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.