Vũ Dạ Kỳ Đàm

Chương 11:




Chỉ thị trong con mắt phải, điệu nhảy triệu hoán, giải thoát Lang vương


Đêm đó… Lam Minh và Miêu Tiêu Bắc được mẹ của Phong Tiểu Vũ mời ở lại qua đêm.

Miêu Tiêu Bắc và Phong Tiểu Vũ đều mệt rã rời, nằm trên sofa ngủ.
Lam Minh tựa bên bàn trà, đầu gối lên Domi, cầm trên tay một cuốn tạp chí, hai mắt thì lại nhìn hư không, tay sờ sờ cằm trầm tư.
Bạch Lâu không cần ngủ nổi lơ lửng bay tới bay lui trên trần nhà, từ khi hắn nhận ra thân phận Thủ Hộ Thần của Domi thì không dám đáp xuống đất.
Lam Minh vừa tận lực hưởng thụ tay nghề của mẹ Phong Tiểu Vũ, ăn đến vô cùng thỏa mãn, lúc này, hắn tương đối chú ý đến vấn đề về sự thất tung của Lang Vương. Nếu như nói Lang Vương thật sự là siêu hỗn huyết, vậy hắn hẳn cũng đủ cường đại, lại có vẻ là một thủ lĩnh có trách nhiệm, làm sao có thể để mặc cho thần dân của mình bị một Đọa Thần truy sát, mà bản thân lại sợ chết trốn đi? Giải thích duy nhất là —— Hắn bị vây khốn! Cái gì có thể vây khốn một Lang Vương cường đại như vậy? Chẳng lẽ là trúng phải cạm bẫy nào đó?
“Ưm…”
Lúc này, Bạch Lâu đang bay lơ lửng đột nhiên sáp tới gần nhìn nhìn Miêu Tiêu Bắc.
Lam Minh ngẩng đầu nhìn hắn một cái, Bạch Lâu vèo một cái thối lui, nói, “Làm gì hung dữ như vậy hả, ta chỉ muốn ngửi ngửi mùi hồn phách của hắn!”
“Vu Sư bất quá chỉ là nhân loại mà thôi.” Lam Minh không hề gì nhún vai, “Là người thì sẽ chết, lưu lại chỉ là một khuôn mặt tương tự.”
“Vậy cũng chưa chắc a.” Bạch Lâu nhỏ giọng nói thầm, “Vu Sư dù sao cũng tương đối cao quý.”
“Chỉ là người hầu được Thần sủng ái mà thôi, có cái gì mà cao quý chứ.” Lam Minh cười nhạt một tiếng, “Sau cùng hồn phách cũng bị Thần thu đi.”
“Hắc hắc.” Bạch Lâu tại không trung đổi một tư thế, nói, “Ngươi quả nhiên ghét Thần y như trong lời đồn.”
Lam Minh không để ý đến lật tạp chí xem, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, hỏi, “Đúng rồi, linh hồn của Dự Ngôn Sư sau khi bị phong ấn là tinh thể phải không?”
“Ừ.” Bạch Lâu gật đầu nói, “Linh hồn cao quý của Vu Sư sau khi phong ấn là kim cương đen, Dự Ngôn Sư đẳng cấp thấp hơn một chút, là thạch anh rực rỡ, dù sao cô hồn dã quỷ cũng chỉ là bụi mà thôi.”
“Vậy còn Quỷ Sư ngươi đây?” Lam Minh hỏi.
“Nga… Quỷ Sư là giữa quỷ và Vu Sư, sau khi phong ấn là bạch trân châu.” Bạch Lâu cười hắc hắc hỏi, “Rất xứng với ta phải không?”
Lam Minh nhíu nhíu khóe miệng, hỏi, “Trong cơ thể Phong Tiểu Vũ chỗ nào có thạch anh?”
“Ngươi muốn biết sao?” Bạch Lâu nhích tới cười hỏi, “Có muốn ta đem hắn mở ra?”
Vừa dứt lời, chỉ thấy Domi ngẩng đầu liếc Bạch Lâu.
“Đáng ghét!” Bạch Lâu soạt một tiếng vội bay về giữa không trung, nhăm mặt chun mũi trừng Domi, Domi tiếp tục hướng hắn lắc đuôi.
“Tìm thử xem.” Lam Minh buông tạp chí đứng lên, nhìn nhìn Miêu Tiêu Bắc và Phong Tiểu Vũ dựa vào cùng một chỗ trên sofa. Hắn vươn tay, nhẹ nhàng bế bổng Miêu Tiêu Bắc lên, đặt lên thảm bông trên sofa, đắp chăn cho cậu.
“Khụ khụ.” Bạch Lâu tiến tới hỏi, “Sao ngươi lại đối xử tốt với một Vu Sư như vậy a? Chưa từng nghe qua ngươi với Vu Sư đáng ghét kia có quan hệ gì a.”
Lam Minh không trả lời, chỉ nói, “Đi tìm xem thạch anh trên người Phong Tiểu Vũ nằm ở nơi nào.”
“Vậy con chó đần kia sẽ cắn ta.” Bạch Lâu không muốn.
Lam Minh đi tới, vươn tay nhẹ nhàng xoa lưng Domi, nhìn chằm chằm hai mắt nó.
Domi đầu tiên là hướng Lam Minh lắc lắc đuôi, sau đó, bắt đầu hơi lảo đảo, tựa hồ là có chút đuối sức… Cuối cùng, nó trở mình ngã xuống đất, nặng nề ngủ.
“Hô hô.”
Bạch Lâu có chút ao ước nói, “Ma nhãn thật tiện dụng a.”
Lam Minh ngước mắt cười với hắn, “Ngươi muốn thử không?”
“Xì… Ta không thèm.” Bạch Lâu bay xuống, Lam Minh hối thúc, “Nhanh một chút, Thủ Hộ Thần tối đa chỉ ngủ mười phút.”
“Được rồi!” Màu mắt của Bạch Lâu đột nhiên biến thành màu trắng, lộ ra bạch quang nhàn nhạt, nhìn chằm chằm Phong Tiểu Vũ tìm kiếm.
Phong Tiểu Vũ còn bày ra hình chữ đại nằm dang tay dang chân trên sofa ngáy khò khò.
Bạch Lâu dò xét từng chút, từ chân cho tới đầu, nói, “Di? Không có a.”
Lam Minh nhíu mày, “Vô dụng.”
Bạch Lâu khinh bỉ liếc hắn, “Ngươi đừng tưởng có ma nhãn thì có thể cười nhạo quỷ nhãn, ánh mắt của ta tuyệt đối có thể nhìn thấy tất cả linh hồn, dù là đã phong ấn cũng vậy.”
“Nhìn lại đi!” Lam Minh nhịn không được nói, “Dự Ngôn Sư chỉ là ký túc mà thôi, nói không chừng là giấu đi rồi, tìm cho kỹ vào!”
“Giấu…” Bạch Lâu đột nhiên nhìn về phía con mắt của Phong Tiểu Vũ.
Đôi mắt nhắm tịt, Bạch Lâu nghĩ nghĩ, liền giơ tay, nhẹ nhàng vén lên mí mắt của Phong Tiểu Vũ.
Trước tiên hắn mở mí mắt phải, chỉ là con mắt bình thường, không có gì đặc biệt.
Bạch Lâu lại mở ra mí mắt trái… Cũng bình thường.
Đột nhiên… Một đạo hào quang sáng ngời từ mắt trái Phong Tiểu Vũ bắn thẳng ra.
“Nha a!” Bạch Lâu hét lên một tiếng, thoáng cái vội tránh ra… Đặt mông ngồi xuống mắt đất.
Tiếng hét thảm này của hắn, khiến cho Miêu Tiêu Bắc đang ngủ say gần đó bị giật mình thức giấc.
“Gì vậy?” Cậu mở mắt bật dậy, chỉ thấy Bạch Lâu phóng tới bên người, ngẩng đầu… Thân thể của Phong Tiểu Vũ nguyên bản nằm trên ghế sofa lại chậm rãi di động nâng dần lên không trung, rồi chậm rãi đứng dậy.
Lúc này, Phong Tiểu Vũ đứng trên không trung, chỉ có một con mắt trái hé mở… Con ngươi không phải màu nâu thông thường mà giống như thạch anh rực rỡ tràn đầy lưu quang, tia sáng bắn ra, phảng phất tựa như mặt nước đang gợn sóng, chậm rãi lưu động, vô cùng đẹp đẽ.
“Nó làm sao vậy?” Miêu Tiêu Bắc khó hiểu hỏi Lam Minh, thì thấy Lam Minh nhẹ nhàng giơ ngón tay trước môi, đối cậu suỵt dài một tiếng.
Sau đó, Lam Minh đứng lên, nhìn Phong Tiểu Vũ đang lơ lửng giữa không trung, hỏi, “Vũ Dạ thiên thư ở nơi nào?”
Phong Tiểu Vũ dừng lại tại không trung một lúc, đột nhiên đáp xuống mặt đất, cầm lấy giấy bút dùng để ghi sổ sách của mẹ nó, rất nhanh soạt soạt soạt vẽ một bức tranh, Phong Tiểu Vũ căn bản không cúi đầu nhìn, cả người như đang lâm vào trạng thái ngủ say, nhưng trên tay nó dùng tốc độ cực nhanh để vẽ.
Đọi đến khi nét bút cuối cùng vẽ xong, Phong Tiểu Vũ ném bút, con mắt chậm rãi nhắm lại, ngửa mặt lên trời rồi ngã xuống, kiếp tục khò khè.
Lam Minh đi qua lấy trang giấy đó xem, nói, “Là một bức bản đồ địa hình.”
Bạch Lâu đi qua, “Ngô? Là bản đồ vùng này sao?”
“Là vùng núi.” Miêu Tiêu Bắc nhận lấy xem, nhíu mày nói, “Tốt nhất là tìm một bản đồ tới đối chiếu một chút, nếu không thì sẽ không biết được là chỗ nào.”
“Ưm… Có một người có lẽ biết.” Lam Minh nói, đi tới bên cửa sổ, vươn tay mở cửa sổ ra, hướng phía xa xa huýt một tiếng dài.
Không bao lâu sau, chỉ thấy ở rất xa, xuất hiện một chấm đen… Chấm đen càng lúc càng lớn, chậm rãi tới gần… Cuối cùng hiện rõ là một con chim rất lớn, hoặc nói đúng hơn là một người với đôi cánh dài.
Rất nhanh, người nọ bay đến bên ngoài cửa sổ, vỗ cánh phịch phịch hai cái rồi đáp xuống bệ cửa, nhìn Lam Minh, “Lúc gọi người ta thì thỉnh thoảng cũng niệm chú văn chứ, đừng giống như gọi một con chó con được không.”
Miêu Tiêu Bắc và Bạch Lâu tập trung nhìn hắn, chỉ thấy người này xấp xỉ ba mươi tuổi, vóc người thon gầy, mặc một thân áo da màu đen, đôi mắt rất sâu, mũi cao thẳng, mi mắt hơi rũ xuống, tăng thêm một phần u buồn và cô đơn, da tái nhợt, môi rất mỏng, mang theo vẻ mặt như cười như không, rất có mị lực thành thục, Miêu Tiêu Bắc nghĩ tới hình tượng của một quý tộc Châu Âu suy bại trong một tác phẩm nổi tiếng.
“Nga?” Người nọ nhìn nhìn Miêu Tiêu Bắc và Bạch Lâu, cười nói, “Vu Sư và Quỷ Sư, đúng là một tổ hợp thú vị.”
“Hắn là Long Tước.” Lam Minh giới thiệu với mọi người, “Bạn lâu năm của ta, cũng là người liên hệ.”
Bạch Lâu bay lên, mở to hai mắt hỏi, “A? Long tộc, Long tộc không phải đã tuyệt diệt rồi sao?”
Long Tước lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ lại mang chút thương cảm nói, “Thật quá đáng, rõ ràng còn có ta và một đám sinh mệnh nhỏ mới mà.”
“Cô kỷ~~”
Long Tước vừa dứt lời, chợt nghe từ phía sau hắn truyền đến một tiếng kêu vang vang như giọng trẻ con còn chưa cai sữa.
Tất cả mọi người sửng sốt, Lam Minh nhíu mày nhìn nhìn phía sau hắn, lắc đầu, “Có vật nhỏ theo tới kìa.”
Long Tước vừa quay đầu lại thì thấy trên cánh mình treo một chú rồng con mập mạp tròn vo.
“Cổ Lỗ Y …” Long Tước thở dài một hơi, vươn tay đem vật nhỏ chỉ to bằng bàn tay đang liều mạng nắm lông vũ trên cánh mình nhấc lên, nói, “Đã dặn bao nhiều lần rồi, như vậy vô cùng nguy hiểm!”
“Cô kỷ…” Vật nhỏ nọ lại kêu hai tiếng.
Miêu Tiêu Bắc hiếu kỳ đi tới nhìn, chỉ thấy đó là một bé rồng còn rất nhỏ. Có một đôi cánh, béo vô cùng, cái bụng tròn chân ngắn ngủn, mặt cũng tròn vo, một đôi mắt to, trên đầu có hai cái sừng nhỏ nhọn nhọn, màu da hồng hào, giống như trẻ con của nhân loại, nhưng thân thể có rất nhiều bộ phận, đều được bao trùm bởi những chiếc vảy màu bạc đẹp mắt.
“Cô cô…” Nó hình như còn chưa nói được, hướng mọi người y y nha nha kêu to, vươn tay, vỗ Miêu Tiêu Bắc.
Miêu Tiêu Bắc vô thức vươn tay tiếp nhận nó, nhìn kỹ.
Bé rồng con nọ cọ cọ bàn tay của cậu, dường như khá thoải mái.
“Sờ nó nhiều một chút.” Long Tước đột nhiên nói, “Khí tức thanh khiết của Vu Sư có thể giúp nó lớn nhanh lại càng khỏe mạnh, cũng sẽ giúp nó trong thời gian tới có vận may, đó là bạch long duy nhất.”
Miêu Tiêu Bắc lúc này mới chú ý tới, trên cổ Long Tước, sau tai… đều có vảy màu xanh đen, tóc đen xõa tung, đỉnh đầu hình như cũng có hai cái sừng nhọn ngắn mọc ngược về phía sau.
“Nga, là rồng con a.” Bạch Lâu lao tới nhìn, nói, “Này cũng chỉ có nửa tuổi phải không? Bạch long rất trân quý nha!”
“Ừ.” Long Tước khe khẽ thở dài, nói, “Trước kia nhặt được trong núi sâu, cha mẹ hình như đã tử vong… Là một nhóc con bất hạnh.”
“Nửa tuổi… Vì sao nhỏ như vậy?” Miêu Tiêu Bắc khó hiểu hỏi.
“Rồng sinh trưởng rất chậm.” Long Tước đem rồng con đang say sưa hừ hừ trong lòng bàn tay Miêu Tiêu Bắc xách qua nói, “Một năm bọn nó chỉ phát triển tương đương với một tháng của trẻ con loài người, mười hai năm mới có thể nuôi được một tuổi, cho nên… Ta đã làm một nam bảo mẫu siêu cấp hơn nghìn năm rồi!”
Long Tước đem rồng con treo vào một cái móc bên hông, lúc này mọi người mới chú ý tới, bên hông hắn có rất nhiều móc nhỏ màu bạc như vậy, trước đây còn tưởng là vật trang sức theo phong cách Baroque hoa mỹ chứ.
Long Tước nhún nhún vai, “Đây là trang bị cần thiết của siêu cấp nam bảo mẫu.” Nói rồi, xoay mặt nhìn Lam Minh, “Ngươi gọi ta tới làm gì?”
“Bức vẽ này, là nơi nào?” Lam Minh đem bản vẽ giao cho Long Tước.
“Ừm…” Long Tước tiếp nhận nhìn nhìn, nói, “Là núi Lạc Hoán.”
“Núi Lạc Hoán?” Miêu Tiêu Bắc nhíu mày, “Ngay phía tây bắc.”
“Vậy chỗ đó có Vũ Dạ thiên thư?” Long Tước hỏi Lam Minh.
Lam Minh gật đầu nói, “Ngươi có thể dẫn ta đi?”
“Núi Lạc Hoán là một địa phương du ngoạn bình thường, không hung hiểm lại không khó tìm, nơi đó còn thường xuyên có gấu trúc*lui tới, cho nên mới gọi tên này.” Long Tước suy nghĩ một chút, lại cầm địa đồ nhìn nhìn, nói, “… Có điều vùng này có thể sẽ có yêu ma thủ hộ, dù sao Vũ Dạ thiên thư là thần vật, nếu tồn tại ở đó thì sinh linh hoặc những vật xung quanh ít nhiều cũng sẽ bị ảnh hưởng.”
*(gấu trúc còn gọi là hoán hùng, gọi là Lạc Hoán do có ‘hoán hùng’ hay tới)
“Đừng lo.” Lam Minh thu bản vẽ lại, nói, “Sáng mai chúng ta sẽ xuất phát.”
“Không thành vấn đề… Ta mang vật nhỏ này về trước, sáng mai trở lại.” Nói xong Long Tước nhảy lên cửa sổ chuẩn bị rời đi.
“Đứa bé nhỏ như vậy, để ở nhà không lo sao?” Miêu Tiêu Bắc có chút lo lắng hỏi một câu.
Long Tước quay đầu lại nhìn cậu, cười nói, “Không cần lo lắng, có bạn bè lớn hơn sẽ chăm sóc nó… Chỗ của ta là nhà trẻ.” Nói xong, tung cánh bay đi…
“Cáp a~~” Đợi Long Tước bay đi, chợt nghe Phong Tiểu Vũ ngáp một hơi, tại sofa trở mình một cái, Domi đã sớm tỉnh có chút mơ hồ ghé vào bên cạnh Phong Tiểu Vũ nhìn mọi người, dường như còn có chút buồn ngủ.
.
“Sáng mai sẽ lên đường.” Lam Minh nói xong, nhìn lên bầu trời đêm, đột nhiên kéo Miêu Tiêu Bắc, nói, “Ta nghĩ đến một chuyện, ngươi có lẽ sẽ hỗ trợ được.”
“Chuyện gì?” Miêu Tiêu Bắc bị Lam Minh kéo lên sân thượng, có chút khó hiểu hỏi hắn.
“Ngươi là Vu Sư, có thể triệu hoán những vật thất lạc, giúp ta triệu hoán Lang Vương.”
Miêu Tiêu Bắc quan sát hắn một hồi, hỏi, “Làm sao triệu hoán?”
“Ngươi là Vu Sư a, đúng ra phải biết Triệu Hoán chú đơn giản nhất chứ?”
Miêu Tiêu Bắc vô lực, “Tôi đã nói bao nhiêu lần là tôi không phải Vu Sư rồi? Tôi chỉ là một vũ giả.”
“Chậc…” Lam Minh gãi gãi đầu, nói, “Ngươi nghĩ kỹ lại đi!”
“Tôi căn bản chưa nghe nói qua, làm sao nghĩ?!” Miêu Tiêu Bắc cau mày xoay người muốn vào nhà.
“Chờ một chút!” Lam Minh nắm lại Miêu Tiêu Bắc, nói, “Vậy ngươi nghĩ đến Lang Vương trong đầu đi!”
Miêu Tiêu Bắc hỏi, “Lang Vương có bộ dạng thế nào?”
“Ách…” Lam Minh nghĩ nghĩ, nói, “Vậy ngươi nghĩ tới một con sói đi, còn đội vương miện hay gì đó nữa.”
Miêu Tiêu Bắc hoài nghi nhìn hắn.
“Sau đó, làm một động tác vẫy gọi!” Lam Minh nói.
“Vẫy gọi?” Miêu Tiêu Bắc sờ cằm, nói, “Ừm… Tôi trước đây khi nghiên cứu vũ đạo dân tộc, quả thực có một loại triệu hoán vũ, động tác rất đơn giản.”
“Thử xem!” Lam Minh hối thúc, “Nghĩ đến Lang Vương, làm động tác này!”
Miêu Tiêu Bắc do dự một chút, hỏi, “Ở chỗ này?”
“Đúng!” Lam Minh gật đầu, “Nhanh lên.”
“Có thể đưa tới thứ gì kỳ quái hay không?” Miêu Tiêu Bắc có chút lo lắng, “Như là thứ từng xuất hiện ở thư viện.”
Lam Minh cười, “Đêm đầu tiên của chúng ta, khiến ngươi khó quên như vậy sao?”
… Bạch Lâu nghe trộm ngoài cửa hiếu kỳ nhích tới.
Miêu Tiêu Bắc có chút hung hãn nhìn Lam Minh.
Lam Minh cười chậm rãi lui về sau, dựa vào cửa kính, nhìn cậu, “Bắt đầu đi.”
Miêu Tiêu Bắc cũng bất đắc dĩ, đành phải nhắm mắt lại nhớ tới nhịp trống trong ấn tượng của mình. Tiết tấu của triệu hoán vũ khá nhanh, chỉ có ba động tác… Mở rộng hai tay, ngẩng mặt sau đó nhẹ nhàng thở ra. Miêu Tiêu Bắc trong đầu nghĩ đến Lang Vương… Lại cất bước tiến tới, hai tay dùng sức làm một động tác đẩy ra một cánh cửa, cuối cùng cậu với hai tay vào, cố sức túm kéo ra bên ngoài một cái…
Miêu Tiêu Bắc làm xong động tác này, đột nhiên, một trận cuồng phong ập đến, Miêu Tiêu Bắc liền cảm giác dưới chân nhẹ hẫng, may mà Lam Minh nhanh tay nắm cậu lại, kéo về…
Đồng thời, giữa không trung xuất hiện một cái động thật lớn… có một cánh tay thẳng dài mang theo móng vuốt duỗi ra, nắm được mép động.
Sau đó là một cánh tay khác, lực lượng và tư thế này, tựa hồ là một người nào đó đang muốn giãy dụa từ trong động lao ra, nhưng lại không ra được… Như đang bị cái gì kéo lại.
Mà bên trong động, có vô số xúc tu đen đúa vươn tới, nỗ lực kéo người nọ ngược trở lại.
“Ta đã bảo tại sao lại không thấy?!” Lam Minh sắc mặt phát lạnh, lộ ra nụ cười băng giá, “Quả nhiên là rơi vào bẫy, bị Dạ Ma vây khốn.” Nói xong, hắn vung tay lên… Ma đao Minh xuất hiện. Trong nháy mắt lúc người kia bị xúc tu đen kéo vào trong động, Lam Minh chém ra một đao.
Theo quang mang màu trắng bạc xoẹt qua… Xúc tu đen đúa bị chặt đứt.
Miêu Tiêu Bắc chỉ thấy bóng người màu đen kia giãy mạnh ra khỏi xúc tu quấn trên người, vọt ra, nhảy lên giữa không trung, mở rộng tứ chi, lộ ra răng nanh sắc nhọn ngửa mặt lên trời tru dài một hơi, tiếng sói tru to rõ mà vang vọng xa xăm.
Sau khi tiếng sói tru vang lên, chợt nghe bốn phương tám hướng vang lên tiếng hoan hô mang theo hưng phấn của đàn sói, liên tiếp kéo dài không dứt.
Trong bầu trời đêm, Miêu Tiêu Bắc không thấy rõ hình dạng của người nọ, chỉ có thể nhìn thấy đường viền thon dài của thân người hắn, cùng với đầu tóc xù như lông nhím, thêm hai đôi tai nhọn và móng vuốt.
Động đen trong không trung dần dần khép lại, người nọ đột nhiên vói một tay vào trong động, túm một vật gì đó kéo mạnh ra ngoài.
Trong bóng tối, Miêu Tiêu Bắc thấy được đôi mắt của người nọ biến thành đỏ như máu, hắn hé miệng, phát ra tiếng gầm nhẹ, “Dám ám toán ta…”
Rất nhanh, quái vật đen thui trong động với những xúc tu rậm rạp như bạch tuột bị giật ra ngoài. Người nọ nắm đầu và xúc tu của vật nọ, đập một cái vỡ vụn.
Vật nọ phảng phất như những ác ma bị Lam Minh chém trúng trước đây… Vết thương bốc cháy, thiêu đốt sạch sẽ, tan biến như tro khói…
.
Quần ma loạn vũ
Ai nha, tự dưng dạo này mê nghiên cứu về người sói quá XD
________________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.