Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 470: Giao chiến




Một lão ẩu tóc bạc áo xanh đi ra, chắn trước người Lâm Minh, nàng là Thanh Loan tông ngũ trưởng lão Mục Thanh Y, cũng là trưởng lão thủ hộ Mục Băng Vân, tu vi Toàn Đan sơ kỳ.
Tuy rằng Mục Thanh Y với Lâm Minh không có giao tình gì, nhưng tuyệt không cho phép người khác ức hiếp đến Thần Hoàng đảo trước mặt mọi người, huống chi Lâm Minh còn là thiên tài Thần Hoàng đảo bồi dưỡng.
Vốn không cần Mục Thanh Y đứng ra, đầu lĩnh Thần Hoàng đảo là Mục Xích Hỏa, nhưng nàng không nghĩ tới, Mục Xích Hỏa từ đầu đến cuối, đôi mắt hết thảy nhìn như không thấy, hoàn toàn không có ý tứ nhúng tay.
- Lão gia hỏa này!
Lão ẩu áo xanh đã sớm nghe nói Mục Xích Hỏa với Lâm Minh không hợp, nhưng không nghĩ tới không hợp đến loại trình độ này.
Lúc này, Mục Băng Vân cũng yên lặng đứng lên, đi tới bên cạnh lão ẩu áo xanh, nàng tuy rằng chỉ là Tiên Thiên Chí Cực, nhưng có năng lực địch Toàn Đan sơ kỳ, không kém hơn Mục Thiên Vũ.
- Phải không? Nói như vậy, các ngươi không từ?
Liên Thành Cát nhìn lão ẩu áo xanh, sắc mặt dần lạnh xuống, sát khí cả người nồng đậm.
Mục Thanh Y không chút nào tránh, tiến lên trước một bước, tuy rằng thân thể nàng gầy, nhưng đối mặt với khí thế Liên Thành Cát áp bách vẫn không có chút yếu thế:
- Đệ Tử Thần Hoàng đảo ta, há cho phép ngươi tùy ý mang đi? Quả thực buồn cười!
- Hắc hắc, nếu lão phu muốn dẫn hắn đi, tự nhiên có nguyên nhân, lão phu đã có thể khẳng định, thời điểm tôn nhi lão phu chết, có một võ giả Hậu Thiên kỳ ở đấy, tiểu tử này là kẻ hiềm nghi nhất. Hơn nữa ta xem chân nguyên hắn dao động quỷ dị, đại khái là dịch dung rồi! Dịch Dung thuật thật cao minh, suýt nữa đã lừa gạt lão phu cảm giác, nếu không phải trong lòng có quỷ, vì sao phải dịch dung!? Hôm nay lão phu mang tiểu tử này đi, cũng là đương nhiên! Xích Hỏa trưởng lão, ngươi nói đi?
Liên Thành Cát nói xong chuyển ánh mắt đến trên thân Mục Xích Hỏa.
Mục Xích Hỏa nhướng mày, hắn vốn không định nói chuyện, tuy nhiên thời điểm này, hắn cũng không thể không đếm xỉa. Hắn liếc mắt nhìn Lâm Minh một cái, lãnh đạm nói:
- Nếu Liên trưởng lão có chứng cớ, như vậy cứ thẩm vấn, tuy rằng người này là đệ tử Thần Hoàng đảo ta, nhưng nếu như hắn thật sự giết lệnh tôn, lão phu cũng sẽ không bao che.
Dứt lời, Mục Xích Hỏa vung tay áo, hai tay cầm Ngô Đồng thánh hỏa làm gậy chống, thờ ơ lạnh nhạt.
Mục Thanh Thư nghe được Mục Xích Hỏa nói như vậy, thật muốn cười ha ha, hắn vui sướng khi người gặp họa nhìn Lâm Minh bị sát khí Liên Thành Cát hoàn toàn bao phủ. Khẩn cấp muốn xem bộ dáng Lâm Minh biến thành ngu ngốc, hắn quyết định sau khi tinh thần chi hải Lâm Minh bị sụp đổ, cấp Lâm Minh chút dược vật tẩm bổ linh hồn, khiến hắn không đến mức lập tức chết, sau đó nhìn ngày sau si ngốc cả đời.
- Hừ, có Toàn Đan trung kỳ Liên Thành Cát là đủ rồi, huống chi còn cộng thêm vài cái trưởng lão khác, không có đại trưởng lão Mục Xích Hỏa, chỉ vài người Mục Thiên Vũ, Mục Băng Vân còn có Mục Thanh Y tuyệt đối không ngăn được, Lâm Minh hẳn phải chết!
- Tiểu tử này, tai họa cho người khác suốt, ông trời có mắt, ngươi liền an tâm đi tìm chết đi, Mục Thiên Vũ của ngươi ta sẽ giúp ngươi hảo hảo chiếu cố, cho dù nàng chán ghét ta cũng không cãi lời được mệnh lệnh tông môn. Huyết mạch trên người nàng tất nhiên là của ta!
Nghĩ như vậy, khóe miệng Mục Thanh Thư nổi lên một tia cười ác độc.
Liên Thành Cát nghe Mục Xích Hỏa nói như vậy xong, ung dung cười, xem ra nhân duyên tiểu tử này thật đúng là không tốt a.
Hắn nhìn Mục Thanh Y nói:
- Chẳng lẽ ngươi không nghe lời nói của Xích Hỏa trưởng lão sao? Khuyên ngươi vẫn nên thông minh một chút. Không cần trứng chọi đá!
Trong lúc Liên Thành Cát nói chuyện, sát ý nồng đậm hơn, lúc này, lại có ba cái trưởng lão Toàn Đan đứng lên, bọn họ đều là tộc nhân nhất mạch Nam Hải Ma Vực họ Liên.
Về phần các tông mạch khác, lại không người đứng dậy, Nam Hải Ma Vực bất đồng trong dòng họ có hợp tác cũng có xung đột, Liên Kiệt là con cháu thiên tài nhất mạch họ Liên, tự nhiên có Liên Thành Cát giải quyết, trừ phi là thật sự đến đại chiến sinh tử, các tông hệ khác mới ra tay.
Ba cái Toàn Đan sơ kỳ, cộng thêm Liên Thành Cát Toàn Đan trung kỳ, tứ đại trưởng lão, khí thế bột phát ra toàn bộ, ép tới Thần Hoàng đảo dường như không chịu nổi.
Mắt thấy không khí càng ngày càng khẩn trương, các tiểu tông môn khác, thời điểm này tự nhiên không dám lên tiếng, về phần Mặc Giao tộc, Lôi Cực tông, im lặng xem náo nhiệt.
- Hắc hắc, lần này Thần Hoàng đảo không hay ho, nghe ý tứ Liên Thành Cát, cháu trai hắn đúng là Thần Hoàng đảo giết!
- Tiểu tử kia chết chắc rồi, tuy nhiên hắn cũng thật sự là có tài, đối mặt với khí thế Liên Thành Cát áp bách một bước cũng không nhường, tuy nhiên dù vậy, bị chết càng nhanh.
Một cái trưởng lão Lôi Cực tông vui sướng khi người gặp họa, lúc trước hắn tham gia yến hội luận bàn của Thiên Quang thượng nhân, toàn bộ Lôi Cực tông bị Thần Hoàng đảo khiến cho mặt xám mày tro, cừu này hắn nhớ ở trong lòng.
Lần này đệ tử Lôi Cực tông tiến vào trong thế giới tàn phá, có không ít tham gia qua thọ yến Thiên Quang thượng nhân, trong đó một kẻ đuôi lông mày hơi hơi nhướng lên, thì thào tự nói:
- Vừa rồi Liên Thành Cát nói, tiểu tử kia dịch dung? Tu vi Hậu Thiên hậu kỳ, thực lực lại cường đại như vậy, lại dịch dung, có thể là Lâm Minh hay không?
Thình lình xảy ra một câu, khiến người quanh đều dừng hình lại, Lâm Minh!?
Chưa tới kịp nghĩ lại, lúc này Liên Thành Cát hừ lạnh một tiếng, thân ảnh đột nhiên tiến lên trước một bước, tay phải chộp, huyết lãng cả người thao thao:
- Chỉ bằng các ngươi? Cực kỳ buồn cười!
Ầm ầm!
Thổ địa vỡ vụn ra, huyết sa cuồn cuộn, Mục Thanh Y chỉ cảm thấy một cỗ mạnh mẽ truyền đến, hình thành lốc xoáy huyết lãng ở bên cạnh nàng.
- Thanh Liên Tỏa!
Mục Thanh Y chém xuống một kiếm, từng đạo băng tinh hiện lên ở không trung, trực tiếp chém ở trên lốc xoáy huyết lãng, muốn xé mở huyết lãng.
Nhưng mà dù sao tu vi chênh lệch, tay phải Liên Thành Cát trảo một cái, một cái huyết trảo màu đỏ trống rỗng xuất hiện, hung hăng vỗ xuống Mục Thanh Y!
Huyết trảo màu đỏ, dường như muốn hút hết khí huyết mọi người, lực lượng cường đại, khiến sắc mặt Mục Thanh Y trắng bệch, đúng lúc này, bên tai nàng vang lên một trận thanh âm.
- Thanh Loan kiếm, Toái Băng Vân!
Mục Băng Vân mặt không chút thay đổi tiến lên trước một bước, Thanh Loan kiếm trong tay vỗ thẳng xuống, chỉ nghe coong một tiếng giống như thủy tinh vỡ vụn, một đạo không gian sóng gợn màu lam dày đặc lạnh như băng trên thân kiếm, giống như vằn nước mờ nhạt không bắt mắt.
Cùng lúc đó, Mục Thiên Vũ cũng ra chiêu, một tiếng phượng hót thê lương, sóng lửa sáng quắc lao thẳng xuống dưới, toàn bộ không gian tràn ngập Hỏa hệ chân nguyên mãnh liệt.
Chân nguyên các đại cao thủ đan cùng một chỗ, phát ra nổ vang ầm ầm, võ giả cấp thấp chung quanh thấy một màn như vậy, đều không hẹn mà cùng thối lui!
- Thật sự đánh.
- Vốn thực lực Thần Hoàng đảo không được, bên trong còn phân liệt, ta xem tiểu tử kia xong đời.
- Đáng tiếc một thiên tài, tu vi chỉ có Hậu Thiên kỳ.
Một ít đệ tử tiểu tông môn nghị luận, thật có chút cảm giác thỏ chết cáo khóc, nhưng mà có chút đệ tử tham gia thọ yến Thiên Quang thượng nhân lại trầm mặc, trong đầu bọn họ quanh quẩn một cái nghi vấn, người kia có thể là Lâm Minh hay không?
- Đồng loạt ra tay!
- Hừ, nếu bọn họ cố ý trứng chọi đá, liền trực tiếp phế đi tiểu tử này, sau đó sưu hồn!
Nhất mạch họ Liên, tứ đại trưởng lão, cùng nhau đi lên!
- Các ngươi còn chưa động thủ!
Khí Mục Thanh Y một kiếm chém nát một đạo kiếm, phẫn nộ quát đối với trưởng lão Thần Hoàng đảo phía sau, lần này trưởng lão Thần Hoàng đảo tiến vào tàn phá thế giới, trừ bỏ ba người Mục Viêm Trác, Mục Xích Hỏa, Mục Thanh Y ra, còn có hai trưởng lão Toàn Đan sơ kỳ.
Bọn họ cùng Lâm Minh cũng không có giao tình gì, lúc trước luôn luôn ở trạng thái quan vọng, trong lòng cầu nguyện không cần chiến đấu, hiện tại nhìn thấy loại tình hình này, chỉ có thể kiên trì.
Trong lúc nhất thời, huyết sa cuồn cuộn, chân nguyên dư ba tùy ý tấn công, hai đại tông môn, gần mười cao thủ có thực lực Toàn Đan giao chiến cùng một chỗ, toàn trường thảm thiết!
Liên Thành Cát chỉ là một người khiến cho ba người Mục Thiên Vũ, Mục Băng Vân cùng Mục Thanh Y đáp ứng không xuể.
- Tiểu tử, hiện tại xem ai còn có thể bảo hộ được ngươi!
Ở trong hỗn chiến, một cái trưởng lão Nam Hải Ma Vực tới gần Lâm Minh, hai tay nắm trảo, huyết lãng cả người sôi trào.
- Cẩn thận!
Mục Thanh Y sợ hãi kêu một tiếng, nhưng mà nàng lại căn bản không thoát thân ra.
Mà Mục Thanh Thư, trên mặt lại lộ ra vẻ mừng dữ tợn như điên, hắn chờ chính là giờ khắc này, một thanh âm hò hét ở trong lòng, để hắn chết! Để hắn chết!
Trong nháy mắt, huyết sa bên cạnh Lâm Minh bị chân nguyên quấy, hình thành lốc xoáy màu đỏ, Lâm Minh chỉ cảm thấy thân thể chợt nhẹ bỗng.
Ở trong dẮg gió lốc này, Lâm Minh yên lặng, ánh mắt như cửu u hàn tinh, lạnh như băng.
- Hỗn Nguyên kích!
Thân thể treo lơ lửng giữa trời, tay phải bắt lấy kích, tay trái vỗ thật mạnh, trong lúc nhất thời, Đại Hoang Huyết Kích dường như hóa thành một con huyết mãng hung tàn! Mười bốn đạo Huyết Ẩm chi ấn gào thét ở trên mũi kích, hình thành năng lượng lốc xoáy cuồng bạo!
Nhất là trong mười bốn đạo Huyết Ẩm chi ấn này, có một đạo đỏ đến chói mắt, phát ra hào quang sáng lạn hung lệ đẹp đẽ, đây đúng là Huyết Ẩm chi ấn lão nhân áo đen chết đi lưu lại, mà ở trong thế giới tàn phá này, lực lượng Huyết Ẩm chi ấn không chịu pháp tắc áp chế!
Lốc xoáy hỗn nguyên màu đỏ, mang theo pháp tắc lực gần như cắn nuốt, va chạm cùng một chỗ với gió lốc màu máu!
Bồng!
Chỉ nghe một tiếng nổ vang, thổ địa xé rách, huyết sa đầy đất phun bạo trào ra như suối, lên trên trăm trượng! Trưởng lão Nam Hải Ma Vực phát ra gió lốc huyết sa, bị lốc xoáy hỗn nguyên của Lâm Minh hoàn toàn cắn nuốt!
- Cái gì?
Trưởng lão Nam Hải Ma Vực kia, vốn nghĩ tiện tay một kích có thể phế bỏ Lâm Minh, nhưng tuyệt đối không nghĩ tới, một kích này rồi lại bị Lâm Minh dễ dàng phá giải, trong lúc nhất thời, đầu óc hắn trống rỗng!
- Chết!
Lâm Minh ra tay không có bất kỳ tạm dừng, Đại Hoang Huyết Kích mang theo mười bốn đạo Huyết Ẩm chi ấn, Diệt Huỵết Tà Lôi cuồn cuộn phức tạp, dường như xé rách không gian chém xuống!
Khoảnh khắc kia, Lâm Minh giống như Chiến Thần diệt thế!
- Hỗn đản!
Trưởng lão Nam Hải Ma Vực lúc này mới hòa hoãn thần sắc lại, trọng kiếm trong tay hốt hoảng bổ ra!
Ầm!
Thổ địa sụp đổ, gió lốc chân nguyên phóng lên cao, lôi đình màu máu bắn ra bốn phía.
Ở trong ánh mắt mọi người không thể tin, chân nguyên hộ thể trưởng lão Nam Hải Ma Vực vỡ nát, máu tươi chảy như điên, thân thể bay ngược đi ra ngoài...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.