Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 460: Không gian thông suốt




- Nam Duẫn Vương thật là có hứng trí, xem ra tràn đầy lòng tin vào hành trình chiến trường thượng cổ lần này!
Huyễn Vô Cực ngoài cười trong không cười nói, cũng là Mệnh Vẫn tầng ba, tuy rằng hắn kiêng kị Nam Duẫn Vương, nhưng cũng sẽ không quá mức sợ hãi.
Nghe nói Nam Duẫn Vương này vốn chỉ là võ giả bình dân, hơn nữa cuộc sống suy sút u ám, đến sau không biết gặp cơ duyên nghịch thiên gì, một đường lên tận mây xanh, đến sau hắn gia nhập một tông môn tam phẩm Nam Hải.
Tông môn tam phẩm kia vì thiên phú của Nam Duẫn Vương, nên coi trọng hắn đến cực hạn, không keo kiệt sử dụng tài nguyên trên người Nam Duẫn Vương, hy vọng tương lai Nam Duẫn Vương có thể bay tận trời xanh, kéo theo tông môn bọn họ thăng cấp tứ phẩm.
Nhưng mà... Rất nhiều lúc, số mệnh tông môn không ngang với số mệnh của thiên tài trong tông môn.
Nam Duẫn Vương thiên phú kinh người, kết quả thiên phú quá cao là khi Nam Duẫn Vương mới Tiên Thiên kỳ đã chọc tới nhà kẻ thù có đông đảo lão quái Toàn Đan, kết quả họa lây tới tông môn. Cuối cùng tông môn tam phẩm kia trực tiếp bị diệt môn, còn Nam Duẫn Vương lại chạy thoát, đến sau trở thành cường giả Mệnh Vẫn tầng ba.
Nam Duẫn Vương này dường như rất hướng tới cuộc sống đế vương, tự mình làm ra một cái cung điện, bên trong cất chứa ba ngàn hậu cung giai lệ, gần vạn cung nữ, trên người bọn họ đều bị Nam Duẫn Vương đặt cấm chế, mỗi ngày Nam Duẫn Vương đều triệu hồi bốn năm phi tử vào tẩm cung hầu hạ hắn. Bình thường đi ra ngoài cũng có kim giáp vệ mở đường, cung nữ đi theo hầu.
Tuy nhiên Nam Duẫn Vương này vốn là võ tu ma đạo, chú ý làm theo ý mình, cho nên hắn tùy ý làm bậy cũng sẽ không ảnh hưởng võ đạo chi tâm.
- Nếu các vị đã tới đông đủ, chúng ta mở thông đạo không gian đi.
Người lên tiếng là chủ trì Đại Thiện tự, lão tăng mặc áo cà sa Ô Kim, tay cầm thiền trượng, hai dái tai thật dài, lông mi trắng kéo thẳng tận vai. Trước đó dù có chờ đợi hay Nam Duẫn Vương đến, Bạch Mi tăng nhân vẫn không tỏ vẻ gì, vẫn mãi đứng yên giữa không trung, nhắm mắt dưỡng thần.
- Đại sư nói phải, bây giờ chúng ta đánh ra thông đạo không gian, miễn kéo dài thời gian lại gây ra thị phi.
Huyễn Vũ Thiếp cười duyên nói, dù hận những tên tới tranh ăn, nhưng không có bọn họ, chỉ dựa vào Nam Hải Ma Vực quả thật không mở được Ma Thần đế cung.
Hơn ba mươi đại năng Toàn Đan, Mệnh Vẫn cùng nhau hạ xuống, rơi vào giữa lốc xoáy không gian Nam Hà đảo.
Lốc xoáy không gian có thể nháy mắt xé xác cao thủ Hậu Thiên đỉnh phong, chỉ là những cơn gió nhẹ bình thường đối với những lão quái Mệnh Vẫn này, chỉ nhẹ nhàng cuốn góc áo bọn họ mà thôi.
Ở đằng sau các cường giả Toàn Đan, bảy tông Ngũ Hành Vực, Thần Hoàng đảo, bao gồm cả đệ tử Nam Hải Ma Vực nhộn nhịp nối bước vào lốc xoáy không gian, những đệ tử này đều là tinh anh trẻ tuổi mà các thế lực chọn ra.
Thế giới tàn phá này là di tích của tông môn lục phẩm, tự nhiên sót lại không ít bảo vật, những thứ này rải rác trong thế giới tàn phá, mấy đại môn phái ngầm thỏa thuận, để đời trẻ tuổi các phái tiến vào đó lịch lãm.
Mỗi một môn phái, căn cứ thế lực lớn nhỏ quy định số lượng hạn chế đệ tử đi vào, chỉ có thể ít, không có nhiều, Thần Hoàng đảo chia được ba mươi chỗ, Lâm Minh cùng Mục Thiên Vũ đều là một trong đó.
“Lâm Minh, Vũ nhi, hai con cẩn thận một chút, đừng tách rời ra, phải chiếu cố lẫn nhau. Lần này tiến vào chiến trường thượng cổ, sẽ không tránh khỏi một phen chém giết sinh tử!”.
Mục Dục Hoàng sắp tiến vào lốc xoáy không gian, chân nguyên truyền âm nói với Lâm Minh và Mục Thiên Vũ, nàng đã dặn dò những lời này mấy lần.
“Đã hiểu, sư phụ”.
Trả lời Mục Dục Hoàng là cô gái áo xanh, dung mạo thanh tú những không quá kinh diễm, nàng là Mục Thiên Vũ sau khi đã dịch dung.
Dịch Dung thuật này là Lâm Minh truyền cho, năm ngày qua Lâm Minh không làm gì khác, vẫn luôn truyền thụ Dịch Dung thuật cho Mục Thiên Vũ.
Bích Lạc tìm được Dịch Dung thuật trong di tích thượng cổ dù kỳ lạ, nhưng cũng không khó học, huống chi Mục Thiên Vũ thiên tư thông minh, ngộ tính kinh người, mấy ngày là đã học sơ lược.
Thân phận Mục Thiên Vũ mẫn cảm, Nam Hải Ma Vực không ít người đánh chủ ý vào nàng, rất dễ trở thành mục tiêu chung, sau khi dịch dung có thể giảm bớt không ít phiền phức.
“Lâm sư đệ, chúng ta đi thôi”.
“Ừm!”.
Các cao thủ đời trẻ tuổi đại môn phái như cá chép vượt vũ môn nhảy vào lốc xoáy không gian, Lâm Minh cùng Mục Thiên Vũ xen lẫn trong đó không có gì nổi bật.
Ào ào ào...
Lại tiến vào mảnh vỡ không gian Nam Hà đảo, Lâm Minh liền nghe tiếng mưa rơi tầm tã, mưa như thác nước trút xuống.
Không khí tràn ngập hơi nước và mùi mặn chát, dưới chân là một mảnh biển rộng mênh mông, nước biển bị lốc xoáy không gian hút vào tích lũy sâu tới mười mấy trượng, trời đất đầy sương mù, tạo thành cảm giác đè nén.
- Đây là...
Thấy cảnh tượng này, Mục Thiên Vũ ngây ngẩn.
- Là nước biển bị lốc xoáy không gian hút vào.
Lâm Minh cũng dự kiến chuyện này, phóng mắt nhìn, trên sóng biển có rất nhiều lốc xoáy nhỏ, nhìn như miệng những con thú không đáy. Lâm Minh biết, bên dưới những lốc xoáy này đều ngầm chứa cạm bẫy tử vong, chính là những khe nứt không gian.
Trong thế giới rách nát nho nhỏ này, tràn ngập vô số khe nứt không gian, trong đó có những khe nứt lớn sụp đổ một vùng sẽ hút nước biển đi, hình thành lốc xoáy.
Lối vào có rất nhiều nước biển tràn vào, khe nứt không gian lại hút nước đi, duy trì cân bằng mực nước, bằng không thì trong vòng năm sáu ngày là thế giới nho nhỏ này đã sớm bị nước biển đổ đầy.
Giữa mưa tầm tã, tầm nhìn rất thấp, nhưng đi vào lần này đều là cao thủ cùng thiên tài, phóng cảm giác ra căn bản không bị ảnh hưởng gì.
Ở trong màn mưa, những vầng sáng mờ ảo bừng lên như đèn pha, Lâm Minh cũng dán một lá bùa lên người, tiếp theo trong vòng năm trượng quanh người Lâm Minh hiện ra những thứ sáng lấp lánh, bao quanh người hắn.
Đây là một loại bùa chế tạo không phức tạp, có thể cứu mạng ở trong thế giới tàn phá này, chỉ cần tới gần khe nứt không gian, vô số bụi bặm lấp lánh này sẽ bị khe nứt không gian quấy nhiễu, lập tức bị người dùng phát hiện.
Sau khi dùng lá bùa, chỉ cần tốc độ chậm một chút, thường thì sẽ không gặp chuyện.
Đội ngũ đằng trước là hơn ba mươi cường giả đỉnh cấp bay mở đường, đối với bọn họ, những khe nứt không gian này không là gì cả, những lão quái này liên thủ lại thậm chí còn đánh thủng không gian, chỉ là khe nứt không gian không đáng nhắc tới.
Tuy nhiên phải chiếu cố các tiểu bối đằng sau, bọn họ cũng không bay nhanh.
Tiểu thế giới tàn phá tách ra từ chủ thế giới này không lớn, dù mọi người bay rất chậm, nhưng hơn nửa canh giờ sau cũng đã bay tới bên cạnh.
Ở trong này, có thể thấy rõ nước biển mênh mông bỗng nhiên biến mất như bị một dao cắt ngang.
- Chính là chỗ này!
Nam Duẫn Vương nằm trên thảm bay, trong lòng ôm một mỹ nữ, lười biếng nói.
- Dựa theo vị trí, hẳn là không sai!
Huyễn Vô Cực nói, con đường này là các lão quái tốn năm ngày nhiều lần điều tra lựa chọn địa điểm cửa vào tốt nhất, đánh thông không gian từ nơi này sẽ bớt nhiều sức.
Tộc trưởng Mặc Giao tộc bay tới mấy trượng, vung tay lên, một cột nước bốc lên ngưng tụ thành Giao Long giương nanh múa vuốt, lao vụt tới trước.
Nổ ầm một cái, rồng nước như đụng vào lớp màng vô hình, tán loạn mất.
- Các vị, bắt đầu thôi! Mệnh Vẫn tầng ba ở đằng trước.
Trong đội ngũ, Huyễn Vô Cực bước lên, mặt không biểu tình nói.
Tiếp theo, Bạch Mi tăng nhân áo cà sa Ô Kim cũng tiến lên, đứng giữa trời.
- Hắc!
Nam Duẫn Vương cười một tiếng, vỗ mông nữ nhân trong lòng, nói:
- Tiểu bảo bối, ngươi chờ ta ở ngoài.
Lười biếng rời thảm bay, Nam Duẫn Vương chậm rì rì bay tới cạnh Huyễn Vô Cực.
Đại Thiện tự Bạch Mi tăng nhân, Nam Hải Ma Vực Huyễn Vô Cực, cùng Nam Duẫn Vương một mình một cõi.
Hơn ba mươi cao thủ đỉnh cấp, cũng chỉ có ba người Mệnh Vẫn tầng ba đến đây mà thôi.
Về phần Huyễn Vũ Thiếp, tộc trưởng Mặc Giao tộc, đều chỉ là Mệnh Vẫn tầng hai.
Trong ba mươi người này, võ giả Mệnh Vẫn tầng hai cũng không nhiều, chỉ có bảy người, còn lại đều là Mệnh Vẫn tầng một, Mục Phượng Tiên cũng là một trong đó.
Nên biết, những người này gần như là tổng số cao thủ của ba đại thế lực ngũ phẩm, tám đại thế lực tứ phẩm, bao gồm cả những võ giả vực tự do xung quanh, cũng chỉ có bấy nhiêu Mệnh Vẫn tầng hai. Bởi vậy có thể thấy một cửa Quỷ Môn quan Toàn Đan Chí Cực đến Thần Hải khó có thể vượt qua cỡ nào, mỗi một võ giả Toàn Đan Chí Cực đến cửa này đều cẩn thận hết mức như đi trên băng mỏng.
Bạch Mi tăng nhân lật tay, thiền trượng bay ra, Huyễn Vô Cực lấy ra một thanh bảo kiếm toàn màu đen, về phần Nam Duẫn Vương thì lấy ra một thanh Lượng Thiên Xích đen rất nặng.
Liếc qua bảo kiếm của Huyễn Vô Cực, Nam Duẫn Vương hắc hắc cười nói:
- Vô Cực huynh, ta nghe nói mấy năm trước ngươi lấy được một món bảo khí thiên giai, sao hả, hôm nay không lấy ra xem thử, để cho nhà quê ta đây mở rộng kiến thức.
Huyễn Vô Cực liếc Nam Duẫn Vương, vẫn bình thản nói:
- Xưa nay bảo khí thiên giai đều là độc quyền của cường giả phong hoàng, tại hạ còn không có cơ duyên này!
- Ha ha, vậy sao?
Nam Duẫn Vương cười ha hả, về phần có tin hay không thì khó biết.
Ở đằng sau ba đại cao thủ đỉnh cấp, các cấp trưởng lão môn phái cũng lấy ra bảo khí của mình, chân nguyên đủ màu bùng lên hòa vào nhau.
- Ra tay!
Bạch Mi tăng nhân khẽ quát, ba mươi cao thủ đỉnh cấp ra tay với đường ranh giới không gian!
Các loại võ kỹ sáng lóa, lực ngũ hành, sấm sét gió lốc, đúng là long trời lở đất!
Nhóm tuấn kiệt trẻ tuổi các đại môn phái đã sớm lui lại mấy trăm trượng, dù vậy, vẫn bị gió lốc chân nguyên điên cuồng thổi đến không đứng vững.
Nước biển bị dấy lên những cơn sóng ngập trời, mặt chia cắt không gian chấn động dữ dội, hào quang đủ màu bắn khắp nơi, tiếng vang ầm ầm như sấm nổ.
Hơn ba mươi cao thủ đỉnh cấp liên thủ công kích tự nhiên không cần miêu tả lực lượng đó, nhưng muốn đánh nát mặt chia cắt không gian thì vẫn rất khó khăn, tiến lên mỗi một bước đều tiêu hao lực lượng rất lớn, rất nhiều trưởng lão đã toát hết mồ hôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.