Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 455: Ta xúc động




Huyễn Xương tuy rằng cao ngạo, nhưng liên quan đến tính mệnh, bảo hắn chịu thua xin lỗi trước mắt nhiều người như vậy, cũng là chuyện miễn cưỡng có thể chịu được, nhưng mà Huyễn Xương sợ hãi chính là, dù mình chịu thua xin lỗi, về sau Lâm Minh có ghi hận việc này hay không.
Có lẽ không tới mấy năm, Lâm Minh đã có thể nghiền chết mình giống như con kiến. Đến lúc đó chết sống của mình, có thể toàn bộ dựa vào tâm tình của Lâm Minh để quyết định! Huyễn Xương thật không muốn giao vận mệnh của mình cho người khác quyết định.
Cắn chặt răng, Huyễn Xương nắm chặt huyết kích trong bàn tay, hắn không cần linh hồn của Mộng Ma công kích làm Lâm Minh bị thương, chỉ cần làm cho chiêu thức của Lâm Minh chậm lại trong nháy mắt... Hắn sẽ có đủ cơ hội đánh chết Lâm Minh!
- Mộng Ma! Một lát nữa khi ta công kích, ngươi toàn lực ra tay, không cần giữ lại gì, cần phải một lần công kính đánh chết hắn, nếu không vốn không có cơ hội!!!
Huyễn Xương sắc mặt ngưng trọng, loại chiêu thức này dùng một lần còn có tính bất ngờ, dùng lần thứ hai, Lâm Minh có phòng bị, hiệu quả sẽ không lớn, thậm chí hắn có thể trước thời hạn chạy trốn, trong thế giới tàn phá nơi nơi là khe nứt không gian này, bất kể là kẻ chạy trốn hay người đuổi giết đều là hành động liều mạng.
Chết sống toàn bộ xem số mệnh của mỗi người. Huyễn Xương cũng không tự tin cho rằng số mệnh của mình sẽ tốt hơn so với Lâm Minh.
- Ta đã biết!
Mộng Ma có hơi kinh ngạc. Dường như Huyễn Xương đặc biệt coi trọng Huyết Ma này, chẳng lẽ hắn biết thân phận của Huyết Ma?
- U Minh ma công!
Huyễn Xương hét lớn một tiếng, chân nguyên toàn thân phun trào như núi lửa, hắn dứt khoát vận chuyển công pháp U Minh ma công tầng thứ ba, công pháp tầng thứ ba này, Huyễn Xương cũng chỉ vừa mới chạm đến ngạch cửa, công pháp ma đạo bá đạo hung lệ, miễn cưỡng khống chế công pháp không đủ thuần thục rất có thể tổn thương chính bản thân mình, thậm chí tẩu hỏa nhập ma. Hiện giờ Huyễn Xương vẫn phải dùng ra, đúng là đã không quản tới hết thảy!
Khí thế mãnh liệt ngập trời, Huyễn Xương tóc dài tung bay. Ngay khoảnh khắc, hắn liền giống như Chiến Thần không ai bì nổi, bễ nghễ hết thảy!
Võ giả ở chung quanh đối mặt với hình ảnh Huyễn Xương lúc này, đều cảm thấy sau lưng phát lạnh. Ngay cả ba đầu sỏ Nam Hải Ma Vực, đều có cảm giác tâm thần hoảng hốt.
- Quá khủng bố ma! Vừa rồi Huyễn Xương chiến đấu chỉ là dò xét thử hay sao?
- Lực lượng trong nháy mắt tăng vọt gấp đôi, đồng dạng là Tiên Thiên Chí Cực, chênh lệch lại quá lớn!
- Huyễn Xương như thế, ai có thể chống cự lại?
Võ giả của liên minh thời chiến, từng người trong lòng đều có cảm giác tuyệt vọng. Ngay cả Lữ Hoắc cũng đánh mất ý niệm trong đầu liên thủ với Huyết Ma đối phó Huyễn Xương vừa rồi, một Huyễn Xương, cộng thêm ba đầu sỏ Nam Hải Ma Vực, bất kể so sánh thực lực hay là số lượng đều cường đại hơn gấp mấy lần so với quân đoàn bên ta, mạo muội chống lại, hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
Lữ Hoắc thầm thở dài một hơi, trường kiếp nạn này đã chú định rồi, không biết có thể còn sống sót mấy người?
Đồng tử Lâm Minh hơi co rút lại, dĩ nhiên hắn biết đối phương là muốn liều mạng, vốn con bài chưa lật của hắn cơ bản là sát chiêu một lần, nên định lưu lại đợi dưới tình huống bảo đảm chắc chắn thành công mới sử dụng, nhưng thời điểm này, hắn cũng khó mà lưu được, nếu không một chiêu liền bị đánh trọng thương, có muốn chạy trốn cũng không được, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
“Lúc trước đấu với Âu Dương Thần Tú, ta chỉ mở ra Tà Thần lực, không có thiêu đốt máu của Cổ Phượng, hơn nữa sau khi chiến đấu liên tiếp, tình trạng cũng không phải tốt nhất. Lần này đối mặt với Huyễn Xương, thực lực của ta đã tăng cao nhiều, trạng thái cũng là tốt nhất... Nếu toàn lực ứng phó, không biết sẽ như thế nào!”. Lâm Minh nghĩ đến đây, trong lòng chiến ý sôi trào!
“Phù...”.
Máu Cổ Phượng bốc cháy lên, ở trong mi tâm Lâm Minh phát ra ánh lửa chói mắt, máu Cổ Phượng cường hãn ở chỗ tắm trong lửa sống lại, cảnh này khiến máu Cổ Phượng có thể thiêu đốt vô hạn lần phóng xuất ra lực lượng cường đại, mà sẽ không bị hao tổn nhiều!
- Sát!
Huyễn Xương cầm trong tay huyết kích, trên thân quần áo ầm ầm nổ tung, tóc đỏ bay tán loạn, đột nhiên bước ra một bước, mặt đất bị Huyễn Xương đạp nứt vỡ, chân nguyên mênh mông ngưng tụ hóa thành một con cự ưng màu đỏ, lao thẳng xuống hướng Lâm Minh!
“Ca ca ca!”.
Chém ra một kích, không gian ở chung quanh dường như bị xé rách.
Lâm Minh ánh mắt thâm trầm, chân nguyên liên hệ đến trên hạt giống Tà Thần, Tà Thần lực mở ra!
Năng lượng khủng bố bị nén ép cao độ ở trong hạt giống Tà Thần, trong nháy mắt bùng phát ra. Ngay khoảnh khắc đó, trên thân Lâm Minh tản phát ra khí thế như đại dương mênh mông, chân nguyên như sóng cuồng trên biển, cuồn cuộn bất tân!
Khí thế cuồng mãnh bậc này khiến cho võ giả ở chung quanh đều biến sắc. Hỏa Phủ gần như không thể tin được hai mắt của mình, hắn trước nay đã biết Huyết Ma rất mạnh, nhưng tuyệt đối không nghĩ tới cường đại đến trình độ này, vừa rồi chiến đấu cuồng mãnh như vậy, mà lại chỉ là một phần nhỏ thực lực sao?
Mộng Ma cũng sắc mặt đại biến, hắn vốn cảm giác Huyễn Xương đã không cần tới mình lắm, nhưng hiện tại xem ra lại có chút nói không chính xác!
Vận chuyển lên toàn thân chân nguyên, Mộng Ma nhìn chằm chằm vào Lâm Minh như lâm đại địch, tinh thần chi hải tăng lớn cuồn cuộn, Linh Hồn Xuyên Thứ!
Lúc này Lâm Minh đã không hề bận tâm che giấu thân phận, hỏa diễm lực nén ép cao độ trong hạt giống Tà Thần và lôi đình lực kích nổ cùng xuất ra, khoảnh khắc đó toàn thân hắn lóe ra ngọn lửa và điện mang chói mắt, mà cùng lúc đó, Linh Hồn Xuyên Thứ của Mộng Ma đang đâm vào tinh thần chi hải của Lâm Minh!
- Hả?
Lâm Minh vừa động tâm niệm, đánh lén linh hồn ư?
Gần như không cần đến Lâm Minh làm ra phản ứng, lôi đình lực cuồng bạo ẩn nấp ở trong tinh thần chi hải liền xông ra đối đầu với cỗ năng lượng đánh lén kia!
Cùng lúc đó, ở trên khoang không tinh thần chi hải của Lâm Minh trống rỗng sinh ra một cái lốc xoáy màu đen, chính là Luân Hồi võ ý!
Muôn đời Luân Hồi ngưng tụ thành lực lượng võ ý, đến từ chính kế thừa của tầng thứ bảy Vu Thần tháp, há có thể cho phép khinh nhờn?
“Bùng!”.
Lốc xoáy màu đen giống như cái miệng khổng lồ của ác ma, trực tiếp cắn xé cỗ năng lượng linh hồn kia thành mảnh nhỏ.
- A!
Mộng Ma kêu một tiếng thảm thiết, hai tay ôm đầu quỳ rạp xuống đất, vừa rồi công kích linh hồn của hắn y theo phân phó của Huyễn Xương, dùng hết toàn lực. Linh hồn là bộ phân yếu ớt nhất, linh hồn võ giả toàn lực công kích linh hồn phòng ngự của người cường đại hơn xa mình, cũng giống như dùng trứng gà đi chọi vào đá, không tránh khỏi gặp phản phệ!
Một màn Mộng Ma kêu gào thảm thiết, rất nhiều võ giả đều nhìn thấy, nhưng thời điểm này, ai cũng không có thời gian để nghĩ xem vì sao, một kích của Huyễn Xương này đã giáng xuống.
Mà Lâm Minh lúc này, Đại Hoang huyết kích trong tay hắn không biết từ khi nào đổi thành một cây trường thương xen kẽ hai màu tím đỏ!
Ngọn lửa và lôi đình lực cuồng bạo đan vào cùng một chỗ, Lôi Hỏa Sát!
“Ầm!!”.
Trong thế giới tàn phá u tối dường như sáng lên một vầng mặt trời màu tím sáng lạn, thanh âm bị cắn nuốt, tầm nhìn hoàn toàn bị hào quang chói mắt che chắn!
Võ giả ở chung quanh, mỗi người đều là hạng người thực lực vượt trội, nhưng ở trong bùng nổ cuồng mãnh này, lại giống như chiếc lá trong bão táp, bị thổi bay tan tác hỗn loạn.
Ở trong lốc xoáy ngọn lửa và lôi đình, Lâm Minh cùng Huyễn Xương đồng thời bay ngược ra ngoài.
Nhưng khác biết nhau là, thân thể Lâm Minh lộn một cái, quỳ một gối xuống đất, sắc mặt tái nhợt, còn Huyễn Xương thì lại rơi thật mạnh trên mặt đất, miệng phun máu tươi.
Thấy một màn như vậy, tất cả võ giả đều bị chấn khiếp, nhất là một màn Mộng Ma bị phản phệ, quả thực bọn họ không thể tin, Mộng Ma là Tiên Thiên Chí Cực, với công kích linh hồn dương danh chiến trường Nam Hải. Thế mà vừa rồi, Mộng Ma thừa dịp hỗn loạn dùng công kích linh hồn đánh lén Lâm Minh, Lâm Minh không có việc gì, ngược lại Mộng Ma tự mình chịu thiệt!
Hai người Khuê Xà và Huyết Cốt đều sắc mặt khó xem đến cực điểm. Bọn họ hiểu biết Mộng Ma nhất, cũng biết rõ công kích linh hồn của Mộng Ma cực kỳ cường đại, cho dù là hai người bọn họ, lần lượt lên một người cũng tuyệt đối không chịu nổi, một khi đã trúng Linh Hồn Xuyên Thứ đừng nói theo công kích lẽ thường, có thể còn đứng vững đã không tệ lắm rồi.
Nhưng Lâm Minh vốn không có bất kỳ phản ứng gì, vừa rồi nhất định là hắn trúng Linh Hồn Xuyên Thứ của Mộng Ma, tiếp sau đó là một kích mạnh nhất của Huyễn Xương, vây mà còn đánh cho Huyễn Xương hộc máu!!!
Đây là người sao?
- Thật đáng sợ!
Huyết Cốt môi miệng co rúm, đối mặt với Lâm Minh như vậy, hắn hoàn toàn không dậy nổi dũng khí để chiến đấu!
- May mà... Lúc trước chúng ta không có gặp phải Huyết Ma!
Khuê Xà nuốt một ngụm nước miếng, đầy đầu là mồ hôi. Nếu lúc trước ba người bọn họ thật sự gặp Huyết Ma, chỉ sợ chết đi một hai người cũng không phải là chuyện lạ gì! Mỗi khi nghĩ đến, hắn liền nghĩ mà sợ không thôi.
Toàn trường lặng ngắt như tờ, Huyễn Xương sắc mặt tái nhợt từ trên mặt đất đứng lên, lau khô máu tươi bên khóe miệng, nhìn thoáng qua Mộng Ma nằm co giật trên mặt đất, sắc mặt lập tức càng thêm khó coi!
Mộng Ma bị phản phệ!
Dưới tình huống Linh Hồn Xuyên Thứ của mình ở trong đối phương, phát ra một kích toàn bộ chân nguyên, mà còn bị đánh thành bộ dáng này!
Sao có thể?
Sao có thể cường đại đến trình độ này?
Hắn thật sự chỉ mới mười bảy tuổi ư? Hắn thật sự chỉ có tu vi Hậu Thiên hậu kỳ ư?
Trong lòng Huyễn Xương dâng lên cảm giác tuyệt vọng! Hiện tại đừng nói là cưỡng ép giữ lại Lâm Minh, cho dù là bị Lâm Minh đánh bại cũng có khả năng!
Hắn nhưng biết rõ, mấy tháng trước Lâm Minh đánh lên Thất Huyền cốc, liên tiếp chiến với mấy đại trưởng lão Hợp Hoan tông, thậm chí tông chủ Hợp Hoan tông đều bi đánh cho trọng thương tổn thất tinh huyết, rốt cuộc cuối cùng chính tay đâm chết kẻ thù, nhưng cốc chủ của Thất Huyền cốc ngay cả mặt mũi cũng không dám lộ ra.
Nếu hôm nay không giết được Lâm Minh, nói không chừng mười mấy năm sau, Lâm Minh sẽ có năng lực đánh tới Nam Hải Ma Vực, trước mắt trưởng lão tông môn, nghiền chết mình giống như nghiền chết con kiến!
Nhưng... Hắn có thể giết chết Lâm Minh sao?
Hiện tại xem ra, không bị Lâm Minh giết chết đã là không tệ rồi.
Nghĩ đến đây, Huyễn Xương hối hận ruột đều tái xanh! Hắn như thế nào lại không có việc gì đến trêu chọc loại sát tinh này!
Tùy tiện đến một Nam Hà đảo không quan trọng liền đụng phải Lâm Minh, thực là xui xẻo đến tận cùng mà.
Lâm Minh lau sơ tơ máu nơi khóe miệng, chậm rãi đứng lên. Kỳ thật tình trạng thực tế của hắn hoàn toàn không phải như tưởng tượng của Huyễn Xương.
Công kích linh hồn phản phệ Mộng Ma, chỉ có thể nói Mộng Ma quá xui xẻo, Lôi Linh trong hạt giống Tà Thần tiếp theo phối hợp với Luân Hồi võ ý, từ đó phòng ngự linh hồn của Lâm Minh cường đại đến biến thái.
Mộng Ma dùng Linh Hồn Xuyên Thứ công kích Lâm Minh, là tự tìm đường chết!
Về phần Lôi Hỏa Sát vừa rồi, bởi vì phải đối mặt với quá nhiều địch nhân, hắn không dám dùng ra Lôi Hỏa Sát trạng thái đầy đủ, nhưng dù vậy cũng tiêu hao hết hơn ba thành chân nguyên của hắn.
Nhưng một kích như thế chỉ đánh Huyễn Xương trọng thương, đối phương vẫn còn có sức chiến đấu rất mạnh.
Nhìn lại mình, bất kể mở ra Tà Thần lực, hay là thiêu đốt máu Cổ Phượng, đều không thể kéo dài, nếu cứ tiếp tục như vậy, nhiều nhất là lưỡng bại câu thương với Huyễn Xương. Nếu còn tiếp tục đối mặt với ba đầu sỏ Nam Hải Ma Vực, khẳng định hắn không đủ sức tái chiến!
Nên làm thế nào cho phải?
Lâm Minh đã sớm dự đoán được đây là một trận khổ chiến, nhưng hắn không thể không chiến, về phần chạy trốn là lựa chọn hạ sách! Lâm Minh cũng giống nhau kiêng kị khe nứt không gian không chỗ nào không có kia.
Nhưng đúng lúc này, xảy ra một màn khiến Lâm Minh cảm thấy khó tin, đột nhiên Huyễn Xương buông chiến kích trong tay xuống, nói:
- Ta nhận thua, trước là ta xúc động, thật có lỗi!
“Cái gì?”.
Lâm Minh ngạc nhiên.
Không chỉ Lâm Minh, các võ giả ở chung quanh cũng đều trợn tròn mắt: “Đây là tình huống gì vây?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.