Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 343: Mảnh xương vỡ!




Song cho đến hiện tại, ba canh giờ đi qua, sinh mệnh khí tức của Lâm Minh gần như khô kiệt, cũng không có cao thủ tình cờ đi ngang qua nơi đây tới cứu các nàng, tựa hồ... Tử Thần đã tiến hành tuyên bố cuối cùng!
Chu Tâm Ngữ thống khổ cắn môi, đột nhiên xoay người, lao thẳng về phía Lâm Minh, chủy thủ dày đặc hàn quang trong tay đâm thẳng trái tim Lâm Minh!
Phốc!
Một đao đâm vào!
Thân thể Lâm Minh bị lực đánh vào của một đao kia của Chu Tâm Ngữ liền bay về phía sau, cùng lúc đó, theo một tiếng nổ ầm vang, Mộng Cảnh kết giới hoàn toàn bể nát!
Tại sao... Tại sao có thể như vậy?
Chu Tâm Ngữ ngây ngẩn cả người, cái thanh chủy thủ này của nàng là bảo khí nhân giai thượng phẩm, sau khi quán chú chân nguyên, hẳn là có thể dễ dàng đâm thấu thân thể không có phòng bị chút nào của Lâm Minh giống như cắt đậu hủ, nhưng là hiện giờ, chỉ đâm vào một phần ba, lại bị xương sườn Lâm Minh kẹp lại.
Đâm, không đâm vào được.
Nhổ ra, cũng không nhổ ra được.
Song, tựu một hơi trì hoãn ngắn ngủi này, Chu Tâm Ngữ đã mất đi cơ hội tự sát.
- Muốn chết? Không dễ dàng như vậy.
Hoàng Tử Hiên giống như quỷ mị xuất hiện ở bên người Chu Tâm Ngữ, một bàn tay to khô gầy bắt được cổ tay Chu Tâm Ngữ, dùng sức nắm, trực tiếp nắm rớt chủy thủ trong tay Chu Tâm Ngữ, cùng lúc đó, một cỗ chân nguyên hùng hồn trào vào trong cơ thể Chu Tâm Ngữ, trực tiếp ngăn kinh mạch quanh thân của nàng lại.
Cũng là võ giả tông môn, Ngưng Mạch đỉnh phong đối với Hậu Thiên đỉnh phong, chênh lệch hai người thật sự quá lớn.
- A...
Chu Tâm Ngữ hét lên một tiếng, hoa dung thất sắc, một cái ý niệm tràn vào trong lòng của nàng, xong! Chân nguyên bị khóa, ngay cả cơ hội tự tuyệt kinh mạch cũng không có!
- Ha ha! Tiện nhân, ta xem ngươi lần này trốn chỗ nào!
Hoàng Tam Bình bừa bãi cười to, hắn tùy ý đánh giá vóc người duyên dáng của Chu Tâm Ngữ, trong ánh mắt tràn đầy dâm tà, đối với sư muội cướp đi thân phận người thừa kế chưởng môn, đồng thời lấy đi đại lượng tài nguyên của hắn, hắn luôn luôn coi là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, hận không thể nhốt nàng lại, tùy ý lăng nhục.
- Sư muội, ta đã sớm mong đợi ngày này, ngươi rốt cuộc rơi vào trong tay của ta, yên tâm, ta sẽ không giết ngươi, ta không biết mơ ước bao nhiêu lần, có một ngày có thể phế bỏ võ công của ngươi, giam ngươi lại, ngày ngày hảo hảo hưởng thụ ngươi.
Hoàng Tam Bình vừa nói vừa tham lam liếm liếm đôi môi, thật là chuyện tình tuyệt đẹp cỡ nào, làm thiên tài của Lãm Nguyệt tông, hắn tự nhiên không thiếu nữ nhân, nhưng là nữ nhân trước mắt bất đồng, nàng chính là người nối nghiệp tương lai được chưởng môn Lãm Nguyệt tông coi trọng. Thân phận của Chu Tâm Ngữ sẽ mang lại cho hắn cảm giác thỏa mãn cùng cảm giác kích thích thật lớn.
Mặt Chu Tâm Ngữ đã sớm không có chút máu, tình huống biến hóa quá là nhanh, nàng hoàn toàn không có kịp phản ứng, tại sao chủy thủ không có thể đâm vào trái tim Lâm Minh, ngược lại bị xương kẹp lại?
Sinh cơ trong cơ thể Lâm Minh rõ ràng đã vô cùng yếu kém, chân nguyên cũng mất chỉ còn lại có một hai thành, làm sao có thể ngăn trở chủy thủ của nàng?
Hiện tại nàng đã không kịp suy nghĩ cái này, nghĩ đến cuộc sống như địa ngục ngày sau, nàng chỉ cảm thấy sợ nổi da gà! Chân nguyên bị khóa, ngay cả năng lực tự sát cũng không có, về phần cắn lưỡi tự vận hay gì gì đó ngay cả phàm nhân cũng sẽ không chết. Chớ nói chi là võ giả.
- Ừm? Người này?
Hoàng Tam Bình đột nhiên phát hiện Lâm Minh nằm trên mặt đất, bộ ngực lại đâm một cây chủy thủ, trong ánh mắt tràn đầy sự không giải thích được, hắn làm sao thành cái bộ dáng này? Toàn thân da đỏ thẫm, cả người là máu huyết nám đen, chết kiểu này cũng quá thảm thiết a.
- Tiểu tử này là chuyện gì xảy ra?
Hoàng Tam Bình không kịp thưởng thức vẻ mặt hoảng sợ kia của Chu Tâm Ngữ, lực chú ý cũng chuyển dời đến trên người Lâm Minh.
- Hắn hẳn là nuốt Ma Tâm Toái Tinh, thật là ngu xuẩn, chẳng lẽ hắn cho là có thể dựa vào Ma Tâm Toái Tinh ở thời điểm cuối cùng làm ra đột phá, phản kháng giết chúng ta? Hừ! Ma Tâm Toái Tinh này cho dù là ta nuốt vào cũng sẽ bạo thể mà chết.
Hoàng Tử Hiên cười lạnh một tiếng, mặt âm trầm nói.
- Con bà nó!
Hoàng Tam Bình nghe đến đó quát lên như sâm:
- Tên ngu ngốc này! Chết thì chết, còn liên lụy một viên Ma Tâm Toái Tinh quý giá!
Hoàng Tam Bình nói tới đây đột nhiên ý thức được cái gì, tàn bạo chuyển hướng về Chu Tâm Ngữ, ánh mắt hung ác giống như mãnh thú cắn người.
- Cũng là tiện nhân ngươi, tại sao cho hắn Ma Tâm Toái Tinh?
Hắn vừa nói vừa đưa tay bắt được tóc Chu Tâm Ngữ, dùng sức kéo, làm cho Chu Tâm Ngữ thống khổ kêu rên lên.
- Tiện nhân! Tiện nhân! Ăn cây táo, rào cây sung! Ta sẽ cho ngươi biết cái gì là muốn sống không được! Nhị thúc, ngươi chặt đứt kinh mạch của tiện nhân này trước, phế đi võ công của nàng, tránh cho nàng một lát gây rối!
Hoàng Tam Bình vừa nói, lại phát hiện Hoàng Tử Hiên phảng phất giống như căn bản không nghe thấy lời của hắn, ngược lại đem ánh mắt luôn luôn nhìn chăm chú ở trên người Lâm Minh.
Hoàng Tam Bình nhìn sang, đột nhiên ồ lên một tiếng, ở trên người Lâm Minh, hắn rõ ràng cảm thấy một tia dấu hiệu tính mạng ba động.
- Tiểu tử này, còn chưa có chết! Cũng đã như vậy, còn có khí tức?
Hoàng Tam Bình kinh ngạc nói.
Hoàng Tử Hiên nhướng mày, trì hoãn âm thanh nói:
- Nuốt Ma Tâm Toái Tinh còn có thể sống đến hiện tại, thật là làm cho người kinh ngạc, nhìn dáng vẻ của hắn, hẳn là đã chống giữ thời gian rất lâu, thế nhưng không có chết!
- Hừ! Không có chết, vậy tốt hơn, ta đánh gãy gân tay gân chân của hắn trước, cứu hắn tỉnh, để cho hắn sống không bằng chết!
Trong mắt Hoàng Tam Bình hiện lên một đạo quang mang thị huyết hưng phấn, nếu là Lâm Minh chết như vậy, khó tiêu mối hận trong lòng hắn.
Hoàng Tử Hiên lắc đầu nói:
- Vô dụng, nuốt Ma Tâm Toái Tinh, hẳn phải chết không thể nghi ngờ, cho dù là cao thủ Tiên Thiên, nếu như tu vi không đủ, cũng có thể chết, đừng nói là hắn.
- Có thể sống một lát là được.
Hoàng Tam Bình nhe răng cười đi tới, nhấc Lâm Minh lên, đút cho Lâm Minh viên đan dược cấp thấp kéo dài tính mạng trước, sau đó không nói hai lời, rút kiếm đâm vào cổ tay Lâm Minh, muốn cắt gân tay của Lâm Minh.
Phốc!
Một đao đâm xuống, nhưng không sâu như trong tưởng tượng, mũi kiếm chỉ đâm vào một chút xíu, cắt vào da đỏ thẫm, lại khó có thể vào hơn tấc nữa.
- Ừm? Làm sao lại như vậy?
Hoàng Tam Bình nhướng mày, lại thấy da trên cổ tay Lâm Minh đổ rào rào rơi xuống, giống như mảnh giấy vụn bị hơi lửa hơ cho khô, tiếp theo tựu lộ ra làn da phía dưới, da thịt hồng nộn giống như trẻ nít mới ra đời.
Mũi kiếm của Hoàng Tam Bình đang chém vào trên da thịt hồng nộn, thế nhưng không có để lại bất kỳ vết thương gì.
Hoàng Tam Bình nhìn một màn giống như là thấy quỷ, không tin là có quỷ, liền vạch thêm mấy trên người Lâm Minh, mỗi một kiếm cũng rạch làn da đỏ thẫm vỡ vụn ra, lộ ra da thịt vô cùng non mềm phía dưới, vẫn không có để lại vết cắt như cũ.
- Bình nhi, ngươi lui ra.
Sắc mặt Hoàng Tử Hiên có chút thay đổi, chuyện không đúng!
Song hắn vừa dứt lời, lại đã muộn, biến cố phát sinh, Lâm Minh luôn luôn nằm trên mặt đất giống như tử thi đột nhiên mở mắt. Con ngươi biến thành màu vàng lợt quỷ dị, ánh mắt sắc bén như lôi điện từ trong con ngươi của hắn bắn tán loạn đi ra ngoài, lạnh lùng nhìn Hoàng Tam Bình đang thất kinh.
Nhân vật như Hoàng Tam Bình. Cho dù là thấy cương thi nơi nghĩa địa đột nhiên nhảy ra cũng sẽ không quá sợ hãi, nhưng là ánh mắt kia của Lâm Minh quá kinh khủng, tựu giống như ánh mắt của Tử Thần. Lạnh lùng đóng băng linh hồn, bắn thẳng đến lòng người, làm cho da đầu người ta tê dại.
Trong nháy mắt Hoàng Tam Bình mặt không có chút máu.
- Bình nhi! Mau lui lại!
Cả người Hoàng Tử Hiên hắc vụ lưu chuyển, một sát na kia, hắn cảm nhận được sát ý kinh khủng cùng sinh mệnh lực mênh mông không biết đột nhiên bột phát ra từ nơi nào bên trong thân thể Lâm Minh, làm sao còn có nửa điểm bộ dạng người sắp bị chết?
Hắn hét lớn một tiếng liền xuất thủ, nhưng mà lại đã chậm.
Tay phải Lâm Minh giống như quỷ mị xuất hiện ở trên cổ tay Hoàng Tam Bình, trong nháy mắt Hoàng Tử Hiên thất kinh bắt được cổ tay của hắn, hời hợt nắm một cái.
Răng rắc!
Hoàng Tam Bình sửng sốt một chút, trơ mắt nhìn tay phải của chính mình lấy một cái góc độ quỷ dị gục xuống, còn có một mảnh vụn xương trắng hếu mang theo máu tươi vươn ra khỏi da thịt, trong lúc nhất thời không thể tin được vừa mới xảy ra cái gì.
- A a a a a a...
Hoàng Tam Bình phát ra gào thét tuyệt vọng mà thống khổ, cùng lúc đó, Hoàng Tử Hiên xuất thủ!
- Đi tìm chết đi!
Trong lúc gấp gáp, hắn đã không kịp suy tư vì sao Lâm Minh không có chết, vì sao có thể đột nhiên bóp chặt lấy xương của Hoàng Tam Bình, trường kiếm đâm ra, nhắm thẳng vào ngực Lâm Minh.
Lâm Minh đột nhiên xoay người, chân nguyên yên lặng, kể cả lực Lôi Hỏa bột phát ra từ trong hạt giống Tà Thần như núi lửa, khí thế của Lâm Minh nhảy lên tới cực hạn trong nháy mắt!
Tay phải bột phát ra quang mang màu xanh da trời, Lâm Minh vươn tay bắt lấy trường kiếm của Hoàng Tử Hiên.
Ca ca, chi chi chi!
Ở bên trong ánh mắt kinh hãi của Hoàng Tử Hiên, Lâm Minh thế nhưng tay không bắt được trường kiếm của Hoàng Tử Hiên, trực tiếp dùng nhục chưởng bẻ bảo khí nhân giai thượng phẩm đứng đầu thành bánh quai chèo!
- Cái gì?
Khuôn mặt Hoàng Tử Hiên tràn đầy vẻ không thể tin, mặc dù phía trên nhục chưởng của Lâm Minh có một tầng Thanh Thương chân nguyên mơ hồ, nhưng cũng tuyệt đối không thể lấy nhục chưởng vặn bảo khí nhân giai thượng phẩm của mình! Võ giả cũng có cao thủ tinh thông quyền thuật chưởng pháp, nhưng vẫn phải sử dụng bao tay để chụp lấy bảo khí, nếu không bọn họ làm sao có thể dùng thân thể để đối kháng cùng bảo khí?
Lúc này, cũng không phải thời gian để cho Hoàng Tử Hiên ngẫm nghĩ, tay phải Lâm Minh bắt được kiếm bảo khí, quyền trái đột nhiên xuất ra, Phấn Thân Toái Cốt quyền!
Chân nguyên chấn động cuồng mãnh mênh mông như lũ bất ngờ, biển gầm bột phát ra, trong nháy mắt đó, Hoàng Tử Hiên chỉ cảm thấy thân thể của mình giống như lá cây bị xé rách trong bão táp, bất cứ lúc nào cũng có khả năng bị xé rách!
Thế công như vũ bão, Hoàng Tử Hiên phát ra tiếng gầm lên giận dữ, chân nguyên cả người vận chuyển tới cực hạn, hóa thành một đạo kiếm quang sắc bén, đón nhận một quyền này của Lâm Minh.
Răng rắc!
Kiếm quang nát bấy, thân thể Hoàng Tử Hiên như diều đứt dây bay rớt ra ngoài, khí huyết trong cơ thể cuồn cuộn, hắn miễn cưỡng giữ vững thăng bằng rơi trên mặt đất, nhưng liền lùi lại bảy tám bước, vẻ mặt hoảng sợ.
Không riêng gì Hoàng Tử Hiên, đám người điêu nhân được nuôi dưỡng, lão tam cũng là bị biến hóa đột nhiên xuất hiện khiến cho sắc mặt đại biến, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Vốn là Lâm Minh nằm trên mặt đất giống như tử thi làm sao đột nhiên sống lại? Chân nguyên trong cơ thể hắn là từ nơi nào?
Chu Tâm Ngữ giật mình nhất, nàng luôn luôn sống chung một chỗ cùng Lâm Minh, thân thể Lâm Minh biến hóa nàng rõ mồn một trước mắt, nàng rõ ràng nhận định chân nguyên trong cơ thể Lâm Minh đã mất hơn phân nửa, sinh mệnh chi hỏa yếu ớt không chịu nổi, vì sao hắn lại đột nhiên có lực lượng kinh khủng như thế?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.