Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 290: Thanh kiếm thứ hai




Chân nguyên hộ thể của Khương Bạc Vân cũng rất mạnh so với võ giả bình thường, nhưng ở trước mặt Lâm Minh, nó không gì khác biệt! Khương Bạc Vân nhớ rõ, lúc trước Mộc Cổ Bặc Vực mở ra toàn bộ phòng ngự lại thê thảm cỡ nào khi Lâm Minh toàn lực công kích!
Thất Tinh Kiếm bộ!
Cắn chót lưỡi, dùng đau đớn dữ dội làm mình khôi phục hành động của thân thể tê dại, Khương Bạc Vân nháy mắt rụt lùi. Nhưng dù vậy hắn vẫn bị quyền phong quét trúng, lực chấn động mạnh mẽ hùng hồn ồ ạt tràn vào trong ngũ tạng lục phủ Khương Bạc Vân, suýt làm tim hắn ngừng đập.
Cổ họng chợt ngọt, khóe miệng Khương Bạc Vân tràn máu.
Về phần phân thân Kiếm Linh của hắn thì thảm hại hơn, bị một quyền của Lâm Minh đánh trúng mặt, Thanh Thương chân nguyên bùng nổ!
Phân thân Kiếm Linh căn bản không có chân nguyên hộ thể, lực phòng ngự bằng không, cả phần đầu trực tiếp nổ tung! Thân thể của nó cũng từ từ tiêu tán.
Sắc mặt Khương Bạc Vân lập tức tái nhợt, thân thể lảo đảo lùi lại mấy bước.
Chỉ cần bản tôn của hắn không chết, phân thân Kiếm Linh sẽ bất tử bất diệt, nhưng mà phân thân nối liền với bản thể, một khi tiêu tán, Khương Bạc Vân cũng sẽ bị đả kích không nhỏ.
- Lợi hại!
Khương Bạc Vân lau vết máu ở khóe miệng, ban đầu sở dĩ hắn lựa chọn công kích tầm xa là vì kiêng kị sức bật khủng bố của Lâm Minh. Lấy cây Bàn Long cương châm mà nói, giật ra khoảng cách, Khương Bạc Vân tự tin dựa vào tốc độ tuyệt đối của mình là có thể tránh né, nhưng nếu tới gần, vậy thì chưa chắc!
Đột nhiên sử dụng Thất Tinh Kiếm bộ, gần như thuấn di đi tới trước mặt Lâm Minh, phát ra kiếm chiêu thuấn phát mạnh nhất, Khương Bạc Vân dự liệu tốc độ cực hạn như thế, Lâm Minh nhất định không kịp phản ứng, không thể sử dụng Bàn Long cương châm.
Nhưng hắn tuyệt không ngờ tới Lâm Minh như dung nhập Bàn Long cương châm năng lượng thể này vào trong người, lôi đình lực nén cao độ, chỉ đợi hắn vừa đến liền nháy mắt bùng phát ra, kết quả làm mình thiệt thòi không nhỏ.
Khương Bạc Vân là một kiếm khách, năng lực cận chiến của hắn cực kỳ mạnh mẽ, hắn không ngờ sẽ có một ngày như thế, có người lại làm mình không dám cận chiến!
Lâm Minh làm người ta có cảm giác như một con hung thú nguy hiểm, không thể tới gần!
Nhìn phân thân Kiếm Linh bị một quyền của Lâm Minh đánh nổ, Khương Bạc Vân bị thương, người xem đều hít một hơi lạnh.
- Chiến đấu quá thảm thiết, chỉ trong nháy mắt, hai người đều bị thương không nhẹ!
Một đệ tử Thất Huyền cốc mười sáu mười bảy tuổi nói, với tu vi của hắn, căn bản không nhìn rõ động tác của Lâm Minh và Khương Bạc Vân.
- Đều bị thương không nhẹ? Ngươi quá ngây thơ rồi, ta không rõ Khương Bạc Vân bị thương nặng cỡ nào, nhưng Lâm Minh căn bản không có chuyện gì. Vừa rồi kiếm của Khương Bạc Vân và phân thân Kiếm Linh chỉ đâm được non nửa xích!
Một đệ tử tham gia hội võ tổng tông nói, tu vi của hắn đã đạt tới Ngưng Mạch kỳ, ánh mắt tốt hơn phần lớn người ở đây.
Non nửa xích tức là khoảng ba bốn tấc, đối với võ giả Ngưng Mạch kỳ mà nói, vết thương sâu như vậy cũng không tính là thương nặng, kiếm của Khương Bạc Vân sắc bén, nhưng kiếm thế bị Tử Giao Thần Lôi đánh tan quá nửa, bộ phận còn lại bị Thanh Thương chân nguyên triệt tiêu, chân chính đâm vào thân thể Lâm Minh, uy lực đã giảm mạnh. Cộng thêm lực phòng ngự thân thể của Lâm Minh đã được tăng mạnh trong Vu Thần tháp, cho nên chỉ bị thương nhẹ mà thôi.
- Chỉ nháy mắt giao thủ cận thân, Khương Bạc Vân liền bị thiệt thòi, Lâm Minh quả thật là thùng thuốc nổ biết tự bạo, như vậy còn ai dám đánh cận thân với Lâm Minh nữa?
- Bị đâm hai kiếm cũng như không sao cả, căn bản là hung thú hình người! Đó là kiếm của Khương Bạc Vân, không phải kiếm của chó mèo hoang nào!
- Chẳng lẽ Lâm Minh cũng như Mộc Cổ Bặc Vực, thân thể đã trải qua cải tạo, thân thể người nào có mạnh mẽ như thế?
Trong lúc mọi người nói chuyện, vết thương trước ngực và sau lưng Lâm Minh đã ngừng chảy máu.
Lúc này Lâm Minh đang thúc giục lực khí huyết trong người nhanh chóng chữa trị vết thương. Sau khi trải qua thí luyện sinh tử ở Vu Thần tháp, lực khí huyết trong cơ thể hắn mạnh mẽ vượt xa võ giả cùng cấp.
Lực khí huyết mạnh mẽ, chẳng những sức bền mạnh, năng lực tự lành cũng mạnh, tuy rằng không thể khỏi hẳn như ban đầu trong thời gian ngắn, nhưng tự cầm máu cũng chỉ là vài hơi thở.
Khương Bạc Vân nhìn Lâm Minh, hít thật sâu:
- Coi như ta hiểu được, quả nhiên không thể dùng riêng Thanh Phong kiếm là có thể đối phó được ngươi.
Khương Bạc Vân nói rồi lấy ra hộp kiếm, rút ra thanh kiếm toàn màu đen, cuối cùng hắn lấy ra Hắc Tinh kiếm.
- Khương Bạc Vân lấy ra thanh kiếm thứ hai.
- Cuối cùng ra rồi! Không biết dùng thanh kiếm này sẽ có thể đánh ra tuyệt chiêu gì?
Người xem đều hưng phấn nhìn kiếm trong tay Khương Bạc Vân, thân kiếm ngăm đen, không có chút phản quang, chất liệu không giống kim loại, cũng không giống ngọc thạch, cũng không biết làm bằng chất liệu gì.
Khương Bạc Vân rút ra Hắc Tinh kiếm, tiện tay ném đi Thanh Phong kiếm, Kiếm Linh lúc trước bị Lâm Minh một quyền đánh tan đã hóa thành một cỗ kiếm khí màu xanh lưu chuyển quanh Thanh Phong kiếm, bao bọc xung quanh, một lát sau liền ngưng tụ thành phân thân Kiếm Linh mới, còn Thanh Phong kiếm nguyên bản đã không thấy.
Phân thân Kiếm Linh tái hiện, chỉ là lần này thân thể của nó càng chân thật hơn, cả người như luôn phóng ra kiếm khí cũng mạnh hơn, làm cho người ta kinh hãi.
- Kiếm cùng phân thân Kiếm Linh hợp nhất! Ương Bạc Vân lĩnh ngộ kiếm đạo làm người ta quá giật mình!
- Hai thanh kiếm, phân thân Kiếm Linh dùng một thanh, bản tôn dùng thanh thứ hai, ngẫm lại đã làm người ta kích động, con mẹ nó đây mới đúng là dòng song kiếm chứ!
Ở trên khán đài, một đệ tử Kiếm tông si mê nhìn kiếm trong tay Khương Bạc Vân, ánh mắt đỏ rực. Nếu có được hai thanh bảo kiếm địa giai, phân thân Kiếm Linh dùng một thanh, chính mình dùng một thanh, bản tôn và phân thân tâm ý tương thông, phối hợp công kích, song kiếm hợp bích, đây là khái niệm gì?
Kiếm đạo chính thống với đơn kiếm bá vương, đó là vì đơn kiếm dễ dàng đi tới tận cùng, nhưng ở tu vi ngang nhau, tự nhiên là đường song kiếm công kích cao hơn. Nếu có thể học được loại phương thức công kích như Khương Bạc Vân, như vậy vừa có thể đơn kiếm bá chủ, có thể đi tới cực hạn kiếm đạo, như vậy đủ làm bất cứ đệ tử Kiếm tông nào lâm vào điên cuồng!
Có thể nói, từ một mức nào đó, Khương Bạc Vân sáng lập lưu phái song kiếm mới. Đương nhiên, muốn tu luyện song kiếm như thế có yêu cầu cực kỳ khắc nghiệt, phải có thân thể Kiếm Linh mới được.
- Cuối cùng lấy ra Hắc Tinh kiếm rồi? Ta nghĩ ngươi nên sớm lấy ra.
Lâm Minh cũng có chút kiêng kị thanh Hắc Tinh kiếm này.
Khương Bạc Vân thở ra một hơi, cười nói:
- Không phải không muốn, mà là bây giờ ta cũng không khống chế tốt thanh kiếm này, hơn nữa Hắc Tinh kiếm mạnh nhất là công kích linh hồn, đáng tiếc... Công kích linh hồn có vẻ không quá hiệu quả với ngươi.
- Hả, công kích linh hồn?
Lâm Minh hơi sửng sốt, trong kiếm chiêu ẩn chứa công kích linh hồn, Khương Bạc Vân đã có thể làm được bước này?
Lâm Minh đã sớm muốn dung nhập công kích linh hồn Luân Hồi võ ý vào trong chiêu thương, nhưng thử nhiều lần đều thất bại. Trong lần hội võ tổng tông này, trước trận chung kết ngoài công kích linh hồn ra Lâm Minh cũng không dùng chiêu thức khác, chính là vì tìm hiểu tầng sâu của Luân Hồi võ ý.
Bây giờ, Lâm Minh liên tiếp so chiêu với cao thủ am hiểu công kích linh hồn như Bích Đình Hoa, hắn lý giải Luân Hồi võ ý quả thật sâu thêm một bước, nhưng vẫn không đạt tới trình độ ẩn chứa công kích linh hồn trong chiêu thương.
“Kỳ quái! Khương Bạc Vân là một kiếm khách, hắn một lòng tu kiếm, làm sao phân tâm đi nghiên cứu linh hồn lực? Linh hồn lực không mạnh, vì sao còn có thể sử dụng công kích linh hồn?”.
Coong...
Hắc Tinh kiếm phát ra tiếng ngâm dài, trong âm thanh đó mang theo lực xuyên thấu kỳ dị, như vang lên bên tai mỗi người.
Ánh mặt trời mùa đông lành lạnh rũ xuống, chiếu lên Hắc Tinh kiếm, càng thêm lạnh lẽo âm trầm, dường như xung quanh Hắc Tinh kiếm hình thành một lực trường không rõ, cắn nuốt hết ánh sáng.
- Lâm Minh, vừa rồi ta đã nói, Hắc Tinh kiếm vừa ra, ngay cả ta cũng không thể nắm giữ được uy lực. Thật sự đánh lên, có thể sẽ trọng thương thậm chí chết người, đương nhiên trọng thương có thể là ngươi, cũng có thể là ta.
Khương Bạc Vân đã sớm liệt Lâm Minh vào đối thủ cùng cấp trước khi bày ra Tử Giao Thần Lôi, không có chút ý coi thường. Khi đó Lâm Minh thể hiện ra thực lực kém xa Khương Bạc Vân, Khương Bạc Vân lại coi trọng Lâm Minh, đơn thuần là xuất phát từ một loại trực giác của kiếm khách.
- Tốt! Vừa lúc ta muốn lĩnh giáo công kích linh hồn của ngươi!
Lâm Minh tràn ngập chờ mong với công kích linh hồn của Khương Bạc Vân, hắn muốn cảm ngộ thủ đoạn công kích của Khương Bạc Vân ở trong chiến đấu, đồng thời cũng tò mò Khương Bạc Vân là kiếm khách đỉnh cao một lòng vì kiếm, làm sao có thể phát ra công kích linh hồn?
Run trường thương, Thanh Thương chân nguyên như ngọn lửa bùng cháy cả người Lâm Minh, hắn đã mở ra Tà Thần lực, bây giờ Tà Thần lực đủ để duy trì mấy chục nhịp thở, dùng làm quyết chiến cuối cùng, vậy là đủ rồi.
Tiếng hoan hô của người xem đợt sau cao hơn đợt trước, Tần Hạnh Hiên căng thẳng xiết chặt tay, Khương Bạc Vân đã nói ngay cả hắn cũng không nắm giữ được uy lực chiêu kiếm cuối cùng, cộng thêm thương thế trên linh hồn khó mà điều trị. Tuy rằng Tần Hạnh Hiên biết lực phòng ngự linh hồn của Lâm Minh cực kỳ nổi trội, nhưng quan tâm sẽ rối, lòng nàng vẫn treo lên cao.
- Thất Tinh Kiếm bộ!
Trên lôi đài, khoảng cách mấy chục trượng như không tồn tại đối với Khương Bạc Vân, tốc độ của hắn nhanh ngang với thuấn di, đây cũng là vì sao Lâm Minh không tiếc lãng phí thời gian mấy nhịp thở để mở ra Tà Thần lực.
- Hắc Tinh kiếm!
Khương Bạc Vân cầm Hắc Tinh kiếm, chém xuống thật mạnh, trong khoảnh khắc âm thanh như biến mất, ánh sáng vặn vẹo bị hút vào trong Hắc Tinh kiếm.
Vù...
Một cỗ dao động kiếm thế vô hình phát tán ra, khoảnh khắc Khương Bạc Vân xuất kiếm, tất cả võ giả dùng kiếm ở đây đều cảm giác kiếm trên người bọn họ bị kéo đi, như muốn thoát vỏ tuôn ra!
Lâm Minh có thể cảm giác rõ ràng Thanh Thương chân nguyên của mình không ngừng bị xé rách, tốc độ kiếm không nhanh như tưởng tượng, nhưng lại mang theo cảm giác nặng nề trầm ổn.
Lực Chân Long!
Lâm Minh cầm thương quét ngang, sau lưng hiện ra hư ảnh Thương Long, lực Chân Long bùng nổ.
Rống!
Rồng ngâm cao vút vang tận mây xanh, Lâm Minh đâm ra một thương, mang theo khí thế chưa từng có, dòng khí đột nhiên bùng nổ.
Ánh sáng xanh da trời cùng ánh sáng ngăm đen vặn vẹo va chạm vào nhau, thời gian như bỗng chậm lại. Không xảy ra bùng nổ dữ dội như đã đoán, Khương Bạc Vân một kiếm đâm thủng Thanh Thương chân nguyên của Lâm Minh, bổ vào mũi thương của Lâm Minh. Trong nháy mắt đó, có một đạo ánh sáng màu đen không chớp mắt nhập vào Trọng Huyền Nhuyễn Ngân thương, thoáng cái đâm vào trong người Lâm Minh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.