Vũ Cực Đỉnh Phong

Chương 96: Sát khí ẩn tang




Bất quá so sánh với việc vượt qua sào huyệt yêu thú phi cầm cấp sáu, điểm thời gian ấy tự nhiên không tính là cái gì. Lập tức đi đường vòng, hướng về phía bên phải ngọn núi hoang, đi vòng qua...
Đi bộ ước chừng trên dưới nửa canh giờ, La Dật đột nhiên thoáng dừng thân hình một chút, nghiêng đầu, nhìn thoáng qua một chỗ phía sau...
Bất quá động tác này của hắn mười phần bí ẩn, chỉ thoáng dừng lại một chút liền nhanh chóng khôi phục lại như ban đầu.
Một tia hàn quang dần dần từ chỗ sâu trong đôi mắt hắn lóe lên.
Thần sắc chỉ là chớp động một cái liền khôi phục như ban đầu, không có bất cứ kẻ nào phát hiện.
Tiếp tục đi tới...
...
Hai ngày sau, chỗ sâu trong Vân Khê Đảo.
Hạt mưa dày đặc liên tục chấm mặt đất, giã lên thảm thực vật, cành lá tốt tươi trên hòn đảo rộng lớn, đúng như thời tiết đặc thù của Vân Khê Đảo, lượng nước mưa có thể nói rất lớn. Từ lúc xuất phát cho tới hiện tại đã là trận mưa to thứ ba, mưa phùn thì hầu như ngày nào cũng gặp.
Thành viên tiểu tổ thứ ba tạm thời dàn xếp ở lại tại một huyệt động thiên nhiên sát rìa vách đá.
Lửa trại cháy nổ tanh tách, chiếu rọi những cái bóng in lên vách động. Huyệt động này không lớn, thế nhưng cũng không tính là nhỏ, hơn nữa cửa động không hề thiếu thực vật che đậy, ánh lửa bị giữ bên trong, không cần phải lo lắng bị yêu thú phát hiện.
Xa xa, thỉnh thoảng lại mơ hồ truyền tới tiếng thú rống, chim kêu khiến cho khung cảnh thiên nhiên nơi này thêm vài phần sinh khí, cũng thêm vài phần quỷ dị.
Đây là Vân Khê Đảo, là thế giới yêu thú. Mà thế giới của yêu thú chính là thế giới của giết chóc. Mục tiêu giết chóc của chúng không chỉ riêng nhân loại, thậm chí giữa yêu thú và yêu thú.
Đây thuần túy là pháp tắc sinh tồn, cá lớn nuốt cá bá, pháp tắc muôn đời không thay đổi...
- Vân Khê Đảo cái gì cũng tốt, chỉ là suốt ngày mưa, thực sự rất đáng ghét!
La Hành cắn một ngụm thịt thỏ yêu thú săn được, uống một ngụm rượu vẫn đeo bên thắt lưng, nhìn mưa to bên ngoài huyệt động, nghe tiếng hạt nước rơi xuống lá cây và mặt đất lộp độp, rất bất mãn lầm bầm nói.
Người tu hành thuộc tính hỏa thông thường đối với thủy có cảm giác chán ghét hầu như theo bản năng.
- Thật không? Ta lại nghĩ hòn đảo này không tệ lắm. Ngươi nghe tiếng mưa rơi đi, thực êm tai? Thực sự không biết thưởng thức...
La Quỳnh như thường lệ, bĩu môi, mở miệng nói.
La Hành trừng mắt, lại bị La Quỳnh trừng con mắt lớn hơn nhìn lại, cuối cùng chỉ có thể lẩm bẩm hai tiếng, lầu bầu.
- Hảo nam không đáu với nữ...
Cúi đầu ăn thịt, chọc La Quỳnh hiện lên nụ cười vô cùng đắc ý.
Vây quanh đống lửa, La Băng Vân ngồi bên cạnh La Dật, vết thương tại chân của nàng dưới linh dược của La gia trị liệu, từ hơn hai tháng trước đã khỏi hẳn, lần này ra ngoài làm nhiệm vụ, nàng tự nhiên muốn đi cùng.
Điều này cũng khiến cho La Dật kinh ngạc đối với hiệu quả của linh dược La gia. Nhìn chân trái La Băng Vân, vẫn trơn nhẵn mềm mại như cũ, trắng trẻo tuyết hồng, lại phiếm sáng bóng êm dịu trơn mềm, không chút tỳ vết nào. Phảng phất như vết thương trước kia căn bản không hề nằm trên cơ thể La Băng Vân, thực sự không thể không khiến cho người ta sợ hãi than.
Thế giới này, quả nhiên có rất nhiều thứ khiến La Dật phải thổn thức.
- Cuối cùng cũng đã tới rồi, nơi này cách sào huyệt ám dạ miêu thú rất gần. Không đến buổi trưa ngày mai liền có thể tới.
Thanh âm La Vũ vang lên, ngữ diệu thoải mái, có một loại cảm giác như trút được gánh nặng.
Một đường tổng kết lại, tuy nói vô kinh vô hiểm, thế nhưng trên đường gặp gỡ không ít yêu thú các loại, hơn nữa lúc nào cũng phải đề phòng lạc vào trong lãnh địa yêu thú quần cơ, đối với thành viên tiểu tổ mà nói, không thể tránh khỏi áp lực nặng nề. Hôm nay mắt thấy sắp đến gần mục tiêu, loại cảm giác như rút được gánh nặng này, ngược lại rất rõ ràng.
Thành viên tiểu tổ nghe vậy, đều nhìn nhau cười cười. Đích xác, cuối cùng cũng đã tới rồi...
- Vũ ca, ám dạ miêu thú chính là yêu thú cấp bảy hậu kỳ viên mãn, tốc độ cực nhanh, càng sở hữu yêu thú loại hành động trên mặt đất cấp bảy có một không hai. Tuy nói chỉ có bản năng dã thú, nhưng tuyệt đối không thể coi như không quan trong. Chúng ta có phải nên bàn bạc một chút.
La Băng Vân vẫn không mở miệng, đột nhiên nói.
Mọi người nghe được lời của La Băng Vân, cả đám đều nhìn về phía La Vũ.
- Tốt!
La Vũ gật đầu.
- Trong lòng ta vốn đã có một ít tính toán... Bất quá còn phải xem mọi người như thế nào, nhìn xem có thực hiện được hay không.
Mọi người nghe vậy cũng đều tập trung tinh thần, nhìn về phía La Vũ.
Sau khi La Vũ liếc mắt nhìn quanh, mở miệng nói:
- Ám dạ miêu thú là một loại yêu thú hiếm thấy thuộc tính hắc ám, không thuộc trong thuộc tính ngũ hành, tốc độ nhanh, công kích mạnh là đặc tính của nó, nhưng nó không biết phi hành, đồng thời phòng ngự tương đối thấp, võ giả cấp sáu bình thường cũng có thể thương tổn được, Ương Kim Quyết tầng thứ năm hậu kỳ cũng tạo thành uy hiếp đối với nó. Vì vậy, chỉ cần khắc chế được mặt tốc độ, chúng ta có cơ hội rất lớn.
Mọi người nghe vậy đều gật đầu, tốc độ của ám dạ miêu thú cực nhanh, tại tốc độ có thể nói là yêu thú có một không hai, nếu như có thể hạn chế được nó ở mặt tốc độ, tự nhiên có cơ hội giết chết.
- Trong thành viên tiểu tổ, tu thành Triều Tịch Quyết có tổng cộng bốn người. Mà La Băng Nhi là tầng thứ năm hậu kỳ, Quỳnh nhi và tiểu Dật là tầng thứ năm trung kỳ, Thúy nhi tầng thứ năm sơ kỳ. Luận và thực lực cá nhân, tự nhiên khó có thể cấu thành uy hiếp đối với ám dạ miêu thú.
La Vũ nói tiếp, trong ánh mắt xẹt qua một tia tươi cười đầy tự tin:
- Thế nhưng, lấy lực lượng như vậy, nếu như liên hợp lại mà nói, tuy rằng không đến mức có thể đơn giản giết chết ám dạ miêu thú, nhưng nếu chỉ làm tốc độ của nó bị ảnh hưởng thì không phải là không có khả năng!
Triều Tịch Quyết là một bộ công pháp thuộc tính thủy, công pháp thuộc tính thủy có đặc tính liền mạch, dẻo dai, rất gần với thuộc tính băng. Mà thuộc tính băng hàn lãnh đặc biệt cũng có thể khiến cho tốc độ của yêu thú giảm mạnh.
La Vũ nói lời này khiến cho La Quỳnh nhíu mày:
- Lực lượng như vậy nhiều nhất chỉ có thể kiềm chế được trong nháy mắt, tốc độ của ám dạ miêu thú cực nhanh, tuyệt đối vượt quá sức tưởng tượng... Chỉ dựa vào bốn người Băng Vân, chỉ sợ khó có thể hoàn toàn khống chế được nó.
- Không sai, chỉ dựa vào bốn người Băng Vân muốn hoàn toàn kiềm chế được tốc độ của nó đích thực khó khăn!
Nghe lời La Quỳnh, La Vũ vẫn như cũ cười cười nói.
- Thế nhưng, chúng ta cần chỉ là trong nháy mắt mà thôi, việc tiếp theo cần làm chính là nỗ lực mở rộng thời gian nháy mắt này.
La Quỳnh nghi hoặc nhìn về phía La Vũ.
- Như nhi và Tinh Ngư luyện Khô Mộc Quyết thuộc tính thủy, tính năng quấn chân rất tốt, mà Hậu Thổ Quyết của tiểu Dương lại có thể khiến cho đại địa phạm vi nhỏ sản sinh rung động trong thời gian ngắn. Nếu như tốc độ của ám dạ miêu thú bị hạn chế trong nháy mắt, mộc và đại địa đồng thời đánh úp về phía nó. Như vậy ngươi cho rằng thời gian nháy mắt này có thể kéo dài hơn một chút hay không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.