Vũ Cực Đỉnh Phong

Chương 80: Đăng đảo (1)




Ho khan một trận khiến sắc mặt La Băng Vân dâng lên một trận ửng hồng dị thường, phối trên sắc mặt nhợt nhạt hiện tại của nàng càng phát ra một hồi thương tiếc. Nàng khẽ lắc đầu, một lúc lâu mới điều chỉnh lại hô hấp, miễn cưỡng lộ ra một bộ dáng tươi cười:
- Quỳnh tỷ, ta không sao...
Nói tới đây lại khẽ ho khan hai tiếng.
Thấy thần sắc La Băng Vân dần dần khôi phục lại bình thường, lúc này La Quỳnh mới dần dần an tâm, nhìn dáng vẻ thương hại hiện tại của La Băng Vân, La Quỳnh lại khẽ vuốt lưng nàng, vừa lo lắng lại mang theo vài phần ngữ khí tức giận nói:
- Đều là tại con xà vân lân thú chết tiệt kia! Lần này nếu không phải tiểu Dật kịp thời cứu ngươi, bằng không thiết tưởng muốn không chịu nổi.
Nghĩ lại một màn kinh hồn ngày hôm qua, trong mắt La Băng Vân cũng hiện lên một tia thất sắc, sắc mặt càng thêm tái nhợt. Bất quá nhớ tới La Dật bất kể sinh tử tới cứu chính mình, trong lòng lại mọc lên một tia ấm áp. Nhưng thật ra cũng không uổng công nhiều năm qua như vậy thương yêu hắn.
Nghĩ tới đây, La Băng Vân xoay người hướng phía La Dật đang dựa người ngoài cửa, thần sắc mang theo vài phần cảm tình ấm áp nói:
- Tiểu Dật, ngày hôm qua cảm tạ ngươi rồi.
La Dật cũng lộ ra một dáng cười ôn hòa.
- Ngốc tỷ tỷ, ta là đệ đệ của ngươi, ta không bảo vệ ngươi còn ai tới nữa?
“Ta không bảo vệ ngươi, còn ai tới nữa?” Một câu nói cũng khiến cho La Băng Vân nhất thời sửng sốt.
Những lời này... Những lời này chẳng phải là tại sơ giác kỹ đầu năm chính mình nói qua một phen với La Dật sao? Hắn...
Một cỗ tình cảm ấm áp đột nhiên bốc lên trong lòng, sống mũi La Băng Vân thấy cay cay, hai tròng mắt hất thời đã ươn ướt.
Vội vàng cúi đầu, giả ý trong mắt vương bụi, nhẹ nhàng lau đi nước mắt nhung hai tròng mắt vẫn ửng đỏ lên.
La Quỳnh ở một bên thấy La Băng Vân và La Dật tỷ đệ tình thâm như vậy, trong lòng cũng có chút cảm động. Nhẹ nhàng thở dài một hơi rồi lộ dáng tươi cười.
- Bất quá tình hình hôm qua quá mức nguy cấp, ta đã xảy ra chuyện ngược lại cũng không quan hệ, nhưng nếu là ngươi bởi vậy cũng ra sự... Ngươi để vậy ta chết làm sao dám đi gặp đại bá và thẩm nương đây? Sau này nếu có chuyện nguy cấp như vậy, ngươi vạn lần không được xung động như vậy nữa.
La Băng Vân kích động tâm tình, thế nhưng lại nghĩ tới tình huống nguy hiểm ngày hôm qua lại không tránh khỏi lo lắng cho La Dật, nhẹ nhàng lắc đầu dặn dò một hồi.
Nhưng La Dật cũng cười khẽ một tiếng:
- Băng Vân tỷ, nếu cũng trong tình huống như vậy, người rơi vào nguy hiểm lại là ta, ngươi sẽ ngồi yên không quản tới?
“Ta...” La Băng Vân ngẩn ngơ, sau đó cũng trầm mặc xuống. Một lúc lâu sau mới khẽ thở dài một tiếng, nhẹ lắc đầu, ánh mắt mềm mại nhìn về phía La Dật nói:
- Tiểu Dật, ta cùng với ngươi khác nhau. Ngươi là huyết mạch duy nhất của đại bá ở trên đời, ngươi nếu gặp phải chuyện không may, một mạch của đại bá từ nay về sau đoạn tuyệt... Bởi vậy ngươi nhất định phải sống tốt.
La Dật cười gật đầu:
- Đúng vậy, ta sẽ sống tốt... Không những vây, ta còn muốn Băng Vân tỷ cũng sống tốt như ta. Ta mặc kệ cái gì huyết mạch, ta chỉ biết Băng Vân tỷ là tỷ của ta, nếu La Dật ta ngồi xem chính tỷ tỷ của mình gặp chuyện không may, La Dật ta cũng không còn thái độ làm người nữa... Được rồi Băng Vân tỷ, ngươi thụ thương rất nặng, hay nhất không nên nhiều lwofi nữa. Nghỉ ngơi cho thật tốt đi. Quỳnh tỷ, Băng Vân tỷ liền giao cho ngươi đó.
La Dật quay đầu nhìn về phía La Quỳnh. Nghe xong một lời của La Dật, cảm tình của La Quỳnh đối với hắn cũng đề thăng không ít. Lập tức cười khẽ gật đâu. La Dật thấy vậy liền xoay người đi ra ngoài.
Nhưng La Băng Vân ở sau lại ngẩn người nhìn La Dật, một lúc lâu sau, sắc mặt tái nhợt cũng dần hiện lên một dáng tươi cười vui mừng thỏa mãn.
Có đệ đệ như vậy còn cầu gì hơn nữa?
...
Một ngày đêm thời gian cứ như vậy dần dần trôi qua.
Quả nhiên giống như La Vũ dự đoán, sáng sớm hôm sau Vân Khê Đảo đã hiện lên trước mắt mọi người.
Mặt trời chưa lên, chỉ thấy phía xa xa nơi đường chân trời hiện lên một vầng sáng mờ màu hỏa hồng.
Trên biển rộng, dõi tầm mắt nhìn bốn phương, khắp nơi đều là mặt biển lấp lánh ánh bạc. Một tòa đảo nhô lên khỏi mặt nước biển bị bao vây bởi tầng tầng sương mù dày đặc xuất hiện trước mắt chúng đệ tử La gia.
- Phía trước chính là Vân Khê Đảo, cuối cùng cũng đến nơi rồi!
La Vũ nhìn đảo nhỏ trong màn xương mù phía xa xa, lộ ra bộ vẻ tươi cười nói.
- Đảo này có tên là Vân Khê bởi vì trên đảo có rất nhiều suối nước nóng, hơi nước bốc lên từ đó hình thành nên màn sương mờ quanh năm suốt tháng che phủ cả hòn đảo. Bởi vậy ngoại trừ cái tên Vân Khê Đảo, hoàn đảo này còn có một cái tên khác chính là Vân Vụ Đảo.
La Vũ vừa nói vừa giới thiệu cho La Dật đang đứng ở một bên.
La Dật đưa mắt nhìn lại, qảu nhiên chính như lời La Vũ nói, đảo này bốn phía tràn ngập một tầng hơi nước nồng nặc. Từ vị trí này nhìn lại chỉ có thể thấy hơi nước tầng tầng lớp lớp, phảng phất tựa như những tầng lụa mỏng vây quanh đảo nhỏ, hoàn toàn không thấy rõ được hình ảnh bên trong.
Bất quá nếu quan sát phần ảnh mờ che lấp mặt biển có thể thấy được hòn đảo này thế nhưng không hề nhỏ.
“Ô! Ô! Ô! —— ô! ~~~”
Chính vào lúc này, thuyền số hai ở phía trước đột nhiên truyền đến một hời kèn lệnh bén nhòn, ba ngắn một dài.
- Đã tiến nhập vào khu có bãi đá ngầm, tất cả mọi người chuẩn bị tinh thần.
Tiếng thanh âm hồn hậu của một người vang lên từ trên khoang tàu. La Dật hiếu kỳ nhìn lại, người này chính là phó thuyền trưởng thuyền số ba, không biết từ khi nào đã đứng ở ngay trước khoang tàu.
- Khu đá ngầm?
La Dật chú ý nhìn về phía dưới mặt nước dưới thuyền.
Quả nhiên hải vực phía trước ngày càng lộ rõ. Những con sóng ngoài khơi đánh vào đã có một chút cuộn lên, nghĩ đến phía trước hẳn là có bãi đá ngầm.
- Không cần lo lắng, điều khiển thuyền đều là những thủy thủy lâu năm, đối với khu vực bãi đá ngầm xung quanh Vân Khê Đảo đều đã thông thuộc. Hơn nữa thiên niên thiết mộc vô cùng kiên cố, không cần lo lắng bị đá ngầm lay động... Qua một hồi nữa liền có thể lên đảo rồi.
La Vũ tự nhiên đã có kinh nghiệm, cười một hồi rồi nói với La Dật.
La Dật cũng gật đầu.
- La Dương, ta tìm một bộ cáng cứu thương chuẩn bị cho Băng Vân.
Chính vào lúc này, tiếng thanh âm của La Hành truyền đến. La Dật quay đầu lại đã thấy trong tay La Hành dẫn theo một bộ cáng cứu thương vẫy gọi La Dương.
La Dương cũng là một thành viên trong tiểu tổ số ba, vóc người có chút lực lưỡng, tu hành chính là hậu thổ quyết, đã đạt được tầng thứ năm hậu kỳ, thực lực không hề tầm thường.
La Dương cười hàm hậu nói:
“Tốt!” Sau đó liền đi lại hướng La Hành.
...
Thời gian trôi qua rất nhanh, tuy nói thủy thủ đều đã quen thuộc hoàn cảnh nơi đât, hơn nữa đội thuyền sở chế từ thiên niên thiết mộc nên cực kỳ kiên cố, thế nhưng dù sao cũng là khu đá ngầm, tốc độ phải chậm lại không ít. Đợi đến khi mặt trời hoàn toàn nhô lên khỏi mặt biển, đội chiến thuyền của La gia mới tiến nhập vào trong màn sương mù dày đặc xung quanh đảo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.