Vũ Cực Đỉnh Phong

Chương 68: Tàu hộ vệ tuần tra hải vực (2)




La Vũ gật đầu, nhìn đội thuyền phía xa xa, nét mặt cũng lộ ra mấy phần kính phục nói:
- Dù sao yêu thú tiến nhập vào nội hải vực cũng rất ít, bởi vậy xưa này đội hộ vệ tuần tra hải vực cũng không có mấy khi nguy hiểm. Đối với cường giả mà nói, đây là một chỗ nghỉ dưỡng cũng không quá đáng... Bọn họ đại đa số đều là cường giả từng kịch chiến với yêu thú ở Thiên Giản Bích Chướng, sau mới lui về nghỉ ngơi... Cũng chính vì có những cường giả như vậy tồn tại chúng ta mới có thể an cư lạc nghiệp sinh hoạt trong phủ thành. Cảng Đông Sa cũng bởi vậy mới được phồn vinh... Bọn họ chính là anh hùng của toàn bộ Thiên Đô phủ.
La Dật nhìn La Vũ, thần sắc mang vẻ cương nghị lại pha thêm phần kính ngưỡng, không khó suy đoán được hắn đang nghĩ gì, trong lòng mình lại là có chút cảm khái.
- Đem so sánh mà nói, thế giới này tuy rằng có màu sắc thần kỳ, thế nhưng luôn phải sinh hoạt dưới sự uy hiếp của yêu thú. Đối với người Địa Cầu ở thế kỷ 21 mà nói bình thường nhất chính là cuộc sống hòa bình, tính ra đó cũng là một loại mong ước xa vời với con người nơi đây... Điểm này, nhìn biểu tình đám người La Hành từ lúc lên tàu liền có thể dễ dàng nhận ra.
La Dật nhẹ thở ra một hơi, tại trên biển không thể tu hành vũ kỹ, thế nên mấy người La Hành liền tận dụng hai mươi năm ngày hành trình để nghỉ ngơi. Nhưng mà vừa mới ly khai, mọi người lạ muốn bắt đầu một vòng phấn đấu nỗ lực... Cũng không phải bọn họ không muốn nghỉ ngơi, mà chính quy tắc của thế giới này đã khiến bọn họ không thể nghỉ ngơi. Đệ tử La gia sau khi từ Vân Khê Đảo trở về, vẫn như cũ muốn mỗi ngày đi tới hậu sơn La gia tu hành, chuyện như vậy đã thành một cái đạo lý. Bọn họ khổ cực đề thăng chính mình, chẳng phải là do thế giới này tạo thành hay sao?
Áp lực và động lực luôn luôn hỗ trợ lẫn nhau. Nếu như không có những yếu thú này áp bách, người người đều có thể an cư lạc nghiệp, tính thượng võ của đại lục này thế nào lại có thể mạnh mẽ được như vậy?
- Bất quá thế giới như vậy đối với ta mà nói cũng là điều chính mình vẫn chờ mong sao.
Trong lòng La Dật nhẹ nhàng suy nghĩ.
Hắn với hai kiếp làm người, kiếp thứ nhất tại Địa Cầu, sinh hoạt khô khan đã sớm thành chán ghét. Hôm nay tới một thế giới luôn tràn ngập nguy hiểm, đầu tính khiêu chiến, tự nhiên là được đền đáp mong muốn từ lâu.
Có lẽ chung quy một ngày hắn cũng sẽ minh bạch hòa bình an tường đẹp đẽ biết bao. Nhưng La Dật lại biết tuyệt không phải lúc này.
La gia là một trong ba đại thế gia trong Thiên Đô phủ, tàu hộ vệ tuần tra tự nhiên nhận biết. Tại lúc Khương Tuấn dùng tín hiệu cờ biểu thị thân phận của mình, đội thuyền này liền nhanh chóng ly khai.
- Được rồi, hiện tại thời giờ không còn sớm nữa, ta trước hết về phòng thôi, chúc mọi người ngủ ngon.
La Vũ nhìn theo đội thuyền rời khỏi, nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó khoe bộ dáng tươi cười hướng mọi ngời nói.
- Đi thôi đi thôi, ta hiện tại còn chưa có buồn ngủ... Hắc, những ngày nhàn nhã đi chơi thế này, nếu là lãng phí trên giường ngủ, ta thật không muốn nghĩ đến...
La Hành vẫn dựa trên mép thuyền, nhếch miệng cười nói.
La Vũ cười chào mọi người liền một mình nhắm hướng gian phòng đi tới. Những người khác lại tiếp tục ngồi hóng gió biển, hưởng thụ quãng thời gian nhàn nhã khó có được.
Bầu trời ở thế giới này cực kỳ trong suốt, một dải ngân hà đầy sao lấp lánh cực kỳ đẹp mắt.
- Trên Địa Cầu, đã không còn bao nhiêu địa phương có được mảnh tinh không sáng sủa như này nữa rồi.
La Dật ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, bất tri bất giác cũng nhớ tới Địa Cầu. Đi tới thế giới này đã hơn nửa năm, tuy nói trong nhà cũng không có thân nhân, thậm chí ngay cả nữ bằng hữu cũng không có. Nhưng gia hương dù sao vẫn là gia hương, La Dật đôi khi vẫn miễn không được một phen tưởng niệm.
Khẽ thở ra một hơi, La Dật lắc đầu, lộ ra một bộ dáng tươi cười khổ sáp:
- Đều nói muốn lĩnh hội thế giới đặc sắc này một phen thật tốt, nhưng thế nào vẫn luôn tồn tại một phần tưởng niệm thế giới kia đây?
- Tiểu Dật!
Chính vào lúc này, thanh âm của La Băng Vân đột nhiên vang lên bên tai. La Dật thoáng sửng sốt, xoay người về phía bóng hình lãnh diễm động nhân của La Băng Vân.
- Làm sao vậy Băng Vân tỷ?
Đôi mi thanh tú của La Băng Vân thoáng động, sau đó có chút lo lắng liếc mắt nhìn phía sau. La Dật sửng sốt, ánh mắt cũng nhìn lại theo hướng ánh mắt La Băng Vân, quả nhiên phát hiện một đạo mục quang âm trầm đang tức giận nhìn tới.
“La Hào?”
Người nhìn chằm chằm tới La Dật chính là La Hào! Trên thuyền số một, đại bộ phận đều là đích hệ. La Hào tự nhiên là ở trên thuyền này. Ban ngày La Dật cũng phát hiện thấy hắn, chỉ bất quá đối phương vẫn chưa trêu chọc chính mình, La Dật ngược lại cũng không quá mức lưu ý. Lúc này thấy ánh mắt cua hắn, con ngươi La Dật cũng thoáng híp lại, nhưng vẫn không nói gì.
La Hào thấy La Dật phát hiện ra hắn, đầu tiên là sửng sốt, nhưng lập tức cũng hung hăng trừng mắt nhìn La Dật, làm bộ hừ lạnh một tiếng, lúc này mới quay đầu bỏ đi.
- Tiểu Dật... Ngươi thấy thế nào?
Thanh âm La Băng Vân lại vang lên bên tai, trong ngữ khí còn mang theo một tia lo lắng:
- Tính nết La Hào thâm độc, không biết độ lượng, đợ sơ giác kỹ đầu năm ngươi chống đối hắn, thế nhưng hắn vẫn ghi tạc trong lòng. Tại gia tộc đại khái bởi vì ngươi cũng tiến nhập tu võ nội điện mới khiến hắn có điều cố kỵ, không dám tùy ý trên chọc tới ngươi. Nhưng hiện tại muốn đi tới Vân Khê Đảo... Chỉ sợ...
Nói tới đây, La Băng Vân cũng không nói thêm gì nữa, chân mày càng lúc càng nhíu chặt hơn.
Nhưng La Dật nghe vào trong tai, ánh mắt cũng thoáng thiểm giật mình, trong lòng lập tức khẽ cười nhạt.
- Chỉ sợ cũng không phải là hắn đối với ta có điều cố kỵ mà là phụ thân La Thiên Phách của hắn đối với lão đầu tử phía sau ta có điều cố kỵ sao? La Thiên Phách kia cũng là hạng người tâm cơ thâm trầm, tất nhiên cũng có thể nhìn ra La Hào cùng ta có chút xung đột, mà hắn cũng biết rõ tính tình con hắn, chỉ sợ là không có biện pháp nuốt xuống khẩu khí này. Bởi vậy mới có ý dặn dò hắn một phen khiến mình ở La gia cũng có được quãng thời gian ba tháng cực kỳ bình tĩnh đi sao?
La Dật nghĩ đến liền khẽ híp mắt.
Vân Khê Đảo, ma thú thành đàn, nguy hiểm vô cùng. Muốn tại một địa phương như vậy dùng chút thủ đoạn nhỏ âm thầm phế đi một người, chỉ sợ thật đúng là cực kỳ đơn giản... Xem ra qua ba tháng thời gian, phía bên La Thiên Phách kia đã có chút kiềm chế không được rồi sao? Dù sao vẫn nói qua lão đầu, nhưng bọn vẫn vẫn chưa có gặp qua, mà chính mình từ nhỏ ẩn nhẫn, mãi cho đến ngày đại công cáo thành mới bạo phát, loại khả năng này cũng không phải là không thể. Nếu như ta là La Thiên Phách, hậu nhân có một đối thủ một mất một còn như vậy chỉ sợ cũng không bởi vì đối phương tùy ý bỗng không đưa ra một chỗ dựa thần bí mà buông tha đối phó được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.