Vũ Cực Đỉnh Phong

Chương 194: Đỉnh núi, phi cầm, hang núi, suy đoán của La Dật




Động tác của La Dật nhẹ nhàng như linh hầu, trên đỉnh núi dây leo càng nhỏ hơn, tất cả kết lớp băng dày nên rất yếu ớt.
Nhưng điều này không gây khó khăn nhiều cho La Dật, chân khí đệ cửu giai trung kỳ phối hợp Lưu Quang thân pháp cho hắn thoải mái lướt trên dây leo thô cỡ cánh tay.
Không lâu sau đỉnh núi cách La Dật còn vài thước.
Tay phải La Dật chộp tảng đá nhô ra, chân đạp dây leo phủ băng sương, hắn chậm lại.
La Dật mắt lóe tia sáng:
- Nếu không đoán sai thì hang ổ của yêu thú bay ngay trên đỉnh núi này.
La Dật không do dự nữa, hắn cẩn thận eo lên trên.
Trên đỉnh núi một mảnh màu tuyết, toàn là đá cứng rắn. Bề mặt tảng đá có một ít cỏ dại khô vàng. Những cỏ dại không dài, cao cỡ 10cm.
Đất bùn bị nhiệt độ thấp đông lại, lạnh lẽo mà cứng rắn, cỏ hoang kết lớp băng dày sắc bén như gai, đụng vào sẽ cảm giác lạnh lẽo từ bên trong toát ra.
Với La Dật thì điều này không gây rắc rối gì nhiều, cơ thể hậu kỳ thạp gai, rất gần đến đỉnh, bằng vào thân thể này đủ cho hắn khợ rét lạnh. Sắc bén thì cỏ hoang bị đóng băng có thể rạch đứt da La Dật vậy hắn tự hào lực lượng cơ thể hậu kỳ thập giai khiến người rất thất vọng.
La Dật khom người cẩn thận tiến lên trước.
La Dật đi mấy bước đã lên đến đỉnh, giây sau cách hắn mấy chục thước xa có thân thể khổng lồ đập vào mắt.
yêu thú bay!
Bỗng chốc La Dật thở càng nhẹ, người dán sát đất, mắt sáng ngời nhìn yêu thú bay.
Đây là lần đầu tiên La Dật quan sát con yêu thú bay ở khoảng cách gần như vậy.
yêu thú bay giương rộng đôi cánh cõ mấy chục thước, lớn hơn Tử Vũ Bằng Điêu dưới thân La Thiên Thần mà La Dật gặp trên Vân Khê đảo gấp ba lần. Yêu thú bay khép cánh, toàn thân như ngọn đồi nhỏ cồng kềnh nằm ngay chính giữa đỉnh núi.
Thân thể yêu thú bay màu đen, ánh nắng phản chiếu người nó làm lông chim đen lóe sáng chói mắt. Đầuyêu thú bay gối lên cánh chim, mắt khép.
La Dật khom lưng, mình trần dán sát mặt đất:
- Ngủ rồi?
La Dật quan sát một lúc, yêu thú bay hít thở đều đều, có vẻ nó ngủ thật.
La Dật hít sâu, mắt nhìn sau lưng yêu thú bay.
Lát sau con ngươi La Dật co rút:
- Đó là . . .
Sau lưng yêu thú bay, xuyên qua lông chim dài hơn hai thước có một hang núi tối tăm hiện ra trước mắt La Dật.
Hang núi cao năm, sáu thước, rộng ba, bốn thước, trông như một cánh cửa đá đơn độc xuất hiện chính giữa đỉnh núi. Bên trong quá tối, tia sáng mờ tối nên La Dật không thấy rõ tình hình bên trong.
Nhưng nhìn tới đây thì La Dật hít sâu:
- Vậy là ngọn núi này kỳ lạ e rằng do người làm.
Núi cheo leo cao ngàn trượng đâm thẳng tầng mây, nó có rất nhiều điểm kỳ diệu.
Như hàn đàm, hoa sen, nguồn sáng, Hầu Nhi tửu, rừng trái cây và con yêu thú bay to lớn trước mắt.
Tạm gác chuyện khác sang bên, chỉ nói vườn trái cây đủ khiến La Dật nổi lên nghi ngờ.
Bình thường thì ngọn núi cao như vậy thực vật hơi lớn chút e rằng không sống nổi, càng đừng nói tới những trái cây nhìn qua liền biết không phải vật tầm thường.
Không khó đoán những trái cây bất phàm, Hầu Nhi tửu là đám khỉ hái trái rừng, nước suối lên men cuối cùng nhưỡng ra. La Dật vốn thầm khó hiểu đám khỉ lấy nguyên vật liệu nhưỡng Hầu Nhi tửu từ đâu ra, hôm nay chứng kiến làm hắn hiểu ra.
Rõ ràng đám khỉ La Dật gặp được hái trái cây dùng để nhưỡng tạo Hầu Nhi tửu.
Có thể nhưỡng ra Hầu Nhi tửu hiệu lực như thế làm sao là trái cây bình thường được?
Ngoài ra trong hang khỉ, bên trong bệ đá to30e chút xíu Hầu Nhi tửu thì rất đáng ngờ.
Lượng nhiều như vậy không thể bị một mình Hầu Vương uống hết, nếu không thì độ mạnh thân thể của nó không chỉ có một chút xíu.
Tuy rằng cơ thể càng mạnh thì Hầu Nhi tửu phát huy ra công hiệu càng nhỏ.
La Dật tự mình cảm nhận điều này rồi, độ mạnh cơ thể hắn khi đến sơ kỳ đệ thập giai thì tốc độ chậm nhiều. Năm miếng Hầu Nhi tửu cuối cùng không thể cho La Dật từ hậu kỳ thậậ giai đột phá đến viên mãn, từ đó thấy được Hầu Nhi tửu không phải thứ khiến cơ thể người đến Tiên Thiên, có gì đó hạn chế.
Nhưng rõ ràng độ mạnh cơ thể Hầu Vương chỉ đến đệ bát giai, nếu một mình nó uống nhiều Hầu Nhi tửu thì sao có thể chỉ đến trình độ này?
Bảo là Hầu Vương không biết cách vận hành chân khí, lãng phí nhiều dược hiệu nhưng La Dật cũng uống Hầu Nhi tửu, hắn biết trong ngụm lớn Hầu Nhi tửu nếu lãng phí năng lượng cùng lắm chỉ cỡ một nửa.
Dù chỉ một nửa công hiệu thì trong đài cao một thước, rộng một thước đựng bao nhiêu Hầu Nhi tửu? Không thể giả thiết đám khỉ mới gần đây dọn đến ngọn núi này, vì vậy chúng nó mới chỉ làm ra một chút Hầu Nhi tửu đi? Cách giải thích này hơi gượng ép.
Nếu toàn bộ bị Hầu Vương uống hết thì độ mạnh cơ thể của nó đã sớm đến đỉnh thập giai. Hôm gặp La Dật, Hầu Vương có thể một bàn tay đập chết hắn.
Nếu còn con khỉ khác chia nhau uống vậy tại sao trong đàn khỉ La Dật chỉ thấy mỗi con khỉ biến dị màu hoàng kim mà không thấy con thứ hai?
Thắc mắc luôn đọng trong lòng La Dật. Bây giờ hắn có chút suy đoán.
- E rằng số Hầu Nhi tửu mất tích bị người lấy đi, đàn khỉ này rất có thể bị ai đó chuyên môn nuôi trên ngọn núi này, dùng trái cây trong rừng làm nguyên vật liệu nhưỡng ra Hầu Nhi tửu cho người đó.
Mắt La Dật hấp háy, chỉ có giải thích này mới hợp lý về hướng đi của số lớn Hầu Nhi tửu, cũng ói rõ vườn trái cây bí ẩn trên ngọn núi cao ba ngàn trượng từ đâu ra.
Những trái cây quý giá người thường khó mà thấy được, nhưng nơi này có cả đống, nếu không phải người làm thì chỉ có thể nói một câu, thiên địa này kỳ diệu chết tiệt.
La Dật mắt lóe tia sáng:
- Còn về Hầu Vương có lẽ là người đó cố ý cho nó uống chút Hầu Nhi tửu nâng cao thực lực để ngừa xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Hoặc người kia lấy rượu rời đi rồi đám khỉ chế tạo thêm chút ít. Làm Hầu Vương dĩ nhiên nó có quyền uống, có lẽ mỗi cách một thời gian sẽ có người đi hang khỉ lấy rượu nên Hầu Vương tiếc không chia cho con krhi khác cùng uống, vì vậy có một mình nó là biến dị.
La Dật nhìn độn phủ sau lưng yêu thú bay, thầm nghĩ:
- Vậy là hoa sen trong hàn đàm cũng là vật phi phàm, nguồn sáng thì có lẽ bị người kia đặt trong lòng núi, nhưng không rõ có mục đích gì.
La Dật nhìn con yêu thú bay:
- Con yêu thú bay này chắc là yêu thú dùng để canh chừng cửa hang.
La Dật hít sâu một hơi, ánh mắt lộ tia giật mình.
- Nếu ta phân tích không sai thì chủ nhân ngọn núi này mạnh đến đáng sợ.
Hầu Nhi tửu hay hàn đàm, hoặc con yêu thú bay này đều không phải vật tầm thường, chủ nhân sở hữu những thứ này sẽ là loại người bình thường sao?
La Dật thầm nghĩ:
- Có lẽ là một cường giả Tiên Thiên, không chừng mạnh hơn đám người La Hùng.
Đám người La Hùng cũng mạnh nhưng La Dật hiểu biết bọn họ không có năng lực thế này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.