Vũ Cực Đỉnh Phong

Chương 146: La Thiên Hưng suy đoán (1)




Nhã Nhi lãnh diễm tới cực điểm, nghe vậy liền thoáng gật đầu, chậm chậm đi lên, tiếp nhận quyển trục trong tay La Thiên Hưng, sau đó lại xoay người, đi về phía tên quân sĩ thanh niên cũng lạnh lùng tới cực điểm kia... Biểu tình vẫn không chút dao động.
Tên quân sĩ thanh niên đồng dạng cũng lạnh lùng tới cực điểm, thấy Nhã Nhi chầm chậm đi tới, ánh mắt vẫn không có gì biến hóa, phảng phất như dung mạo lãnh diễm cực điểm của Nhã Nhi căn bản không thể làm ảnh hưởng tới hắn nửa phần.
Hắn quay về phía sau phất phất tay, vài tên quân sĩ Đô phủ liền đi lên... Bọn họ dẫn theo một chiếc rương huyền thiết không nhỏ, đi tới trước mặt Nhã Nhi.
Nhã Nhi gật đầu, mở quyển trục trong tay. Vài tên quân sĩ kia cũng mở rương, sau đó đứng lui qua một bên. Còn lại Nhã Nhi ngồi xổm xuống, bắt đầu tiến hành đối chiếu vật phẩm trong rương với danh sách ghi trong quyển trục.
Chiếc rương huyền thiết này, chính là chiếc rương đựng phần thưởng cho La gia.
Tất cả mọi người yên lặng chờ đợi, nhìn lên Nhã Nhi đang kiểm kê vật phẩm.
Không quá lâu sau, Nhã Nhi đứng lên, khép lại quyển trục trong tay, quay lại thoáng gật đầu với La Thiên Hưng, ngay đó liền an tĩnh lui lại một bên.
Trên mặt La Thiên Hưng lộ vẻ tươi cười, lúc này mới chắp tay với trung niên họ Chu, cười nói:
- Như vậy... Làm phiền Chu huynh rồi.
- Ha ha... Khong sao, không sao...
Trung niên họ Chu mỉm cười, lập tức nhìn sắc trời, chắp tay cười nói:
- Sắc trời đã không còn sớm nữa, nghĩn đến Thiên Hưng huynh còn nhiều việc cần làm... Hiện tại Chu mỗ đã hoàn thành nhiệm vụ, sẽ không quấy rối Thiên Hưng huynh nữa...
- Hôm nay đúng là không thiếu việc vặt, như vậy... La mỗ cũng không tiện lưu Chu huynh ở lại. Đợi đến ngày khác trở lại Thiên Đô, hai huynh đệ ta gặp lại nhất định phải say sưa một hồi cho tận hứng... Ha ha...
La Thiên Hưng cũng không nài khách, chắp tay cười to.
- Nhất định, nhất định...
Trung niên họ Chu cũng tươi cười hớn hở, vừa cười vừ nói. Lập tức quay đầu cười nói với gã thanh niên lạnh lùng kia:
- Cổ tướng quân, như vậy chúng ta liền rời đi chứ?
- Cổ tướng quân? Quả nhiên là tôn tử hậu bối của Cổ lão tướng quân?
Chúng đệ tử La gia vừa nghe trung niên họ Chu nói, ánh mắt cả đám đều sáng lên, nhìn về phía Cổ tướng quân kia.
Thanh niên lạnh lùng được gọi là Cổ tướng quân kia, thần sắc vẫn không chút dao động, thoáng ngưng lại, sau đó khẽ gật đầu với La Thiên Hưng, tiếp đến liền đi tới. Mấy người phía sau hắn cũng lập tức them lên.
Hàn huyên một phen, La Thiên Hưng liền dẫn đường, đưa mọi người tới chỗ cổng lớn doanh địa La gia.
- Hôm nay La mỗ chiêu đãi không chu toàn, đợi đến lần sau gặp lại Chu huynh, sẽ bồi...
La Thiên Hưng chắp tay cười, nhưng chữ “Tội” còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, vẻ tươi cười thoáng cứng lại, hai trong mắt gắt gao nhìn ra phía bên ngoài doanh địa.
Đám người trung niên họ Chu đều thoáng sửng sốt, lập tức không khỏi quay đầu nhìn theo hướng ánh mắt La Thiên Hưng.
Chuyện gì có thể khiến cỡ nhân vật như La Thiên Hưng phải thất thố như vậy?
Khi trong lòng mọi người còn đang mải nghi hoặc, thân ảnh một người chật vật đến cực điểm cũng hiện vào trong mắt chúng nhân... Là một người, một thiếu niên toàn thân chật vật...
Trạng thái trên người thiếu niên này cực kỳ không ổn, vải y bào xám đã sớm rách nát tả tơi, khó khăn lắm mới che đậy được một chỗ nhạy cảm. Đầu tóc xõa tung, khuôn mặt tiều tụy, trên người càng có không ít vết thương, hơn nữa trong một vài vết thương thậm chí còn đang có máu tươi tiếp tục tràn ra ngoài.
Ánh mắt thiếu niên cực kỳ ảm đạm, nhưng khi hắn thấy được mọi người đứng tại cổng lớn doanh địa La gia, trong hai tròng mắt hắn nhất thời sáng hẳn lên, thân thể lảo đảo tựa hồ cũng vô thức tiến nhanh hơn một chút.
Mọi người đều sửng sốt.
- Thiếu niên này...
Nét mặt trung niên họ Chu nhất thời tuôn ra một trận kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía La Thiên Hưng, nói:
- Có phải đệ tử La gia? Nhìn qua thương thế có vẻ không nhẹ a.
Thần sắc La Thiên Hưng lại có vẻ âm tình bất định. Nghe được trung niên họ Chu nói, La Thiên Hưng hít sâu một hơi, chắp tay nói với trung niên họ Chu:
- Đúng là đệ tử La gia ta, Chu huynh đi thong thả, La mỗ sẽ không tiễn thêm được nữa.
Đôi mắt trung niên họ Chu nhất thời lóe ra mấy phần quang mang kỳ dị, chỉ là thoáng cái liền thôi, cười mở miệng nói:
- Không cần.
Nói xong, hắn cũng quay đầu, có chút hiếu kỳ nhìn thoáng qua người thiếu niên có vẻ chật vật kia. Trong mắt lấp lánh hiện lên mấy phần suy tư. Cuối cùng quay đầu chắp tay, cười nói với La Thiên Hưng:
- Như vậy, Chu mỗ cáo từ!
- Mời!
Lúc này, trung niên họ Chu và đám người thanh niên lạnh lùng rời khỏi cổng lớn doanh địa La gia, đi về phóa cạnh bờ biển. Trước khi đi, mọi người ngoại trừ thanh niên lạnh lùng tới cực điểm kia, còn lại đều hiếu kỳ nhìn thoáng qua người thanh niên với bộ dáng vô cùng chật vật vừa mới trở về doanh địa.
Đương nhiên, bọn họ cũng chỉ là hiếu kỳ mà thôi, trên Vân Khê Đảo này, nguy cơ tầng tầng, ngẫu nhiên có đệ tử gia tộc chịu thương vong là chuyện hoàn toàn bình thường. Chỉ bất quá, vì người thah niên này cư nhiên một mình lẻ loi trở về đúng ngày đánh giá trao thưởng cuối năm, hơn nữa toàn thân mang đầy thương tích, điều này không khỏi khiến người ta suy nghĩ.
Nên biết, theo lẽ thường, tới gần thời điểm đánh giá chung cuối năm, đệ tử gia tộc rất ít khi ra ngoài tới những địa phương nguy hiểm, dù sao lúc đánh giá chung cuối năm xong là tới thời hạn trở về gia tộc, chung quy sẽ không có ai nguyện ý mang theo thương tích đầy người trở về nhà.
Nhưng người thiếu niên này, một mình trở về với thương tích đầy người, chẳng lẽ là có tiểu tổ La gia xuất hành làm nhiệm vụ lịch lãm, gặp cảnh toàn quân bị diệt, chỉ còn lại một mình thiếu niên này may mắn sống sót?
Trong lòng đám người trung niên họ Chu thầm suy đoán.
Đương nhiên, suy đoán thì suy đoán, dù sao đây cũng là việc trong nhà La gia, tuy rằng trung niên họ Chu là đại biểu của Đà Vân Tông, nhưng loại việc trong nhà như này, hắn cũng không tiện hỏi đến. Không bao lâu, đám người trung niên họ Chu cũng đã đi xa rồi.
Còn người thiếu niên có bộ dáng chật vật tới cực điểm kia, tại khi bọn họ đi xa, cũng đã đi tới phụ cận cổng lớn doanh địa La gia.
La Thiên Hưng nhìn người thiếu niên này, sắc mặt âm trầm bất định. Hắn quá quen thuộc với người thiếu niên kia, chính là La Dật!
La Dật, vì sao hắn lại trở về? Vì sao hắn có thể trở về? Lẽ nào suy đoán của mình lại trở thành sự thật? Thiên Thần, đám người La Đỉnh, La Hào đều chết trong tay hắn sao?
Sắc mặt La Thiên Hưng càng phức tạp, thấy người thiếu niên kia đi dần tới, ánh mắt âm tình bất định không ngừng lóe ra, trong lúc bất tri bất giác, nắm tay cũng chậm rãi xiết lại.
Nếu như Thiên Thần quả thật bị giết, vậy thực lực của hắn...
- La Dật, ngươi...
La Thiên Hưng vừa đạm mạc lên tiếng, sắc mặt lại đột nhiên khẽ biến.
Chỉ thấy La Dật chạy tới bên cạnh hắn phảng phất như căn bản không còn biện pháp đứng vững, toàn thân hắn có vẻ rất chật vật, tựa hồ đã tới điểm cực hạn bản thân! La Thiên Hưng vừa nói ra tới cửa miệng, La Dật đã xông thẳng tới phía hắn rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.