Vũ Cực Đỉnh Phong

Chương 137: Lĩnh ngộ mới




La Thiên Hưng hít sâu một hơi, một lúc lâu sau lại nhắm mắt, phất tay nói:
- Các ngươi đi xuống trước đi… Chuyện tiểu tổ số một không được tiết lộ ra ngoài.
Nữ tử xinh đẹp tuyệt trần sửng sốt, lại nhấc hàng mi thanh tú. Tuy rằng còn tràn đầy nghi hoặc, nhưng vẫn gật đầu, chắp tay nói:
- Đã vậy, Tình nhi xin cáo lui.
Nói xong, liền gật đầu với mọi người, rời đi khỏi phòng khách.
Thanh niên cao gầy kia thoáng do dự một chút, lấy bao bọc trong tay bọc lấy thủ cấp La Đỉnh, đặt lại trong phòng khách. Lúc này mới xoay người, vội vã rời đi.
Không lâu sau, trong phòng khách chỉ còn lại một mình La Thiên Hưng.
Đủ qua không biết bao lâu, lúc này La Thiên Hưng mới chậm rãi mở hai tròng mắt. Ánh mắt ẩn chứa vài phần phức tạp, nhìn về phía thủ cấp La Đỉnh trơ trọi trên mặt đất.
- Truyền lệnh xuống, để mọi người lưu tâm tới tất cả nhân vật khả nghi trong vòng mười dặm xung quanh doanh địa. Nếu có phát hiện, lập tức bắt giữ, ai phản kháng, giết không luận tội.
Đột nhiên, La Thiên Hưng chuyển thân hình, thanh âm đầy rẫy sát khí chậm rãi vang lên.
- Rõ!
Bên ngoài phòng khách, hai gã hộ vệ vội vã khom người lĩnh mệnh, nhanh chóng rời đi.
- Vô luận ngươi là ai… Ta nhất định bắt ngươi bằng được.
Trong mắt La Thiên Hưng, lần đầu bao trùm bởi sát khí lành lạnh.
Trên Vân Khê Đảo mông lung mưa bụi, hiện tại đã biến thành băng vũ mông lung rồi. Trong làn mưa nhỏ vụn đã thấp thoáng một ít hoa tuyết màu trắng… Liên tục lả tả rơi xuống, khiến cả tòa đảo nhỏ được bao phủ trong một màn sương mù dày đặc.
Thời gian cuối tháng mười, thời điểm cuối thu sang đông… Thời hạn một năm sẽ qua tới.
Gần nhất, toàn bộ đệ tử La gia đi ra ngoài đều đã trở về tới doanh địa La gia… Nhiệm vụ lịch lãm cần ít nhất hơn tháng thời gian mới có thể hoàn thành cả đi cả về. Nhưng hiện tại, mắt thấy không quá mười ngày nữa là phải rời khỏi Vân Khê Đảo, trở lại gia tộc, toàn bộ đệ tử La gia đều lựa chọn tìm kiếm yêu thú cấp thấp tại gần doanh địa nhằm tôi luyện vũ kỹ, không có nhận nhiệm vụ ra ngoài.
Đương nhiên, còn có một nguyên nhân trọng yếu hơn là… Đã sắp tới thời điểm công bố đánh giá tích phân cuối năm.
Khổ cực một năm, chỉ đơn giản là đợi tới một ngày này mà thôi… Tự nhiên sẽ không có ai ra ngoài sau chạy loạn.
Hơn mười dặm bên ngoài doanh địa La gia, chính là bờ biển.
Từng con song cao ngất dựng lên, vỗ vào bờ đá ngầm, phát ra những tiếng nổ ầm ầm… Đưa mắt nhìn lại, biển rộng mênh mông vô bờ khiến cho người ta không nhịn được sinh ra vài phần cảm giác vui sướng trong lòng.
Nơi này không có yêu thú cường đại, chính là địa phương đệ tử La gia thường hay lui tới nghỉ ngơi… Trên bờ biển, gió thổi vi vô, dõi mắt nhìn ra biển rộng mênh mông vô bờ, đủ khiến người ta được thư giãn sau chuỗi ngày chìm đắm trong tâm tình phiền muộn bởi sương mù dày đặc trên Vân Khê Đảo.
Hiện tại đệ tử La gia đều đang chờ đợi đánh giá kết quả cuối năm, bọn họ trở nên nhàn hạ hơn nhiều. Nhân số tới bên bờ biển tự nhiên cũng nhiều hơn.
Ở ngoài khơi chừng vài dặm, có không ít đá ngầm, những đá ngầm này có chút bị nước biển che lấp, nhưng cũng có chút lại như lợi kiếm tuốt ra khỏi vỏ, dựng thẳng nhô lên khỏi mặt nước.
Đứng bên bờ biển nhìn ra xa xa phía trước, nơi đó dường như một bãi đá ngầm, đá ngầm nhô ra khỏi mặt biển, cao thấp không đồng nhất, chịu đựng từng con sóng biển vỗ vào.
Ngoài khơi không phải chỗ dễ dàng ra dạo chơi, dù là cường giả cấp bảy cũng không dám tùy ý khinh nhục những đám ngầm này… Vạn nhất bị một con sóng biển cuốn đi, hung hăng đánh vào trên đá ngầm, vậy là tai bay vạ gió rồi.
Thế nên, thông thường, trong bãi đá ngầm thênh thang này sẽ không có người tới.
Thế nhưng, hiện tại lại có một đạo thân ảnh đang ngạo nghễ đứng trên một tòa đá ngầm cao cao, trong tay cầm trường đao, hai mắt khép hờ, một lần lại một lần vung tay nắm trường đao chém xuống.
Nhìn qua động tác hắn cũng không nhanh, một lần lại một lần chém xuống một cách khô khan. Thoáng nhìn qua, thực khiến người ta khó hiểu.
Nhưng nếu như nhìn kỹ lại có thể phát hiện… Tốc độ hắn chém ra tuy không nhanh, thế nhưng trong mỗi lần chém ra lại ẩn chứa một loại tiết tấu kỳ quái. Phảng phất như một đao chém xuống này bất ngờ phù hợp với quy luật, tạo thành vài phần cảm giác tự nhiên, khoan khoái.
Người này mặc quần áo xám, nhưng bộ áo xám này hẳn đã mặc qua đoạn thời gian dài, chỉ miễn cưỡng che lại những chỗ bộ vị then chốt mà thôi, còn lại rất rách nát…
Nhìn phía chính diện, có thể thấy thân ảnh mặc áo xám rách nát này cư nhiên là một người thiếu niên tuấn mỹ đến cực điểm.
Một đầu tóc đen dài tùy ý buộc sau đầu bởi một sợi dây. Khuôn mặt hắn tuấn mỹ, bộ dáng nhìn qua chừng mười sáu mười bảy tuổi… Nhưng trên nét mặt không có nhiều điểm non trẻ, ngược lại mơ hồ còn lộ ra một cỗ khí tức bình tĩnh, trầm ổn. Đôi mắt khép chặt, thế nên không nhìn ra được trong đôi mắt hắn…
Còn hắn, chính là người lúc trước đánh chết đám người La Đỉnh, sau đó liền biến mất, không ai khác chính là La Dật.
Hiện tại đã vào điểm cuối thu chớm đông, gió lạnh gào thét, đổi lại là người khác đứng đây, chỉ sợ đã sớm lạnh tới toàn thân run rẩy, trực tiếp mất mạng cũng không phải không có khả năng… Nhưng La Dật vẫn chỉ mặc một kiện quần áo rách nát che đậy cơ thể, vẫn chưa có nửa phần dấu hiệu đông lạnh.
Hai mắt hắn nhắm nghiền, đầu lông mày cũng thoáng nhíu lại, trên khuôn mặt mơ hồ lộ ra thần tình có chút cảm ngộ… Trường đao trong tại, một lần lại một lần, không ngừng chém ra.
Một đao lại một đao… Liên tục trảm động.
Thế nhưng từ trên thân đao cũng không khó nhìn ra, mặc dù hắn trảm động, nhưng trên thực tế không có bất luận chân khí gì rót vào trong trường đao… Chỉ là một lần lại một lần, thực hiện động tác trảm động khô khan…
- Tiết tấu… Còn thiếu chút nữa…
Trong thần sắc La Đật tiết lộ một tia chuyên chú…
Đột nhiên, chỉ nghe được một tiếng “Tê” rất nhỏ vang lên từ trên trường đao. Thanh âm cực nhỏ lại nhất thời khiến La Dật mạnh mẽ mở hai tròng mắt, trong mắt bùng lên một đạotinh mang, đột nhiên dừng lại động tác, con mắt gắt gao nhìn về phía mũi đao.
Chỉ thấy trên mũi đao, cư nhiên đang lưu chuyển một dòng xoáy không khí cực nhỉ, có điều nó chỉ tồn tại trong nháy mắt rồi biến mất không còn nữa…
Khi nhìn thấy dòng xoáy không khí này, trên khuôn mặt La Dật cũng hiện lên một tia vui mừng.
Nhưng lập tức, hắn lại thu liễm tâm thần, hít sâu một hơi, một lần nữa chậm rãi nhắm hai mắt.
Thoáng yên lặng một hồi… Hắn lại một lần nữa bắt đầu trảm động, mỗi lần rồi mỗi lần…
Thời gian lặng lẽ trôi qua…
Từ khi mặt trời mới mọc, đến gần khi mặt trời dần chìm vào dưới mặt biển khơi… Thời gian cả ngày cứ như vậy qua đi…
Thời gian cả ngày này, La Dật không có làm bất kể động tác gì khác, chỉ có liên tục trảm động. Một lần lại một lần, qua hết một ngày đêm, chỉ sợ đã thực hiện đủ quá vạn lần trảm động.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.