Vu Cổ Trấn Mệnh

Chương 1:




1
"Con muốn hủy hôn!"
Ngay trong bữa họp gia tộc, Giang Hách hùng hồn tuyên bố với mọi người.
Cả bàn ăn rơi vào im lặng.
Bà nội Giang có địa vị cao nhất ở đây, vừa nghe thấy vậy thì lập tức đứng dậy, đưa tay tát thẳng vào mặt hắn:
"Câm miệng! Mày còn nói mấy câu mất dạy như vậy thì cút ra ngoài cho ta!"
Sau đó bà ta sai người nhốt Giang Hách lại, bắt hắn suy nghĩ lại cho đàng hoàng.
Mãi sau đó, tôi vẫn nghe được tiếng hắn gầm lên trong phòng:
"Lâm Nhan vừa béo vừa xấu, đã thế còn ngu như lợn, cháu là người được xét tuyển thẳng vào Thanh Bắc. Nó không xứng với cháu!"
"Dù có ch ế t cháu cũng không bao giờ cưới nó!"
Tôi ngồi trước bàn ăn, im lặng cúi đầu.
Bà nội Giang liếc tôi một cái, ân cần an ủi: “Con đừng để bụng, nó còn trẻ người non dạ nên chưa hiểu chuyện ấy mà.”
Tôi ngoan ngoãn gật đầu.
Thực ra, những gì Giang Hách nói không hề sai.
Tôi không xứng với hắn ta, đây là sự thật mà ai cũng phải thừa nhận.
Trong khi Giang Hách là thiếu gia xuất thân từ một gia tộc giàu có, tôi lại chỉ là đứa bé mồ côi được nhà hắn nhận về.
Đã vậy tôi còn là một đứa con gái 3 không: Không sắc, không dáng và không khí chất.
Trái với tôi, Giang Hách cao ráo đẹp trai, từ nhỏ đã là con nhà người ta trong truyền thuyết.
Hôn ước của chúng tôi được đặt ra từ bé.
Không ai biết vì sao bà nội Giang cứ nhất quyết phải bắt Giang Hách cưới tôi cho bằng được.
Càng ngày mọi người càng cảm thấy khó hiểu.
Cuối cùng Giang Hách cũng không chịu nổi nữa.
2
Trở lại phòng, tôi đứng thẫn thờ trước gương.
Trong gương là hình ảnh một cô gái cực kỳ xấu xí.
Nhưng tôi lại cười.
Không ai biết vì sao bà nội Giang lại cứ bắt Giang Hách phải đính hôn với tôi.
Nhưng tôi lại biết.
Tôi, chẳng chỉ là vật trấn mệnh mà bà ta đã chọn cho cháu trai của mình mà thôi.
Giang Hách sinh non, thuở nhỏ cứ dăm ba bữa lại sinh bệnh, vì thường xuyên phải sử dụng thuốc mà cơ thể dần mập lên.
Vì đứa cháu trai bảo bối của mình, bà nội Giang đi khắp nơi tìm đủ mọi cách.
Cuối cùng, bà ta tìm được một vị Cổ sư đến từ Vân Nam.
Cổ sư đưa cho bà một đôi cổ trùng, chỉ cần trồng cổ trùng con lên người thân cận với Giang Hách, sau đó nuôi dưỡng cổ trùng mẹ bằng máu của hắn thì người kia có thể bảo vệ Giang Hách khỏi tai họa.
Bà nội Giang đương nhiên không muốn để người thân của mình hi sinh làm vật chủ cho cổ trùng con.
Chính vì vậy, bà ta nghĩ ra một cách.
Đó là tìm một vị hôn thê cho Giang Hách.
Hôn thê cũng được coi là người thân cận nhất với một người đàn ông.
Mà tôi chính là người được bà nội Giang lựa chọn.
Tôi vẫn nhớ năm tám tuổi, tôi vẫn là một cô bé dễ thương đáng yêu trong mắt người khác.
Song từ khi đến nhà họ Giang, tôi càng ngày càng xấu xí, sức khỏe cũng càng ngày càng kém đi.
Ngược lại, sắc mặt của Giang Hách lại ngày ngày tốt lên trông thấy...
Tôi như là chất dinh dưỡng của hắn, cung cấp nuôi dưỡng cho hắn.
Rầm rầm rầm——
Phòng bên cạnh, tiếng đập cửa điên cuồng của Giang Hách vẫn vang lên:
"Bà nội! Thả cháu ra!"
"Đến tột cùng bà bị đồ xấu xí kia cho ăn bùa mê thuốc lú gì?"
"Cháu sẽ không bao giờ lấy cô ta! Có ch ế t cũng không lấy!”
Tôi mở cửa bước ra ngoài.
Vệ sĩ đang canh gác ở cửa phòng Giang Hách thấy tôi đi tới thì sửng sốt: "Lâm tiểu thư."
Tôi mỉm cười với hắn: “Anh cứ làm việc của mình đi. Tôi có chuyện muốn nói với anh ấy”.
Vệ sĩ vẫn hơi lưỡng lự.
Tôi lại nói tiếp: “Không sao, lát nữa tôi sẽ nói với bà nội sau.”
Vệ sĩ nghe vậy thì không nói gì nữa, hơi cúi đầu chào tôi rồi rời đi.
Tôi bước tới, dừng trước cửa phòng Giang Hách.
Đương nhiên hắn đã nghe được động tĩnh bên ngoài:
"Cô cút đi! Bây giờ tôi không muốn nhìn thấy mặt cô!"
Tôi giơ tay gõ cửa: “Anh có thể cho em vào không? Em muốn nói chuyện với anh."
“Nếu anh thực sự muốn hủy hôn, em có thể cùng anh cầu xin bà nội.”
Trong phòng im lặng một lúc, ba giây sau, cánh cửa mở ra.
3
Giang Hách kể rằng hắn đã phải lòng một cô gái.
Người kia tên Hứa Nguyệt Oánh, là hoa khôi của trường bọn họ, mặc dù xuất thân nghèo khó nhưng thành tích lại vô cùng xuất sắc, đã vậy còn xinh đẹp, thanh thuần như đóa bạch liên hoa không nhuốm bụi trần.
Nghe có vẻ xứng đôi vừa lứa hơn tôi nhiều..
Thấy tôi cúi đầu im lặng không nói câu nào, hắn hừ lạnh: "Cô khỏi cần phải tự ti. Người xuất sắc như em ấy, cô so sánh chỉ rước nhục vào thân..."
Tôi nghịch nghịch ngón tay mình.
Thật vậy chăng? Nhưng nếu không có anh, chắc chắn tôi sẽ không kém cạnh gì cô ấy.
Ngẩng đầu lên lần nữa, tôi đã quay lại bộ dạng sợ hãi:
"Giang Hách, em cũng không muốn nhìn thấy anh khổ sở như vậy, nhưng mà việc hủy hôn có hơi khó…"
Còn chưa nói xong, Giang Hách đã nổi giận: “Cô muốn đổi ý?”
Hắn xô mạnh tôi vào cửa, lưng đập vào phía sau đau nhói:
"Ban nãy cô nói thế nào? Cô dám lừa tôi?"
Tôi vội vàng trấn an hắn ta: “Em không lừa anh!”
“Chuyện là… bà nội có lấy một món đồ từ chỗ em, bà nói đó là tín vật hẹn ước của chúng ta.”
"Chỉ cần tín vật còn tồn tại, hôn ước của chúng ta sẽ không thể bị hủy bỏ.”
Giang Hách nghe tôi giải thích xong, sắc mặt mới dịu đi:
“Để tôi đi đòi cho cô”
Tôi vội nắm lấy cánh tay hắn, bắt gặp ánh mắt chán ghét của hắn lại bối rối rút tay về:
"Không được, bà nội sẽ không đồng ý đâu."
Giang Hách bắt đầu mất kiên nhẫn: "Vậy thì phải làm sao đây?"
Tôi thì thầm: “Em có một cách…”
Bà nội Giang ăn chay niệm Phật, vô cùng tin vào mấy chuyện mê tín dị đoan.
Giang Hách cũng biết.
"Nếu bà nội phát hiện tín vật đính hôn của chúng ta đột nhiên bị vỡ, nhất định bà ấy sẽ nghĩ do Phật không đồng ý cuộc hôn nhân này.”
"Đến lúc đó chúng ta lại đi xin bà nội hủy bỏ hôn ước, bà chắc chắn sẽ đồng ý.”
Nghe tôi nói xong, Giang Hách nhíu mày im lặng.
Một lát sau, hắn quay sang hỏi tôi: “Cái tín vật kia đang đang ở đâu?”
4
Thư phòng của bà nội Giang không phải là nơi tôi có thể đặt chân vào.
Nhưng Giang Hách thì có thể.
Đóng vai đứa cháu trai ngoan ngoãn mấy ngày, cuối cùng Giang Hách cũng không còn bị cấm túc trong phòng nữa.
Hàng tháng, bà nội Giang sẽ đến một ngôi chùa ở ngoại thành để thắp hương cầu phúc cho gia đình.
Hôm nay vừa đúng thời gian.
Đứng cạnh cửa sổ nhìn chiếc xe sang trọng chậm rãi chở bà nội rời đi, Giang Hách quay người đi về phía phòng của bà hắn.
“Tôi đi tìm đồ, cô đứng ở ngoài trông chừng đi.”
Tôi ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng ạ.”
Giang Hách từ từ mở cửa phòng bà nội ra rồi nhẹ nhàng bước vào.
Tôi cố gắng kìm lại bàn tay đang run lên vì phấn khích của mình.
Sắp rồi.
…….
Giang Hách vào đó mười phút rồi trở ra với vẻ mặt bực bội:
"Lâm Nhan! Cô chơi tôi!”
Hắn ta nổi giận đùng đùng đi tới: “Cô có chắc có thứ kia ở trong phòng bà nội không? Tôi tìm hết một lượt có thấy đâu!”
“Không thể nào.” Tôi kiên quyết nói.
Trùng con đang ở trong người tôi, do đó tôi có thể cảm nhận được đại khái vị trí của trùng mẹ.
Nó chắc chắn đang nằm trong phòng bà nội Giang.
Giang Hách ở cạnh vẫn đang không ngừng chỉ trích.
Tôi cúi đầu suy nghĩ một lúc rồi ngẩng đầu nhìn hắn: “Anh đã tìm trên sàn chưa?”
Giang Hách sửng sốt: "Gì có?"
"Anh có nhìn dưới sàn chưa? Biết đâu có ngăn bí mật gì đó.”
……..
Giang Hách lại đi vào lần nữa.
Lần này không bao lâu hắn đã đi ra, trên tay còn cầm một hộp gỗ đàn hương nhỏ.
“Cô đoán đúng rồi.” Hắn ta thản nhiên đưa cái hộp cho tôi, “Nhìn xem, là cái này phải không?”
Tôi đè nén sự hưng phấn trong lòng, chuẩn bị nhận lấy chiếc hộp.
Đúng lúc này, chỗ cầu thang đột nhiên truyền đến một tiếng kêu sợ hãi:
"Tiểu Hách! Đừng đưa nó cho cô ta!"
Tim tôi như rời khỏi lồ ng ngực, tái mặt quay lại nhìn.
Chỉ thấy bà nội Giang, người đáng nhẽ phải tới ngoại ô giờ vậy mà lại về rồi!
Giang Hách cũng hoảng sợ.
Hắn kinh ngạc nói: “Bà nội? Không phải bà..."
Chưa nói xong đã bị cắt ngang, bà nội Giang nghiêm mặt, trầm giọng quát: “Mau đưa cái hộp cho ta!”
Bấy giờ Giang Hách có vẻ như đã ý thức được có gì đó không thích hợp, đang định cất chiếc hộp đi.
Nhưng tôi nhanh hơn hắn, trước khi hắn kịp cất đi, nhanh tay giật lấy chiếc hộp.
Giang Hách ngạc nhiên nhìn tôi: "Cô..."
Tôi mỉm cười nhìn hắn, giơ cao chiếc hộp trong tay lên rồi nện mạnh nó xuống nền đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.