Vọng Tương Tư

Chương 54: Trùng Phùng 1





Ngọc Ánh và Mẫn Húc, Ninh Vu từ trong điện của Ninh Quân bước ra, chỉ nhìn thấy có vài nữ nhân đang đứng gần đó trò chuyện, khi trong thấy ba người bọn họ bước ra, trong số đó có một tiểu tiên mặc áo xanh mặt ửng đỏ, cả gan bước lên phía trước mặt Ninh Vu: "Đế quân, tiểu tiên dự định cùng bọn bọ đi đến Mục Hải, không biết đế quân ngài.
.
có muốn đi cùng không?"
Ngọc Ánh vừa nghe xong, bèn đoán được Ninh Vu bị người ta nhìn trúng rồi.
Ninh Vu cũng ý thức được bèn nhìn sang nàng ấy, huống hồ nàng ấy cũng là muội muội của Ngọc Yên, lúc này hắn dường như cảm thấy bản thân mình như bị bắt tại trận vậy, nhưng hắn nghĩ là do Ngọc Yên phụ hắn trước, chính tay nàng chặt đứt đi tình cảm giữa hai người họ, nếu như hắn qua lại với nữ tử khác, cũng không tính là phản bội.
"Được thôi, cũng đúng lúc bổn quân muốn đến đó.
" Hắn trả lời.
Lục Vy ánh mắt tràn đầy sự vui mừng: "Vậy.
.
tiểu tiên xin phép cáo lui trước để chuẩn bị, sau đó sẽ đến diện kiến đế quân.

"
Ninh Vu đang định gật đầu, tức khắc trong không khí hiện lên một mảnh phù chú màu đen, phút chốc sắc mặt hắn liền thay đổi, nửa câu cũng không nói bèn biến mất.
"Đế quân đi đâu rồi?" Hà sư tỷ lên tiếng hỏi.
Lục Vy sắc mặt trở bên trắng bệch, nàng ấy từng nghe nói, mảnh phù chú màu đen này là bức thư truyền tin thuộc cấp quan trọng nhất, dự đoán là đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng ban nãy nàng vừa đúng lúc nhìn thấy bốn từ trên đó "Đế phi gặp nạn".
Đế phi là ai, lại có thể khiến Ninh Vu gấp gáp rời khỏi như thế?
Ngọc Ánh và Mẫn Húc nhìn thấy bốn từ này, phản ứng đầu tiên của nàng chính là tỷ tỷ đang gặp nguy hiểm, nhưng mảnh phù chú này chỉ có Ninh Vu hiểu, cho nên nàng không biết hiện tại tỷ tỷ đang ở đâu, trong lòng hết sức lo lắng.
"Nàng không cần lo lắng, Ninh Vu đã đi rồi, thì sẽ không có việc gì đâu.
" Mẫn Húc an ủi nàng.
Ngọc Ánh tuy trong lòng bất an, nhưng cũng biết giữa tỷ tỷ và Ninh Vu cần hai người bọn họ tự giải quyết, bèn gật đầu: "Ta biết rồi, chúng ta bây giờ đi Ngọc Hoành sơn thôi, hy vọng tiểu lộc tinh năm đó tặng ta hoa lăng kính vẫn còn ở đó.
"
* * *
Cách thạch động một trăm dặm
Bên ngoài trời mưa xối xả, Vương Bá cuối cùng cũng ngất đi vì sức cùng lực kiệt, Ngọc Yên đã kéo hắn vào trong túp lều rách nát mà những người thợ săn trong núi bỏ lại để trú mưa, cơn mưa này ập đến thật đúng lúc, có thể cuốn trôi khí tức của bọn họ.
Nàng dùng vảy hộ tâm tạo nên kết giới, sau đó dùng linh lực của bản thân để truyền cho Vương Bá, hắn ta là thuộc hạ trung thành của Ninh Vu, hắn ta vẫn còn trẻ, không thể chết đi như thế.
Vương Bá sau khi được truyền linh lực, gương mặt vốn dĩ trắng bệch đã có chút huyết sắc, nhìn thấy nàng đang trị thương cho hắn ta, bèn vội vàng cố gắng di chuyển cơ thể tránh xa: "Mạng của thuộc hạ không đáng để đế phi phải làm như thế, vẫn mong đế phi chú ý sức khỏe của mình.
"
Ngọc Yên nhìn thấy hắn đã có khí lực, bèn ngừng việc truyền linh lực: "Ngươi không cần phải gọi ta như thế, ta đã chết qua một lần, bản hiệp ước đó xem như không tính nữa.
"
Vương Bá không giỏi ăn nói, tuy rằng biết có hiểu lầm nhưng lại không biết giải thích như thế nào, chỉ hy vọng đế quân có thể nhanh chóng đến đây.
"Đế phi người nên nghỉ ngơi trước đi, thuộc hạ sẽ trông chừng bên ngoài.
" Hắn kiên trì đứng ở bên ngoài, vết thương còn chưa lành, linh lực vẫn còn thoát ra bên ngoài, hắn không biết bản thân có thể chống cự được bao lâu.

Thời gian từng chút một trôi qua, chuyện đáng lo vẫn xảy ra, dù sao tu vi của Ninh Nghi vẫn cao hơn hai người bọn họ rất nhiều, mặc dù mưa to làm loãng đi khí tức của họ, nhưng nàng ta vẫn tìm ra được bọn họ.
Mưa xối xả trút xuống, máu trên người Vương Bá bị mưa xối trôi thành một vũng nhỏ, Ngọc Yên đứng bên trong cố gắng dùng vảy hộ tâm để ngăn Ninh Nghi, nhưng nàng cũng có lúc kiệt sức, nàng cảm thấy bụng nàng bắt đầu đau rát.
Lần này Ninh Nghi không hề chủ quan, sau khi tìm được hai người, nàng ta giơ kiếm phá vỡ kết giới, nếu như linh lực của Vương Bá không bị thoát ra ngoài thì hắn ta có thể gắng gượng chiến đấu kéo dài thời gian, nhưng lúc này linh lực của hắn không đủ, bị đánh đến xương cốt đứt đoạn, nguyên đan dần rạn nứt.
"Cũng có chí khí đấy.
" Ninh Nghi lạnh nhạt lên tiếng, sau đó dùng chân đá hắn, rồi sát khí đằng đằng tiến về hướng Ngọc Yên.
Bụng nàng đau dữ dội, cho dù bây giờ nàng muốn chạy trốn cũng không thể nào rồi, nhưng khi nghĩ đến nàng ta tốn nhiều tâm sức chỉ để muốn biết nàng làm như thế nào được sống lại, chỉ sợ nàng ta một khi biết được sẽ gây nguy hại đến minh giới, lại nghĩ đến bản thân đang nằm trong tay của nàng ta, chắc chắn sẽ không có đường sống sót, vì vậy bèn dùng vảy hộ tâm hóa thành con dao găm nhỏ, chuẩn bị tự hủy đi nguyên đan của mình.
Nhưng mà, nàng lại không nỡ xuống tay, bởi vì vị trí nguyên đan nằm gần bào thai, nơi đó đang có một sinh mạng đang lớn dần, đó là con của nàng, nếu như nàng chết đi, đứa trẻ này cũng sẽ chết theo.
Tuy lúc trước nàng có bỏ đi một đứa, nhưng mà lần này, nàng lại không nỡ xuống tay, nàng thật sự đau lòng, thật sự không nỡ.
Nàng đau đớn nhắm mắt lại, sự bất lực của ngàn năm trước giờ khắc này lại tái hiện lại.
Ninh Nghi lúc này đến gần nàng, ngay cả đường lui cũng không cho nàng, sau đó đầu của nàng một lần nữa bị nàng ta ấn xuống, nỗi đau như ngàn vết cắt lại ập đến khắp thân thể.
Lần này, nàng thậm chí không thể thốt ra một tiếng nào, bụng dưới càng đau hơn, nàng cảm thấy một luồng nóng hổi chạy dọc xuống chân.
Ninh Nghi cũng ngửi thấy mùi máu tanh, nàng ta biết nếu tiếp tục thì đứa trẻ trong bụng Ngọc Yên khó mà giữ được, nhưng nàng ta hiện tại không màn đến những chuyện này, nàng ta chỉ muốn một lòng cứu sống lại người mà nàng ta yêu.
Ngọc Yên lại nhìn thấy bản thân, một thân hồng y, đang nhìn thấy bản thân chuẩn bị nhảy xuống sông Vong Xuyên, nàng chuẩn bị đón chờ cơn đau bị nước sông gọt đi da thịt một lần nữa lại sắp đến, thì lúc này không phải nàng nhảy xuống Vong Xuyên mà là nhảy lên lưng một con hắc long to lớn.

Con hắc long này đã vô số đêm nàng nằm mơ về nó, từng bám lấy nó, ngửi thấy mùi hương lạnh lẽo trên cơ thể nó, nhìn thấy máu của nó và lột đi lớp vảy trên trái tim của nó.
Nàng không ngờ rằng, lúc nàng tuyệt vọng nhất thì nó lại xuất hiện.
Con hắc long to lớn này tàn nhẫn đè Ninh Nghi dưới móng vuốt của nó, đôi mắt vàng sẫm của nó tràn đầy lửa giận, thân thể to lớn khẽ run lên, bởi vì nó sợ, sợ chậm một chút nữa sẽ mất tất cả.
"Tự mình tìm cái chết.
" Con rồng khổng lồ phát ra âm thanh giống như từ địa ngục.
Ning Nghi ngược lại không hề hoảng sợ vì nàng nhìn thấy được điểm yếu của nó.
Vảy hộ tâm trên ngực nó bị lốc đi, vẫn chưa mọc lại, nàng ta chỉ cần một kiếm, tuy rằng sẽ không làm cho nó chết, nhưng cũng khiến nó trọng thương.
Nàng ta vung kiếm hướng về nó, nhưng Ninh Vu hiển nhiên cũng biết được điểm yếu của mình, do vậy liền lập tức thu móng vuốt của mình biến thành hình người, do vậy thoát được một kiếm của nàng ta.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.