Vọng Tương Tư

Chương 19: Chuyện Đứa Trẻ





"Uống thuốc? Thuốc gì?" Nàng lo lắng hỏi.
Ninh Vu thần sắc có chút mất tự nhiên: "Chính là..
Ngươi cũng biết nàng thân thể không tốt."
Ngọc Ánh hiểu ra: "Ý của ngươi là chuyện mang thai?"
Ninh Vu ậm ừ: "Hà thủ ô có mùi vị khó ngửi, nhưng vẫn có thể nuốt được, ta còn tưởng rằng nàng ấy đã uống rồi, nhưng nàng ấy lại âm thầm nôn ra."
"Cho nên, ngươi cảm thấy tỷ tỷ của ta không muốn uống là do thuốc đắng?" Nàng không biết là hắn thật sự không hiểu hay là giả vờ không hiểu.
Ninh Vu gật đầu: "Thuốc này ta cũng từng nếm qua, quả nhiên có vị đắng chát, nhưng ta cùng tỷ tỷ của ngươi đã kết hôn hơn bốn trăm năm mà vẫn chưa có con, cứ tiếp tục thế này chắc chắn sẽ bị chỉ trích".
Nghe hắn nói xong, nàng không khỏi sửng sốt, sao lại cảm thấy hắn quan tâm tỷ tỷ mình như vậy?
Thế nhưng, nếu đã đặt một người vào trong lòng, thì tại sao có thể gọi người mình thích là cẩu, sao có thể xem nàng ấy như người hầu bắt nàng ấy lựa ra từng hạt đậu đỏ, thậm chí còn đối xử tàn nhẫn như một công cụ để trút giận?
Nàng vẫn không thể quên tiếng khóc đau đớn và ánh mắt vô vọng của tỷ tỷ mình dưới gốc cây anh đào khi ở Ngọc Sơn.
Ninh Vu không biết nàng đang suy nghĩ gì: "Dù sao ngươi giúp ta khuyên nàng ấy một chút, thì lần sau nếu ngươi có nhờ ta thì sẽ dễ dàng hơn."
"Ta hiểu rồi.
Ta sẽ nói chuyện với tỷ ấy."

Ninh Vu rời khỏi, nàng gặp Giai Hòa đang nấu thuốc, Mộc Sênh đang ngồi trước hiên cạnh nàng ấy.
Thấy nàng đi tới, Giai Hòa vội đặt chiếc quạt trên tay xuống rồi đi tới, sau đó kéo nàng đến một nơi vắng vẻ.
"Thiếu phi, có thể giúp ta một việc được không?" Giai Hòa hỏi.
"Việc gì?" Ngọc Ánh đáp.
"Người có thể thay ta chăm sóc Mộc Sênh được không? Ta muốn trở về Dược Cung.
Hiện tại sức khỏe của huynh ấy rất kém, ta phải về Dược Cung để lấy thuốc."
"Sau khi chữa hết bệnh cho hắn thì sao?" Nàng hỏi.
Giai Hòa mỉm cười và trả lời với ánh mắt kiên định: "Sau khi huynh ấy khỏi bệnh, ta sẽ thú nhận với Thiên Tôn.
Ta sẵn sàng bỏ tiên cốt, trở thành người phàm."
"Nhưng ngươi khổ luyện năm trăm năm mới tu thành hình người, hiện tại chỉ mới một ngàn tuổi, cứ như vậy mà từ bỏ, chẳng lẽ không thấy tiếc sao?"
Giai Hòa quay đầu và liếc nhìn Mộc Sênh: "Ta mặc dù đã sống cả ngàn năm nhưng tính cách nhút nhát, không giỏi giao tiếp với người khác, ta không thích đi ngao du, chỉ muốn bầu bạn với thiên nhiên.
Nếu cứ tiếp tục sống như thế, thì cũng chẳng có gì, chỉ là hàng ngày cứ lặp đi lặp lại như thế, vì vậy, so với những ngày tháng đó, ta thà sống với Mộc Sênh, dù chỉ là vỏn vẹn vài chục năm, ta cũng sẽ không hối hận."
"Vậy ngươi đi sớm về sớm, ở đây ta sẽ giúp ngươi trông coi."
* * *
Sau khi màn đêm buông xuống, Giai Hòa đã trở về Dược Cung, Mộc Sênh nằm trên giường nghỉ ngơi, Ninh Vu thì ra ngoài xử lý công việc, còn Ngọc Ánh để Mẫn Húc một mình trong phòng, nàng một mình đi đến chỗ Ngọc Yên.
"Tỷ tỷ, chuyện đứa bé là như thế nào..
Tại sao nó lại mất đi?"
"Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?"
"Không phải đột nhiên, là bởi vì vẫn luôn hoài nghi, đều là tiên thể, làm sao có thể dễ dàng sảy thai như vậy." Nàng hồi đáp.
Ngọc Yên trầm mặc một hồi: "Là do ta không muốn."
Quả nhiên.
Mặc dù Ngọc Ánh đã đoán được điều này, nhưng nàng ấy vẫn hơi ngạc nhiên.
"Cho nên, tỷ..

đã bỏ đứa bé?"
Ngọc Yên gật đầu.
"Tỷ đã sử dụng phương pháp nào để bỏ nó? Ninh Vu chẳng lẽ không phát giác ra sao? Muội nghe nói rằng tỷ sau khi nấu rượu cả đêm và quay lại nghỉ ngơi thì đã phát hiện mình sảy thai, nếu vậy thì dược thần sẽ đến giúp tỷ chữa trị, nếu như tỷ dùng thuốc thì chắc chắn sẽ bị phát hiện."
Ngọc Yên sắc mặt có chút tái nhợt: "Ta dùng dược, còn lặng lẽ để Ninh Vu uống rượu hoan hợp, chờ khi dược hiệu phát huy tác dụng, chàng ấy..
chàng ấy mất đi khống chế, nên đứa bé không còn nữa..
đợi đến khi dược thần tới xem cho rằng Ninh Vu đã quá hung bạo mới dẫn đến sảy thai."
"Tỷ tỷ.
Tại sao tỷ lại làm như vậy? Ninh Vu hắn tuy rằng là một tên khốn kiếp, nhưng Đế Quân và Đế Phi đối xử với tỷ vẫn rất tốt.
Tỷ..
Muội thật không hiểu nổi, đứa nhỏ kia không chỉ là con của Ninh Vu mà nó cũng là con của tỷ mà."
Ngọc Yên trả lời: "Bởi vì lúc đó Ninh Vu đối xử với ta..
không tốt.

Mặc dù ta đã thề sẽ mãi mãi hầu hạ chàng ấy, nhưng ta sợ rằng đứa trẻ một khi đứa bé sinh ra thì chàng ấy sẽ ghét bỏ nó.
Với lại, chàng ấy cũng nói rằng chàng ấy không thích trẻ con."
"Nhưng hôm nay hắn ta tìm đến muội, còn nhờ khuyên tỷ dùng thuốc, muội thấy hắn ta đối xử với tỷ đã khác trước kia, với lại tỷ cũng đã khác, lúc trước khi nói chuyện với hắn, tỷ không dám nhìn vào mắt hắn, nhưng mà hôm nay muội đã thấy tỷ dám nhìn vào mắt hắn rồi."
Ngọc Yên sửng sốt một chút: "Thật sao? Ta có như vậy sao?"
Ngọc Ánh nắm tay Ngọc Yên: "Có lẽ bởi vì người trong cuộc thì mờ tối, người đứng ngoài xem thấy rõ ràng.
Muội có thể thấy sự khác biệt, nhưng không biết liệu nó có đúng hay không.
Dù sao, bất luận tỷ quyết định như thế nào, muội cũng sẽ ủng hộ tỷ, bởi vì muội muốn thấy tỷ hạnh phúc."
Ngọc Yên gật đầu, đột nhiên kề sát người Ngọc Ánh rồi ngửi: "Muội cũng đang dùng dược tránh thai sao?"
"Mùi nồng đến như vậy sao?"
Ngọc Yên thở dài: "Tại sao không muốn có con?"
Ngọc Ánh cúi đầu: "Hiện tại không phải lúc.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.